Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 26



Bởi vì không cần cho nênthoải mái, ở trước mặt đàn anh Sài và Lâm Thanh, Manh Manh có thể thoải mái,nhưng quan hệ đến Thiệu Tình, Manh Manh cho dù thế nào cũng thoải mái khôngnổi.

Đoạn chuyện xưa của ThiệuTình cùng Ki ca ca, tựa như cái gai trong lòng cô, muốn nhổ lại sợ đau, tuyrằng hiện tại Ki ca ca là của cô, nhưng đối với Thiệu Tình cũng rất khó tiêutan, hơn nữa, cô vô cùng rõ ràng Ki ca ca còn có cảm tình nhất định đối với ThiệuTình, cảm tình này mặc dù chưa phải tình yêu, ít nhất là để ý hoặc là áy náy.

Mà cô nàng Thiệu Tình kianếu đã trở lại, mục đích khẳng định không đơn giản, dù sao em trai Thiệu Cươngcủa cô đã sắp phải đeo xử phạt trên lưng, nếu là vì Ki ca ca... Khuôn mặt nhỏnhắn của Manh Manh tối đen, với tình địch, cô chưa bao giờ nương tay, ThiệuTình nếu dám xuất chiêu dụ hoặc cũng đừng trách cô ra chiêu đối phó.

Vệ Hiểu Phong liếc mắtnhìn tiểu nha đầu, đưa tay sờ sờ đầu cô, dùng lời thấm thía mà nói: "Épbuộc thế nào đều tùy em, chỉ là nhớ rõ phải cân nhắc cẩn thận, đừng để đến cuốicùng, hại người, thiệt mình." Manh Manh liếc trắng mắt: "Anh HiểuPhong, em ngu như vậy sao?"

"Không có." VệHiểu Phong trả lời rất nể tình, lại tiếp tục nói: "Đó là khi không quan hệđến Phùng Ki, chỉ cần liên hệ đến Phùng đầu gỗ, chỉ số thông minh của tiểu nhađầu nhà ta liền tụt dốc không phanh, hơn nữa, anh nói lời này là thật lòng,Thiệu Tình kia cái gì cũng thông suốt, em không nhất thiết phải truy đến cùng,hiểu không?"

Manh Manh sao lại khônghiểu, mọi người trong nhà vì tốt cho cô, sợ cô không như ý, thay đổi nhiều biệnpháp khiến cho cuộc sống của cô trôi chảy, nhưng chuyện yêu tình này, Manh Manhbiết, phải chính cô đối mặt, dù sao cũng là cuộc sống của cô, ý tứ trong lời nóicủa anh Hiểu Phong cô cũng rất rõ, tính cách Thiệu Tình có chút cực đoan, dãtâm quá lớn, muốn bành trướng ra, cái gì cũng dám làm, còn giỏi ngụy trang, hơnnữa ở trước mặt nam nhân sẽ rất hiểu chuyện, với loại nam nhân thành thực nhưKi ca ca, đối với nữ nhân như vậy thực không có biện pháp.

Manh Manh nghĩ, buổichiều thứ Sáu phải đi quân doanh ở vùng ngoại thành, rất quy củ, cầm giấy thônghành Phùng Ki cho cô, lúc vào lại không tìm Phùng Ki, trực tiếp xuyên qua khucủa lữ đoàn thiết giáp, đến khu của bộ chỉ huy.

Trước tiên gọi điện thoạicho Tiểu Triệu, Tiểu Triệu hiện là lính bảo vệ của sư trưởng Vương Đại Bưu, tuyrằng vào quân khu, nhưng muốn vào bộ chỉ huy cũng không dễ dàng như vậy, hainăm nay, Manh Manh chưa hề đến chỗ này chơi, thoải mái nói chuyện, chọc phá cácanh các chú, cho tới hôm nay, thực đã trở nên lạ mặt.

Tiểu Triệu ở cửa từ xa đãthấy Manh Manh, mặc một thân đồ thể thao màu trắng, một bên đầu vai níu hai dâyđeo của ba lô, tóc cột cao cao, một cái đuôi ngựa theo bước chân của cô mà đongđưa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẻ thanh xuân xinh đẹp nói không nên lời, bộdáng nhỏ nhắn xinh đẹp này, khiến các anh lính ở ven đường ngây ngốc, ánh mắtđều nhìn theo.

Ngay cả Tiểu Triệu, dù đãgặp bao nhiêu lần, mỗi lần gặp cũng còn nhịn không được mà mặt đỏ, Manh Manh đitới trước mặt Tiểu Triệu, nghiêng đầu nhìn anh trêu chọc: "Anh Tiểu Triệu,sao mặt đỏ thế?" "À... Phơi nắng, phơi nắng ... Hắc hắc..."

Manh Manh không khỏi cườixấu xa, cô thích nhất bầu không khí quân doanh, thích cùng các anh lính ngaythẳng giao tiếp, có một nói một, có hai nói hai, hàm hậu đáng yêu, tựa như mẹcô đã nói lời gì đó, có ý là, quân doanh là một thế ngoại đào nguyên, nhưng màbên trong đào nguyên cũng có góc tối.

Nhưng mà, trong mắt mẹxinh đẹp nhà cô, cái gì cũng tốt đẹp, phải nói, cha đã dùng cánh tay kiên cố vìmẹ xinh đẹp mà che khuất một phía của đào nguyên, để cho cuộc sống của mẹ xinhđẹp tránh ở bên trong đào nguyên khoái hoạt không lo, đó là tình yêu cha dànhcho mẹ, cô biết thực hạnh phúc, lại cũng không như cô muốn.

Cô không muốn loại yêu báđạo lại hồ đồ này, tình yêu của cô phải do chính tay cô bảo hộ, hoặc nói là,bảo hộ Ki ca ca của cô, do cô suốt đời vây hãm, tiểu nha đầu thực bá đạo, lờitổng kết này của Vệ Hiểu Phong thực đúng.

Đi theo Tiểu Triệu vào bộchỉ huy, đứng ở ngoài cửa, Tiểu Triệu để chính Manh Manh đi vào, Manh Manh cườicười, đứng nghiêm, lớn tiếng hô: "Báo cáo." Thanh âm rõ ràng lưu loátcũng vô cùng dễ nghe, bên trong truyền đến một tiếng nói hơi có ý cười :"Tiến vào."

Manh Manh hướng TiểuTriệu nháy mắt mấy cái rồi đi vào, cửa vừa đóng lại, hai anh lính vừa gặp lúcnãy ở đầu cầu thang, chạy đến, không khỏi níu lấy Tiểu Triệu đến một bên hỏi:"Triệu Đức, cô gái vừa rồi là ai? Bộ dáng thật là đẹp mắt, là văn công?Hay là người thân của sư trưởng chúng ta..." Giống như điều tra hộ khẩu.

Đây là hai anh lính mớitừ lớp đào tạo binh lính chuyển qua, có chút bối cảnh, bình thường rất kiêungạo, bộ dáng lãnh đạm, hôm nay lại rất nhiệt tình, Triệu Đức quét hai ngườiliếc mắt một cái, khinh thường nói: "Hai người các ngươi chớ diễn trò,đừng lôi kéo, việc cần làm thì sớm nên làm đi, cẩn thận chưa ăn được thịt dê,lại thiệt thân..." Trong lòng Tiểu Triệu nói: bà cô Manh Manh này, thựckhông dễ chọc, hoa hồng tuy đẹp, nhưng lại có gai, không bản lãnh, nói khôngchừng khiến tiểu nha đầu thu thập ngay cả cha mẹ cũng nhìn không ra, hơn nữa,ngươi cảm thấy có chút bối cảnh liền lên mặt, chút bối cảnh ấy ở trước mặt ManhManh chỉ là cái rắm, Tiểu Triệu rốt cục cũng có cơ hội, không lưu tình chút nàovô cùng vui sướng tổn hại hai người này một chút.

Manh Manh đương nhiênkhông biết chuyện bên ngoài, cô vừa vào, Vương Đại Bưu liền vui vẻ: "Đếnđây, đến đây, đến cho chú Vương nhìn một chút, đã lâu không gặp, tiểu nha đầukhông lương tâm, cũng không thèm tới thăm chú Vương của con..."

Manh Manh hắc hắc nở nụcười: "Không phải do con sợ chú Vương bận rộn sao, sợ quấy rầy công táccủa thủ trưởng." Đem ba lô trên vai đặt ở một bên, đi tới, Vương Đại Bưunhìn trên dưới một vòng đánh giá cô, gật gật đầu: "Ừ! Thật sự đã trưởngthành, còn đẹp nữa." Manh Manh không khỏi bật cười, mấy năm nay, cứ hễ vừagặp mặt, chú Vương đều nói như vậy.

Nhớ tới mục đích củamình, liền ôm cánh tay Vương Đại Bưu làm nũng: "Chú Vương, dạo này có việcgì không, lúc nghỉ hè con về nhà, ba và chú Phùng đều nói trong buổi diễn tậpquân sự không nhìn thấy chú."

Nói đến đây, mặt VươngĐại Bưu trầm xuống: "Cũng không biết an bài như thế nào, lúc diễn tập quânsự không biết xảy ra chuyện gì, khiến cho một binh lính phải đưa đến quân khuLan châu, giúp tiểu tử kia ngoan ngoãn huấn luyện vừa thông suốt, ủ rũ quaylại, giống như tàn binh bại tướng bị tước khí giới, thực mẹ nó dọa người."

Nói xong, mới sực nhớđến, ha ha cười hai tiếng: "Manh Manh, con tha thứ cho chú Vương! ChúVương không cố ý nói thô tục, về nhà đừng nói với ba con nha!" Manh Manhkhông khỏi nở nụ cười.

Chú Vương xuất thân tươngđối thấp, có thể phấn đấu đến địa vị này, là dựa vào một thân bản lĩnh cứngrắn, một nam nhi thô lỗ, bình thường đối với cho dưới nói chưa quá ba câu liềnmắng mỏ, lại nóng nảy, giơ chân liền đá, Manh Manh trước đây đi theo bên ngườiVương Đại Bưu, đã sớm quen rồi.

Ai chẳng biết Vương sưtrưởng chính là một thùng thuốc súng, chưa thông báo liền cho người một quả,cho tới bây giờ, bên ngoài còn nói lý ra nên gọi ông là Vương Đại Pháo.

Chú Vương không sợ trờikhông sợ đất, đã có thể sợ một người, chính là lão cha nhà cô, đương nhiên,trên cơ bản chỉ cần tham gia quân ngũ, trên người mặc quân trang, thấy cha côđều trốn tránh như chuột thấy mèo.

Kỳ thật Manh Manh cảm thấytính tình cha cô rất tốt, rất ôn hòa, lớn như vậy, cũng chưa từng thấy cha phátgiận, ở nhà ôn nhu với mẹ xinh đẹp, cả người cô cùng Phương Tuấn đều nổi da gà,nhưng chú Vương lại sợ, cách thật xa như vậy cũng sợ.

Nhưng mà loại tính tìnhnày nói trắng ra thực rất khả ái, ánh mắt Manh Manh lóe lóe: "Chú Vương,con thấy, tân binh thay đổi cũng không ít?"

Mắt Vương Đại Bưu to nhưchuông đồng nhìn trừng trừng Manh Manh đoan trang một trận, nở nụ cười:"Tiểu nha đầu thông minh, đừng ở trước mặt chú Vương của con giở trò, cóchuyện gì thì nói thẳng, chú biết, tiểu nha đầu con không có việc gì cũng khôngđến chỗ của chú." Ngữ khí có chút u oán.

Manh Manh không khỏi bậtcười, Vương Đại Bưu rất thương cô, từ nhỏ mang theo cô nhiều nhất chính làVương thúc, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, cũng không lập gia đình, không vợ,không con, thương Manh Manh như là con gái ruột, cảm tình của hai người cũngthân thiết hơn so với những người khác, về điểm này Manh Manh cũng suy nghĩ cẩnthận, Vương Đại Bưu rất trong sạch.

Phải nói là tiểu tử PhùngKi kia thực khá tốt, trừ việc tuổi hơi lớn so với tiểu nha đầu, chứ nhìn thìrất xứng, chỉ là đầu óc có chút ngây ngốc, chút chuyện nam nữ cũng không rõ,Vương Đại Bưu có đôi khi nghĩ lại, năm đó Phùng chính ủy kia là một người thôngminh, chuyện khó gì đến tay chính ủy, đều giải quyết thuận lợi, sao lại sinh rađứa con đầu óc chết não, khiến trưởng bối bọn họ cũng sốt ruột theo.

Nếu bị chú Vương vạchtrần, Manh Manh cũng không cần giấu diếm, trực tiếp hỏi: "Chú Vương, lầnnày điều tới chỗ các chú có nữ binh hay nữ cán sự nào tên là Thiệu Tình haykhông?" Nghe tên Thiệu Tình, Vương Đại Bưu theo bản năng nhíu nhíu mày,trong lòng nói thầm, sao lại là cô ta...

Về chuyện nhỏ trong tìnhyêu của tiểu nha đầu và Phùng Ki, Vương Đại Bưu thực không chú ý, sở dĩ biếtThiệu Tình, cũng thật sự là cơ duyên xảo hợp, tháng trước một lão chiến hữubệnh tình nguy kịch, ông chạy một chuyến đến Cẩm Châu, trước khi chết lão chiếnhữu liền nhờ anh một việc, hỗ trợ đem con gái Thiệu Tình điều đến quân khu thànhphố B, cũng có thể quan tâm lẫn nhau.

Bình thường đều biếtVương sư trưởng này thiết diện vô tư, đây là chiến hữu phỏng chừng sắp chết nàyliều một phen, Vương Đại Bưu gọi điện thoại, hỏi một chút, năm nay thật có vàichỗ trống, biểu hiện của Thiệu Tình ở bộ đội cũng phù hợp yêu cầu, với lại TiêuHoa, người chủ nhiệm quản lý chuyện này, Vương Đại Bưu lại quen biết.

Tuy rằng quen biết, VươngĐại Bưu rất không muốn gặp người này, nói thế nào, trong công tác không trởngại gì, chỉ là tác phong không được tốt, thích gần gũi các nữ đồng chí.

Lúc này Vương Đại Bưu phálệ muốn nhờ một nhân tình, trước khi trở về tiện đường ghé qua chỗ Tiêu Hoa,cũng không thông báo trước, Vương Đại Bưu trực tiếp đến văn phòng anh ta.

Vừa vặn là giờ nghỉ trưa,cơ quan không có nhiều người, hơn nữa văn phòng Tiêu Hoa ở tầng ba, đứng ở cửathang máy là một tiểu binh lấm la lấm lét, Vương Đại Bưu không đeo quân hàm,cũng không nói rõ thân phận, tiểu binh sống chết không cho anh đi qua, hơn nữabiểu tình rất mất tự nhiên.

Vương Đại Bưu vừa muốngọi điện thoại cho Tiêu Hoa, bỗng nhiên cảm thấy nghe được từ trong văn phòngtrước mặt kia truyền ra âm thanh ừ a a, Vương Đại Bưu sao lại không hiểu, xoayngười trực tiếp xuống lầu, ra bên ngoài trầm ngâm một lát, mới gọi điện thoạicho Tiêu Hoa, nửa ngày mới nhận.

Lúc Vương Đại Bưu lênlầu, vừa tới khúc quanh lầu 3, liền chạm mặt một cô gái tuổi còn trẻ đi xuống,mặc quân trang, ôm nửa bên mặt lén lút trốn trốn tránh tránh, người cũng thanhtú, Vương Đại Bưu xuất thân là lính trinh sát, sao lại có thể không biết vừarồi bên trong đã làm gì.

Phải nói, về điểm nàyTiêu Hoa thực khiến người không ưa nổi, thích ép buộc nữ nhân, có chuyện này,việc của Vương Đại Bưu nhanh chóng hoàn thành, hồ sơ liền được đem tới, liếcmắt một cái liền nhận ra người lúc nãy là Thiệu Tình, trong lòng khó chịu mộttrận.

Nhưng mà ngẫm lại, cùngông không có quan hệ trực tiếp gì, cũng liền buông xuống, hôm nay Tiểu ManhManh vừa hỏi, còn vì chuyện này cố ý chạy tới, phí công nghe ngóng quanh colòng vòng như vậy, Vương Đại Bưu liền đánh giá, chuyện này khẳng định khôngnhỏ, nói như thế nào cũng không thể để cho tiểu nha đầu bị cô nàng như vậy liênlụy...