Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 42-2: Mặc kệ nó (2)



Edit: Tiểu Lăng

Tới hiện trường tiệc rượu, Thẩm Mộc Tinh tạm thời rời khỏi Nghiêm Hi Quang và Sử Lỗi, đến sân nhân viên. Trong hoàn cảnh xa lạ, phái nữ luôn tìm đến bạn tốt của mình trước. Nhưng trong đám đông ăn uống linh đình, cô không thấy bóng A Mẫn đâu.

“A Mẫn, cậu ở đâu vậy?”

“Mộc Tinh, tớ từ chức rồi.”

“Từ chức? Từ bao giờ vậy, sao lại đột ngột thế?”

“Tớ đã muốn từ chức từ lâu rồi, một mình bà già kia lấy thúng úp vui, đắc tội bà ta thì làm sao tớ có quả ngon để ăn cho được? Dù sao ở đó cũng không thấy tương lai gì, chết sớm siêu sinh sớm.”

“Không còn đường lui nữa ư?”

“Mộc Tinh… Nói thật cho cậu biết, tớ đã sớm đắc tội bà ta rồi. Lần đó đi công tác, trên máy bay, bà ta cọ đùi tớ, tớ không cho, trực tiếp xụ mặt với bà ta. Thế là từ đó bà ta bắt đầu gây khó dễ cho tớ!”

A Mẫn nói: “Mộc Tinh, cậu tiền đồ vô lượng, tốt nhất là đoạt chỗ bà ta, lên làm trưởng phòng.”

Tim Thẩm Mộc Tinh bỗng nảy cái thịch.

Tiệc rượu tổ chức ở sảnh tầng ba, trang hoàng vô cùng long trọng và hoa lệ, tổng thanh tra thay mặt chủ tịch phát biểu lời chúc mừng của buổi tiệc. Lúc phát biểu, mái tóc thưa của bà ta sáng bóng dầu dưới ánh đèn, mặt mày hồng hào, rõ là khoa trương.

Thẩm Mộc Tinh tìm bóng Nghiêm Hi Quang trong đám đông, anh đang đứng ở lan can tầng hai, bắt chuyện với một người đàn ông Italy. Vốn không giỏi nói năng, nhưng theo cạnh Sử Lỗi, anh cũng đã học được sự trầm tĩnh đúng mực.

Tổng thanh tra phát biểu xong, xuống sân khấu. Lúc đi ngang qua Thẩm Mộc Tinh, bà ta ngừng lại.

“Tiểu Thẩm à, sao em lại mặc lễ phục đơn giản thế? Có phải lại mua ở cửa đông không?”

Tổng thanh tra nói, sờ hông cô một cái.

Có lẽ chịu ảnh hưởng khi đồng nghiệp tốt nhất trong công ty từ chức, hôm nay Thẩm Mộc Tinh bỗng dưng không muốn dỗ dành vị Phật gia này nữa.

Thẩm Mộc Tinh cười một tiếng: “Tổng thanh tra, em đặt ở Y&S đấy.”

Mắt tổng thanh tra lóe lên một tia kinh ngạc: “Bây giờ Y&S cũng chơi hàng thấp giá rồi à? Có hoạt động sao? Có rảnh tôi cũng phải đi xem.”

Thẩm Mộc Tinh cố ý nói: “Em may mắn trúng thưởng, được Mr.Yan tự tay cầm kéo cắt may cho đấy.”

Tổng thanh tra sửng sốt, ánh mắt bắt đầu trở nên khó xử. Hình như bà ta không rõ, vì sao một Thẩm Mộc Tinh luôn nói gì nghe nấy với bà ta, lại trở nên “không biết ăn nói” như thế.

Tổng thanh tra bưng rượu, ngoài cười mà trong không cười, rời đi.

Thẩm Mộc Tinh bỗng thấy lâu lắm rồi chưa từng thoải mái như thế.

Tiếng violin vang lên, bốn cô gái trẻ kéo vĩ cầm, vừa đi vừa diễn tấu trong hội trường. Họ như những thiên sứ xinh đẹp lướt qua đám đông, tấu lên những giai điệu tinh tế mà duyên dáng.

Thẩm Mộc Tinh không thích uống rượu đỏ, cô bưng một miếng bánh gato, ăn từng ngụm nhỏ, đói quá.

Ánh mắt dõi theo mấy cô gái ấy, đám Nghiêm Hi Quang và Sử Lỗi đi từ trên tầng xuống. Anh liếc một cái đã thấy cô, nâng ly lên với cô.

Thẩm Mộc Tinh cũng giơ miếng bánh trong tay lên đáp lại, cực kỳ “điểu ti”*. Ở phía xa, Nghiêm Hi Quang nhìn cô cười.

(*) điểu ti: tiếng lóng, chỉ những người thua kém về mọi mặt: tiền tài, sự nghiệp, tình yêu, v.v…

Anh ưu nhã như vậy, đôi khi khiến Thẩm Mộc Tinh cảm thấy lạ lẫm.

Thì ra con người thật sự sẽ thay đổi.

Những cô gái vĩ cầm ấy chuyển dáng duyên, dần dần vây lại quanh Nghiêm Hi Quang và Sử Lỗi, vừa diễn tấu vừa cười dịu dàng.

Cũng đúng, khách trong tiệc không phải hói đầu thì là bụng phệ, Nghiêm Hi Quang coi như người đàn ông đáng chú ý, càng không nói danh nhân là Sử Lỗi.

Các cô gái vây quanh Nghiêm Hi Quang và Sử Lỗi. Sử Lỗi hào phóng hỗ động với các cô, hai người bị mỹ nữ vây quanh, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm toàn trường.

Dưới ánh đèn hoa lệ, Thẩm Mộc Tinh nhìn Nghiêm Hi Quang trong trang phục chỉnh tề, cuối cùng cũng hiểu cảm giác khác thường bấy lâu nay trong lòng mình là gì.

Cảm giác chênh lệch.

Dù cô luôn không muốn thừa nhận giữa cô và Nghiêm Hi Quang đã có khoảng cách, nhưng sự thật vẫn là sự thật.

Anh có nhà lớn, có xe đẹp, có địa vị được người người chú ý; mà cô, chỉ là một trí thức bình thường trong bao trí thức khác giữa lòng thành phố này.

Có lẽ có những cô gái luôn mơ ước gả vào nhà giàu; nhưng có những cô gái khác, lại sợ hãi sự chênh lệch ấy, do ý thức độc lập của phái nữ hiện đại thức tỉnh, cũng bởi lòng tự tôn không cách nào xóa nhòa trong lòng các cô.

Quả thật có loại phụ nữ, không thích đàn ông mua túi xách hàng hiệu cho mình, không thích đàn ông lái siêu xe đón đưa. Họ thà cười trên xe đạp, cũng không muốn khóc trong BMW. Họ chỉ muốn dựa vào chính mình, trải qua cuộc sống dư dả bình thường.

Rất không may, Thẩm Mộc Tinh lại là loại phụ nữ ấy.

Chênh lệch là một tồn tại rất khủng bố, như hồi bé bạn chơi bi với những đứa trẻ khác vậy. Trong túi bạn chỉ có một viên bi, lại muốn chơi cùng những đứa trẻ có cả đống bi trong túi, đó là chuyện không thực tế.

Thẩm Mộc Tinh bỗng cảm nhận được, lúc này, cô như cái chân trái của Nghiêm Hi Quang vậy.

Đang nghĩ ngợi lung tung, bên tai lại vang lên một giọng nói, Thẩm Mộc Tinh vừa quay đầu lại, đã thấy tổng thanh tra đứng sau lưng mình.

“Tiểu Thẩm, ngực áo tôi bị ngấm rượu đỏ, em vào toilet giúp tôi chút.”

Giọng tổng thanh tra cực lạnh, mang theo sự hung hăng không cho phép từ chối quen thuộc.

Ngay khi Thẩm Mộc Tinh vẫn chưa kịp nhìn xem ngực áo tổng thanh tra có bị bẩn thật không, tổng thanh tra đã quay đầu đi toilet, để lại cho cô một bóng lưng khêu gợi.

Thẩm Mộc Tinh đứng đó, trố mắt mấy giây.

“Mộc Tinh.” Có người gọi cô sau lưng. Thẩm Mộc Tinh quay lại, thấy Nghiêm Hi Quang đang tới chỗ mình.

“Đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi.

Đầu óc Thẩm Mộc Tinh vẫn chưa hồi tỉnh, cô nói: “Tổng thanh tra… tổng thanh tra nói ngực áo bà ấy bị bẩn, bảo em… bảo em đi giúp bà ta?”

Mày Nghiêm Hi Quang nhướng lên.

“Em có muốn đi không?”

“Em… em có muốn đi không ư?”

Không đi, bà già đó chắc chắn sẽ không để cô yên ổn, rất có thể kết quả sẽ giống như A Mẫn; nhưng mà đi, cô lại rõ ràng sẽ phát sinh chuyện gì.

“Em không đi…” Cuối cùng cô nói, “Nhất định bà ta đang định làm gì đó.”

Nghiêm Hi Quang đi tới, đưa ly rượu đỏ trong tay cho cô, câu anh nói tiếp khiến Thẩm Mộc Tinh sửng sốt…

“Mộc Tinh, đi, giội ly rượu này vào mặt bà ta.”

“Gì cơ?”

Nghiêm Hi Quang cầm bàn tay lạnh buốt của cô lên, đặt chân ly vào trong tay cô, sau đó nghiêm mặt, xoay vai cô lại, Thẩm Mộc Tinh lại đối diện với hướng đi toilet.

Anh đẩy nhẹ cô, cô liền đi một bước.

Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt Nghiêm Hi Quang thật bình thản, kiên định, dường như cơn bão mạnh nhất có giáng xuống cũng không thể khiến anh dao động mảy may.

Thẩm Mộc Tinh bỗng như một kẻ lưu lạc trên sa mạc tìm được một gốc đại thụ, cô bỗng tràn đầy lực lượng, bị quỷ thần xui khiến bước vào toilet.

Hai phút sau.

Cô chạy từ toilet ra, ly trong tay rỗng.

Cô cháy tới trước mặt anh đứng, gương mặt mà một giây trước còn căng thẳng bỗng nở nụ cười.

“Phì…”

“Thoải mái chưa?” Anh cũng cười với cô.

“Ừ… thoải mái rồi!” Cô cười lần nữa.

Từ toilet truyền ra tiếng giày cao gót đi.

Nghiêm Hi Quang bỗng nắm chặt tay cô, nhìn thẳng vào hướng toilet.

Tổng thanh tra chật vật đi ra, vừa tựa vào cửa định nói chuyện, đã thấy ánh mắt lạnh như băng của Nghiêm Hi Quang. Bà ta há to miệng, ngây người.

Nghiêm Hi Quang lạnh lùng thu mắt lại, nắm tay Thẩm Mộc Tinh, đưa cô rời khỏi tiệc rượu.

“Này, Nghiêm Hi Quang, tiệc rượu còn chưa tan mà…”

“Mặc kệ nó.”

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi ăn gì đó được không?”

“Sao anh biết em đói? À, em biết một hàng bún không tồi đấy!”

“Vậy đi ăn bún thôi.”

“Đi đi đi! Anh lái xe à?”

“Anh có tài xế.”

“Đúng đúng đúng, anh có tài xế mà!”