Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 42-1: Mặc kệ nó (1)



Edit: Tiểu Lăng

Thẩm Mộc Tinh bắt đầu đi qua đi lại trong nhà, mắt nhìn bốn phía. Nhà Nghiêm Hi Quang rộng khoảng 140 mét vuông, bốn phòng ngủ, ba phòng vệ sinh, ban công, phòng cơm đều mang sắc lành lạnh, vô cùng hiện đại. Tại Thâm Quyến tấc đất tấc vàng này, đối với người ở tuổi anh, đã là rất hiếm.

Nghiêm Hi Quang dọn hết bát đĩa trên bàn cơm vào bếp, kêu Thẩm Mộc Tinh đang ngẩn ra một tiếng, Thẩm Mộc Tinh vội vàng vào bếp hỗ trợ.

Lúc rửa rau, tay xoa quả cà chua xinh đẹp, Thẩm Mộc Tinh cố gắng nghĩ tâm trạng của mình đang là như thế nào, vì sao bỗng có cảm giác như ngã xuống đáy vực?

“Mộc Tinh, rửa xong chưa?” Nghiêm Hi Quang thấy cô cứ mân mê một quả cà chua mãi, không nhịn được hỏi.

“À, xong rồi, đây.” Cô đưa cà chua qua.

Nghiêm Hi Quang đặt cà chua lên thớt, cầm dao đặt ngang rồi lại chuyển dọc, cau mày, hình như không biết nên xuống tay từ đâu.

“Anh định cắt miếng hay lột vỏ?” Thẩm Mộc Tinh hỏi.

“Anh muốn lột vỏ.” Anh đáp.

“Vậy trụng qua nước sôi đi, đưa qua đây cho em.” Thẩm Mộc Tinh cầm cà chua lên, hỏi: “Dùng nồi nào nấu nước?”

“Anh tìm cho.”

Anh tới trước tủ bát kiểu Đức, lấy một cái nồi trong suốt màu hổ phách ra.

Thẩm Mộc Tinh đổ nước vào, đun trên bếp từ.

Loại nồi này mấy năm gần đây rất hot, Thẩm Mộc Tinh thường xuyên nhìn thấy nó trong siêu thị, những 700 – 800 một bộ, dạng phần tử tri thức phiêu bạt như cô chẳng dám tiêu những gần một nghìn đi mua một cái nồi nấu mì ăn liền như thế.

“Nghiêm Hi Quang, nước sôi rồi thì đổ hết cà chua vào, để một lát rồi vớt ra cho vào nước lạnh, lột nhẹ hết vỏ cà chùa xuống.”

Cô vừa làm mẫu cho anh nhìn, vừa giảng giải. Nghiêm Hi Quang chắp tay sau lưng, đứng cạnh cô, như một học sinh tiểu học nghiêm túc.

Khi cô đưa quả cà chua đã lột hết vỏ cho anh, anh nở một nụ cười rất nhạt, sau đó cầm lấy dao, vụng về xử quả cà chua.

“Nghiêm Hi Quang, trông anh làm kìa, nước cà chua chảy hết ra rồi, đưa dao cho em.” Thẩm Mộc Tinh không nhìn nổi.

“Em làm đi.” Anh đưa dao cho cô, lui ra sau một bước, nhường chỗ cho cô.

Thấy cô thành thạo cắt thái, Nghiêm Hi Quang thưởng thức hỏi:

“Em biết làm cơm rồi à?”

“Đương nhiên, em cũng rời nhà được sáu năm rồi… Lúc thấy một nữ sinh vì thi nghiên cứu mà ăn mì ăn liền một tháng tới nỗi ung thư dạ dày trên TV, mẹ em bắt em phải đi học làm cơm.” Cô cười nói.

Nghiêm Hi Quang hỏi: “Sống ở Quảng Đông rất vất vả sao?”

Thẩm Mộc Tinh nói: “Anh ở nước ngoài chẳng thế à? Thật ra cũng không khổ mấy, chỉ là ban đầu không thích nghi lắm với nhịp sống ở đây thôi, nhưng từ lúc anh nói câu đó với em, em đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.”

“Câu gì?” Nghiêm Hi Quang nhìn cô.

Thẩm Mộc Tinh thái nguyên liệu xong, để vào trong mâm, bắt chước giọng của anh năm đó, nói không sai một chữ: “Anh nói: Một chiếc áo được dày công cắt may, sẽ không vì em giơ tay lên nắm vòng treo trên xe buýt mà rách. Đến lúc em tới thành phố lớn, mỗi ngày phải đi bôn ba, quần áo đặt may sẽ không khiến em chật vật như vậy.”

Lúc cô cười nói câu này, Nghiêm Hi Quang không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Cô liếc anh một cái, lại mau chóng thu mắt về.

Cô cười khổ lắc đầu: “Đáng tiếc em lăn lộn đến giờ, cũng không nỡ mua quần áo đặt may.”

Nghiêm Hi Quang đến cạnh bồn rửa, xử lý đồ trong tay, không nhẹ không nặng nói: “Sau này không cần thế nữa, anh đã về rồi, em muốn mua gì thì nói với anh.”

Thẩm Mộc Tinh mím mím môi, không đáp ứng.

Anh nói thêm: “Nếu ký túc xá của em không tốt, có thể chuyển tới đây.”

“Làm gì? Anh tính bao nuôi em à?” Thẩm Mộc Tinh trêu.

Nghiêm Hi Quang cũng vẻ đùa giỡn, vẩy vẩy nước trên tay:

“Bao nuôi khó nghe quá, dứt khoát kết hôn luôn đi.”

+++

Mấy ngày kế đó, Nghiêm Hi Quang mời cô tới nhà ăn pizza, nhưng đều bị Thẩm Mộc Tinh dùng một lý do từ chối.

“Xin anh đó, đừng nhắc tới hai chữ pizza nữa, quá… khó ăn.”

Nghiêm Hi Quang vẫn một mực chắc chắn rằng anh làm đúng hương vị chính tông ở Napoli.

Sau đó Thẩm Mộc Tinh mới biết, trừ làm quần áo ra, người đàn ông này thật sự không làm được gì cả.

Tiệc cảm ơn hằng năm của tập đoàn đã đến, Nghiêm Hi Quang gọi cô tới phòng làm việc lấy quần áo. Anh làm cho cô một bộ lễ phục màu lam nhạt rất đơn giản. Thiết kế gọn ghẽ điệu thấp khiến Thẩm Mộc Tinh thầm hài lòng, cô chỉ sợ Nghiêm Hi Quang làm cho cô lễ phục đặc biệt chói mắt quá, đến lúc đó sẽ bị đồng nghiệp soi mói. Cũng may bộ này sẽ không thu hút chú ý mấy, quan trọng nhất là vừa thoải mái lại rất trang nhã.

Thẩm Mộc Tinh thay quần áo xong, Nghiêm Hi Quang cũng đi giày Tây từ một phòng thay đồ khác ra. Thẩm Mộc Tinh nhìn anh ngẩn người.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

“Không… Không có gì.” Cô vội thu hồi ánh mắt.

Hai người đi từ trong tiệm ra, một chiếc Jaguar dừng trước cửa ra vào. Thẩm Mộc Tinh nhìn thấy chiếc xe tỏa sáng lung linh ấy, sợ run, bị Nghiêm Hi Quang dắt tay.

“Lên xe đi.”

“Đây là xe của anh à?”

“Không phải, Sử Lỗi ở bên trong.”

“Ồ, tốt.”

Cô hơi nghiêng người, ưu nhã ngồi vào chiếc xe đang mở cửa dưới tay Nghiêm Hi Quang.

Vừa lên xe, Sử Lỗi ở tay lái phụ đã quay đầu, chào hỏi cô.

“Cô Thẩm hôm nay rất mê người.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Sử.”

Nghiêm Hi Quang cũng ngồi vào. Xe chạy, tiếng Sử Lỗi truyền tới từ tay lái phụ, nghe vẫn rất tùy tình: “Nghiêm, bao giờ các cậu công khai?”

Nghiêm Hi Quang nắm tay cô, nói: “Không phải chúng tôi vẫn đang luôn bên nhau à?”

Thẩm Mộc Tinh cũng không phủ nhận, mặc cho anh nắm tay mình, cười nhã nhặn: “Đúng vậy, hai chúng tôi cũng không phải siêu sao, có gì mà phải công khai.”

Sử Lỗi nói: “Cô Thẩm, không phải thế, cô phải kiêu căng hơn một chút, để mấy cô gái cạnh Nghiêm cũng đi xa ra một tý.”

“Nói vớ nói vẩn.” Nghiêm Hi Quang vẻ mặt nghiêm túc như một cán bộ.

Sử Lỗi lại hiểu rõ cái tính không thú vị của anh, lập tức biết đầu im tiếng, đổi sang chủ đề khác.

“Tôi chỉ đùa thôi, cô Thẩm đừng coi là thật.”

“Không sao.”

“Lúc ở Italy, thường xuyên nghe Nghiêm nhắc tới cô.”

Thẩm Mộc Tinh hơi kinh ngạc, kìm nén cảm giác khác thường trong lòng, giả vờ lơ đãng hỏi: “Thật ư? Anh ấy nhắc gì về tôi vậy?”

Sử Lỗi cười cười: “Nghiêm nói cậu ấy có một cô bạn gái, học ở đại học danh tiếng trong nước. Tình cảm của các cô rất khiến người ta hâm mộ.”