Ánh Sao Sáng Chói

Chương 19



Thấy Đông Phương Nhiêu chào hỏi, Ngô Hạ Ngự gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Đông Phương Nhiêu thâm thúy hơn rất nhiều, không vòng quanh vấn đề trước nữa, dẫn Phương Diễn cùng Đông Phương Nhiêu tới góc quầy rượu.

Hai người kia khá thân thuộc, nói chuyện không hề cố kỵ, nội dung rất tư nhân hóa (riêng tư) , Đông Phương Nhiêu cũng không nhúng miệng vào, một ly cocktail một dĩa trái cây ngồi một bên nhăm nhi.

Phương Diễn đại nhân vật đến mọi người sao có thể ngồi yên không quan tâm? Về tình về lý cũng nên đi tới chào hỏi một tiếng, vì vậy lục tục có vài người đến, luôn bị Phương Diễn nhàn nhạt đôi lời đuổi đi. Đông Phương Nhiêu ngồi bên cạnh nghe hai người tán gẫu, cảm thấy nhàm chán lại phí thời gian, nhưng Phương Diễn cùng Ngô Hạ Ngự đang trò chuyện nhiệt tình, không thể quấy rầy, cho nên sau khi ăn no uống đủ, ánh mắt Đông Phương Nhiêu bắt đầu đánh giá chung quanh.

Lâm Hạnh Nhi ngồi ở một cái bàn nhỏ phía bên phải quầy bar uống hết ly này tới ly khác, còn có một nam nhân trẻ tuổi Đông Phương Nhiêu chưa từng gặp qua uống cùng cô ta. Lý Hàm thì ở một phía khác, thời điểm tầm mắt Đông Phương Nhiêu đi qua Lý Hàm cũng đang nhìn sang, cô hướng Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, những người khác, Đông Phương Nhiêu phần lớn không biết, trên sân khấu có một đám người đang khiêu vũ, tư thái hào phóng, tiếng vỗ tay thay nhau nổi lên. Đông Phương Nhiêu thở dài quay đầu trở lại, lại bắt đầu uống ly cocktail còn hơn phân nửa.

“Thế nào, cảm thấy rất nhàm chán?” Phương Diễn chú ý tới Đông Phương Nhiêu, hỏi.

Đông Phương Nhiêu cảm thấy không cần thiết che giấu, vì vậy thành thật trả lời: “Có chút.”

“Vậy chúng ta đi.” Phương Diễn đưa tay phải sờ sờ cái ót Đông Phương Nhiêu , giống như là dỗ dành cô gái nhỏ đang dỗi làm nũng.

Đông Phương Nhiêu rất không quen, “Ừ.” Gật đầu đồng ý, muốn không dấu vết li khai Phương Diễn vừa lúc Phương Diễn thu tay lại.

“Uy, hai người không muốn thấy tôi có phải không?” Ngô Hạ Ngự ở một bên cười nói: “Thật không có nhân tính, tôi làm sao có người bạn như anh vậy?”

“Không có ai bảo anh nhất định phải ở lại đây.” Phương Diễn hoàn toàn không để tâm lời nói của Ngô Hạ Ngự .

“Về thì cùng về đi, tôi cũng phải về nhà tiếp tục tận hưởng cảm giác bị chênh lệch múi giờ không ngủ được, ban ngày thì rất muốn ngủ, cuộc sống quá đau khổ a.” Ngô Hạ Ngự làm như không nghe thấy lời Phương Diễn nói..., lầu bầu nói .

Vừa nói đứng lên cầm lên áo khoát vắt trên vai muốn đi.

“Về cái gì mà về? Tôi nói muốn về ngay bây giờ sao?” Phương Diễn liếc Ngô Hạ Ngự một cái, nhìn Ngô Hạ Ngự có chút mờ mịt, nói: “Còn không ngồi xuống, cao lớn như vậy, cản trở tầm mắt của tôi.”

Ngô Hạ Ngự bị Phương Diễn làm cho “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu” , tròn trừng mắt: “Uy, anh em, anh ngược lại nói rõ cho tôi, đừng có úp úp mở mở, nói nửa câu rồi bỏ lửng như vậy chứ.” Lại ngồi xuống, buồn bực trợn mắt nhìn Phương Diễn.

*Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu: sờ không tới đầu của Trượng Nhị hòa thượng (nghĩa đen), dịch câu có thể là không hiểu mô tê gì.

(Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.)

Đông Phương Nhiêu ở một bên cảm thấy buồn cười, hai người lớn như vậy, thế nào đối thoại như con nít? Còn là Phương Diễn cùng đạo diễn Ngô Hạ Ngự đó nha, sợ rằng nói ra sẽ không có người tin. Ít nhất có ai đi nói Phương Diễn lạnh lùng còn có một mặt ' hoạt bát ' như thế này..., Đông Phương Nhiêu chết cũng không tin .

Phương Diễn không để ý tới hắn, hỏi: “Tối hôm nay dạ hội ai tổ chức, biết không?”

“Anh tới mà không biết người nào tổ chức?” Ngô Hạ Ngự liếc Phương Diễn một cái, hết sức xem thường, “Ai kêu anh tới thì người đó tổ chức chứ sao.”

“Lý Hàm?”

“Cái gì Lý Hàm? Người kia ...cái gì Lâm.. cái gì..., này, ở đó kìa!” Ngô Hạ Ngự thanh âm cũng lớn, một cái tay hướng phía sau Phương Diễn, tiếp theo lại nói: “Tôi là anh ta bày Hạnh Nhi kêu đến , sao mà Hạnh Nhi không nói với anh ngược lại Lý Hàm thông báo vậy? Phương Diễn, không phải là tôi nói anh nha, anh cũng nên kiềm chế tâm tính chút, Hạnh Nhi người ta tốt như vậy, đợi anh hai ba năm, làm sao anh lại. . . . . .” Liếc Đông Phương Nhiêu một cái, tự nhủ: “Cặp mắt càng ngày càng kém . . . . . .”

Nếu như không phải nói cô, Đông Phương Nhiêu thật muốn bội phục Ngô Hạ Ngự rất thẳng thắn rất thật thà. Không hổ là anh ruột Ngô Minh Hạo, ngay cả tính tình cũng có mấy phần tương tự. Nhưng nhân vật chính không khéo đúng là mình, Đông Phương Nhiêu cảm thấy hết sức vô tội, thật xui xẻo nằm cũng trúng thương.

Lời này thật ra cũng nói trúng tâm tư Phương Diễn, anh thật sự cũng không hiểu mình nhìn trúng Hách Giai Giai điểm nào, bàn về vóc người, bàn về tướng mạo so với cô tốt hơn có một xấp dầy, tính khí còn chết tiệt bướng bỉnh, không nghe lời, coi trọng cô chỗ nào, anh nhiều lần suy tư, vẫn chưa tìm ra đáp án.

Vì vậy Phương Diễn tự động loại bỏ lời mà Ngô Hạ Ngự vừa nói..., quay đầu nhìn một, hướng nhân viên tạp vụ vung tay, đợi nhân viên đi tới thấp giọng nói câu gì đó, nhân viên kia gật đầu một cái, hướng về phía sau đi.

“Giải quyết xong chuyện này đã.” Không nhanh không chậm nhấp rượu, Phương Diễn nói.

Nói hết câu, nhân viên kia đã dẫn người tới. Thật ra thì người này mới vừa rồi là một trong số người đông đảo tới đây chào hỏi Phương Diễn, còn tới tương đối sớm, ít nhất Đông Phương Nhiêu có chút ấn tượng. Chủ yếu là người quá nhiều, những người tới sau Đông Phương Nhiêu không để ý, lúc đó cô đang cố ăn cố uống mất rồi.

Người nọ thái độ cung kính chào Phương Diễn, mười ngón tay đan xen một chỗ, có chút thấp thỏm.

“Nghe nói dạ hội này là anh tổ chức.” Phương Diễn đạm thanh hỏi, cũng không nhìn người nọ.

“Đúng vậy, là tôi tổ chức.” Người nọ khẩn trương gật đầu một cái.

Có thời điểm Phương Diễn không mắng, cũng không nói, vẻ mặt nhàn nhạt trước sau như một, nhưng người đứng bên cạnh không khỏi cảm thấy có áp lực.

“Ừ, làm vô cùng tốt.” Phương Diễn tán dương.

“Đâu có đâu có, nếu không có ngài tới, chúng tôi sẽ không được tận hứng như vậy.” Nghe Phương Diễn khen ngợi, sắc mặt người nọ buông lỏng, mặc dù cố gắng kìm chế, nhưng trên mặt đang cười tươi như hoa.

Ngô Hạ Ngự nhìn Phương Diễn, nhìn người kia, hiển nhiên không hiểu nổi Phương Diễn đặc biệt gọi người ta tới làm gì? Khích lệ? Đừng đùa. Nhưng Ngô Hạ Ngự cũng không phải không biết xem sắc mặt người, không rõ chân tướng thì làm quần chúng vây xem, đứng ở góc độ khán giả yên lặng theo dõi diễn biến. Đông Phương Nhiêu cũng thế. Vì vậy hai người đều không nói , nhìn hai người kia.

Phương Diễn vẫn lạnh lùng, lời nói là khen ngợi, nhưng giọng nói, vẻ mặt hoàn toàn không phải ý như vậy, lòng người như có kim trong bông , cũng chỉ hiện ra khi ngâm nước, người đang nhiệt huyết vì được tán dương sẽ không thấy được.

Lúc này, Ngô Hạ Ngự cùng Đông Phương Nhiêu đều có cùng một suy nghĩ, có gì đáng cao hứng, thật là đáng thương, chết lúc nào cũng không biết.

Quả nhiên, sau một hồi lâu Phương Diễn thả ly rượu vang trên tay, nói: “Đến chỗ tài vụ nhận ba tháng tiền lương, ngày mai không cần đi làm.”

Nam nhân kia sửng sốt nửa ngày, không kịp phản ứng, Phương Diễn nói gì vậy, không phải vừa rồi còn khen mình làm rất tốt sao? Tại sao lại bị sa thải? Đây là đuổi việc sao?

“Tại. . . . . . Tại sao?” Miệng cũng cà lăm rồi, hoàn toàn ngốc trệ.

“Đây là vì đoàn phim đặc biệt mở tiệc?” Phương Diễn hỏi.

Người nọ ngơ ngác gật đầu.

“Người trong đoàn anh xác định đều mời đến?” Phương Diễn lại hỏi.

Người nọ vẫn gật đầu, chợt tinh quang vừa hiện, trong tích tắc, nhìn về phía Đông Phương Nhiêu bên cạnh Phương Diễn.

“Này. . . . . .” Vốn là rất xác định , hiện tại. . . . . . Lâm Hạnh Nhi nói hắn không cần gọi người này cũng không cần lo , người trong đoàn phần lớn đều là Lâm Hạnh Nhi liên lạc giúp , mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng ai cũng biết vị này đang chạy lịch tuyên truyền, rất khó liên lạc, hơn nữa chỉ là người mới, không mời cũng không có gì, sao lại vì chuyện này hắn bị cuốn gói rồi? Hắn khóc không ra nước mắt.

“Ngay cả người trong đoàn cũng không biết, giữ anh lại làm gì?” Phương Diễn thản nhiên nói.

Lời tuy nhàn nhạt, nhưng ai cũng nghe được mùi vị chân thật đáng tin .

“Nhưng Lâm Hạnh Nhi nói. . . . . .” Hắn còn muốn biện giải cho mình, hiện tại kinh tế đình trệ, bây giờ công việc lương cao tốt như vậy tìm ở đâu?

“Tôi nói nè. Mấy người ở chung một chỗ làm gì đó? Tôi ở bên kia uống rượu rất nhàm chán, nên tới đây cùng mọi người tán gẫu, càng đông người càng náo nhiệt phải không?.” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, vừa nói đến Lâm Hạnh Nhi, cô đã tới.

“Hạnh Nhi, tới đây tới đây.” Ngô Hạ Ngự phản ứng đầu tiên, đưa tay kéo Lâm Hạnh Nhi đến bên cạnh mình, “Này, người này hôm nay không biết nổi điên cái gì, tới tham gia dạ hội lại muốn xào người vưu ngư, thuộc hạ làm việc cho anh ta thật đáng thương.... . . . . .”

“Thế nào a?” Lâm Hạnh Nhi mắt hạnh trừng trừng, uống rượu ngà say trên mặt hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, không thể tả là chuyện khả ái vạn chủng đến mức nào.

“Còn có thể có cái gì?” Ngô Hạ Ngự chuẩn bị ra sức nhiều chuyện, ai biết Phương Diễn một chút cơ hội cũng không cho, giải quyết xong, Phương Diễn không muốn ở lâu, ôm bả vai Đông Phương Nhiêu đứng lên, hướng Ngô Hạ Ngự nói “Nói nhiều quá, có đi hay không ?“.

Ngô Hạ Ngự nhảy cẫng lên, hiển nhiên đối với chỗ này không chút lưu luyến, “Đi! Dĩ nhiên đi!”

“Hạnh Nhi, chúng tôi đi trước, cô ở lại chơi vui vẻ.” Phương Diễn hướng Lâm Hạnh Nhi, nói xong liền cùng Đông Phương Nhiêu bước đi.

“Ê ê, chờ, chờ tôi một chút!” Ngô Hạ Ngự vô cùng sợ bị bỏ lại, vội vàng đuổi theo, đi tới một nửa mới nhớ tới người vừa ngồi bên cạnh Lâm Hạnh Nhi, vừa gấp đi vừa xoay người hô to: “Hạnh Nhi cô từ từ chơi a, có thời gian gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong xoay người thấy Phương Diễn cùng Đông Phương Nhiêu đã đi tới cửa, lớn tiếng kêu: “Uy, hai người đi nhanh quá vậy! Chờ tôi với, tôi không có lái xe, hai người phải đưa tôi về nhà! Uy, chờ một chút. . . . . .”

Lâm Hạnh Nhi bị bỏ lại mặt xanh chuyển sang đỏ, đỏ lại xanh, cuối cùng đen một mảng.