Ánh Sao Sáng Chói

Chương 13



“Nói chuyện 《 hạ điện y thủy 》, vai chính em có muốn không?”

Không nghĩ tới Phương Diễn hỏi cái này, tất cả đều do bộ phim này mà ra, nhớ tới Đông Phương Nhiêu liền bực, Phương Diễn nói cái gì đạo diễn, cô cũng chỉ ở ngày đó thử kính mới gặp hắn lần đầu, còn cách nhau vài thước, một ở trên đài một ở dưới đài, lúc nào thì leo lên giường của hắn? Thật là không giải thích được.

Đông Phương Nhiêu nghĩ mà tức, buồn bực đáp “Không muốn“.

Phương Diễn tựa như không tin, lại hỏi: “Thật không muốn?”

Đông Phương Nhiêu giận, cái đầu hướng ngực Phương Diễn đâm vào, “ Tôi nói không muốn cũng không nghĩ tới, anh có phiền hay không a!”

“Phanh” một tiếng vang lên, Đông Phương Nhiêu cắn răng, không có la đau. Phương Diễn khẳng định cũng bị đụng không nhẹ, nghĩ vậy, Đông Phương Nhiêu cảm giác đầu mình cũng không còn đau.

Ai biểu anh khi dễ cô, cô khó chịu, anh cùng đừng mong dễ chịu .

Thông minh như Phương Diễn cũng biết Đông Phương Nhiêu đang phát giận, cơn giận còn chưa tiêu, cũng không than đau, nâng đầu Đông Phương Nhiêu lên thấy cô nước mắt rưng rưng, cảm thấy buồn cười, “Về sau muốn đánh thì lấy tay đánh, sẽ không đụng đau như vậy ?”

Đông Phương Nhiêu nghẹn một hơi, lắc đầu một cái, trong lòng suy nghĩ, đau cũng muốn đụng đó, xuống tay còn có thể đau sao.. .. . .

Phạm vào tính khí tiểu nữ nhân, không thuận theo sẽ không tha, Phương Diễn ngăm mình trong bụi hoa lâu ngày sao không hiểu đạo lý này, vòng vo hỏi: “Vậy em nói em cùng đạo diễn kia làm chuyện gì?”

Không nghi ngờ chút nào lại sờ cơn giận Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu giương nanh múa vuốt giống như mèo bị dẫm đuôi: “Tôi còn muốn hỏi anh một chút, cái gì đạo diễn? Đạo diễn thế nào, vô duyên vô cớ anh đem người khác đổi, sao anh cứ không phân biệt giữa công và tư như thế?” Suy nghĩ một chút lại thấy ủy khuất, cô Đông Phương Nhiêu lăn lộn giới giải trí vài chục năm, còn chưa chịu tội vô duyên vô cớ như hôm nay, ai cũng biết Đông Phương Nhiêu chưa bao giờ đi cửa sau, cũng chưa bao giờ trôi dòng nước đục bất loạn, quan hệ nam nữ bừa bãi, còn hiện tại, tùy tiện nhận một vai diễn cũng bị người ta hoài nghi, còn bị Phương Diễn tìm tới cửa chỉ vào lỗ mũi mắng, quá đủ rồi.

Đông Phương Nhiêu cọ một cái đứng lên, chỉ vào lỗ mũi Phương Diễn nói: “Phương Diễn tôi cho anh biết, tôi cùng đạo diễn không có một cái đinh quan hệ nào, còn《 hạ điện y thủy 》 anh khỏi phí tâm, tôi cũng không thèm, sau này anh đi dương quan đạo của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đi trên đường đụng phải xem như không quen biết.”

*Dương quan đạo: con đường tương lai sáng lạn, đầy tiền đồ.

* Cầu độc mộc: cây cầu giản dị đơn sơ.

Nói xong bắt đầu hối hận, Đông Phương Nhiêu còn không có quên mới vừa rồi nói những lời này hậu quả như thế nào, lại không muốn yếu thế, đem mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Phương Diễn, thật ra trong lòng sợ muốn chết.

“Anh mới hỏi một câu, phản ứng lớn như vậy làm gì?” Ai biết Phương Diễn lần này ngược lại tính khí ôn hòa, bị Đông Phương Nhiêu chỉ vào lỗ mũi mắng cũng chỉ cười trừ, nhân tiện ôm chầm eo thon của Đông Phương Nhiêu, “Tóm lại thả em đi là không thể nào, chuyện《 hạ điện y thủy 》anh biết rồi, trừ cái này ra em còn muốn nói gì với anh ?”

Còn có lời gì phải nói?

Lời nói cũng bị anh nói xong cô còn có thể nói gì nữa?

Cô nói muốn kết thúc quan hệ không minh bạch này, anh không chịu.

Cô nói 《 hạ điện y thủy 》 cô không thèm diễn, anh nói anh biết.

Giữa bọn họ trừ hai thứ này còn có cái gì khác để nói? Nói tình cảm thật đúng là không có, lại không thể cùng anh trở mặt, nếu không giới văn nghệ này đừng nghĩ lăn lộn tiếp nữa, trừ phi Đông Phương Nhiêu chuẩn bị phá phủ trầm chu, nếu không phải biết an phận a.

* phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền. (Có cái điển tích này: Trong chiến tranh Hán - Sở, Hạng Vũ vì muốn báo thù cho chú là Hạng Lương nên đã dẫn kỳ binh vượt sông đuổi theo Chương Hàm, sau khi qua sông đã đánh chìm thuyền để tỏ cái ý quyết tử, thề chết không lùi. Khi giao chiến, Hạng Vũ dẫn bọn Anh Bố, Bành Việt, Chung Ly Muội luân phiên xuất kích, đánh liền mười mấy trận, kết quả phá tan quân Tần; chiến lược này chính là nước cờ sau chót của quân Sở.)

Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, không nghĩ tới sống vài chục năm mình vẫn phải đi đến bước này, mặc dù thân thể dây dưa không ngừng, cũng không muốn cùng hắn có bất kỳ ích lợi qua lại nào, 《 hạ điện y thủy 》 Đông Phương Nhiêu thật không muốn diễn. Phương Diễn nói biết, hi vọng hắn hiểu thật.

Cũng không biết Phương Diễn coi trọng cô ở điểm nào, lúc này lại đối với cô như vậy không thuận cũng không tha. Theo lý thuyết hai người tiền tiền hậu hậu bất quá ba lượt, hai lần đều là ở trên giường quan hệ đơn thuần, lần thứ nhất gặp phải để dành vị trí thử vai, cũng không dậy nổi tình cảm sâu đậm gì, cũng không biết Hách Giai Giai trước kia cùng Phương Diễn tình cảm đến tột cùng nào, nhưng xem thái độ của Vũ ca có lẽ là không lạnh không nhạt, không biết Phương đại thiếu gia trật gân chỗ nào, hy vọng là anh nhất thời mới mẻ, qua một thời gian là chán, cô cũng được tự do.

Phương Diễn thấy Đông Phương Nhiêu lắc đầu một cái, cũng không miễn cưỡng, “Về sau muốn cái gì có thể nói với anh.” tất cả mọi người đều biết Phương đại gia đối với bạn gái rất rộng rãi, cũng sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu bạn gái, “Còn điện thoại phải luôn thông.”

Bất quá nói tới chỗ này, Phương Diễn cũng có chút ảo não, những nữ nhân kia ai mà không mắt ba ba nhìn mình, một ngày gọi mười mấy cuộc, Hách Giai Giai này không có leo lên giường hôm trước hôm sau liền gọi điện dây dưa không ngừng, tốt lắm, kết quả vừa xuống giường tựa như diều đứt dây, một chút tăm hơi cũng không thấy, ngay cả rơi điện thoại ở đây cũng không đến lấy về, lần sau gặp giống như thấy hồng thủy mãnh thú, nhanh trốn mất dạng, mặc dù những nữ nhân kia phần lớn cũng vì những thứ này đến tìm anh, nhưng làm được như Hách Giai Giai giòn trực bạch thế này ngược lại chỉ có một, cảm giác bị lợi dụng kiểu này làm cho người ta rất không sảng khoái.

Phương Diễn đặc biệt đi xem Hách Giai Giai thử kính lại bị mắt lạnh đối đãi, một tuần đợi điện thoại của cô lại không có kết quả .

“Lấy điện thoại ra.” Phương Diễn muốn tìm Hách Giai Giai, nhưng điện thoại gọi mãi không thông, điện thoại rơi cũng không tìm đến, cho thấy có người đang dùng số điện thoại khác. Lại thấy Đông Phương Nhiêu dùng sức lắc đầu một cái, nói: “Không có đem theo.” Phương Diễn bị tức thiếu chút nữa nôn ra máu.

“Số điện thoại bao nhiêu?” Ngược lại cầu xin tiếp, đem một chuỗi dài số Đông Phương Nhiêu nói bấm trên màn hình di động, vừa nhấn gọi vừa nói: “Anh nhá máy cho em trước, về sau có chuyện tìm anh cứ gọi số này.” Nghĩ thầm Hách Giai Giai không liên lạc rất có thể là do bị mất điện thoại, muốn tìm mình nhưng không tìm được, hài lòng nghe được thanh âm thông cuộc gọi nhưng không có người bắt, vậy là Hách Giai Giai về sau sẽ không sợ không tìm được mình, lại thấy Đông Phương Nhiêu khéo léo gật đầu, lúc này Phương Diễn mới để điện thoại xuống, nhân tiện nhìn thời gian, đã mười một giờ rưỡi, nói: “Náo loạn nửa ngày cũng đã trễ thế này, chúng ta tắm một cái rồi ngủ thôi.”

Ngủ cũng không thể đơn thuần là ngủ, mới vừa rồi chưa làm xong vẫn phải tiếp tục làm. Chẳng qua là đổi một loại phương thức tất cả mọi người tương đối dễ dàng tiếp nhận, ngươi hài lòng ta cũng vui vẻ, ngươi tình ta nguyện, tất cả đều thoải mái.

Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên lại bị Phương Diễn cho ăn và bị ăn, còn hung hăng hết ba lượt.

Đáng thương Đông Phương Nhiêu thân kiều thịt non, Phương Diễn ở trên giường hoàn toàn giống như là mãnh thú động dục, tựa như biểu lộ mấy ngày liên tiếp không thấy Đông Phương Nhiêu rất bất mãn, hung hăng chỉnh cô một đêm.

Nếu Đông Phương Nhiêu không nói trước dùng điện thoại Phương Diễn đặt chuông báo thức, thấy trình độ Đông Phương Nhiêu bị sửa trị thê thảm như thế, ngày thứ hai khẳng định không rời giường nổi, cũng không thể cùng đoàn phim《 manh đồng 》hội tụ vào đội ngũ tập họp.

Lúc đặt báo thức Phương Diễn hỏi hai ngày tới có lịch trình gì, Đông Phương Nhiêu cũng chỉ nói đơn giản phim điện ảnh sắp khai mạc, không có thời gian, cũng không nhiều lời. Cảm giác ở trước mặt Phương Diễn nói chuyện công việc rất không tự nhiên, dù sao《 manh đồng 》 cũng do Phương Diễn đầu tư tài trợ, mặc dù chủ giác là mình dựa vào thực lực có được, nhưng vẫn không muốn có quá nhiều quan hệ. Hơn nữa chẳng qua chỉ ra ngoài một tháng, bạn gái Phương đại gia nhiều như vậy, hôm nay mới cùng nhau qua đêm, trong thời gian ngắn cũng sẽ không nghĩ đến mình, căn bản không cần thiết nói tới.

Phương Diễn cũng bị chuông báo thức náo tỉnh, rời giường lái xe đưa Đông Phương Nhiêu đến tiểu khu cô ở, thấy Đông Phương Nhiêu đi vào mới rời đi. Đông Phương Nhiêu vừa vào cửa liền thấy Vũ ca ở trong nhà, điện thoại di động không mang, nhà cũng không ở, muốn Vũ ca không nóng nảy cũng không được. Thấy Đông Phương Nhiêu về thở dài một hơi, thời gian rất gấp lời nói cũng không nhiều lời được, vội vàng để cho Đông Phương Nhiêu lấy hành lý còn hắn đi bãi đậu xe lấy xe, đợi cô.

Đông Phương Nhiêu cũng đã dọn dẹp xong, vì vậy đem đồ trong tay hôm qua mới mua xếp vào hành lý, vừa vặn tràn đầy một cái vali kéo ra cửa.

Ngồi ở trên xe rốt cục có thời gian yên tĩnh, lại đột nhiên cảm giác quên cái gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ được là cái gì, một lần đem các vật kiện từ trong đầu điểm qua, vẫn không nghĩ ra, không nghĩ nữa, dù sao chuẩn bị kĩ rồi, có lẽ vội quá dẫn tới ảo giác.

Đại đội ngũ tổng cộng có hai mươi mấy người, hẹn tập trung ở quán cà phê trong phi trường, Đông Phương Nhiêu thấy được Thi Lam Lam, những người khác không biết tên.

Thi Lam Lam ngồi một mình, cũng nhìn thấy Đông Phương Nhiêu, chủ động cùng Đông Phương Nhiêu chào hỏi trực tiếp đưa cà phê trong tay tới vị trí đối diện Đông Phương Nhiêu ngồi, Vũ ca kéo hành lý Đông Phương Nhiêu lên phi cơ.

Thi Lam Lam cũng không phải người hay nói xấu người khác, cũng không cao ngạo, lại hòa ái dễ gần, cùng cô một chỗ cho người ta cảm giác nhàn nhạt, rất thoải mái. Đông Phương Nhiêu mấy cảm giác với Thi Lam Lam cũng rất tốt, nói chuyện cũng chẳng cố kỵ, Thi Lam Lam cảm khái Đông Phương Nhiêu tuổi còn trẻ suy nghĩ độc đáo, Đông Phương Nhiêu là bị Thi Lam Lam khí chất thân thiết hấp dẫn, hai người tán gẫu rất hợp gơ.

Hàn huyên tới lui, hai người cùng có cảm giác chỉ hận không gặp sớm, khoác tay cùng đi lên máy bay, lên máy bay ngồi cùng một chỗ tiếp tục tán gẫu.

Thời điểm phi cơ cất cánh, nhắc nhở hành khách tắt điện thoại di động, tắt máy vi tính, tắt hết các linh kiện điện tử, nhắc nhở hai lần, Đông Phương Nhiêu mới nghe được, lúc này cô rốt cục nhớ chuyện vừa rồi đánh chết cũng không nhớ tới còn thiếu cái gì là cái gì .

Điện thoại di động ngày hôm qua rời giường liền ném trên tủ đầu giường, hiện tại vẫn ở đó, quên lấy ra cửa.