Ánh Sao Duy Nhất

Chương 4



Trên sân khấu tối om, chỉ có một luồng ánh sáng trắng hắt xuống.

Chàng thanh niên áo trắng đứng giữa sân khấu, láng máng có thể nghe được tiếng hoan hô của người xem ở hiện trường, trước mặt anh là giá microphone màu đen, thân micro được phủ một màu sáng bạc.

Hình như anh cũng đang chờ đợi.

Ngoài sân vận động, thiếu nữ Giản Duy ngửa đầu, nhìn qua màn hình khổng lồ. Cô chỉ ngẫu nhiên đi qua, bị tiếng thét chói tai bên trong hấp dẫn, vô ý thức nhìn về phía màn hình, sau đó ở lại một lúc, bước chân không di chuyển được nữa.

Giản Duy không biết anh chàng này, nhưng cô biết tối nay trong sân vận động đang trực tiếp cuộc thi ca hát nổi tiếng toàn quốc, người này cũng là thí sinh.

Tim bất giác níu chặt, giống như là có dự cảm, bản thân sẽ thấy được thứ gì không nên thấy. Nhưng thứ này có thể là gì, cô lại không biết.

Chàng trai còn đứng ở nơi đó, giống như đứng ở trung tâm thế giới. Bốn bề tối om, chỉ có ở chỗ anh là hiện hữu ánh sáng.

Một giây sau, không hề báo trước, mấy chục chiếc đèn bạc nhỏ đồng thời thắp sáng, chấn động rơi xuống ngàn vạn ngôi sao.

Trên màn hình một tầng lầu cao, là gương mặt của chàng trai được phóng đại vô số lần, đôi mắt đang đóng chặt chậm rãi mở ra.

Dưới sân khấu bắt đầu thét chói tai, cái giá trống phát ra tiếng giòn vang, giống như kèn lệnh của cuộc chiến được kéo lên. Sân khấu yên lặng trong nháy mắt sống lại.

Cô nghe được tiếng hát của anh. Không phải là trực tiếp truyền ra, mà đến từ hiện trường, đến từ bên trong sân vận động ngoài trời.

Trầm thấp, lộ ra chút khàn khàn gợi cảm. Rất chân thật, thậm chí có lẫn tạp âm trong đó.

Những người xung quanh đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại cô và chàng thanh niên. Cả tiếng hát của anh nữa.

Trong sự hỗn độn đó, cặp mắt màu đen kia tỏa sáng, như lưỡi kiếm xuyên qua màn hình, đi sâu vào lòng người.

Hướng thẳng về phía Giản Duy.

Cô mở mắt.

Rèm cửa dài sát đất hé ra một khe hở, ánh mặt trời nói cho Giản Duy biết, bây giờ đã là sáng sớm.

Ngày thứ hai cô đến Bắc Kinh.

Đây là phòng trong khách sạn, Giản Duy nhìn sang giường bên cạnh, quả nhiên không một bóng người. Xem ra bản thân mơ mơ màng màng nghe được âm thanh không phải là mộng, Lại Hiểu Sương bị điện thoại công việc đánh thức, trời còn chưa sáng đã đi.

Cô xoa xoa mặt, trong đầu chợt lóe qua giấc mơ thực sự vừa rồi.

Chính là ánh mắt ấy, ánh mắt làm cho trái tim thiếu nữ của cô cứ như vậy mà trầm luân.

Giản Duy vẫn còn nhớ rõ ngày nào đó, cô cùng Giang Ngật không hẹn mà gặp. Trước đó, Giản Duy chưa từng yêu mến ngôi sao nào, lại ở một ánh nhìn ấy mà thay đổi tất cả mọi thứ.

Trên đường cái người đến người đi, cô đứng ở ven đường, trong tay còn cầm lon Sprite. Vừa được lấy ra từ trong tủ lạnh, ngoài lon là một lớp bọt nước, tay cô cũng ướt, giọt nước theo đó chảy xuống, nhỏ lên sàn.

Giản Duy lại không hề hay biết, chỉ bình tĩnh nhìn qua màn hình lớn.

Anh đã nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, bờ môi mỉm cười, có một phần vạn giây như vậy, dường như bọn họ đang nhìn nhau.

Cho dù bảy năm đã trôi qua, Giản Duy vẫn như cũ có thể nhớ tới cái chớp mắt run rẩy kia, từ đầu ngón tay đến cánh tay đều nổi gai ốc. Đến cuối cùng, cô suýt nữa không cầm được lon, chất lỏng bên trong “rào rào” trút ra ngoài, làm ướt váy cô.

Giản Duy siết chặt chăn mền, kéo lên trên một chút, cuối cùng hoàn toàn che kín mình, cả gương mặt đỏ bừng đến nóng hổi. Tự nhiên lại mơ đến hôm đó, nhất định là do tối qua bản thân nghĩ ngợi lung tung quá nhiều, lăn qua lăn lại đến ba giờ sáng mới ngủ, ngày nghĩ, cho nên đêm mới mơ thấy!

Nhớ đến đêm qua, rất nhiều hình ảnh ào ào chợt lóe qua trước mắt, ngoài sân bay người hâm mộ chen chúc, chiếc xe chuyên dụng đưa cô rời khỏi hiện trường, còn người đàn ông trên mặt phủ mũ lưỡi trai, dáng vẻ thư giãn. Giống như dòng chú thích chạy trong phim, hết lần này tới lần khác mỗi hình ảnh đều vô cùng rõ ràng, làm cho Giản Duy tin rằng tất cả không phải là do mình ảo tưởng.

Tấm hình kia, mình muốn nhìn lại một chút!

Đúng lúc đó di động ở bên gối rung lên, cô không muốn rời khỏi chăn, đưa tay ra với, sau khi tìm được thì thu tay về, trốn trong chăn nhận điện thoại. Quả nhiên là Lại Hiểu Sương: “Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì nhanh chóng đến studio, địa chỉ tao đã nói với mày, giấy thông hành để ở bên gối của mày. Nhanh lên, đừng làm cho Giang nam thần của chúng ta phải sốt ruột chờ đợi.”

Trêu chọc bằng câu cuối cùng xong, cô ấy tự cười lên trước.

Giản Duy vì vậy lại mò tìm, giơ ra trước mắt, mượn ánh sáng yếu ớt trong chăn nhìn kỹ. Là một bảng tên, dây đeo màu lam, hai lớp màng plastic cứng rắn ép lên tờ giấy màu trắng trên mặt in tên đoàn phim cùng danh tính của cô, ngay chính giữa còn có một chỗ trống hình vuông, để dán ảnh chụp.

Có thứ này, cô có thể tiến vào đoàn phim, có thể một lần nữa…

Nhìn thấy anh.

Chàng thanh niên đứng trên sân khấu và người đàn ông trong xe, hai hình ảnh lần lượt chồng lên nhau, Giản Duy đột nhiên xốc chăn lên, lớn tiếng nói: “Nửa tiếng nữa, tao nhất định đến! Chờ tao nhá!”

Câu ấy nói như thế nào nhỉ? Mỗi sáng sớm đánh thức tôi không phải là giấc mơ, mà là nam thần!

Khách sạn nằm ngoài Tứ Hoàn, toàn bộ đoàn phim “Nếu không có tình yêu” đều ngủ lại tại đây. Khuya hôm qua Lại Hiểu Sương dẫn Giản Duy tới đây, cô còn nghĩ hươu nghĩ vượn đi loạn, nghĩ tới Giang Ngật chắc cũng sẽ ở đây, bọn họ có khả năng ngẫu nhiên chạm mặt ở khách sạn hay không.

Đáng tiếc ATSM cả quãng đường, ngay cả nhân viên tạp vụ cũng không gặp được.

“Nếu không có tình yêu” là bộ phim đầu tiền Chu Bội Bội nhận đóng sau khi một đêm thành danh, rất tự nhiên nhận được sự chú ý rộng rãi từ truyền thông và người hâm mộ. Khai máy nửa tháng tới nay, luôn có phóng viên muốn vào đoàn thám ban, nhưng cho tới bây giờ, đoàn phim vẫn làm việc theo hình thức khép kín, thập phần nghiêm ngặt.

Hôm nay đang quay phim ở gần đây, Giản Duy dựa vào giấy thông hành, thoải mái tiến vào bên trong. Cô đeo khẩu trang cỡ lớn, đôi mắt to bị tóc mái che khuất khó nén được tò mò, quan sát bốn phía.

Đề tài bộ phim này là đô thị công sở, có độ dài không nhỏ với nội dung, đoàn phim thuê một kho hàng lớn gồm hai tầng, dốc hết sức lực trùng tu, cải tạo nó thành cảnh tượng quan trọng trong phim – – văn phòng luật của mấy nhân vật chính đảm nhiệm chức vụ luật sư.

Hiện tại văn phòng luật người đến người đi, các ngành đều đang bận rộn làm việc. Giản Duy nhìn thấy một thiết bị quay đắt đỏ, với đường ray màu bạc, còn các loại dây rợ lằng nhằng không biết tên, bên tai là tiếng la hét ầm ĩ.

“Ánh sáng, tổ ánh sáng đã chuẩn bị xong chưa? Đạo diễn đang giục rồi đấy!”

“Khuyên tai hôm qua cô Chu đeo giờ không thấy đâu! Cứu mạng, bây giờ phải diễn tiếp, mau hỗ trợ tìm xem!”

“Tiểu Trương gọi điện cho chị Lý, làm gì mà cầm đồ đi lâu vậy, phó đạo diễn không nổi giận thì tôi cũng muốn nổi giận đây!”

Giản Duy càng nghe càng hưng phấn. Ôi, đây chính là trường quay, chỗ làm việc của anh ấy…

Lại Hiểu Sương thấy cô, vài bước chạy chậm tới: “Sao rồi, tất cả đều thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi. Còn mày, sao không đi theo Chu Bội Bội? Thân là trợ lý, không phải nên 24/7 ở bên phục vụ người ta?”

“Trợ lý thứ hai.” Lại Hiểu Sương uốn nắn: “Trợ lý bên cạnh người ta không phải là tao, tao cũng chỉ chịu trách nhiệm chân sai vặt cho đoàn phim này, cái khác không đến lượt tao đâu.”

Nói cách khác, chính là trợ lý của trợ lý.

Không sai, bà chủ của Lại Hiểu Sương chính là Chu Bội Bội. Giản Duy vẫn rất bội phục, cô ấy và mình làm bạn nhiều năm như vậy, còn có thể bấm bụng đi hầu hạ một người có vẻ ngoài giống y hệt mình.

Co được dãn được như thế, tuyệt đối là người làm được việc lớn.

Hai người còn định nói gì đó, trên lầu trước truyền đến một tiếng vang thật lớn, kinh thiên động địa, khiến bốn bề nhất thời yên tĩnh.

Mọi người đều ngẩng đầu, gần như muốn xuyên qua trần nhà thấy rõ tình huống bên trên, Lại Hiểu Sương bỗng nhiên phản ứng lại: “F*ck, ai lại chọc tới vị thái hậu lão phật gia kia rồi! Muốn chơi mình sao!” Mắng xong, cô ấy bước nhanh chạy về hướng cầu thang.

Giản Duy đại khái đã đoán được “Thái hậu lão phật gia” trong miệng cô ấy là ai, chỉ chần chừ một giây, cũng cất bước đi theo.

Lầu hai ít người hơn so với lầu một, một cái hòm lớn nằm ở trên mặt đất, có lẽ chính là nguồn gốc của tiếng vang lớn vừa rồi. Cái nắp bật mở, đồ vật bên trong văng hết ra, trên đất một đống bừa bộn, rất nhiều người đang ngồi xổm ở bên cạnh thu thập.

Giản Duy thuận mắt nhìn sang, trước cái hòm một mét, soi rõ bóng người trên sàn, một đôi chân đi giày cao gót màu đen được làm thủ công.

Tầm mắt hướng lên trên một chút. Mắt cá chân xinh xắn, hai chân vắt chéo một cách tao nhã, làn váy đỏ tươi rạng rỡ. Lại hướng lên tiếp, là khuôn mặt khéo léo tinh xảo.

Khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Nữ ngôi sao – Chu Bội Bội ngồi ở trên ghế xoay màu đen, đang vô cùng buồn chán nghịch móng tay thạch anh.

Đám người ngồi xổm cạnh chân cô ta, giống như hành lễ quỳ lạy. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính sau lưng chiếu vào, cả người Chu Bội Bội dường như phát sáng, mỹ mạo không giống người thường.

Giản Duy nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Đây là lần đầu tiên ở trong đời thực cô nhìn thấy Chu Bội Bội, mặc dù đã bắt đầu từ bốn năm trước, cái tên này càng ngày càng ảnh hưởng đến cuộc sống của Giản Duy.

Người thật của cô ta gầy hơn so với trên ti vi rất nhiều, gò má hơi hóp vào. Đối với người bình thường Giản Duy đã được tính là thon thả, trông Chu Bội Bội lại gầy đến mức có phần yếu ớt.

Nhìn như vậy, sự khác nhau giữa hai người lại nhiều hơn chút, khó trách đám Giang Ngật có thể nhìn ra chỗ không đúng nhanh hơn cả fan.

Cũng hít một vào ngụm khí lạnh, còn có Lại Hiểu Sương. Cô ấy bắt bản thân phải nở nụ cười đi tới: “Có chuyện gì vậy cô Chu? Vừa rồi ở phía dưới nghe được một vài âm thanh, là do chúng em không làm tốt chỗ nào sao ạ?”

Dường như Chu Bội Bội giờ mới phản ứng lại, ngước mắt nhìn về phía Lại Hiểu Sương: “Cái gì? À, ý cô là cái hòm kia hả, không phải là tôi lấy.” Cô ta cong môi cười ngọt ngào một tiếng: “Sao, có phải cô cảm thấy, tôi là loại người giận lên một cái là đập phá đồ đạc? Định đổ cho tôi cái tội sao lớn kênh kiệu?”

Lại Hiểu Sương sững sờ, vội nói: “Không, đương nhiên không phải vậy. Em chỉ là…”

“Là nó, tôi vì bắt nó, không cẩn thận mới đụng vào cái hòm…” Một cô gái khác chen vào trong đám người, trong lòng còn ôm một con mèo: “Thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi.”

Mặt Lại Hiểu Sương biến sắc: “Con mèo này là?”

“Tôi đặc biệt tìm đến, đóng ‘Bé Mập’.”Cô gái nói ra rất tự nhiên.

Bé Mập là một nhân vật có trong kịch bản, thú cưng của Hạ Y Nhiên – nữ chính do Chu Bội Bội thủ vai. Trước đoàn phim đã tìm được một con, đáng tiếc sau nửa tiếng nhìn thấy con mèo, Chu Bội Bội liền nói với phó đạo diễn không thể diễn cùng nó, phiền kịch tổ tìm một con khác.

Giản Duy hơi chau mày. Cô còn nhớ rõ, việc tìm mèo này, là do Lại Hiểu Sương chịu trách nhiệm. Cô ấy còn nghĩ dựa vào chiêu này để đọ sức với Chu Bội Bội mà!

Giản Duy cảm thấy thú vị, đây là có người tranh việc, nhưng nhìn từ thái độ của Chu Bội Bội, hình như cũng không mấy hài lòng về chuyện này.

Quả nhiên, cô gái ôm mèo đi lên trước nói: “Bội Bội, chị thật sự không nhìn lại một chút sao? Đây là em đặc biệt mượn từ nhà anh rể, cũng đẹp mà, chị ôm nó lên hình chắc chắn rất xinh!”

Cô gái tên Bạch Lộ, là trợ lý mới của Chu Bội Bội. Bình quân ba tháng cô ta lại đổi một trợ lý, cô gái trước mắt mới vừa đầy hai tháng, vô cùng nóng lòng lung lạc lòng boss, mới cứng rắn đoạt lại việc tìm mèo.

Nhưng cô ta vẫn xem nhẹ độ khó của việc lấy lòng Chu Bội Bội.

Liếc mắt nhìn con mèo một cái, vẻ mặt của Chu Bội Bội lãnh đạm: “Đẹp sao? Cũng bình thường. Còn không gần gũi với người, nó không cho chị sờ, chị có thể làm gì với nó? Mang đi mang đi.”

Bạch Lộ âm thầm kêu khổ. Thực ra lúc Chu Bội Bội vừa mới nhìn thấy nó, cũng cảm thấy hứng thú, chẳng qua khi cô ta vừa định ôm nó một lúc, con mèo nhỏ bị kinh hãi, hét lên một tiếng tránh ra chạy trốn.

“Mấy em thú cưng này đều như vậy, sợ người lạ, chị cho nó thêm chút thời gian, chắc chắn sẽ thân thiết với chị …”

Chu Bội Bội cười lạnh một tiếng, không đáp lại.

Mắt thấy bầu không khí lúng túng, Lại Hiểu Sương đột nhiên mở miệng: “Chị Lộ, cái này là chị không biết rồi, cũng không phải là tất cả mèo đều sợ người lạ, cô Chu rõ ràng chỉ muốn nó hoạt bát thôi. Hơn nữa nói đến mấy em thú cưng xinh xắn, nó đúng là không được đẹp cho lắm, hiện tại trên weibo có rất nhiều thú cưng đáng yêu, em nào cũng đáng yêu hơn chú mèo phơi nắng này.”

Bạch Lộ bị cô ấy chọc trúng thì dựng lông mày lên, bên cạnh cũng có người phụ họa: “A tôi biết, weibo của tôi có follow vài cái. Hiểu Sương, ý của cô là chúng ta đi liên lạc với chủ tài khoản có chút tiếng tăm trên mạng này, xem có thể mời được một người hay không?”

“Không cần phải quăng lưới rộng. Cô Chu nổi tiếng như thế, chúng ta chọn thú cưng cho cô ấy, đương nhiên cũng phải tìm em nào nổi tiếng nhất.” Lại Hiểu Sương nói.

Cô gái sửng sốt: “Ý cô là…”

Lại Hiểu Sương cười híp mắt nói: “Đương nhiên là ‘Tròn Ung Ủng’.”

Cái tên cổ quái này vừa xuất hiện, phân nửa các cô gái ở đây lại lộ ra vẻ mặt thì ra là thế. Có từng nghe qua không, người bên cạnh liền thấp giọng giải thích: “Chính là một con mèo vô cùng nổi tiếng, weibo gần trăm vạn người follow, có thể nói là đứng top 3 thú cưng đáng yêu nổi tiếng nhất weibo.”

Lại Hiểu Sương: “Trên thực tế, tuần trước số người follow đã vượt qua một trăm vạn*.”

*một trăm vạn = một triệu.

“Nếu mời được nó mình tán thành cả hai tay! Mình là fan trung thành, Tròn Ung Ủng rất đáng yêu, đêm nào mình cũng phải lên xem ảnh, là món ăn tinh thần của mình đó!”

“Tốt thì tốt, nhưng chắc gì chúng ta đã mời được. Tôi có người bạn trước ở đoàn phim “Nữ hoàng quảng cáo”, nghe nói bọn họ cũng nhìn trúng danh tiếng của Tròn Ung Ủng ở trên mạng, muốn cho nó đóng vai thú cưng của nam chính, cuối cùng lại bị từ chối một cách vô tình. Chủ nhân của nó không muốn để nó đi đóng phim.”

“Thử xem thôi, phim của chúng ta có thể nói là đầu tư nhiều hơn “Nữ hoàng quảng cáo”, tiếng nói cũng sẽ khác nhau…”

“Cô là ai?” Chu Bội Bội đột nhiên hỏi.

Mọi người lập tức im lặng. Chị ta vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt lại rời xuống Giản Duy ở đối diện, cũng vào lúc này mọi người mới lần đầu tiên chú ý tới, trong này có người không không quen. Tầm mắt của Chu Bội Bội từ trán cô đi xuống, đến con mắt, cuối cùng dừng ở trên khẩu trang.

Cô ta lặp lại câu hỏi: “Cô là ai?”

Giản Duy cảm thấy ánh mắt của Chu Bội Bội thật lạnh, như một tảng băng, dọc theo sống mũi cô trượt xuống, rơi từng giọt lên da thịt.

Mọi người thấy dáng người của Giản Duy yểu điệu, mặc dù đeo khẩu trang, cũng có thể nhìn ra giá trị nhan sắc không thấp. Huống chi mang khẩu trang vốn là cách ăn mặc thường gặp của minh tinh, lập tức hiểu lầm: “Là diễn viên mới vào đoàn sao? Chào cô…”

“Không phải.” Giản Duy lắc đầu, nhấc thứ gì đó trong tay: “Tôi không phải là diễn viên, trong đây mới đúng.”

Đó là một cái lồng mèo, mọi người vừa rồi không chú ý, sau khi nhìn rõ không khỏi trợn to hai mắt.

Xảy ra chuyện gì vậy? Lại đưa mèo tới!

Sắc mặt Bạch Lộ thật sự trở nên khó coi: “Là ai dẫn cô vào? Chúng tôi có mèo, cứ coi như nó không thích hợp, cũng không tới lượt mấy con mèo linh tinh bên ngoài. Kiểm tra an toàn đạt tiêu chuẩn chưa? Gây thương tích cho Bội Bội thì ai chịu trách nhiệm!”

Cô ta nói rất khó nghe, có người lộ ra vẻ mặt không đồng ý, nhưng đa số đều âm thầm gật đầu. Chu Bội Bội khó hầu hạ như vậy, nếu thật sự bị thương, cả đoàn phim cũng sẽ theo đó gặp chuyện không hay.

Huống chi, ai biết mèo của cô ta trông thế nào? Nếu không đủ đẹp, còn không bằng dùng con mèo của Bạch Lộ.

Giản Duy không trả lời, để lồng mèo xuống dưới đất, kéo khóa ra. Các cô gái nghe được một tiếng “Ngao”, một bóng dáng màu trắng do do dự dự thò cái đầu nhỏ ra. Một giây sau, nó chui ra, vòng quanh lởn vởn bên chân cô, như trái bóng nhỏ, cuối cùng vùi đầu, trốn ra phía sau Giản Duy.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc cùng không thể tin nổi của mọi người, Giản Duy ôm lấy nó, lắc lắc móng vuốt của nó, cười nói: “Xin được chào hỏi mọi người, đây là Tròn Ung Ủng.”

HẾT CHƯƠNG 4

Tác giả có lời muốn nói: Chu Bội Bội không thích Giang Ngật, Giang Ngật cũng không thích Chu Bội Bội, cho nên sẽ không xuất hiện tình tiết kinh điển hai cô gái tranh một chàng trai đâu…

Lynn có lời muốn nói : Chương này là quà sinh nhật muộn tặng cho bạn thuyquynh247 Vì biết đến sinh nhật em muộn mà tuần này chị vướng nhiều vấn đề quá nên không thể tạo bất ngờ như mong đợi. Chúc em sinh nhật vui vẻ, tuổi mới may mắn và hạnh phúc. Hy vọng mọi ước muốn của em đều sẽ thành hiện thực.