Ánh Sáng Của Tôi

Chương 26



Chắc cậu đã hiểu lầm rồi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là gửi tin nhắn giải thích trên Wechat cho Trì Thần, nhưng, tay gõ một đoạn dài cuối cùng tôi vẫn xóa nó.

Tôi phải giải thích thế nào đây?

Nói là nhà Châu Mộ muốn gây phiền phức cho tôi?

Nói với cậu ấy thì có ích lợi gì, cậu có thể làm gì, không quyền không thế, cuối cùng cũng bất quá là tôi bị kéo xuống nước mà thôi.

Tôi ngồi ở ghế phụ, cả người như không còn chút sức lực.

32.

Đến bệnh viện, Châu Mộ gần như đã kiểm tra hết toàn thân.

Bố tôi xếp hàng đăng ký cho cậu ấy, thanh toán hóa đơn, lấy kết quả, chạy liên tục.

Tôi thì đứng bên cạnh cậu ta, nghe dì Lưu quở trách.

Thực ra, dì ấy có nói những lời khó nghe hơn, lúc đó tôi cũng không cảm thấy đau buồn nữa.

Trong tâm trí tôi luôn hiện rõ ánh mắt cuối cùng của Trì Thần nhìn tôi, nghĩ đến đây tôi buồn đến không thở nổi.

Kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy, niêm mạc mũi bị chảy m.áu, những nơi khác thì bị trầy xước.

Kiểm tra xong, con gái trưởng khu rời đi, mấy người chúng tôi lái xe về nhà.

Dọc đường đi, dì Lưu cũng không vui vẻ gì với ba tôi và tôi.

Lúc xuống xe, Châu Mộ đột nhiên giữ chặt tôi lại.

“Triều Triều, cậu đừng qua lại với cậu ta nữa.”

“…” Tôi nghe xong cũng không biết nên cười hay là khóc nữa, “Châu Mộ, cậu có tỉnh táo không vậy?”

Mẹ cậu hận không thể xé xác tôi ra, mắng tôi cả ngày trời, bây giờ cậu ta chạy đến nói với tôi, đừng ở bên Trì Thần?

“Tôi rất tỉnh táo, người không tỉnh táo là cậu đó.” Cậu ta ngừng một chút, “Cậu cũng thấy đó, mọi người đều thấy cậu và cậu ta không khả quan chút nào.”

Tôi: "!!!"

Tôi sững sờ nhìn cậu ta: “Châu Mộ!”

Cậu ta có lẽ không cảm nhận được sự tuyệt vọng của tôi, còn muốn kéo tay tôi, bị tôi trực tiếp hất văng ra.

Lên thang máy, về đến nhà, bố Châu Mộ ngồi trong phòng khách chờ chúng tôi.

Khi tôi vừa bước vào, mẹ tôi từ góc phòng lao đến giáng cho tôi một cái tát vào mặt.



“Hôm nay mày làm ra chuyện gì vậy hả? Còn không đi qua xin lỗi!”

Tôi không biết là do bị mẹ tát ù tai, hay là bị bà mắng đến ù tai, tôi sững sờ tại chỗ mất vài giây.

“Em đánh con làm gì?” Bố tôi vội vàng chạy lại ngăn mẹ tôi.

“Con cái thì phải được giáo dục thật tốt, sau này chịu thiệt, hối hận cũng không kịp." Dì Lưu thêm dầu thêm muối ở bên cạnh nói.

“Mẹ! Không phải đã kiểm tra hết rồi sao, không có chuyện gì cả, hơn nữa người đ.ánh con không phải Triều Triều, là nam sinh kia mà, mẹ làm khó cậu ấy làm gì?” Lần đầu tiên Châu Mộ nói thay tôi.

“Triều Triều, cậu không sao chứ?” Châu Mộ cũng bị dọa sợ mà đi tới, có chút luống cuống.

“Chị Lưu nói đúng, bạn trai mà nó quen là thứ không đàng hoàng, mau mau chia tay gấp cho tao!” Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi.

Mẹ mắng tôi xong, lại đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Anh Châu, Triều Triều nhà chúng tôi vốn ngốc nghếch, dễ bị lừa gạt, anh xem mang đến phiền toái lớn như vậy cho mọi người, tôi thật sự áy náy quá.”

“…” Bố Châu Mộ nhìn quanh một vòng, không nói gì.

Mẹ kéo tôi đến trước mặt bọn họ để xin lỗi.

“Nhanh lên, xin lỗi Châu Mộ đi, xem xem mày làm khổ dì Lưu và chú Châu của mày kìa, đi qua đây mau.”

……

Đầu óc tôi hơi bối rối.

Tôi thậm chí không biết mình đã làm gì sai mà phải xin lỗi.

Tôi yêu đương là tội ác tày trời sao?

Hoặc có thể nói là, bởi vì nhà tôi nghèo, thân phận của tôi thấp hèn hơn thân phận của Châu Mộ rất nhiều.

“Con không sai.” Tôi đứng đó, nước mắt chảy dài xuống cằm.

“Mày nói cái gì?” Mẹ tôi lại giơ tay định đ.ánh tôi.

“Con nói con không sai.” Tôi cắn răng, dùng hết dũng khi đáp trả.

“Cánh mày cứng rồi đúng không?” Mẹ tôi bị bố tôi kéo lại.

“Dì Lưu, chú Châu.” Tôi dừng một chút, “Cháu từng thích con của hai người, làm cho hai người cảm thấy phiền toái, cháu rất xin lỗi.”

"Nhưng chuyện hôm nay, cháu sẽ không xin lỗi.”

“Cháu và bạn trai yêu nhau rất bình thường, đúng là chúng cháu có hôn nhau ở gara xe nhưng là Châu Mộ xông lên đ.ánh bạn trai cháu trước cậu ấy mới đ.ánh trả.”

"Đúng là nhà cháu mấy năm nay đều nhờ cô chú chiếu cố, nhưng mà, cháu là con người, cháu nghĩ cháu cũng có quyền yêu đương.”

“Về phần con trai cô chú, vì sao lại đánh bạn trai cháu, cô chú phải hỏi cậu ta.”



Sau đó, tôi đi ra khỏi cửa.

Phía sau truyền đến tiếng gầm của mẹ tôi, nhưng tôi cũng không quan tâm được nhiều nữa.

“Lý Triều Triều, mày có còn biết xấu hổ không?”

Tôi bước xuống cầu thang một cách chậm rãi.

Cuối cùng tự nhốt mình trong phòng.

Mặc cho bố tôi gõ vài lần, tôi cũng không mở.

Khóc mệt, tôi ngủ một giấc ngon lành.

Sau khi tỉnh lại, Trì Thần cũng không gửi cho tôi một tin nhắn nào.

Tự dưng trái tim tôi trở nên trống rỗng.

33.

Kể từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều bị mẹ mắng, nhưng mỗi lần mẹ trút giận xong, tôi lại cố gắng xóa sạch những ký ức đó trong đầu.

Tôi không biết rõ rốt cuộc chuyện này cuối cùng được giải quyết như thế nào, tôi cũng không hỏi rõ, chỉ biết đại khái là đêm đó, Châu Mộ đứng bên ngoài tầng hầm cả một đêm, buổi sáng mẹ tôi ra ngoài đổ rác nhìn thấy cậu thì không khỏi giật mình.

Một ngày nọ, bố đột nhiên hỏi tôi, "Bạn trai của con đâu? Nó có khỏe không?”

Tôi có chút sững sờ.

Mới phát hiện ra, đã hai tuần rồi không có tin tức của Trì Thần.

Tôi thở dài ảo nảo: “Thật ra, con và cậu ấy chia tay rồi.”

Nói rồi liền cúp máy.

Có tính là chia tay không nhỉ?

Chỉ sau nửa tiếng ở bên nhau, cậu đã bắt gặp tôi lên xe của một chàng trai khác, người mà tôi đã từng thích, người mà một giây trước còn ở trong gara vì tôi đã cãi nhau rất to.

Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ không thèm để ý đến một người như tôi nữa.

Hai tháng gặp gỡ ngắn ngủi, tôi đã thoát ra khỏi vũng lầy và ngỡ rằng mình đã chạm tay tới thiên đường, tuy nhiên, thiên đường thoáng qua, tôi lại trở về một vũng lầy sâu hơn.

Có lẽ là tôi không xứng đáng!

Tôi quyết định khép kín bản thân mình.

Hằng ngày, ngâm mình trong thư viện, dành tất cả thời gian của bản thân vùi đầu vào việc học.

Ban đêm thì cố gắng hết sức để cập nhật tiểu thuyết.