Ánh Sáng Của Tôi

Chương 19



Bố tôi im lặng một lúc, cuối cùng nói, "Cuối tuần bố đi tìm môi giới.”

Nghe lời này của bố, trong phút chốc nước mắt tôi rơi xuống.

Tôi tắt điện thoại, sau khi bình tĩnh lại, bắt đầu cảm thấy hối hận.

Bố tôi lâu nay luôn rất yêu thương tôi. Tôi sợ ông thật sự sẽ đi tìm nhà mất.

Mẹ nói trong nhà không có tiền, nhưng bất kể đồ gì mà tôi muốn, bố đều tìm cách mua cho tôi.

Bố tôi 6h sáng đã ra khỏi nhà, mãi đến 11h đêm mới quay về, ông thật sự rất vất vả.

Tôi đúng là chẳng hiểu chuyện chút nào.

Đang vào lúc tôi quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ thì…

Những tia sáng ban mai bắt đầu rọi đến, tôi thấy có bóng dáng ai đó đứng cạnh giá bóng rổ trong sân vận động.

Người đó đang chạy dưới ánh dương, cả người đầy sức sống, mỗi động tác nhấc chân đều nhanh nhẹn, dứt khoát.

Trì Thần?

Cậu nhìn thấy tôi, trên tay vẫn đang cầm quả bóng rổ, ngược sáng tiến về phía tôi.

Aiss chếc tiệc!

Tôi vội quay mặt đi lau sạch nước mắt, nở một nụ cười.

“Sao cậu lại ở đây?” Tôi ra bộ thoải mái hỏi cậu.

“Có chút việc thôi.” Ngữ khí của cậu ấy nhẹ nhàng.

“Ồ, trùng hợp thật”. Tôi cố ra vẻ bình tĩnh vì không muốn bị cậu ấy phát hiện điều gì bất ổn.

“Ừm”. Cậu ấy bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng cười với tôi.

Không biết sao nhưng không có cánh Trương Vũ ở đây, chỉ ở cùng với mỗi Trì Thần khiến tôi có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

“Kê mà ngồi, lạnh đấy”. Trì Thần cởi áo khoác ra đặt trên bậc thang, ý bảo tôi ngồi lên.

“Sẽ bẩn áo của cậu mất”.

“Bẩn thì giặt chứ sao”. Cậu thoải mái như vậy khiến sự lúng túng của tôi hình như có chút thừa thãi.

“Vậy cảm ơn nhé, tôi sẽ giặt cho cậu”.

Và rồi, cậu cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Khoảng cách rất gần khiến tim tôi bắt đầu đập nhanh.

Nhanh đến nỗi tôi không dám quay mặt sang nhìn cậu.

“Cơ thể khỏe hơn chưa?” Cậu nhìn tôi hỏi.



“Khỏe hơn rồi”. Tôi thật thà đáp.

Thì ra cậu ấy vẫn nhớ.

“Khỏe rồi, vậy tại sao vẫn khóc?” Cậu ấy đột nhiên hỏi.

Tôi: "…"

Trời, bị cậu ấy nhìn thấy hết rồi sao?

Dáng vẻ khốn đốn vừa rồi?

“Tại…” Não tôi quay lòng vòng, cuối cùng chỉ đành thở dài.

“Cảm thấy bản thân hơi thất bại, việc gì cũng thế, năm lần bảy lượt muốn chứng minh cho người khác thấy, nhưng người ta nhìn xong lại nói rằng, thế thì có gì mà hãnh diện. Trong mắt mọi người, sự nỗ lực của tôi đều là vô dụng.”

Tôi đã rất cố gắng để sống.

Mẹ tôi mong tôi ngoan ngoãn nên khi đứng trước mặt cả nhà họ Châu trước giờ tôi chưa một lần dám thể hiện thái độ gì.

Bố hy vọng tôi sống thật vui vẻ, thế nên ở trước mặt bố, tôi luôn là dáng vẻ vô lo vô nghĩ.

Châu Mộ muốn tôi tiến thủ, tôi liều mình học tập, tiến gần cậu hơn, nhưng có thế nào cũng không đuổi kịp cậu.

Tôi muốn rời khỏi tầng hầm kia, nhưng lại nhận ra bản thân vẫn còn đang phụ thuộc vào bố mẹ, tôi không có tiền.

Có lẽ do tâm trạng hôm nay đặc biệt không tốt, tôi vô thức mà giãi bày hết những điều này với Trì Thần.

Cũng có thể là bởi vì Trì Thần luôn yên tĩnh nghe tôi nói, chưa từng khiến tôi khó xử, tôi thật sự rất tin tưởng cậu ấy, một người mà chỉ mới quen cách đây 3 tháng.

Nói xong, rất lâu sau cậu ấy không nói gì, chỉ đưa tôi một cốc nước.

“Chắc không còn nóng quá đâu, cậu uống được rồi”.

“Ừm”. Tôi nhanh chóng hút một ngụm, là trà gừng đường nâu, “Vừa ấm, tôi cảm ơn nha”.

Thấy tôi uống được một lúc, cậu ấy mới chầm chậm cất lời.

“Cậu có biết vì sao tôi chọn học thể thao không?”

“Hả?” Tôi nghĩ một lúc “Chắc là hồi bé cậu chạy siêu nhanh đúng không?”

“Không đâu”. Cậu ấy bỗng nhiên cười, “Lúc ấy mẹ tôi khó sinh, tôi ở trong bụng mẹ bị ngạt, sau khi sinh ra tay chân không cứng cáp khỏe mạnh, mấy tên trong xóm suốt ngày trêu chọc tôi”.

Tôi rất bất ngờ.

“Bởi vì không muốn bị trêu chọc, tôi mỗi ngày đều gắng sức tập chạy, về sau không có ai chạy kịp tôi nữa, tôi vào được đội thể thao”.

“Câu chuyện của cậu cũng thật… kịch tính quá.” Tôi không biết hình dung sao nữa.

“Bố mẹ tôi không đồng ý tôi theo ngành này, là tự tôi kiên trì muốn học”.



Cậu ấy nói tiếp.

“Thực ra chứng minh cho người khác thấy rất dễ, khó nhất là chứng minh cho chính mình, khó nhất là thuyết phục được bản thân”.

Hôm đó, tôi cùng cậu nói chuyện với nhau rất lâu.

Hầu hết đều là tôi nói, cậu yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn tôi, nghiêm túc lắng nghe.

“Cậu có cảm thấy tôi quá ngốc không?” Tôi hỏi cậu.

“...” Cậu ấy chỉ cười, “Thông minh quá để làm gì chứ?”

“Vậy bố mẹ cậu không đồng ý cho cậu học ngành này, cậu không sợ họ nói sao?”

“Thì chịu thôi”.

Chịu thôi?

Tôi nghĩ tới mỗi lần mình muốn làm gì đó mà bị bố mẹ phản đối, tôi sẽ thỏa hiệp.

Cậu ngầu thật đấy!

Tôi rất ngưỡng mộ.

“Vậy có điều gì mà cậu rất muốn làm, nhưng lại chưa thực hiện được không?”

Tôi thấy một người tiêu sái như cậu ấy, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chắc sẽ không có chuyện gì cản bước được cậu đâu.

“...” Cậu ấy ngẩn ra một giây, sau đó quay đầu đi, ánh mắt nhìn xa xa “Có chứ.”

“Là gì vậy?” Tôi hơi tò mò.

Cậu ấy quay đầu lại, nhìn tôi, hơi thở dài, “Sau này nói cho cậu biết.”

“Oke.”

Sau đó, chúng tôi nói linh tinh câu được câu chăng. Tôi không nhớ rõ lắm.

Chỉ nhớ một câu mà cậu nói: “Chứng minh cho chính mình thấy mới là khó nhất”.

Cậu ấy tiễn tôi đến bến xe, lúc này tôi mới biết cậu phải đi tham gia thi đấu ở một thành phố khác.

Đứng ở trạm, tôi vẫy tay với cậu: “Tạm biệt, chúc cậu thi đấu thật tốt”.

Cậu ấy đứng đó không di chuyển, chỉ cười nhẹ, nói với tôi: “Bao giờ về đến thì nhắn tin cho tôi”.

“Ừm”. tôi gật đầu.

Khoảnh khắc cậu ấy xoay người đi, tôi nói rất nhẹ: “Gặp lại ở trường nhé”.

Có lẽ cậu ấy không nghe được.

Không nghe thấy cũng tốt bởi đây là bí mật của tôi…