Anh Ở Phía Sau Em

Chương 9: Nước hoa



- Diệp Thư, lâu quá không gặp cậu. Bây giờ trông cậu khác quá! –Thuỵ Du làm như thân thiện thốt lên.

Tôi quả thực thấy hối tiếc vì hồi đó đã không cho cô ta mấy cái tát như một người đàn bà chanh chua, tất nhiên cô ta đáng ăn tát không phải vì đã cướp bạn trai của tôi mà vì cái bản mặt quá khó ưa, lúc nào cũng ra vẻ hiền lành lương thiện như thiên sứ của mình.

- Ừ, từ khi tốt nghiệp chưa gặp lại hai người. Mình nghe nói cậu là nhà thiết kế trang sức phải không?

Tôi tất nhiên không phụ sự nhiệt tình của Thuỵ Du, biểu hiện như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, cười nói hết sức tự nhiên.

Muốn gây xích mích giữa hai người yêu nhau thì nên làm thế nào nhỉ, à, tốt nhất là liếc mắt đưa tình với người đàn ông. Dù sao thì tôi cũng mang tiếng là tình cũ của anh ta, có khi tôi nên thể hiện một chút.

Tôi quay sang Cao Phi, ánh mắt dịu dàng đến chảy cả kem.

- Phi, lâu quá không gặp anh!

Chỉ là một câu đơn giản nhưng tôi đã cố gắng để nó phát ra mang theo tình cảm dạt dào quyến luyến hết mức có thể, thậm chí còn có phần nghẹn ngào. Hiệu quả chắc là tốt, vì tôi thấy sắc mặt Thuỵ Du nháy cái khó coi hẳn, còn Cao Phi thì ngượng ngùng cười.

Thề là gọi tên anh ta kiểu đó buồn nôn chết đi được, nhưng mà tôi là người rất biết hy sinh vì việc lớn.

Tôi bước đến gần Cao Phi hơn, khoảng cách chỉ kém một chút là dính luôn vào anh ta. Thuỵ Du đứng bên cạnh ánh mắt đã sắp phóng ra lửa.

Ha ha, cảm giác làm hồ ly tinh không tệ, thảo nào lại có nhiều người thích như vậy. Nhưng mà tôi không định chia rẽ ai, chỉ thực hiện phương châm quân tử mười năm trả thù chưa muộn thôi.

Mùi tinh dầu vỏ cam của loại nước hoa đắt tiền từ người Cao Phi làm tôi sững sờ. Người đàn ông trong quán bar cũng dùng loại nước hoa này.

Không, không thể nào là cùng một người được! Giọng nói khác nhau,phong cách cũng khác nhau, chắc chắn chỉ là trùng hợp.

Cao Phi nhẹ giọng hỏi tôi.

- Anh nhớ là lúc trước em muốn làm nghệ sĩ piano, không ngờ bây giờ em lại thành luật sư.

Tôi cười lạnh trong lòng, anh ta định giễu cợt tôi chắc, hoàn cảnh của gia đình tôi lúc ấy có thể học xong đại học đã là may, còn tiền của đâu mà tôi đeo đuổi giấc mơ nghệ sĩ.

- Chỉ là chuyện mơ mộng hồi nhỏ thôi mà.

Thuỵ Du không nhịn được xen vào.

- Ấy, chắc do chuyện nhà cậu năm đó phải không, năm đó…

- Em thôi đi! –Cao Phi vội vã gắt lên, ngắt lời cô ta.

Thuỵ Du trừng mắt nhìn Cao Phi, đôi mắt long lanh ánh nước, khẽ cắn môi đỏ mọng.

Tôi thật sự rất khâm phục cô ta, ở vào thời điểm tức giận mà vẫn cố tỏ ra dáng vẻ quyến rũ đáng yêu, đúng là tấm gương để các người đẹp học tập.

Tỉnh Thành thấy không khí có vẻ căng thẳng liền nói vài câu để xoa dịu.

- Anh Cao Phi, nghe nói công ty Venoa mới đấu thầu thành công dự án cầu X của thành phố H, thật chúc mừng anh!

- Không, công ty Venoa là của mẹ tôi, anh chúc mừng tôi làm gì chứ. Tôi chẳng qua chỉ là người mới vào nghề thôi.

- Ha ha, anh khiêm tốn quá! Ai ở thành phố H mà không biết công ty riêng của anh, nghe nói lô đất vàng lần này chắc chắn sẽ về tay anh.

Cao Phi nhíu mày, cười cười.

- Thông tin của anh sai mất rồi, lô đất vàng này tôi nào đủ sức tranh giành với Phoenix. Hơn nữa tôi cũng không có thời gian, công ty tôi vừa nhận hợp tác với Orange nên bận lắm!

- A, thì ra bên Orange đã chọn công ty anh làm đối tác à, thế này thì vụ lô đất vàng kia có đáng gì đâu. Chúc mừng chúc mừng!

Tôi không kiềm chế được cong môi cười. Cái kiểu nói chuyện này của Cao Phi đúng là chẳng khác nào “người ta giàu người ta ăn nho Mỹ, còn tôi nghèo tôi qua Mỹ ăn nho”.

Thuỵ Du vẫn đang chăm chú quan sát tôi, ánh mắt tràn ngập khiêu khích. Tôi có thể đọc ra như sau “anh ấy là người đàn ông của tôi, cô đừng hòng giành được”. Hừ, ai thèm tranh đàn ông với cô ta chứ, ôm cục đồng mà cứ tưởng kim cương.

- Diệp Thư này, hôm nay tiệc lớn thế mà anh Nguyên Bảo nhà cô không đến dự à? –Tỉnh Thanh đột nhiên lên tiếng.

- Dạ không, anh Bảo nhà em đi công tác bên Paris rồi, nhân viên của anh ấy đi thay.

Cao Phi và Thuỵ Du ngạc nhiên nhìn tôi.

- Em… kết hôn rồi à?

- Chồng cậu là ai thế?

Hai người đó gần như đồng thời hỏi tôi. Đúng là một đôi thần giao cách cảm. Tôi chưa kịp trả lời thì Tỉnh Thành đã nhanh nhảu đáp.

- Ơ, mọi người là bạn cũ mà không biết à. Chồng Diệp Thư chính là tổng giám đốc Nguyên Bảo của tập đoàn Bảo Hoà đấy.

Ôi, Tỉnh Thành, tôi yêu anh chết đi được, sao anh có thể chọn thời điểm tiết lộ thông tin chuẩn xác đến thế chứ!

Cứ nhìn vẻ mặt ghen tỵ đến vặn vẹo của Thuỵ Du là tôi phải cố nhịn để không nhe răng cười.

Kể từ khi kết hôn với Nguyên Bảo, chưa bao giờ tôi thấy thoả mãn như lúc này. Thôi được, bởi vì con mèo bệnh là tôi đã mượn được oai lão hổ của anh ta nên sự căm ghét của tôi với Nguyên Bảo đã giảm đi một chút của một chút của một chút.

- Diệp Thư, cậu may mắn thật đấy! –Câu này cơ hồ Thuỵ Du nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Tôi gật đầu, cười đến trăm hoa đua nở.

Ghen tỵ, tôi đảm bảo là cô ta ghen tỵ đến tức điên lên được. Cái tính xấu này đã ăn vào máu cô ta từ lâu, chỉ là lúc đi học Thuỵ Du che giấu nó quá khéo, hơn nữa lúc ấy tôi còn ngờ nghệch nên không phát hiện ra.

Tuy rằng hoàn cảnh bây giờ của tôi chẳng tốt đẹp gì, nhưng người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy tôi là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Bảo Hoà, đúng là một bước lên mây, chim sẻ hoá phượng hoàng, Thuỵ Du chắc chắn là đêm nay sẽ tức đến không ngủ nổi.

Nhưng mà cô ta có thể làm gì đây, lẽ nào lại giở trò cũ, tìm cách cướp người đàn ông của tôi? Ôi, cô ta mà thực sự làm thế thì tôi mừng chết đi được! So với Kim Ngọc, dáng vẻ phẫn hận lồng lộn của Thuỵ Du tôi càng muốn nhìn thấy hơn. Đáng lẽ ra tôi phải tưởng tượng đến tình huống này từ lâu rồi mới phải. Như thế vừa làm Cao Phi đau khổ, vừa khiến Thuỵ Du mất cả chì lẫn chài.

Có điều đáng tiếc là con khủng long bạo chúa Hoàng Nam canh giữ Nguyên Bảo cứ như bảo vệ trứng, Thuỵ Du e là chưa kịp tới gần đã bị Hoàng Nam giẫm chết.

Tôi lấy cớ đi rửa tay để tránh đi một lát, dù sao thì chọc phá bọn họ thế là đủ rồi.

Bây giờ tôi cảm thấy cực kì nhẹ nhõm giống như đã nhổ được cái dằm ở ngón tay.

Chuyện cũ đã từng dằn vặt tôi không còn mấy ý nghĩa, tôi bực tức chẳng qua là chưa trả đũa được bọn họ lần nào. Giờ thì tôi thoải mái rồi, từ này sẽ không để bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi nữa.

Khi tôi tiến vào hành lang thì đèn điện đột nhiên nhấp nháy rồi vụt tắt, mọi thứ chìm trong bóng đen dày đặc. Tiếng ồn ào từ đại sảnh vang lên. Xem ra khách sạn bị mất điện rồi.

Không nhìn thấy gì cả, tôi sờ tay lên tường, dò dẫm bước đi. Hôm nay tôi chỉ chăm chăm mang theo danh thiếp mà quên mất cái điện thoại, nếu không thì bây giờ đã có đèn chiếu sáng tạm thời rồi.

Mùi tinh dầu vỏ cam của loại nước hoa nam đắt tiền thoang thoảng trong không khí. Tôi đứng nguyên tại chỗ, cất tiếng hỏi:

- Cao Phi, anh có mang điện thoại không?

Không có tiếng trả lời. Tôi nghi hoặc quờ quạng xung quanh, vô tình chạm vào lớp vải sơ mi mát lạnh. Bàn tay tôi tức thì bị nắm lấy, cả người bị đẩy dựa lưng vào tường. Hơi thở nam tính phả vào tai làm tôi vô thức hoảng sợ.

Cùng mùi nước hoa ấy nhưng người này… không phải là Cao Phi.

Cho dù trong bóng tối tôi vẫn có thể cảm thấy ánh mắt sắc bén và lạnh lùng của anh ta. Cao Phi không khiến cho người khác có cảm giác áp bức như thế này.