Anh Ở Phía Sau Em

Chương 49: Cô nghe tin vợ chồng tôi ly dị ở đâu?



AdsVốn dĩ tôi định mangcái hộp đựng xác rắn cho cảnh sát để họ lấy dấu vân tay, nếu Trương Huệ Lan từngđụng vào cái hộp thì như thế cũng có thể gây cho bà ta chút rắc rối. Đáng tiếclà hàng xóm quanh nhà tôi đều rất hiếu kì, ai cũng từng đụng vào cái hộp ít nhấtlà một lần, dấu vân tay chắc chắn đã lẫn lộn hết cả, muốn điều tra cũng khôngđược. Thôi thì coi như tôi rộng lượng bỏ qua cho mụ phù thuỷ đó một lần.

Tôi vào nhà, tắm rửa,ăn qua loa một bát mì rồi quyết định đi ngủ. Cả ngày hôm nay đã rất mệt mỏi,tôi cần giữ sức để dành cho cuộc chiến dài sắp tới.

Tôi xem lịch để bàn,vài ngày nữa còn một vụ kiện quan trọng cần xử lý. Hôm nay là… nhẩm tính ngàytháng theo lịch tôi chợt sững người lại.

Đã chậm mười ngày rồi!

Kinh nguyệt tháng nàyđã chậm so với bình thường mười ngày, có lẽ nào…

Tôi vừa vui mừng lại vừalo lắng. Đúng là tôi rất mong đợi có con, nhưng ở vào thời điểm nước sôi lửa bỏngnày Ngô Giang lại không có tin tức, tôi cũng không biết có đúng lúc không.

Bây giờ chưa đến mườigiờ tối, có lẽ hiệu thuốc còn mở cửa. Tôi vội vã chạy ra ngoài tìm mua que thửthai.

Hồi hộp chờ đợi kết quả,năm phút mà dài như năm mươi năm vậy, tôi bồn chồn đi đi lại lại cho hết thờigian.

Hai vạch.

Là hai vạch.

Tôi mừng đến phát khóc.Tôi có thai rồi, tôi và Ngô Giang đã có con…

Không kiềm chế được tôibấm điện thoại cho Ngô Giang, đây là số lúc đầu anh ấy thường dùng để gọi chotôi. Dù biết là khả năng gặp được anh ấy không nhiều nhưng tôi vẫn muốn thử.Tôi muốn nói cho Ngô Giang biết chúng tôi đã có con.

Điện thoại đổ chuông,thật không thể tin được, tôi cứ nghĩ sẽ không liên lạc được với anh ấy!

Anh ấy nhất định sẽ rấtvui…

- Alôai đấy? –Tiếng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên làm tôi giống như đang ở mùa xuân ấmáp đột nhiên trời chuyển rét buốt.

Tôi nhìn lại đồng hồ, mớihơn mười giờ tối, như vậy ở New York chắc chỉ khoảng mười hoặc mười một giờsáng, có lẽ là thư ký của Ngô Giang.

- Chịcho tôi gặp anh Ngô Giang.

Người phụ nữ im lặng mộtlát mới lên tiếng.

- Côtìm chồng tôi có việc gì?

Chồng?

Chị ta đang nói cáiquái gì thế?

Ai là chồng chị ta?

- Xinhỏi đây có phải điện thoại của anh Ngô Giang, Richard Ngô không?

- Đúngrồi, tôi là Ý An, vợ của Richard, cô là ai?

Cái gì gọi là rớt từthiên đàng xuống địa ngục, tôi cuối cùng cũng được nếm thử.

Tôi vui mừng gọi điệncho Ngô Giang, người nghe máy lại là vợ cũ của anh ấy. Rốt cục là vì sao, haingười họ đã ly hôn rồi thì Phan Ý An sao lại cầm điện thoại của Ngô Giang?

- AnhGiang có ở đó không, chị cho tôi gặp anh ấy, tôi có việc rất quan trọng cầnnói!

- Bâygiờ không được, anh ấy đang tắm, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ nhắn lại cho chồngtôi.

Một tiếng chồng tôi,hai tiếng chồng tôi… Chị ta có ý thức được mình đang nói gì không, đã ly hônsao còn tỏ vẻ thân thiết như vậy?

- Tôinói là cho tôi gặp Ngô Giang ngay lập tức! –Tôi không kìm nén nổi, gần như quátlên trong điện thoại.

Giọng nói của Phan Ý Ancũng trở nên gay gắt.

- Côlà ai, sao cô cư xử bất lịch sự thế hả?

Bất lịch sự cái con khỉ,tôi bây giờ thì cần quái gì lịch sự! Bạn trai tôi biến mất gần một tháng nay,điện thoại lúc được lúc không, trong lúc tôi có thai anh ấy còn đang ở cạnh vợcũ, lại còn đi tắm à, muốn làm tôi tức điên lên có phải không?

- ChịÝ An, tôi không có ý quát tháo chị, có điều chị và Richard đã ly hôn rồi, tôinghĩ chị gọi anh ấy là chồng tôi nghe không hợp lý lắm. –Tôi nhịn xuống xúc động,bình tĩnh nói với chị ta.

Tiếng cười khe khẽ củaPhan Ý An không hiểu sao tôi lại thấy rất chói tai, giống như tôi vừa kể mộtcâu chuyện hết sức nực cười.

- Côđang nói gì thế? Cô nghe tin vợ chồng tôi ly dị ở đâu, lại mấy tờ báo lá cải vớvẩn chứ gì? Thôi đi, loại phụ nữ như cô tôi còn lạ gì, lúc nào cũng mong vợ chồngngười ta bất hoà để tìm chỗ chen chân vào. Tôi không biết cô là ai, nhưng tôinói cho cô biết, ngay cả người xinh đẹp nổi tiếng như Triệu Lan Phương mà cònkhông khiến Richard bỏ tôi thì cô là cái thá gì? Đừng nghĩ giở chút thủ đoạn làcó thể chiếm được chồng người khác, làm người thì nên biết liêm sỉ, cái gìkhông phải của mình dù có cố giành giật đến mấy cũng chẳng đến tay mình đâu.

Phan Ý An nói xong liềncúp máy, mà cho dù chị ta không cúp máy tôi cũng không biết phải nói gì.

Bàn tay cầm điện thoạicủa tôi không ngừng run lên.

Chuyện gì thế này?

Theo cách nói của PhanÝ An thì chị ta và Ngô Giang chưa hề ly dị. Sao có thể như vậy được, chính miệngNgô Giang đã nói với tôi điều đó, anh ấy về Mỹ là để giải quyết rắc rối với giađình, sau đó hai chúng tôi sẽ danh chính ngôn thuận ở bên nhau.

Nhưng bây giờ Phan Ý Anlại nói bọn họ chưa từng ly dị.

Không, rất có thể chịta đang tìm cách ly gián tôi và Ngô Giang. Trong suốt khoảng thời gian NgôGiang sống cùng tôi chị ta cũng đã gọi điện đến không ít lần. Ngô Giang đối vớichị ta rõ ràng là rất lãnh đạm. Chị ta có thể đang lừa tôi, nhưng làm sao điệnthoại của Ngô Giang lại ở trong tay chị ta cơ chứ?

Còn Triệu Lan Phương làai? Tôi cảm thấy cái tên này rất quen, hình như tôi đã đọc ở đâu đó.

Cuộc nói chuyện vớiPhan Ý An làm tôi không còn tâm tình đi ngủ nữa. Thậm chí cả đứa bé vừa có cũngkhông làm tôi vui mừng, chỉ thấy nặng nề. So với việc bị Trương Huệ Lan doạ nạtthì Phan Ý An còn làm tôi khiếp sợ gấp trăm lần.

Hai tiếng sau tôi gọiđiện thoại một lần nữa cho Ngô Giang, bây giờ thì tổng đài báo không liên lạcđược.

Tôi không chịu đựng nổi,cứ đi đi lại lại trong nhà, hết dọn dẹp mọi thứ lại lau chùi giặt giũ, gần nhưcả một đêm tôi làm việc không ngừng nghỉ. Nếu tôi dừng lại thì chắc tôi sẽ phátđiên lên mất.

Chỉ cần có thời gian rảnhtôi sẽ bị những lời xúc xiểm của Phan Ý An vây lấy.

Chị ta bảo tôi làm ngườiphải biết liêm sỉ, bảo tôi là loại phụ nữ cướp chồng người khác…

Tôi có sao?

Tôi chưa bao giờ địnhtranh cướp thứ gì của ai, toàn là người ta cướp của tôi. Trương Huệ Lan cướp bốtôi, cùng ông ta cướp gia sản của ông ngoại tôi. Thuỵ Du cướp Cao Phi, HoàngNam thì tranh giành Nguyên Bảo.

Tôi đã bao giờ tranh đoạtvới bọn họ chưa? Chẳng phải đều là tôi chịu thua sao?

Người đàn ông đầu tiênthuộc về tôi, hết lòng yêu thương chiều chuộng tôi là Ngô Giang, bây giờ lại cóngười bảo anh ấy là do tôi cướp đoạt từ người khác.

Sự thật là như thế nào?Ngô Giang vì sao lâu nay không liên lạc với tôi? Tôi biết anh ấy đang phải đốiphó với gia đình, nhưng lẽ nào gọi cho tôi một cuộc điện thoại lại khó khăn nhưvậy sao?

Sàn nhà, đồ dùng trongnhà cũng bị lau đến sáng choang, tôi không biết phải làm gì nữa, chỉ ngồi thừtrên ghế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.