Anh Ở Phía Sau Em

Chương 48: Bản danh sách



Tôi quay lại nhìn Cao Phi, anh ta nói tôi vẫn giống trước đây, lạnh lùng ngạo mạn, đáng lẽ anh ta nên nhận ra bản thân anh ta cũng chẳng thay đổi, vẫn là một thằng đần dại gái, hễ chuyện gì động đến Thuỵ Du là chỉ số thông minh của anh ta tụt về mức đáng xấu hổ.

- Cao Phi, thay vì tìm một bà vợ thì anh nên tìm một bác sĩ.

- Cô muốn điều kiện như thế nào? Tôi có thể cho cô nhiều hơn, một nửa tài sản của tôi thì sao?

Sự chán ghét nhiều năm của tôi đối với Cao Phi bỗng nhiên biến thành thương hại. Anh ta yêu đến phát điên, cũng hận đến phát cuồng. Nếu anh ta đủ tỉnh táo, anh ta sẽ biết người phụ nữ như Thuỵ Du không đáng để anh ta phải làm vậy.

Hành động khôn ngoan nhất chính là quên luôn người đàn bà và ông bố phản bội kia, tiếp tục cuộc đời tươi đẹp. Có cả một rừng cây, ai lại đi treo cổ lên một cành cây. Phụ nữ xinh đẹp tốt bụng còn đầy xung quanh, cứ tìm sẽ thấy.

Tất nhiên là Cao Phi chẳng hiểu được điều này, nếu không anh ta đã chẳng đề nghị ngớ ngẩn như vậy với tôi.

- Anh cảm thấy chỉ cần mang tiền ra là có thể ngã giá với tất cả mọi người à?

- Cho dù không phải là tất cả thì cũng là phần lớn.

Tôi nhún vai, cười cười.

- Đáng tiếc, tôi không nằm trong phần lớn đó. Nếu là thứ tôi cần, cho dù chỉ một chút tôi cũng sẽ tìm cách có được. Nhưng nếu là thứ tôi không cần, có cho bao nhiêu cũng chẳng khiến tôi động lòng.

- Cô dám chắc là mình không cần tiền?

- Nói một cách chính xác phải là tôi không cần tiền của anh.

Cuộc nói chuyện chấm dứt tại đây, tôi tự gọi taxi về nhà, trong lúc ngồi trên xe thì bắt đầu cầu nguyện sao cho không dính dáng gì đến Cao Phi và Thuỵ Du trong suốt quãng đời còn lại.

Tôi nghĩ ông trời hẳn đã nghe thấy lời cầu khấn của tôi nên sau đó Cao Phi không liên lạc với tôi thêm lần nào nữa. Ngược lại, Trương Huệ Lan và bố tôi đã bắt đầu tìm đến tôi.

Phong cách thường thấy của Trương Huệ Lan là gọi điện cảnh cáo, sau đó mới bắt đầu tiến công.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe bà ta chửi rủa, ngạc nhiên là lần này bà ta nói chuyện khá lịch sự, không ra vẻ khệnh khạng khinh người như trước.

- Diệp Thư, bố cô nói nếu cô đem tất cả chứng cứ mà cô có giao ra thì chuyện này ông ấy sẽ không tính toán nữa. Dù sao ông ấy cũng là bố cô, vợ chồng có thể bỏ nhau nhưng cha con thì không. Cô đừng gây rắc rối nữa, bố cô sẽ không để cô thiệt thòi.

Chắc Trương Huệ Lan không phải cũng mới gặp tai nạn như Cao Phi nên đầu óc có vấn đề chứ, sao tính cách lại thay đổi như chong chóng vậy?

- Bà nói với ông ta là tôi cảm ơn tấm lòng thương con tha thiết của ông ta, tiếc là tôi chịu thiệt thòi quen rồi, lợi lộc của các người tôi nhận không nổi.

Điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói lạnh lẽo của Trương Huệ Lan giống như âm thanh ma quỷ đâm vào tai tôi.

- Cô tưởng mình là ai, đủ lông đủ cánh rồi thì có thể nghiêng trời lệch đất à? Hão huyền, nếu cô không giao bản danh sách ra thì đừng trách bố cô không nể tình cha con.

Bản danh sách nào chứ? Những gì Thế Anh gửi cho tôi chỉ có bằng chứng về việc công ty An Thái trốn thuế và có liên quan đến việc rửa tiền cho xã hội đen.

- Tôi không muốn phí lời với bà, cũng chẳng cần ân tình gì của Diệp Chính Minh, bà bảo ông ta cứ giữ cái tình cảm bố thí ấy lại cho Diệp Chính Tường.

- Mày…

Không để Trương Huệ Lan nói tiếp tôi lập tức tắt máy.

Trương Huệ Lan nói đến một bản danh sách, rốt cục là bản danh sách gì? Thế Anh đã lâu không liên lạc với tôi, là cậu ta cố tình giấu tôi hay đã gặp chuyện bất trắc?

Tôi thông qua rất nhiều người quen biết mới nghe được chút tin tức của Thế Anh, cậu ta hiện giờ đang trốn trong một khu nhà trọ cho công nhân gần khu công nghiệp Bắc Đô. Lúc tôi đến phòng trọ của Thế Anh thì cậu ta đã ra ngoài, tôi bắt buộc phải đứng chờ ngoài cửa.

Giờ tan tầm, rất nhiều công nhân bắt đầu về phòng trọ, ai nấy đều tò mò quan sát tôi.

Sáu rưỡi tối, sau khi tôi đã đứng muốn rạc cả chân Thế Anh mới trở về cùng một cô gái. Vừa nhìn thấy tôi cậu ta liền quay đầu bỏ chạy.

Tôi không đuổi theo, chỉ hét lên với cậu ta.

- Thế Anh, Trương Huệ Lan đã tìm đến tôi rồi, tôi sẽ nói cho bà ta tin tức của gia đình cậu!

Thế Anh bất đắc dĩ dừng lại, đứng đực ra một lúc rồi mới lê bước về phía tôi.

Cô gái đi cùng cậu ta trang điểm loè loẹt, ăn mạc khá thiếu vải, dù tôi không có ý xấu nhưng nhìn bộ dạng cô ta rất giống gái bán hoa.

- Chị ta là người mà anh nói à? –Cô ta giật áo Thế Anh, giọng nói khó chịu.

Thế Anh hơi hoảng hốt hỏi tôi.

- Chị đến đây có bị theo đuôi không?

- Không, cậu mở cửa vào nhà đi, chúng ta nói chuyện!

Cậu ta cúi đầu mở cửa, mặc kệ cô gái bên cạnh léo nhéo truy hỏi. Sau khi cả ba chúng tôi đi vào Thế Anh liền quan sát bên ngoài một lần nữa rồi cẩn thận đóng cửa lại.

- Chị Thư, đây là Mỹ Uyên, bạn gái em. –Cậu ta giới thiệu qua loa.

Thế Anh để Mỹ Uyên theo vào thì chứng tỏ cô ta đã biết việc giữa tôi và Thế Anh. Cô gái này trông không đáng tin chút nào, không biết thằng ngốc này đã tìm được cô nàng ở đâu.

- Nói vào chuyện chính đi! Bản danh sách mà cậu lấy được đâu?

Thế Anh lắp bắp hỏi tôi.

- Sao… sao chị lại biết…ai đã nói với chị?

Đúng là bản danh sách đang nằm trong tay cậu ta.

- Ai nói không quan trọng, Trương Huệ Lan đã phát hiện đến tôi rồi thì rất nhanh cậu cũng sẽ bị tóm thôi. Cậu mang bản danh sách ra đây, nếu nó là chứng cứ quan trọng thì tôi sẽ lập tức nộp cho cảnh sát.

Thế Anh phân vân nhìn Mỹ Uyên, họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Cô ta khẽ lắc đầu. Thế Anh không dám nhìn thẳng vào tôi, cúi đầu né tránh.

- Bản danh sách không có ở đây, để mai em dẫn chị đi lấy.

Đùa sao, ngày mai tôi đảm bảo cậu ta cùng cô bạn gái sẽ im thin thít và lặn mất tăm, muốn tìm được còn khó hơn lên trời.

- Không được, cậu phải lấy ngay cho tôi. Cậu để ở đâu, tôi đi cùng cậu!

- Chị Thư, thật sự là hiện giờ em không giao cho chị được!

- Thế Anh, cậu nên biết bản danh sách đó cũng như quả bom hẹn giờ, cậu giữ càng lâu thì càng nguy hiểm. Diệp Chính Minh là bố tôi, ông ta ngay cả vợ mình còn xuống tay được, cậu nghĩ cậu sẽ thoát được à?

- Em…

Thế Anh bắt đầu lung lay thì Mỹ Uyên chen vào.

- Đủ rồi, anh đừng nghe chị ta!

Tôi phát cáu gắt lên với cô ta.

- Chuyện này không liên quan đến cô, cô đừng có gây chuyện, sẽ hại chết nó đấy.

Mỹ Uyên cười khẩy nhìn tôi.

- Đại luật sư, chị đừng ra vẻ thánh mẫu nữa, nếu không phải chị lôi kéo anh ấy vào chuyện này thì sao anh ấy lại gặp nguy hiểm chứ? Bản danh sách đó là bùa hộ mệnh của bọn tôi, có nó sau này cuộc sống của bọn tôi sẽ không phải khổ cực như bây giờ nữa. Diệp Chính Minh và đám quan chức muốn có bản danh sách sẽ phải nôn tiền ra!

Tôi nhíu mày, bản danh sách có tên quan chức… lẽ nào là danh sách hối lộ? Nếu trực tiếp hỏi nội dung bản danh sách hai người họ chưa chắc đã nói. Tôi cố tình cao giọng với Mỹ Uyên.

- Cô cho là chỉ một bản danh sách đủ sức buộc tội họ?

- Trong đó còn có cả thời gian chuyển tiền, liệt kê hết quà tặng họ nhận, tôi không tin là họ không sợ. Chu Hải Nam, Tôn Quốc Cương... hừ, bề ngoài đạo mạo mà toàn một đám tham ô hối lộ. Bọn tôi chỉ cần họ nhả ra một phần mười những gì họ nhận được thì cũng đủ cho tôi sống sung sướng cả đời rồi. Tôi đi guốc trong bụng chị, chị muốn nhảy vào chia chác chứ gì, đừng hòng!

Khốn thật, Chu Hải Nam, Tôn Quốc Cương… hẳn là còn những người khác nữa! Riêng hai người này đều là chính trị gia có thế lực rất lớn, động đến bọn họ thì mọi chuyện đã vượt xa dự liệu ban đầu của tôi. Thảo nào Trương Huệ Lan lần này lại tỏ ra nhún nhường như vậy, bản danh sách đó đúng là rất quan trọng, bố tôi và bà ta lưu giữ nó hẳn là để đề phòng khi họ thất thế sẽ có thứ mang ra trao đổi với những quan chức kia.

Thế Anh sao có thể ngu xuẩn như vậy, cậu ta thật sự cho rằng tống tiền những kẻ đó dễ như vậy sao?

Nếu đã động đến việc nhận hối lộ của các quan chức thì cho dù tôi là con trời cũng khó được an toàn.

- Thế Anh, giao bản danh sách cho tôi! Tôi sẽ đưa cho cậu một khoản tiền, sáng sớm mai cậu bắt chuyến xe đầu tiên rời khỏi thành phố H. Tốt nhất là đến một tỉnh nào đó cách xa đây, đừng để ai biết.

Nếu làm vậy thì may ra cậu ta mới có cơ hội sống sót.

- Chị đừng có dụ dỗ anh ấy nữa! Chị cút khỏi đây cho tôi, chúng tôi sẽ không ngu ngốc để chị lừa đâu!

Mỹ Uyên vừa nói vừa kéo tay tôi, cố sức đẩy tôi ra khỏi phòng trọ.

Thế Anh không nói gì, chỉ yên lặng ngồi tại chỗ, ánh mắt hoang mang nhìn tôi và Mỹ Uyên người kéo người đẩy.

- Thế Anh, Thế Anh…! –Tôi gọi khản cả giọng mà cậu ta không trả lời.

Mỹ Uyên vội vã đóng sập cửa trước mặt tôi.

- Cút đi, đừng làm phiền bọn tôi nữa!

Tôi đập cửa thêm một lúc nhưng không có kết quả, chỉ cần tôi rời khỏi đây hai người họ nhất định sẽ dọn đi, nhưng tôi cũng không thể đứng canh ngoài cửa suốt đêm được.

Đúng lúc này thì điện thoại reo, là số của người hàng xóm ở nhà bên cạnh. Giọng nói của chị ta có vẻ hoảng sợ, câu được câu mất.

Tôi phải rất cố gắng mới hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Chiều nay chị hàng xóm dắt con đi học về thì có một hộp quà lớn đặt trước cửa nhà tôi. Vì nghĩ là có người tặng quà cho tôi nên chị ta không để ý. Sau đó con gái chị ta chạy ra ngoài chơi, tò mò nên mở cái hộp ra. Bên trong là xác chết của một con rắn đuôi chuông và một con dao dính máu.

Mọi người trong khu nhà đều đang rất lo lắng, họ gọi cho tôi để hỏi xem nên giải quyết thế nào, có muốn báo cảnh sát không.

Không cần nghĩ đến lần thứ hai tôi cũng biết trò này do ai làm. Ý đồ gì đây? Định đe doạ tôi rằng số phận tương lai của tôi sẽ như con rắn chết ấy à?

Tôi gọi cho một người quen đến trông chừng khu trọ của Thế Anh, dặn cậu ta chú ý theo dõi, nếu hai người họ đi đâu thì phải theo đấy.

Trước hết tôi cần phải về nhà giải quyết cái hộp quà vớ vẩn kia.

Trương Huệ Lan đúng là đã quá coi thường tôi, làm nghề này ngay cả bị người ta cầm dạo doạ chém tôi cũng từng nếm rồi, một con rắn chết có là cái quái gì.