Anh Ở Phía Sau Em

Chương 16: Thanh sô cô la bị ăn mất



Căn hộ mà tôi thuê cách văn phòng luật khá gần. Sáng nào tôi cũng dậy sớm, đi bộ vài vòng quanh hồ nước gần nhà rồi trở về chuẩn bị đi làm.

Lâu rồi tôi mới sống một mình, mỗi khi trở về nhà sau giờ tan làm, đối diện với căn phòng tối om lạnh lẽo tôi lại thấy trống vắng. Có lẽ tôi vẫn chưa quen được việc phải chấp nhận rằng bên cạnh mình đã không còn ai nữa.

Không muốn ăn tối một mình nên tôi hẹn Lạc Cầm đến một quán đồ nướng quen của hai đứa từ thời trung học.

Đã khá lâu chúng tôi không gặp nhau. Tôi học chung với Lạc Cầm từ hồi cấp hai, cô ấy khá trầm tính, ít nói nhưng lúc nào cũng toát lên vẻ dịu dàng.

Nhà hàng hôm nay khá đông khách. Lạc Cầm ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ, chăm chú đọc menu như thể muốn tìm hiểu ẩm thực dân tộc thông qua việc nghiên cứu bạch tuộc nướng và cánh gà tẩm mật ong.

- Cậu đến lâu chưa? –Tôi ngồi xuống chỗ đối diện.

Lạc Cầm bỏ menu xuống, cười hiền lành.

- Mình mới đến một lúc thôi.

Hai chúng tôi gọi món xong thì im lặng nướng đồ ăn trên bếp. Ở đây đồ ăn đều được tẩm ướp gia vị sẵn, khách hàng sẽ tự nướng rồi thưởng thức để đảm bảo độ nóng và thơm ngon, hơn nữa cũng có nhiều người thích kiểu tự làm.

Tôi uống hết nửa cốc bia, ngẩn người nhìn con tôm đang chuyển màu trên bếp nướng một lúc rồi thản nhiên nói với Lạc Cầm.

- Mình ly hôn rồi!

Lạc Cầm gắp con tôm vừa chín bỏ vào bát tôi, bình tĩnh hỏi:

- Bao giờ?

- Hôm nay toà vừa ra quyết định công nhận thuận tình ly hôn.

Cô ấy không lên tiếng, tiếp tục tập trung vào việc nướng đồ ăn. Sau khi đã gắp đến con tôm thứ ba vào bát tôi cô ấy mới nói.

- Thế cũng tốt, Nguyên Bảo không phải người thích hợp với cậu.

Tôi bóc vỏ tôm một cách tỉ mỉ, làm như đó là việc cần phải cẩn thận nhất trên đời. Lạc Cầm nói Nguyên Bảo không hợp với tôi, không sai, nhưng chuyện đó dễ dàng nhận ra như vậy sao? Cô ấy rất ít gặp Nguyên Bảo. Nếu tính từ thời điểm tôi và Nguyên Bảo yêu nhau cho đến khi kết hôn thì Lạc Cầm có lẽ cũng chỉ gặp Nguyên Bảo không quá bốn lần.

- Cậu nói phải. Mình không hợp với anh ấy, ngay cả cậu cũng có thể nhận ra nhưng mình lại u mê không phát hiện. Mình vẫn luôn tưởng là anh ấy yêu mình.

Tôi đột nhiên nhớ đến lần tôi, Nguyên Bảo, Lạc Cầm và Khải Văn cùng đi xem một triển lãm tranh. Hôm ấy thái độ của Lạc Cầm không tốt lắm, cô ấy cứ nhìn chằm chằm Nguyên Bảo. Nếu không phải đã biết rõ con người cô ấy có khi tôi lại tưởng Thuỵ Du thứ hai sắp bước vào đời mình.

- Cậu nhận thấy anh ấy không bình thường đúng không? Vì sao cậu không nói với mình?

Lạc Cầm nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Cậu sẽ không nghe! Diệp Thư, cái cách cậu nhìn anh ta khi đó như thế nào cậu không biết đâu. Cậu giống như kẻ lang thang trên sa mạc, sắp kiệt sức, còn anh ta là ốc đảo xanh tươi ở ngay trước mắt. Cho dù mình bảo với cậu đừng đến đấy cậu sẽ nghe lời mình sao? –Lạc Cầm dừng lại, uống một ngụm bia. –Hơn nữa, chính mình cũng không dám chắc, cảm giác ấy rất mơ hồ. Mình cảm thấy… Nguyên Bảo có cái gì đó rất giống mẹ mình. Và mẹ mình… mình vẫn luôn trách bố mình, nhưng hoá ra mẹ mới là người đã làm khổ bố. Diệp Thư, mình không nói là Nguyên Bảo không có tình cảm với cậu, nhưng anh ta yêu cậu không giống như cậu yêu anh ta.

Bàn tay cầm cốc của Lạc Cầm hơi run lên, tôi biết cô ấy đang xúc động. Nhiều năm nay Lạc Cầm vẫn sống một mình sau khi mẹ và ông ngoại cô ấy qua đời. Bố Lạc Cầm đã sang Canada và kết hôn với người phụ nữ khác. Hai bố con cô ấy mỗi năm chỉ gọi điện một hai lần, tình cảm rất nhạt nhẽo.

Cho dù Lạc Cầm không nói tôi cũng đoán được cô ấy luôn thầm trách bố mình, có lẽ gần đây cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó không giống như những gì cô ấy vẫn nghĩ.

Cuộc sống luôn như vậy, khi bạn tưởng là đen thì nó lại biến thành trắng. Khi bạn tưởng thế là kết thúc thì nó lại biến thành một mớ rồi bòng bong. Nguyên Bảo có yêu tôi không, yêu như thế nào, có gì mà tôi chưa biết… thật ra đều không quan trọng nữa. Chúng tôi đã ly hôn, khi anh ấy chấp nhận kí tên lên tờ giấy đó thì trái tim tôi cũng đã thật sự từ bỏ.

- Thôi, đừng nhắc Nguyên Bảo nữa, dù sao cũng là chuyện của quá khứ rồi! Cậu ăn đi này! –Tôi gắp một miếng mực bỏ vào bát Lạc Cầm.

Lạc Cầm không ăn mà nghiêm túc hỏi tôi.

- Chuyện của nhà Khải Văn cậu có biết không?

Lại là Khải Văn, tôi không biết Lạc Cầm định cố chấp như vậy tới lúc nào. Đánh giá một cách khách quan thì Khải Văn rất tốt, đẹp trai, nhà có tiền, điều duy nhất mà tạo hoá quên không cho anh ta là cái đầu biết suy nghĩ.

Lạc Cầm yêu anh ta bao nhiêu năm nay chỉ cần dùng một con mắt mà nhìn cũng nhận ra. Anh ta không những có hai mắt, còn có cả hai cái bằng đại học, không biết là dây thần kinh nào của anh ta bị chập.

- Không tốt lắm, công trình công ty xây dựng nhà anh ấy đang thi công phải dừng lại vì thiếu vốn.

- Có nhiều không?

- Vấn đề là có bên thứ ba cố ý phá hoại, các ngân hàng đã ngừng rót vốn rồi. Cho dù đem hết tài sản ra thế chấp để có tiền tiếp tục thì cũng vẫn thiếu khoảng trăm tỷ. Người mà bố Khải Văn đắc tội không phải nhân vật tầm thường, chẳng ai dám ra mặt giúp nhà bọn họ đâu.

Lạc Cầm im lặng gắp miếng mực trong bát lên ăn, chắc cô ấy chẳng biết chúng có mùi vị gì. So ra thì cô ấy là người thiên về tình cảm, cho dù Khải Văn không yêu cô ấy thì Lạc Cầm vẫn sẽ tìm cách giúp đỡ anh ta. Tôi thì không tốt đẹp được như thế.

Lúc thanh toán xong, tôi và Lạc Cầm cùng gọi taxi về nhà. Hai chúng tôi ở hai hướng khác nhau nên không đi chung xe. Trước khi lên taxi Lạc Cầm đột nhiên quay sang nhìn tôi, có vẻ ngập ngừng.

- Diệp Thư, mấy hôm trước mình ra sân bay đón một người bạn. Mình đã gặp Ngô Giang.

Tôi hơi sững lại, suy nghĩ hình như bị đình trệ vài phút. Ngô Giang…

Đã mấy năm trôi qua, cái tên này từ lâu tôi không còn nghĩ đến nữa. Bây giờ nhắc đến tôi thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ ngày trước của anh ấy như thế nào . Khi anh ấy cười, khi anh ấy chữa bài, khi anh ấy nói chuyện… tôi cảm thấy ký ức về Ngô Giang dường như đã trở nên quá mức mơ hồ, cứ như việc chúng tôi quen biết nhau đã từ một năm xa xôi nào đó.

Rõ ràng tôi đã gặp rất nhiều người, ngay cả những người không mấy quan trọng tôi cũng có thể nhớ được, duy chỉ có anh ấy là hình ảnh ngày càng mờ nhạt đến nỗi tôi sắp hoàn toàn quên mất.

- Ngô Giang đi cùng một người phụ nữ và một đứa bé trai, mình nghe thấy đứa bé gọi anh ấy là bố.

Tôi không rõ cảm xúc trong lòng tôi hiện giờ là gì, khó chịu, nhẹ nhõm, vui mừng?

Hình như đều không phải, hoặc là tất cả chúng trộn lẫn vào nhau.

Các chuyên gia dinh dưỡng đều nói sữa và sôcôla không nên ăn cùng nhau vì có thể dẫn đến những vấn đề về tiêu hoá. Giả sử bạn luôn uống sữa và tin rằng mình không thể sống thiếu sữa, nhưng đột nhiên có một thanh sô cô la mà bạn cực kỳ thích xuất hiện trước mắt bạn. Bạn có ăn hay không?

Tôi lựa chọn không ăn, bực mình là thanh sô cô la cứ lơ lửng ở đó làm tôi cắn rứt không chịu nổi, thế là tôi cất nó đi.

Một ngày, tôi phát hiện ra rằng sữa không thích hợp với tôi nên tôi quyết định từ bỏ. Sau đó tôi biết rằng thanh sô cô la mà tôi vẫn cất giấu đã có người thưởng thức.

Khi còn trẻ, chúng ta đều sẵn sàng chấp nhận vài cái răng sâu để thưởng thức hương vị tuyệt vời của sô cô la và sữa. Ngay cả nếu biết trước rằng sẽ phải chấp nhận đau đớn khi nhổ răng thì chưa chắc chúng ta đã lựa chọn khác đi.

Bởi vì đau đớn cũng đi kèm với ngọt ngào, nếu chúng ta không thử thì có thể sẽ không đau, nhưng cũng không bao giờ biết cảm giác ngọt ngào là thế nào.

Bây giờ tôi đã qua cái tuổi điên cuồng không sợ răng sâu, có lẽ cũng đến lúc tôi nên bắt đầu tìm một thứ phù hợp với mình, có thể là nước khoáng hoặc trà xanh, chúng có lợi cho sức khoẻ và mặc dù không hấp dẫn bằng hai thứ kia nhưng ít nhất chúng cũng không làm tôi sâu răng.