Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Chương 42: Lời cảnh cáo thứ nhất



Tiên bước ra từ phòng tắm. Đi về phía bàn học, chỉ còn vài tuần nữa là thi tốt nghiệp sau đó là thi đại học rồi, cần phải chuyên tâm học hành nếu muốn thực hiện ước mơ của mình. Vừa ngồi xuống để lấy sách vở ra học, tự nhiên máy Tiên báo hiệu có tin nhắn:

“Dang làm gi vay?”- From “ten bien thai”

“Hoc!”- Tiên nhắn lại.

“Cham qua ta!”

“Yes, gio de toi hoc chut nhe!”

“Ok, lat hoc xong len zing nhe!”

“Uh!” –Tiên nhắn xong lập tức vứt máy sang một bên, bắt đầu học toán, cái môn khó nhằn nhất.

*

Baby I’m sorry neowa isseodo nan lonely

Saranghagin naega bujokhanga bwa

Ireon motnan nal yongseohae

I’m sorry ige neowa naui story

Sarangiran naegen gwabunhanga bwa

Ne gyeote isseodo

Baby I’m so lonely lonely lonely lonely lonely

Tiên giật mình khi nghe tiếng điện thoại, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh để tìm nó. Vừa thấy điện thoại lập tức cầm mà mở nút nghe:

-A lô..

-Làm gì vậy?- giọng Phong có chút gì đó..giận hờn.

-Hả?- Tiên đưa một tay lên dụi mắt- Mấy giờ rồi?

-Ưm, 2h sáng.

-Hả? –Tiên nghe Phong nói mới nhìn xung quanh, nãy giờ cô ngủ gục trên bàn học.

-Cậu ngủ quên hả? Làm tôi đợi từ tối đến giờ.

-Sorry, hì hì, có gì cậu bảo luôn đi.

-Thôi, giờ đi ngủ tiếp đi, mai còn đi học.

-Ừm..tôi biết rồi, ngủ ngon nhé!

-Ừm, ngủ ngon..

Sau khi cúp máy, Tiên lấy sách vở cho vào cặp rồi đi ngủ.

*

Cũng trong đêm hôm đó, một cô gái ngồi trước cái điện thoại di động của mình, do dự một hồi rồi quyết định ấn một dãy số điện thoại.

*

Sáng hôm sau.

Vừa ra khỏi cổng, Tiên đã thấy Phong đang đứng chờ mình từ lúc nào rồi, cô đi đến hỏi:

-Sớm vậy?

-Ừm, tất nhiên..-Phong cười- Lên xe đi.

-Ừm..-Tiên vừa trèo lên xe thì Nguyên cũng đi ra ngoài, nhìn hai người mấy giây xong không nói gì mà quay xe đi trước.

-Hôm qua cậu định bảo gì tôi à?- Tiên lên tiếng hỏi khi hai người đang đi trên đường.

-Cũng không có gì quan trọng, nhớ cậu thì gọi thôi..-Phong vừa nói vừa cười.

Tiên hơi đỏ mặt, rồi nói:

-Xạo!

-Không tin à?- Phong hơi ngoảnh lại.

-Tin sao được miệng lưỡi đàn ông chứ!- Tiên vênh mặt đắc ý.

-Kitss…-Phong bất ngờ kits phanh, vì bị bất ngờ nên đầu Tiên đập thẳng vào lưng Phong, đưa tay lên ôm mũi, cô nói:

-Cậu làm trò gì vậy?

-Cậu nói thế là sao?- Phong bực mình.

-Đâu có gì đâu chứ..-Tiên chối bai bải.

-Hừ..-Phong hừ lạnh rồi tiếp tục lái xe đi. Từ lúc đó đến trường Phong không nói thêm một lời nào, đến lúc thả Tiên xuống cũng không đợi Tiên trả mũ mà phóng xe đi mất. Nhìn cậu ta bỏ đi, Tiên lắc đầu:

-Con trai mà giận dai khó tả..

Kính cận vẫn chưa đi học lại, cô bạn cùng bàn hỏi Tiên là cậu ta bị làm sao, Tiên ngạc nhiên hỏi cô bạn đó:

-Sao lại hỏi tớ?

-Thì thấy cậu thân với cậu ấy nhất mà…-Cô bạn trả lời lấp liếm.

-Thân gì đâu, mà cậu ta bị ngã xe hôm nọ đó.-Tiên trả lời.

-Cái gì cơ? Ngã xe?- Cô bạn đó nhổm người dậy rồi nói với giọng lo lắng- Cậu ấy có bị sao không? Trời ơi sao lại ngã xe? Rốt cuộc là bị thế nào?

-Mai!- Thầy giáo toán đẩy gọng kính gọi tên cô bạn đó.

-A, dạ..-Mai đứng dậy nhìn thầy giáo rồi lại nhìn các bạn trong lớp một cách ngượng ngùng- Có chuyện gì không ạ?

-Em hiểu bài chưa?

-A, rồi ạ!

-Vậy lên làm bài số 3 cho thầy.

-Vâng.- Mai nói rồi cầm cuốn sách lên bảng, trong lòng thầm nghĩ là may đã xem bài ở nhà không thì tiêu nặng rồi.

Ra chơi.

-Rốt cuộc là cậu ấy bị làm sao? –Mai lại tiếp tục hỏi Tiên.

-Ờ, bị bong gân thôi.- Tiên trả lời, rồi nhìn cô bạn thở phào cười tươi rói thì nháy mắt hỏi lại- Cậu thích Thanh hả?

-Ơ, đâu có…-Mặt Mai đã ngang cà chua chín rồi.

Nghe thấy hai người nói chuyện, cô bạn ngồi cùng Tiên tò mò xen vào.

-Hai cậu đang nói về cái cậu con trai đeo kính đó hả.?

-Phải.- Tiên trả lời.

-Cậu ta..trông cứ như là..bị gay ý..- Cô bạn đó ngập ngừng.

Tiên nghe vậy hơi nhướn mày nhìn cô bạn cùng bàn của mình, Mai thì miệng đã há to đến cỡ nhét được cả con voi vào rồi.

-No no..-Tiên giơ 1 ngón tay lên trước mặt rồi xua xua trước mặt cô bạn đó – Không nên nói thế, cậu nói cậu ta gay sao?- Tiên cười bí hiểm- Để khi nào mà có thai với cậu ta rồi thì cậu sẽ rút lại lời nói ngay lập tức.

-TRẦN THỦY TIÊN!- Có đến hai người cùng phát ra âm thanh này với một volume cực lớn.

-Aiya..-Tiên giật mình- Sao vậy?

-Sao cậu có thể nói như vậy chứ?- Hai cô nàng đồng thanh, mặt đỏ bừng.

-Thấy chưa? Đừng nói cậu ta gay, đến lúc có thai với cậu ta lúc nào không biết đâu. Lầm lì xì ra khói đấy! Ha ha..-Tiên cười khoái trí rồi mở Ipod nghe nhạc, bài payphone!

Sau khi bắt đầu tiết học mới với tâm trạng vô cùng phấn khích, đang chăm chú nghe giảng thì đột nhiên có một bạn nam đi đến cửa lớp:

-Xin lỗi cô, em có thể gặp bạn Trần Thủy Tiên một lát không ạ? –Bạn nam đó lễ phép nói với cô giáo.

-Ừ, Thủy Tiên có bạn gặp kìa.

-Vâng.- Tiên đứng dậy đi ra cửa, lòng ngạc nhiên, nghĩ thầm “Ai vậy ta?”

Nhìn Tiên đi ra cửa, cậu bạn đó mỉm cười rồi đưa cho Tiên một cái hộp nhỏ, xong nói:

-Có người nhờ chuyển cho cậu!- Xong dúi món quà vào tay Tiên rồi bỏ đi trước.

Tiên tò mò mở cái hộp ra..và xuýt ngất khi thấy những thứ ở bên trong đó…trong đó là bức ảnh cả gia đình cô, có một con dao găm cắm vào chính giữa khuôn mặt của cô. Trong đó có thêm một đoạn dây cước nhỏ có dính một chút màu vẽ màu đỏ, trong đó có thêm một bức thư nặc danh “Muốn sống, tránh xa anh Phong ra, đây là lần đầu, ta sẽ nhẹ nhàng, nhưng lần sau thì đừng có mong được nhẹ nhàng như thế này nữa.”

Tiên đọc bức thư đến hai lần, lòng thắc mắc, nhưng rồi nghĩ đến một người.

Cách đó hơn năm cây số, một cô gái ngồi trong lớp học, tay cứ ấn mãi vào chiếc bút chì ngòi, mấy thanh ngòi gãy rơi đầy trên mặt bàn, lòng tự hỏi giờ này bưu phẩm đã đến chưa? Lát sau nhìn xuống dưới, nơi có một cậu con trai đang chăm chú viết bài. Lại ngoảnh lên, nghĩ thầm “ Là chị em, nên tôi sẽ nương tay lần đầu, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu!”

Suốt mấy tiết học hôm đó, Tiên ngồi nghĩ thầm mọi điều. Bức ảnh này thì chỉ có nhà cô Nhi có nữa thôi, mà nhà cô Nhi thì..lẽ nào là Ngọc? Cũng có thể lắm, Ngọc thích Phong cái đó thì Tiên biết, cô chỉ không thể tin rằng chị em với nhau mà Ngọc có thể nói ra những lời như vậy được, dù gì cũng là chị em họ, có cần vì một người con trai mà sứt mẻ không? Hơn nữa cô chưa hề có cảm giác gì với Phong mà, chỉ mới có thiện cảm chút xíu nhưng vẫn chưa vượt qua tình bạn, mà hình như mẹ Phong cũng đâu có thích cô, rốt cuộc là vì vấn đề gì chứ?

Tan học về, vừa đi ra đến cổng thì Tiên thấy Nguyên đang đứng đợi mình rồi, thằng nhóc này hôm nay ăn phải cái gì mà tự nhiên tốt bụng thế nhỉ? Có phải ăn nhầm thuốc làm thay đổi tính nết không vậy? Mà có thuốc đó sao?

-Hôm nay sao lại có nhã hứng đợi chị vậy?-Tiên nói khi đi đến gần Nguyên.

-Không có gì, chị mau lên đi.- Nguyên nói.

-Ờ, -Tiên nói rồi trèo lên xe Nguyên, Nguyên đạp xe một mạch mà không hề nói gì. Giữa cái tiết trời nằng gắt của một ngày cuối tháng tư thế này, những bông hoa ven đường bắt đầu được dịp khoe sắc hương của mình. Những bông hoa màu vàng như ánh mặt trời làm cho một góc phố của Hà Nội sáng rực hẳn lên. Tiên lại quen miệng bất chợt cất tiếng hát.

-Từ lúc anh đi vội vàng, em bàng hoàng, em giật mình, em hoang mang là lỗi do em hay là do anh đã đổi thay âm thầm…

-Chị..-Nguyên lên tiếng.

-Hả? Gì cơ?- Tiên ngừng hát, hỏi lại.

-Chị..đang quen với anh Phong hả?

-…???-Tiên nhìn sau lưng thằng em mình, sao lại hỏi câu này chứ? Mà có quen cũng có liên quan gì đến nó chứ, hay là Ngọc đã nói gì với nó?

Hai người cùng im lặng cho đến khi về đến nhà. Khi Tiên xuống mở cổng cho Nguyên vào, Nguyên có nói nhỏ:

-Chị..không nên quen với Phong, nếu như không muốn gia đình chúng ta đổ vỡ!

Nguyên chỉ nói vậy rồi đi vào nhà. Sáng hôm qua mẹ có gọi điện về nói cậu vào thăm Thanh rồi cậu cũng đã chứng kiến mấy cảnh đó, cậu nhận ra Thanh thích Tiên. Và cũng biết Ngọc thích Phong và Ngọc không phải là người dễ dàng nhường nhịn điều gì cho dù có là chị em đi nữa, cậu không muốn chị em trong nhà mà lại có điều không hay xảy ra. Hồi sáng có tiết thể dục nên cậu cũng nhận ra có người gửi bưu phẩm cho Tiên cũng như nhìn thấy sắc mặt không được tốt của Tiên khi nhận gói bưu phẩm đó. Bây giờ tình cảm của Tiên và Phong chưa hề sâu đậm nên bảo họ dừng lại là tốt nhất.

Tiên nhìn theo Nguyên mà rốt cuộc không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa. Sao tự nhiên lại nói như vậy chứ? Tiên nghĩ tốt nhất mình nên chia sẻ với bố những điều này có lẽ bố sẽ cho lời khuyên (Không thân thiết với mẹ như với bố)

*

Tối đó, sau khi ăn tối xong.

-Cốc cốc..bố à!- Tiên thấy bố đi về phòng thì đi theo, sau một hồi do dự cũng đưa tay lên gõ cửa.

-Thủy Tiên hả? Vào đi.

Tiên bước vào phòng, bố đang ngồi trước máy tính để làm việc. Tiên dè dặt hỏi:

-Con có làm phiền bố không ạ?

-Không sao, cứ ngồi đó đợi bố một chút, khoảng 10’ nữa thôi.

-Vâng…

Tiên nói rồi bước vào. Đây là lần đầu từ sau khi lớn Tiên vào phòng của bố mẹ. Phòng khá rộng, có hai bàn làm việc lớn, một của bố và một của mẹ. Bàn của mẹ thì có một đống sách luật dày cộm, nhưng vẫn gọn gàng, bàn của bố thì đặt máy tính với mấy tập hồ sơ gì đó…trong này có một chiếc giường lớn, một tủ quần áo, một giá sách to toàn tiểu thuyết từ lâu lắm rồi, chắc là của mẹ. Nghĩ vậy Tiên đi đến chỗ giá sách, xưa nay cô không thích đọc sách, nhưng nhìn cái giá sách này cũng biết mẹ cô rất thích đọc sách. Vớ bừa một cuốn sách của một nhà văn Trung Quốc gì đó, xem trước xem sau một hồi, lại nhìn ngày mà mẹ ghi trên sách, đó là một ngày cách đây hai mươi năm năm. Ồ, nhìn cuốn sách được ép góc mới cóng thế này ai nghĩ nó đã được xuất bản cách đây hơn hai mươi năm chứ?

-Mẹ con thích đọc sách, cũng là người rất yêu sách- Minh nhìn Tiên đang đứng cầm cuốn sách, lại cười nói- Theo bố biết thì ngày xưa sách là người bạn thân nhất của mẹ đấy!

-Vậy ạ.- Tiên thấy vậy, cầm cuốn sách mình đang cầm lại ngồi ở đầu giường rồi lại hỏi- Sách này thì có gì thú vị ạ?

-Rất thú vị, mỗi cuốn sách là một câu chuyện về một người nào đó do tác giả tạo ra, và có khi con người đó có tồn tại hay tác giả kể chính mình vào câu truyện cũng như những cuộc sống xung quanh rồi hư cấu thêm để câu truyện thêm hấp dẫn người đọc.- Minh nói, xong rồi lại hỏi- Mà con có việc hỏi bố phải không?

-A, vâng..-Tiên cắn môi- Con chỉ muốn hỏi..khi hai chị em cùng yêu một người thì sẽ phải xử lí ra sao ạ?

Minh ngạc nhiên trước câu hỏi của Tiên, rồi mỉm cười, đi đến giá sách, lấy ra một cuốn sách đưa cho Tiên:

-Hai chị em cùng yêu một người sao? Còn tùy thuộc vào tính cách của hai người nữa, cũng như còn tùy thuộc vào chàng trai, chàng trai chỉ yêu một người thôi đúng không? Hãy dùng cảm nhận của chàng trai để đánh giá, và quan trọng hơn, phải có sự nhường nhịn và hi sinh giữa hai chị em đó!- Minh nói xong mỉm cười, đưa cho Tiên cuốn “Truyền thuyết tình yêu!”.

Tiên nhìn cuốn sách trước mặt mình, nó chỉ là một bản photo nhưng được đóng rất đẹp và cẩn thận. Cầm lấy cuốn sách, nó mỏng hơn tất cả những cuốn sách ở đây.

-Đây là một vở ba lê cách đây rất lâu rồi. Mẹ con có một người bạn rất mê vở này nên đã viết lại thành một câu truyện nhưng vẫn cốt truyện như thế và tặng mẹ con bản này, con đọc thử xem.

-Vâng!. Con xin phép lên phòng trước.

-Ừ,- Minh cười rồi lại ngồi xuống bàn máy tính, một lát sau lại mỉm cười- Thủy Tiên đã biết yêu rồi sao?