Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Chương 4: Đối chất với “bà la sát”



Thời gian đúng là thứ đáng mơ ước nhất vì nó chẳng bao giờ đợi ai cả. Mới hôm nào ta còn nằm trong nôi nghe câu hát à ơi ngọt lịm của mẹ chả mấy chốc ta sẽ lớn dần và già nua theo năm tháng. Khi nghĩ về quá khứ ta luôn mong có thể quay trở lại nhưng đương nhiên nếu có thể quay ngược thời gian cũng chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Ôi nãy giờ nói lằng nhằng nhiều quá, liên thiên thật rồi >.<.

Trở lại với câu chuyện, đã hơn một tháng trôi qua kể từ vụ ở thư viện. Anh vẫn lãnh đạm hằng ngày tiếp nhận hàng tấn thông tin từ cái miệng của Tâm. Nhiều lúc Anh tự hỏi có phải Tâm là một cái máy tính được lắp sẵn mạng không mà bao nhiêu chuyện từ hot gril này cặp với hot boy kia đến chuyện ông tổng thống ôbama tận Mĩ xa xôi kia ngày thế nọ thế kia, làm những việc gì, hay chuyện vệ tinh vinasat 2 được đưa vào vũ trụ ra sao, vào ngày nào tháng nào, năm nào Tâm cũng nói với Anh, thật chỉ có một từ để tả “khủng”. hix thật tội nghiệp cái lỗ tai của Anh khi hằng ngày bị tra tấn bằng hàng tỉ truyện không đâu vào đâu như thế.

Một tuần nữa là 20-10, vào đúng thứ bảy nữa. Lớp trưởng Quang đề nghị lớp tổ chức một buổi đi chơi để mọi thành viên trong lớp gắn bó với nhau nhiều hơn. Đương nhiên nếu ý tưởng này vào cái lớp ham chơi hơn ham học này thì ai cũng đồng ý cả hai tay hai chân. Hôm nay, là thứ bảy, có tiết sinh hoạt, mọi người bàn nhau nên có để “bà la sát” Lan Hương biết không, nói ra thì sợ bà không cho đi mà không nói nhỡ xảy ra chuyện gì mà đến tai bà thì thật khó tránh khỏi “án tử hình” của bà. Nghĩ đến đây, bất giác ai cũng nuốt nước bọt ‘ực’ một cái. Cuối cùng bọn nó quyết định cứ nói, không cho đi thì.. cứ lén đi, coi như đã thông báo cho bà trước nhưng bà không có quyền quyết định. (hix tội lỗi)

Đến tiết sinh hoạt, sau khi lớp phó văn thẩm mĩ lên tặng cô Lan Hương một món quà to thật to và một lời chúc dài như kẹo ngọt mà cả lớp đoán chắc cô nàng phải mất cả tuần để sáng tác. Lúc cô Hương đang vui vẻ vì tự nhiên tuần này lớp ngoan đột xuất, toàn giờ tốt với lại không có ai vi phạm thì lớp trưởng Quang rụt rè lên tiếng:

-thưa cô, lớp có một chuyện muốn bàn với cô.

Khuôn mặt đang tươi cười của cô Hương lập tức được thay bằng khuôn mặt có vẻ nghi ngờ, hai mắt nheo nheo lại, giọng nghi ngờ:

-sao? Chuyện gì? –lại nhìn món quà trên bàn, cô Hương vỡ lẽ- lớp này làm sai điều gì hả? nghiêm trọng lắm phải không? Thảo nào..tôi đang nghi ngờ về món quà này đây. Sao, lớp trưởng nói gì đi chứ!

Volume được phát ra từ miệng cô Hương khiến không ít học sinh ngồi dưới nuốt nước bọt ừng ực. Ngồi nghe đã như thế này thì người đang trực tiếp nói với cô chắc phải..tè ra quần mất. Không ai bảo ai, họ cùng đánh mắt về phía Quang.. Qủa nhiên mặt anh chàng tái mét, môi run run, mồ hôi vã ra đầy trên trán. Lúc đó có một giọng nói lạnh từ phía cuối lớp cất lên:

-em có thể nói thay Quang không?

Mọi người giật mình, nhìn xuống dưới. Anh đang từ từ đứng dậy. Ánh mắt cô khẽ liếc Quang rồi nhìn sang cô Hương, cô Hương nhìn cô học trò học giỏi, trí nhớ tốt, nhưng được cái chả bao giờ cười hay biết sợ là gì cả, cô khẽ cau mày:

-tại sao? Tôi đang nói chuyện với lớp trưởng mà?

Trước giọng nói được phóng to gần như hết cỡ của cô Hương, Anh chỉ khẽ nói:

-vì em cảm thấy, nếu nói chuyện với cô vài phút nữa chắc bạn Quang có thể nhập viện cũng nên..

-cô…thiếu tôn trọng tôi vậy hả?- cả lớp bịt tai vì tiếng nói “oanh vàng thỏ thẻ” à không phải nói là “thỏ thẻ chết người” của cô Hương và quả nhiên Quang ngồi gục xuống bàn, bất tỉnh..

-được rồi, nói đi, tôi đang nghe đây..-cô Hương tự nhủ mình phải hạ giọng xuống thật thấp và cuối cùng đã thành công.

-thật ra cũng không có gì thưa cô, chỉ là tuần sau là 20-10 nên lớp muốn tổ chức một buổi đi chơi thôi, nên chúng em muốn xin phép cô.

-Tại sao lại muốn đi? GIỜ CHƯA PHẢI LÚC, GIỜ LÀ LÚC HỌC HÀNH NGHE KHÔNG??- cô Hương thét lên.

Mặc dù đã định hình ra tình huống này nhưng khi trực tiếp xảy ra không ai có thể chịu nổi. ai cũng cúi đầu gằm hẳn xuống, cầu mong tiếng trống nhanh được phát ra. Riêng có một người đang vô cùng bình tĩnh trước cái volume đó.

-thưa cô, em nhớ là hôm đó, chúng em được nghỉ, và học hay đi chơi đều là quyền của chúng em, chẳng qua muốn đi chơi phải xin phép người lớn nên chúng em mới xin phép cô thôi. Với lại không học một ngày thì không thể chết và học một ngày cũng không thể thành tài được, mất một ngày, nói đúng ra là chả mất gì vì hôm đó là chủ nhật, vậy tại sao cô không cho chúng em đi.

Cô Hương im lặng trong một lát rồi nói:

-nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?

-em..-Quang đã tỉnh lại nhưng mồ hôi vẫn đầm đìa- em là người khởi xướng nên em sẽ chịu trách nhiệm.

Nhìn vòng quanh lớp một lượt, cô Hương nén thở dài, nhìn mặt ai cũng tái mét căng thẳng, cô bèn nói:

-muốn đi đâu thì đi, nhưng đừng có xảy ra chuyện gì mà mang rắc rối về cho tôi là được..-im lặng một lát, cô hỏi-lớp trưởng?

-dạ..

-Lớp định đi đâu?

-Hải Phòng ạ..

-sao đi xa vậy?-cô Hương nhíu mày.

-à, không sao đâu cô, quê em ở đó mà, sẽ không có chuyện gì đâu.

-ờ, hi vọng đúng như cậu nói..rồi nghỉ đi

Sau lời nói của cô Hương, cả lớp ùa ra, đứa nào giọng cũng vui vẻ thấy rõ,còn bàn tán tụm năm tụm ba khi Anh đứng lên nói một câu mà không ai giám nói, lúc đấy ai cũng nghĩ Anh sẽ bị cô giáo mắng te tua không ngờ lại được tha và còn được đi nữa chứ. Vui quá.

*

Cả tuần sau đó, không khí lớp 10a5 dường như chỉ có 2 chữ: đi chơi. Cứ giờ ra chơi là y như rằng tụm năm tụm ba bàn tán mọi thứ như: tiền xe, ăn, quần áo bơi, có nên thuê nhà nghỉ không…blap…blap..ngay đến Minh cũng rất hào hứng:

-Hải Phòng là quê ngoại tớ đấy.!

-ờ..-Anh trả lời một cách không quan tâm.

-cậu chuẩn bị gì chưa?

-chưa..

-sao lại chưa? Ngày kia đi rồi đấy!

-mai chuẩn bị vẫn kịp- Anh lơ đễnh nói, mắt vẫn cắm cúi vào bài tập mà bà la sát vừa cho.

-ờ, tùy cậu vậy, nghĩ lại hôm đó, sao cậu gan vậy nhỡ đâu cô Hương không cho đi lại hạ hạnh kiểm cậu thì sao?

-đã không xảy ra, cũng không xảy ra. Yên lặng chút đi.

-ừ.- Minh ngậm ngùi, thò tay vào ngăn bàn vuốt ve em earl grey vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ khò, suốt ngày chỉ biết ăn mới ngủ, haizz. Minh thở dài, xong nghĩ đến ngày mai cậu lại liếc sang Anh, mỉm cười.