Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Chương 23: Hạnh phúc mong manh



5h sáng.

Anh mở mắt tỉnh dậy. Và cô mở mắt tỉnh hẳn khi đập vào mắt cô là bộ ngực trần của Minh. Vì đang tuổi lớn nên Minh cũng không có cơ sáu múi như mấy anh Hàn Quốc, nhưng cậu khá to cao nên cũng…tạm.

Hai người đang nằm nghiêng, chính xác hơn là Minh đang vòng tay qua người Anh và ôm cô. Một tay cậu đặt cho cô gối đầu, tay còn lại vòng qua eo cô. Vì muốn thoát khỏi cảnh này nên Anh lấy tay mình cầm lấy cái tay vẫn đang đặt trên eo cô và gỡ ra. Tay còn lại đặt lên ngực cậu để đẩy cậu ra xa, nhưng hành động này lại khiến Minh tỉnh dậy.

Nhìn vào bàn tay đang đặt ở ngực mình, Minh đột nhiên đỏ mặt, tim đập mạnh. Anh vẫn đặt tay ở đó nên cô có thể cảm thấy rõ nhịp đập của tim Minh. Thấy vậy cô rụt tay lại, bảo cậu:

-Tôi nhớ là cậu nói khi ngủ cậu không gác mà?

-À, tôi không chắc lắm!- Minh cười nhăn nhở.

Minh rút hết tay lại. Anh xoay người, nằm thẳng, mắt nhìn lên trần nhà, không nói gì nữa. Mắt cô hơi sưng lên, môi vẫn hơi tái, thấy vậy Minh dè dặt hỏi:

-Cậu…có chuyện gì xảy ra với cậu mấy hôm trước à?

-…- Anh không trả lời nhưng mắt tối xầm lại.

-Có thể..chia sẻ không?

-…

-Lại im lặng rồi?

-…

-Cậu không thích chia sẻ sao?

-…

-Cậu…

-Không có gì!

-Vậy sao cậu lại khóc? Tớ chưa từng thấy cậu khóc? Vì sao vậy?

-…

Thấy Anh không trả lời, mặc dù rất muốn nghe câu trả lời của Anh nhưng Minh lại thôi khi thấy cô không thích nói chuyện này. Đến lúc cậu định lảng truyện thì lại nghe thấy cô nói:

-Cậu sẽ thế nào, khi những người mình yêu thương nhất đều bỏ đi?

-Hả?

-Mẹ tôi đã bỏ tôi đi từ khi tôi mới 13 tuổi. giờ đây, khi tôi 16 tuổi thì lại đến lượt bố tôi!

-Cái gì?-Minh không tin nổi tai mình, bật người dậy.

-Phải, Bố tôi đã mất cách đây 4 hôm.

-Sao..sao lại?

-Bị ngộ độc thực phẩm do bà mẹ kế kéo đi ăn cá nóc.

-Vậy…

-Mất rồi, sau tang lễ thì tôi cũng quyết định lên đây sống luôn không về nhà nữa.

-Cậu uống rượu là vì chuyện này?

-Lúc đó tôi hơi sốc, tôi buồn, chả biết làm gì, uống xem có hết buồn không thôi-Anh nở nụ cười nhạt.

-Cậu…đừng cười như vậy được không?

-Vậy phải cười làm sao?

-Cười thật tươi lên đi.

-Không cười nổi.

Minh hơi nghiêng đầu nhìn Anh. cậu lại nằm xuống cạnh cô, nhìn chăm chăm khuôn mặt nghiêng của cô. Lát sau khẽ gọi:

-Anh này!

Anh ngoảnh mặt lại. Vì hai người nằm quá gần nên đã xảy ra một tình huống ngoài ý muốn. Một cái kiss nhẹ vào môi. Bây giờ Minh đã tin câu “Có những chuyện thường xảy ra vào lúc ta không ngờ nhất!”

Mất khoảng 3s im lặng, Anh từ từ lùi ra xa, cách xa mặt Minh ra để tránh tai nạn đáng tiếc tiếp theo có thể xảy ra. Minh ngằm ú ớ không nói được gì, mãi sau mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:

-Xin…xin lỗi!

-…

Anh không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng tắm. Minh cũng dậy mặc lại mấy bộ quần áo đã được sấy khô, rồi ra giúp cô làm bữa sáng. Nhìn hai người thật sự như một cặp vợ chồng mới cưới vậy!!!!!!!!!! Hạnh phúc đến rồi sẽ vụt qua, ra khỏi tầm với của mỗi người….

***

Chủ nhật tuần đó, vì muốn làm Anh vui nên Minh đã đến kéo Anh đi công viên chơi. Ban đầu Anh nhất quyết không đi, nhưng rồi Minh nói mãi nói mãi, cô cũng đành đi. Thà đi cho cậu ta im miệng còn hơn ngồi nghe cậu ta năn nỉ.

Vừa đến nơi, Minh rủ cô đi chơi bánh xe ngựa. Cô nhìn rồi bảo:

-Cậu bao nhiêu tuổi?

-16.

-Tôi muốn chơi trò kia.-Anh chỉ vào chiếc tàu lượn.

-Hả?

-Tôi muốn xả stress. -Rồi cô đi thẳng về phía đó.

Kéo dây an toàn xuống, thấy mặt Anh vẫn bình thường, Minh hỏi:

-Đã từng chơi?

-Không, lần đầu!

-Tớ cũng vậy…nhưng..tớ sợ độ cao.

-Không nói sớm. -Anh ngoảnh sang.

-Hì…hì. hơi ngại.

-Hối hận không kịp.- Cô vừa dứt lời thì xe chuyển bánh. Minh nhà ta nhắm chặt mắt, tay túm chặt tay cô, miệng kêu “aaa”. Trong khi Anh ngồi thư thái nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn xuống bàn tay cậu đang nắm vào tay cô.

Vừa chạm chân xuống đất, Minh bước liêu xiêu vài bước, sắc mặt nhợt nhạt, rồi ngồi phịch xuống cái ghế đá. Nhìn xung quanh không thấy Anh đâu, cậu ngó ngang ngó dọc nhìn. Một lát sau, Anh xuất hiện với hai ly hồng trà trên tay, hỏi:

-Ceylon?

-Gì..gì cơ?

-Trà ceylon?

-À, ừ..

Đỡ lấy cốc trà, Minh uống một ngụm. Vừa ấm bụng lại có mùi rất thơm. Nhìn cốc trà của cô khang khác bèn hỏi:

-Còn cậu uống gì vậy?

-Trà bá tước.

-A, nhớ rồi, sở thích của cậu. -Nói xong, Minh hơi nhăn mặt, tay đặt lên bụng. Thấy vậy Anh hỏi:

-Sao vậy?

-Ờ, hơi đau chút xíu.

-Chỗ nào.?

-Ờ, mấy tháng trước có mọc một vết đỏ đỏ nhìn như muỗi đốt, dạo gần đây nó hay tấy với hơi đau đau.

Mắt Anh tối xầm lại, cô hỏi:

-Đi khám chưa?

-Chưa! – Minh hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của cô.

-Vậy, dậy đi mau, tôi đi với cậu. Hi vọng tôi đoán sai.

Nói rồi cô kéo tay Minh dậy, đi về phía cổng công viên, bắt xe về phía bệnh viện.

Ngồi chờ ngoài phòng xét nghiệm, hai tay cô cứ đan vào nhau. Trong lòng thấp thỏm nhưng không để lộ ra mặt. Nếu như, nếu như ý nghĩ của cô đung thì nhất định cái “vết muỗi cắn” của Minh là một khối u.

Bước ra khỏi phòng xét nghiệm, các bác sĩ cho biết, Minh đã ngất đi vì vừa rồi thần kinh bị quá sức chịu đựng. Và kết quả xét nghiệm cho thấy, Minh có một khối u ác tính ở bụng phía bên phải, đã sang giai đoạn giữa.

Cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, Anh cắn chặt môi. Tại sao? Tại sao mọi người xung quanh cô đều bị như vậy? Cô còn chưa hết một tháng tang bố mà. Chỉ vì cô lạnh lùng nên cô không dễ khóc, cô chỉ đứng lặng nhìn tờ giấy, lại nghe bác sĩ nói:

-Đây là một trường hợp hiếm gặp, chúng tôi không thể chữa được. Tôi nghĩ, cô nên bảo người nhà đưa cậu ra nước ngoài làm phẫu thuật. Nếu thành công, cậu sẽ lại khỏe mạnh như xưa, nếu không thành công thì…

-Tôi biết rồi, tôi cũng biết tình hình của cậu ấy, tôi có thể vào thăm không?

-Vâng, nhưng cô cứ để cậu ấy nghỉ.

-Tôi biết.

Bước vào phòng, thấy Minh đang nằm trên giường, mặt vẫn đang đeo máy thở ô-xi. Máy đo nhịp tim vẫn kêu tít tít bên cạnh. Cô đến gần, nhìn cậu một lúc, rồi đưa tay ra, gạt mấy sợi tóc trước chán cậu, thì thầm:

-Cậu sẽ phải ra nước ngoài phẫu thuật, tôi sẽ đợi cậu quay lại.

Nói xong, cô đi ra cửa lấy điện thoại, thông báo cho mẹ Minh.