Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời

Chương 49: Phiên ngoại



Cuối cùng cũng hoàn thành rồi:d:d:d:d:d

Chương 49: Phiên ngoại.

Hôn lễ định tại ngày cuối cùng của tháng năm. Hết thảy giản lược.

Hai người cùng nhau mấy năm Đồng Tịch cũng không nhắc đến chuyện kết hôn. Lúc trước Nhiếp Tu cũng đã đồng ý không giục cô rồi, nhưng mắt thấy bạn bè bên cạnh đều kết hôn sinh con, thậm chí ngay cả Phó Hành Tri đều kết hôn, sao anh có thể không vội cơ chứ.

Đáng tiếc lúc trước đã hứa rồi, dù lòng gấp như lửa đốt nhưng cũng không thể làm trái lời hứa, đành vô danh vô phận chịu đựng. Cho đến một đoạn thời gian trước, Đồng Tịch đột nhiên nói muốn kết hôn, Nhiếp Tu mừng rỡ như điên, điều kiện gì cũng lập tức đồng ý, cái gì mà hôn lễ giản lược, không làm nghi thức phức tạp, tuần trăng mật thì chờ lúc nào rảnh lại nói.

Anh đều đồng ý hết thảy.

Nói hôn lễ giản lược cũng chỉ là giảm số lượng khách nhân và chương trình hôn lễ. Quy cách và bố trí hiện trường của hôn lễ tuyệt đối không nhìn ra một chút "giản lược" nào hết.

Lúc trước Mạc Phỉ Phó Hành Tri kết hôn, bạn bè đều náo loạn một phen. Đến phiên Nhiếp Tu, hai người "yên tĩnh" như vậy khiến bọn họ đều có chút cảm thấy bất bình, nhất định bắt Nhiếp Tu và Đồng Tịch phải hôn trước mặt mọi người.

Nhiếp Tu còn sợ Đồng Tịch thẹn thùng, không nghĩ tới cô thoải mái ôm anh, một cái hôn nồng nhiệt kiểu Pháp xem như kết thúc mỹ mãn chương trình hôn lễ, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Mạc Đan và Mạc Phỉ, Phó Hành Tri, mấy người bạn thân ngồi cùng cùng một bàn. Nhiếp Tu dắt tay Đồng Tịch tới bàn đó ngồi xuống.

Vẻ ngoài của Đồng Tịch vốn mang theo vẻ đẹp của con lai, mặc vào áo cưới càng trở nên xinh đẹp như một tiên nữ vậy.

Mạc Đan nhìn cô chằm chằm, giống như năm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Tịch vậy: "Chị là phụ nữ mà còn muốn yêu em này, em xinh đẹp khiến người ta phải cắn răng nghiến lợi."

Nhiếp Tu cười nhìn vợ mình, trong mắt đều là ánh sáng.

Lúc hôn nồng nhiệt anh trước mặt mọi người Đồng Tịch đều không sợ xấu hổ, nhưng khi bị ánh mắt hàm tình mạch mạch của anh nhìn chăm chú như vậy thì mặt lại nóng lên, đi đến bên cạnh Mạc Đan đùa em bé.

Sau khi Mạc Đan và Giang Thiếu Nịnh kết hôn đã sinh được một đôi song bào thai như ước nguyện. Lúc hai đứa bé vừa ra đời, Đồng Tịch và Nhiếp Tu từng đến bệnh viện nhìn, bốn tháng không thấy, trông hai bé béo hơn lúc vừa mới ra đời không ít, trắng bụ bẫm nằm cùng một chỗ đang gặm quả đấm nhỏ của mình, nhìn vô cùng đáng yêu.

Đồng Tịch không nhịn được sờ đứa này lại sờ đứa kia, xuýt xoa liên tục: "Trời ơi, thật xinh đẹp, thật đáng yêu."

Mạc Đan cười mỉm nói: "Vậy em tranh thủ thời gian sinh một đứa, làm thông gia với nhà chị đi."

Đồng Tịch còn chưa mở miệng, Nhiếp Tu đã nối tiếp: "Được." Sau đó còn chững chạc đàng hoàng nói: "Vừa hay cậu đẻ long phượng thai, tớ và Đồng Tịch sinh con trai hay con gái đều được."

Đồng Tịch lườm anh một cái, mặt đỏ bừng.

Mạc Đan còn nói: "Đồng Hoa đã học tiểu học năm hai rồi, em và Nhiếp Tu cũng nên sinh con đi thôi. Trước kia mẹ chị nói, không sinh con, con vĩnh viễn không biết con có thể yêu một người đến mức nào. Hiện tại chị mới hiểu được, trước kia cảm thấy chị rất yêu chồng, hiện tại sinh con mới phát hiện, tình yêu với chồng có lẽ cũng chỉ bằng một phần năm của cục cưng thôi."

Ông chồng Giang Thiếu Nịnh đang ở bên cạnh đó.

Đồng Tịch cười: "Lời này cũng đừng nói trước mặt Giang Thiếu Nịnh chứ, như thế chẳng phải anh ấy sẽ thương tâm đến chết à."

Giang Thiếu Nịnh cười: "Lời này hai tháng trước đã nói trước mặt anh rồi, lúc ấy còn chỉ nói là một phần mười đâu! Chẳng phải anh vẫn kiên cường sống tiếp được sao."

Mạc Đan lườm chồng: "Trong khoảng thời gian này anh cố gắng trông con làm việc nhà, biểu hiện không tệ, cho anh tăng lên một phần năm, tiếp tục cố gắng đi."

Giang Thiếu Nịnh là bạn học của Mạc Phỉ, thầm mến Mạc Đan nhiều năm. Đáng tiếc Mạc Đan luôn thích kiểu đàn ông thành thục lớn tuổi, không hứng thú với nam sinh cùng tuổi. Cho đến khi ly hôn với Thẩm Hi Quyền, Giang Thiếu Nịnh mới có cơ hội tu thành chính quả.

Một đám bạn vây quanh hai đứa bé, các kiểu khen ngợi hâm mộ khiến Giang Thiếu Nịnh mừng đến mức không ngậm miệng lại được.

Đồng Tịch bất tri bất giác nhớ tới Thẩm Hi Quyền, khẽ nói: "Quyền ca biết vợ chồng hai người muốn tới, sớm đưa tiền mừng cho em rồi, nói không tới tham gia hôn lễ, tránh cho hai người xấu hổ."

Mạc Đan hoảng hốt một chút: "Anh ấy gần đây thế nào?"

"Rất tốt."

Mạc Đan trầm mặc một lát, lại hỏi: "Anh ấy tìm được người bầu bạn sao?"

Đồng Tịch cười lắc đầu: "Quyền ca luôn trách em không nên nói cho chị."

Mạc Đan nói: "Việc này không trách em, đều qua nhiều năm như vậy, nói cũng không có gì."

Hai năm trước, Giang Thiếu Nịnh quyết định cầu hôn Mạc Đan. Anh ta biết Mạc Đan thích lãng mạn long trọng, cố ý mời một công ty giải pháp thiết kế nghi thức cầu hôn. Tình cảnh hùng vĩ như mộng như ảo. Lúc ấy Đồng Tịch và Nhiếp Tu, còn có một đám bạn đều ở đó, đều cảm thấy Mạc Đan nhất định sẽ cảm động, nhưng sự thật lại tương phản.

Sau đó, Đồng Tịch mới biết được nguyên nhân chị ta từ chối.

Mạc Đan nói: "Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Chị chẳng còn chút lòng tin nào với hôn nhân nữa. Lúc trước Thẩm Hi Quyền đối xử tốt với chị như vậy, nhưng đảo mắt đã vượt qua giới hạn. Hiện tại, chị đối với lời thề và hứa hẹn của đàn ông đã sinh ra lòng phản cảm. Nghi thức cầu hôn của Giang Thiếu Nịnh long trọng như vậy nhưng chị lại chẳng cảm động chút nào, ngược lại còn rất phản cảm. Bởi chị nhớ năm đó, lúc Thẩm Hi Quyền cầu hôn chị, em cũng biết mà, chị còn bị cảm động chảy nửa thùng nước mắt nữa đó."

Đồng Tịch không nghĩ tới đã ba năm trôi qua mà Mạc Đan còn đối với "sự phản bội" của Thẩm Hi Quyền có tâm lý bóng ma. Vì hóa giải khúc mắc trong lòng chị, cô liền nói ra chân tướng giấu trong lòng đã nhiều năm cho chị biết.

Lúc đó Mạc Đan mới biết tại sao sau khi Thẩm Hi Quyền ly hôn với mình lại không cùng một chỗ với cô người mẫu kia. Nhưng sau khi biết chân tướng lại có thể thế nào được nữa, cô đã có Giang Thiếu Nịnh, cũng không có khả năng quay lại với Thẩm Hi Quyền. Chuyện cũ đã vậy, cảnh còn người mất. Tiếc nuối chính là tiếc nuối, không phải tất cả tiếc nuối đều có thể đền bù được, may mắn như Đồng Tịch và Nhiếp Tu dù sao cũng chỉ là số ít.

Kết thúc hôn lễ, Đồng Tịch và Nhiếp Tu trở về biệt thự Mai Sơn.

Đồng Tịch luôn không thích ngủ trưa, có thể do hôm nay rất mệt mỏi, từ lúc hơn hai giờ chiều liền ngủ một mạch đến năm giờ. Lúc tỉnh lại đã thấy Nhiếp Tu đang ngồi trước cửa sổ, ánh nắng chiều phủ xuống bờ vai anh.

Anh bước ra tới từ ánh sáng, xoay người ngồi bên giường, hỏi cô có khát hay không.

Đồng Tịch gật đầu, Nhiếp Tu đến bên tủ lạnh nhỏ cầm bình nước chanh đường cho cô. Đồng Tịch nói: "Em không uống lạnh, anh cho em một chén nước ấm."

Đồng Tịch rót một chén nước ấm cho cô.

Đồng Tịch tựa vào trong ngực anh, uống nước xong, cái chén bị anh cầm lấy đặt ở một bên, tay bị anh cầm.

Trên ngón tay vô danh mang theo nhẫn cưới anh tặng. Nhiếp Tu nâng tay cô, ngón tay nhẹ nhàng lượn vòng trên chiếc nhẫn đó, giống như đang xác nhận lại, ngữ khí cũng có chút "huyền huyễn": "Thật không nghĩ tới nhanh như vậy."

Đồng Tịch cố ý nói; "Anh không phải nói anh không vội à?"

"Đương nhiên vội. Lần trước em nói, chờ Đồng Hoa lên trung học, trái tim anh tan nát rồi, không dám lên tiếng mà thôi."

Đồng Tịch liếc nhìn anh cười: "Em cho anh tự do không tốt à?"

"Tự do khiến anh sợ hãi."

Đồng Tịch buồn cười.

Nhiếp Tu ôm cô, thẳng thắn khai thật: "Có mấy lần, anh ôm tâm lý may mắn, muốn em mang thai ngoài ý muốn, như thế chúng ta liền lập tức kết hôn."

Đồng Tịch đập anh một cái, nhẹ nhàng không có chút sức lực nào.

Nhiếp Tu lại cười: "Nhưng hôm nay nghe Mạc Đan nói xong, anh liền do dự. Chờ có cục cưng rồi, anh liền thành một phần năm, một phần mười, anh vẫn nên hưởng thụ nhiều một chút trăm phần trăm trước mắt thì hơn."

Đồng Tịch nhìn anh một chút, như cười như không, từ từ nói: "Anh bây giờ nghĩ vậy... hơi trễ."

Nhiếp Tu đột nhiên khẽ giật mình: "Có ý gì?"

"Lúc đầu em định sau ba mươi tuổi mới nghĩ đến kết hôn sinh con." Giọng Đồng Tịch ngày càng nhỏ: "Ai biết..."

Nhiếp Tu vui vẻ như điên, cơ hồ khó có thể tin được, anh ôm chặt cô vào lòng, bỗng nhiên lại buông tay ra, chỉ sợ chen đến cô, tay chân luống cuống nói: "Anh thu lại lời nói vừa rồi. Không sao, một phần trăm cũng được."

Nói xong, anh khom người, thận trọng nắm tay đặt lên bụng cô: "Anh cảm thấy là một khuê nữ."

Đồng Tịch buồn cười: "Sao anh biết, anh lại thần toán à?"

Nhiếp Tu gật đầu: "Bởi mấy năm sinh nhật này của mẹ anh, mỗi năm đều cầu nguyện có một cháu gái."

Đồng Tịch bật cười.

Nhiếp Tu nhìn lúm đồng tiền của cô, đôi mắt cô, anh sẽ khiến cô cả đời vui vẻ không buồn phiền như thế này.

Anh cầm tay cô, bọc vào lòng bàn tay của mình; "Hôm nay của năm mươi năm sau, chúng ta sẽ cùng trải qua ngày kỷ niệm đám cưới vàng nhé."

Đồng Tịch mìm cười gật đầu nói: "Vâng."

Trên thế giới này, người có thể khiến cô quên đi tất cả khúc mắc, cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, hẹn thề một đời một thế, duy nhất chỉ có anh mà thôi.

~~Hoàn thành~~