Anh Mãi Yêu Em (Forever My Love)

Chương 2



Sau một giấc ngủ đầy mộng mị, Alec khó nhọc thức dậy và ngạc nhiên nhận thấy rằng giờ mới là sáng sớm. Mặc chiếc quần tây dài màu kem, chiếc áo sơ mi đi cùng bộ, một chiếc áo khoác màu sô cô la, và đeo bốt, chàng đi xuống lầu và ngồi ăn sáng. Trái ngược hoàn toàn với cảnh ở phòng ăn đêm trước, có rất ít người bên bàn ăn. Ngài Palmerston, Công tước xứ Bdidgewater ngài John Waide, và ngài Squire Bentinck đều rất vui vẻ. Hoặc cầm một tách cà phê hoặc một ly rượu mạnh trong tay, trong khi Sackville nhàn nhã chén món bánh yến mạch. Tất cả đều ngồi lặng lẽ vì tác dụng của đồ uống hôm trước. Một vài người chào hỏi chàng khi chàng tham gia vào nhóm, và … Alec hỏi vu vơ xem liệu có ai muốn cùng chàng đi cưỡi ngựa không.

“Một cuộc cưỡi ngựa được không?” Sackville nhắc lại, lau miệng bằng khăn ăn để xóa đi vài đốm bẩn của mứt dâu. “Khi chúng ta sẽ đi săn trong vài giờ nữa ư?”

“Không khí buổi sáng có lẽ làm tan đi –“ Alec nói, và Sackville nhanh chóng ngắt lời.

“Falkner, tôi không có hứng thú xem khí trời buổi sáng có thể giúp gì cho tôi. Tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây và tạm biệt cậu cùng với những lời chúc cậu có một cuộc cưỡi ngựa thú vị.

“Cám ơn ông,” Alec nói, cười và đặt cốc cà phê mới uống được một nửa lên bàn trước khi rời đi.

Ánh sáng buổi sáng bị che khuất bởi những đám mây. Hôm nay hứa hẹn là một ngày ấm áp, không có sương mù trong rừng như sáng hôm qua. Alec cưỡi con Sovereign đi cùng hướng mà chàng từng đi trước đó, kiểm soát chặt chẽ con ngựa. Những vết thương và tình trạng tê cứng vì giấc ngủ trong đêm dần dần thoát ra khỏi cơ thể anh. Alec tận hưởng buổi sáng, ánh sáng ban ngày, sự yên tĩnh và tập trung tới bài tập thể dục một mình, nhưng sự yên bình chàng mong có ở đó vẫn lảng tránh chàng. Cuối cùng miễn cưỡng thừa nhận là chàng đang tìm Mira, hị vọng rằng nàng sẽ ra ngoài và lại vào rừng, và dù tự gọi mình là gã ngốc, chàng vẫn tiếp tục tìm kiếm nàng.

Cũng không lâu sau chàng thấy nàng, nàng đang ngồi lên một thân cây bị đổ, tia nắng mặt trời chiếu lên mái tóc nâu đen của nàng. Alec thắng ngựa lại và suýt nữa nghẹt thở trước hình ảnh của nàng. Nàng để tóc tai rối bù, và quá kiều diễm tới mức dường như là hư vô. Chàng hơi lắc đầu, đôt nhiên dính líu vào một cuộc chiến thầm lặng với chính mính. Thực tế là chàng không thể cho phép bản thân ham muốn nàng vì nhiều lý do… bao gồm cả danh dự của chính chàng. Nó là một phần trong lẽ sống của chàng, một quý ông không câu trộm tài sản của một người bạn hay cướp mất người đàn bà của bạn.

Mira ngước nhìn lên khi đang đọc sách, những ngón chân trần xếp lại trên đống vỏ cây nàng ngồi lên. Khi nàng nhận ra có người đang theo dõi này, nàng thu chân lại dưới chiếc váy bạc màu hơi ngắt, nhưng không phải trước lúc đôi mắt xám lướt lên đường cong của chân nàng. Họ im lặng nhìn nhau, tiếng xào xạt của rừng và tiếng thở của ngựa rơi vào giữa khoảng dừng không lời ấy.

Gương mặt nàng lôi cuốn tới kỳ lạ. Có một dấu hiệu của một dòng dõi tốt và cái nhìn sàng lọc về nàng– có lẽ thậm chí là dáng vẻ của một người quý tộc – nhưng còn có những điểm mạnh hơn cả một cổ phiếu chắc ăn. Nàng không sở hữu dòng máu xanh tinh khiết nhưng có được sức chịu đựng to lớn đã nói lên đó là một dòng máu pha trộn. Nhưng đôi mắt nàng… có độ sâu thẳm của mùa thu chứa đựng một vốn hiểu biết rất lớn mà không ai trẻ tuổi như nàng nắm được. Đôi mắt nàng khá bí ẩn và khó dò, và Alec chỉ có thể đoán được rằng có lẽ nàng đã từng nhìn đời bằng ánh mắt cay đắng.

“Ngài định cưỡi ngựa qua đây vào mỗi buổi sáng sao?” Nàng hỏi, chất giọng trầm, lời nói súc tích, thêm vào đó là sự chính xác không ngờ tới và giai điệu của một chất giọng nước ngoài. Chàng thích cách nàng nói, dù nàng phát âm chỉ gần hoàn hảo thôi, nàng đã nhấm trọng âm sai, khiến cho lời nói trôi chảy hơn thường lệ. Để trả lời câu hỏi cùa nàng, Alec nhìn vào vẻ quyến rũ của rừng cây.

“Con đường này khá quyến rũ. Vâng, ta tin là ta sẽ làm thế.”

“Vậy thì tôi sẽ kiếm một chỗ khác cho tới khi ngài đi.”

Alec cười, nụ cười của chàng làm bừng sáng cả gương mặt ngăm đen. “Nàng định ngồi đây hàng ngày sao?”

“Tôi thích sự riêng tư,” Mira nói rõ, mạnh tay gấp sách lại.

Chàng nhìn bìa cuốn sách, rồi lại nhìn gương mặt nàng.

“Jane Austen… Cuốn Northanger Abbey… khiến ta thấy kinh ngạc.”

“Có gì kinh ngạc chứ?”

“Ta cứ tưởng có chuyện gì đó giống giống với Belwildered Affections ( Những cảm xúc hoang mang ) hay The Beggar Girl and Her Benefactors ( Cô gái ăn xin và những người hảo tâm).”

Sự tính toán ấy khiến Mira tức giận, vì đó là những cuốn tiểu thuyết lãng mạn ngớ ngẩn đang thịnh hành trong đám những kẻ ngu ngốc, những người đàn bà đang tham dự tiệc đi săn. Nàng miễn cưỡng mỉm cười, nhận ra được sự trêu đùa trong mắt chàng, và rồi cười to.

“Không, nhưng tôi sẽ phải thú nhận là cuốn Manners of the Day ( Tập quán ngày nay) gần đây xuất hiện với lời nhắc nhở nên đọc nó cẩn thận.”

Alec cười toe. “Thật à? Tôi không thể hiểu tại sao.”

“Có lẽ ngài sẽ muốn mượn nó sau khi tôi đọc xong?” Mira gợi ý.

“À…cô thật tốt bụng,” anh lịch sự trả lời. “Nhưng ta e rằng ta đã dính chặt với những cách của riêng ta để có thể thay đổi.”

“Thật đáng tiếc.”

“Ừ.” Mắt Alec mất đi vẻ lạnh nhạt khi chàng nhìn nàng. “Nàng thích đọc sách à?”

“Liên tục đọc. Tôi thích đọc gần như tất cả mọi thứ. Nhưng Jane Austen là tác giả tôi yêu thích.”

“Vì sao?”

Mira nhìn xa xăm. Nàng nghĩ lại những ngày nghỉ hè dài lười biếng ấy trong một ngôi làng nhỏ của Pháp ở Anjou… khi nàng 15 tuổi, và Rosalie Belleau đã dạy nàng những âm mũi phức tạp của tiếng Anh. Họ đã đọc thơ, báo, và tiểu thuyết của Doe và Addison, học và đọc cho tới khi tiếng cười hoặc ánh mặt trởi chiếu lên trang sách vượt qua chúng. Rosalie đã biết được kiến thức đọc viết cơ bản của Mira và nhân đôi nó lên… và Mira, háo hức làm hài lòng, háo hức học, đã tiếp thu bài học rất nhanh. Năm năm trước, khi nàng là Mireille Germain, một cô bé yêu đời, một cô bé rất yêu quý anh trai, không biết được kế hoạch phản bội tất cả bọn họ của anh trai…phản bội Mira, Rosalie và Rand Berkeley.

“Tôi đọc sách khi tôi còn ở Pháp,” cuối cùng nàng nói. “Chúng giúp tôi biết được tiếng Anh thì thế nào.”

“Hời hợt sao?” Alec hỏi. “Thực dục…luôn tìm kiếm niềm vui?”

Mira có cảm giác chàng đang cố đánh bẫy nàng. Nàng không biết chàng đang cố bắt nàng thừa nhận điều gì, nhưng nàng chọc lọc từ ngữ cẩn thận khi trả lời chàng.

“Tôi đã khám phá ra sau khi mất một thời gian ở đây tìm hiểu thì tác phẩm của bà ấy ít tính thực tế hơn là tính trào phúng. Nhưng các miêu tả người Anh của bà ấy dường như lúc nào cũng chính xác. Người Anh thi thoảng rất kì cục, và khó hiểu. Các ngài không giống những người thẳng thắn lắm.”

“Vậy người Pháp thì thế nào?”

“Người pháp mà tôi biết cũng thế.”

“Vậy nàng kết giao với kiểu người Pháp nào?”

“Tôi nghĩ là ngài biết rõ rồi,” nàng nhìn thẳng vào đôi mắt chàng. “Ró ràng tôi không phải kiểu người put-sang. Rõ ràng hiểu biết căn bản của tôi khác với các ngài và tôi không thuộc phải người quý tộc như ngài.”

“Không rõ ràng lắm,” chàng chậm rãi đáp lời. “Nàng có được khí chất mà tôi không nghĩ rằng nó thuộc về một người dân quê.”

Mira bật cười. “Một người nhà quê… ngài mới trưởng giả làm sao.”

Gương mặt Alec bối rối vì ngạc nhiên. Đúng là một cô nàng xấc lược! Không ai dám phê phán chàng ngay trước mặt, đặc biệt là một người phụ nữ ở địa vị của nàng. Tuy nhiên nàng ngồi đây và chế giễu chàng bằng một ánh mắt tinh nghịch. “Sao ngài có vẻ quá bất ngờ vậy?” Nàng ngây thơ hỏi. “Không phải những người nhà quê được phép có một chút tự tôn sao?”

“Ta cho là họ có đó,” chàng nói, gương mặt đẹp trai tối lại vì cau có.

“Tôi nghĩ là chúng tôi những người nhà quê được gắn với sự tự tôn nhiều hơn ngài đó,” nàng còn vô phép mỉm cười và chọc giận chàng hơn nữa, thấy vui thích không thể tả nỗi khi khiên khích chàng. “Có nhiều công lao dành cho việc chăm nom một gia đình hơn là tham dự những bữa tiệc bất tất. Việc đi săn kiếm thức ăn có giá trị hơn nhiều so với đi săn đuổi những con cáo nhỏ bé.”

“Dường như nàng có cuộc sống từng trải giữa những người nghèo có tự tôn cũng như những người giàu có đang suy tàn.”

Cách nhìn của chàng nghiêm khắc và chính xác. Đột nhiên tất cả niềm vui của Mira biến mất. Ồ, nàng nên biết nhiều hơn khi chơi chữ với một người như Alec Falkner. Nàng bị sao thế, cố gắng chế nhạo chàng sao? Nàng cúi đầu, không thể nhìn chàng.

“Tôi không thích làm bạn đồng hành của ngài. Ngài đi hay tôi đi đây?”

Alec xoay người Sovereign trước khi nàng nói hết câu.

“Ta sẽ mong chờ cuộc nói chuyện của chúng ta tiếp tục,” chàng nói, rồi khéo léo lên ngựa, đôi chân rắn chắc ôm lấy hai bên con ngựa.

Mira đi tới một phía khác của rừng ngày hôm sau, nhưng nàng không thấy ngạc nhiên mấy khi nghe thấy tiếng vó ngựa và giọng nói nam tính xen ngang công việc của nàng.

“Có phải thức ăn họ chán quá quá nên nàng phải chạy ra ngoài này đào rễ và kiếm hạt để cải thiện khẩu phần ăn của nàng sao?”

Mira quay lại miễn cưỡng cười, một chiếc rễ cây trong tay và có một ít bụi dính trên gương mặt nàng. Nàng trông giống một đứa bé tinh nghịch hay chơi bùn đất, và Alec không thể không mỉm cười trước cảnh này. Tuy nhiên, sự trưởng thành của nàng được chứng thực bằng những đường cong ở ngực dưới chiếc váy bạc màu và đôi chân nàng dưới vệt váy. Những lọn tóc dài bị tuột khỏi chiếc dây buộc tóc, xõa xuống gương mặt nàng, chúng khiến đàn ông muốn đưa tay vuốt chúng sang một bên rồi nâng mặt nàng lên để hôn.

“Tôi bắt đầu nghi ngờ là ngài đang theo dõi tôi.”

“Rừng nhỏ mà,” Alec đáp lời, nhẹ nhàng xuống ngựa và lờ đi thôi thúc muốn chạy đến và lau vết bẩn trên má nàng. “Thật khó có thể tránh mặt nàng.”

Mira vội quay lại và tập trung nhìn vào cái cây ở gần đó khi Alec đến gần hơn. Cứ nhìn thấy nàng chàng còn thấy quyến rũ hơn nữa, và thậm chí là nàng không thích chàng, nàng không thề lờ đi ảnh hưởng đặc biệt của chàng với nàng. Nàng cuốn hút chàng một cách lạ kỳ. Có lẽ đó là bởi vì chàng nhắc nàng nhớ tới những người Anh mà nàng từng quen cách đây năm năm, một người đàn ông to lớn khỏe mạnh – dù Alec không hề dịu dàng hay tốt bụng như Rand Berkeley. “Cây gì vậy?” Chàng dừng lại cách nàng có vài feet.

“Một thứ dành cho ngài Sackville,” nàng nói rồi dường như cắn phải lưỡi vì lỡ lời, nàng đã cố lấy tay nắm chặt lấy cái rễ ấy.

“Thế à?” Giọng Alec nghiêm khắc. “Vậy nó là gì?”

“Không có gì đâu.”

“Ta nghĩ ta từng nhìn thấy cây gì giống như vậy rồi. Nó là rễ cây mandrake phải không nhỉ?”

“Ngài tới đây chỉ để hành hạ tôi sao?” Mira nổi xung, cố gắng đánh lạc hướng chàng bằng câu không liên quan gì. “ Nó… nó chỉ là tốt cho sức khỏe. Tôi là người duy nhất ở đây dám đào nó lên vì những người khác quá mê tín.”

“Tại sao? Sẽ không may nếu đào nó lên sao?”

“Đúng vậy. Người ta cho là cần có một con chó đen kéo nó lên, nên trừ khi bạn có thể đổi thành nó. Bạn không cần ở đây!”

Những lời nói sau của Alec rung lên vì tiếng cười.

“Cây mandrake. Nếu tôi không nhầm, người Gypsies gọi nó là cây người hai chân.” Nếu cô tiếp tục kéo nó ra khỏi mặt đất, nó sẽ không tốt cho danh tiếng của nàng đâu.”

“Nếu có một thứ có lo lắng cũng vô ích, thì đó chính là danh tiếng của tôi,” Mira nói. “Tới giờ nó đã bị băm nát rồi –“

“Nghiền sẽ là một từ chính xác hơn.”

“Danh tiếng của ngài cũng khó có thể đâm thủng,” nàng chỉ ra.

“Danh tiếng xấu là di truyền của gia tộc mà,” Alec đáp lại, dựa người vào thân cây hơi dốc và sải đôi chân dài ra. “ Ta sẽ khó có thể là một người họ Falkner nếu không có nó. Bất cứ ai đều có một nhân cách tỏa sáng, thậm chí là mẹ ta.” Đặc biệt là mẹ chàng, Juliana Penrhyn Falkner đã nhanh nhẩu thông báo với chàng trước khi chàng rời khỏi Hamiltonshire là bà hi vọng nghe thấy tên con trai bà có liên quan tới một hay hai vụ tai tiếng. “Ngài đã lặng lẽ quá lâu kể từ khi người em họ ngài qua đời,” nàng nghiêm khắc nói. “Ta luôn khuyến khích những chàng trai của ta ồn ào và hay gây phiền hà… mạnh khỏe hơn theo cách đó. Ta không nuôi dậy con như vậy, và ta sẽ không tha thứ cho điều đó vào lúc này.” Mạnh miệng, khôn ngoan, và hung hăng, mẹ chàng, với một trái tim mà chàng nghĩ là mềm yếu, nhưng không bao giờ dám chắc về chuyện đó.

“Ngài có một gia đình lớn sao?” Mira hỏi, chạm vào một cành hoa hồng và nhìn chàng. “Rất lớn, rất lập dị.” Mira cười, tiếng cười phóng khoáng và tự nhiên, rất không giống với tiếng cười khúc khích giả tạo mà Alec nghe quen từ những người phụ nữ. “Lập dị theo kiểu nào?” “Ta cho rằng bọn ta mở rộng tính đa dạng thông thường của những lỗi lầm.” “Và sai lầm của ngài là gì?” Nàng hỏi, đôi mắt màu cà phê dám nhìn chàng mong chàng trả lời.

Alec cười và đứng thẳng dậy, bước về phía Sovereign. Mira lặng lẽ đợi, tự hỏi liệu chàng có trả lời hay không. Alec duyên dáng nhẩy lên yên ngựa, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc đen của chàng khi chàng quay đầu nhìn nàng. “Ta sẽ không bao giờ xin phép.” “Ồ, tôi cho rằng … điều đó sẽ mang lại rắc rối cho ngài, đúng không?”

“Nếu nàng quan tâm, ta nghĩ là đúng thế,” chàng nói nhỏ nhẹ, và thúc giầy vào ngựa. Mira bối rối, không kịp nói tạm biệt khi chàng đi.

Buổi sáng thứ Tư, Mira rất tức giận với bản thân khi nàng nhận ra rằng nàng đã vô tình chờ chàng xuất hiện. Trước khi ra ngoài nàng đã mất chút thời gian tranh luận với chính mình trước gương khi muốn chải lại mái tóc để nó trông có phong cách phức tạp hơn là chỉ buộc đơn giản, và rồi mắng chính mình vì dám nghĩ tới điều đó. Nàng chán nản thầm nghĩ, mình đang tìm hiểu được những điều mới lạ về chính mình. Mình không biết rằng tính hư danh của mình lớn tới mức mình sẽ muốn bản thân trông quyến rũ hơn với một gã mà mình không thích! Và có lẽ mình sẽ không gặp chàng vào hôm nay! Nàng nghiến răng, tết tóc như thường lệ và đi ra phía rừng.

Trời có vẻ mát hơn thường ngày, tất cả là lý do tốt hơn để Mira tận hưởng những buổi sáng của nàng trước khi thời tiết bắt đầu ngăn cản những cuộc đi dạo của nàng. Cánh rừng bao quanh những mảnh vườn và bãi cỏ tuyệt vời của cung điện Sackville khá tươi tốt và bí ẩn, mời gọi nàng có những suy nghĩ tuyệt diệu về cuộc sống. Đám dương xỉ xanh tốt và những lá thông trải thảm trên mặt đất, trong khi có dấu rêu và những bông hoa nhỏ sáng màu quyện vào với mùi hương của đất. Không khí hơi tối và mờ vì đám cây lớn, nhưng ở một vài chỗ ánh mặt trời xuyên qua tán cây và chiếu lên mặt đất. Thở dài nhẹ nhõm, Mira ngồi trên một tảng đá lớn, đưa tay vòng lấy đầu gối.

Gương mặt Alec bối rối vì ngạc nhiên. Đúng là một cô nàng xấc lược! Không ai dám phê phán chàng ngay trước mặt, đặc biệt là một người phụ nữ ở địa vị của nàng. Tuy nhiên nàng ngồi đây và chế giễu chàng bằng một ánh mắt tinh nghịch. “Sao ngài có vẻ quá bất ngờ vậy?” Nàng ngây thơ hỏi. “Không phải những người nhà quê được phép có một chút tự tôn sao?”

“Ta cho là họ có đó,” chàng nói, gương mặt đẹp trai tối lại vì cau có.

“Tôi nghĩ là chúng tôi những người nhà quê được gắn với sự tự tôn nhiều hơn ngài đó,” nàng còn vô phép mỉm cười và chọc giận chàng hơn nữa, thấy vui thích không thể tả nỗi khi khiên khích chàng. “Có nhiều công lao dành cho việc chăm nom một gia đình hơn là tham dự những bữa tiệc bất tất. Việc đi săn kiếm thức ăn có giá trị hơn nhiều so với đi săn đuổi những con cáo nhỏ bé.”

“Dường như nàng có cuộc sống từng trải giữa những người nghèo có tự tôn cũng như những người giàu có đang suy tàn.”

Cách nhìn của chàng nghiêm khắc và chính xác. Đột nhiên tất cả niềm vui của Mira biến mất. Ồ, nàng nên biết nhiều hơn khi chơi chữ với một người như Alec Falkner. Nàng bị sao thế, cố gắng chế nhạo chàng sao? Nàng cúi đầu, không thể nhìn chàng.

“Tôi không thích làm bạn đồng hành của ngài. Ngài đi hay tôi đi đây?”

Alec xoay người Sovereign trước khi nàng nói hết câu.

“Ta sẽ mong chờ cuộc nói chuyện của chúng ta tiếp tục,” chàng nói, rồi khéo léo lên ngựa, đôi chân rắn chắc ôm lấy hai bên con ngựa.

Mira đi tới một phía khác của rừng ngày hôm sau, nhưng nàng không thấy ngạc nhiên mấy khi nghe thấy tiếng vó ngựa và giọng nói nam tính xen ngang công việc của nàng.

“Có phải thức ăn họ chán quá quá nên nàng phải chạy ra ngoài này đào rễ và kiếm hạt để cải thiện khẩu phần ăn của nàng sao?”

Mira quay lại miễn cưỡng cười, một chiếc rễ cây trong tay và có một ít bụi dính trên gương mặt nàng. Nàng trông giống một đứa bé tinh nghịch hay chơi bùn đất, và Alec không thể không mỉm cười trước cảnh này. Tuy nhiên, sự trưởng thành của nàng được chứng thực bằng những đường cong ở ngực dưới chiếc váy bạc màu và đôi chân nàng dưới vệt váy. Những lọn tóc dài bị tuột khỏi chiếc dây buộc tóc, xõa xuống gương mặt nàng, chúng khiến đàn ông muốn đưa tay vuốt chúng sang một bên rồi nâng mặt nàng lên để hôn.

“Tôi bắt đầu nghi ngờ là ngài đang theo dõi tôi.”

“Rừng nhỏ mà,” Alec đáp lời, nhẹ nhàng xuống ngựa và lờ đi thôi thúc muốn chạy đến và lau vết bẩn trên má nàng. “Thật khó có thể tránh mặt nàng.”

Mira vội quay lại và tập trung nhìn vào cái cây ở gần đó khi Alec đến gần hơn. Cứ nhìn thấy nàng chàng còn thấy quyến rũ hơn nữa, và thậm chí là nàng không thích chàng, nàng không thề lờ đi ảnh hưởng đặc biệt của chàng với nàng. Nàng cuốn hút chàng một cách lạ kỳ. Có lẽ đó là bởi vì chàng nhắc nàng nhớ tới những người Anh mà nàng từng quen cách đây năm năm, một người đàn ông to lớn khỏe mạnh – dù Alec không hề dịu dàng hay tốt bụng như Rand Berkeley. “Cây gì vậy?” Chàng dừng lại cách nàng có vài feet.

“Một thứ dành cho ngài Sackville,” nàng nói rồi dường như cắn phải lưỡi vì lỡ lời, nàng đã cố lấy tay nắm chặt lấy cái rễ ấy.

“Thế à?” Giọng Alec nghiêm khắc. “Vậy nó là gì?”

“Không có gì đâu.”

“Ta nghĩ ta từng nhìn thấy cây gì giống như vậy rồi. Nó là rễ cây mandrake phải không nhỉ?”

“Ngài tới đây chỉ để hành hạ tôi sao?” Mira nổi xung, cố gắng đánh lạc hướng chàng bằng câu không liên quan gì. “ Nó… nó chỉ là tốt cho sức khỏe. Tôi là người duy nhất ở đây dám đào nó lên vì những người khác quá mê tín.”

“Tại sao? Sẽ không may nếu đào nó lên sao?”

“Đúng vậy. Người ta cho là cần có một con chó đen kéo nó lên, nên trừ khi bạn có thể đổi thành nó. Bạn không cần ở đây!”

Những lời nói sau của Alec rung lên vì tiếng cười.

“Cây mandrake. Nếu tôi không nhầm, người Gypsies gọi nó là cây người hai chân.” Nếu cô tiếp tục kéo nó ra khỏi mặt đất, nó sẽ không tốt cho danh tiếng của nàng đâu.”

“Nếu có một thứ có lo lắng cũng vô ích, thì đó chính là danh tiếng của tôi,” Mira nói. “Tới giờ nó đã bị băm nát rồi –“

“Nghiền sẽ là một từ chính xác hơn.”

“Danh tiếng của ngài cũng khó có thể đâm thủng,” nàng chỉ ra.

“Danh tiếng xấu là di truyền của gia tộc mà,” Alec đáp lại, dựa người vào thân cây hơi dốc và sải đôi chân dài ra. “ Ta sẽ khó có thể là một người họ Falkner nếu không có nó. Bất cứ ai đều có một nhân cách tỏa sáng, thậm chí là mẹ ta.” Đặc biệt là mẹ chàng, Juliana Penrhyn Falkner đã nhanh nhẩu thông báo với chàng trước khi chàng rời khỏi Hamiltonshire là bà hi vọng nghe thấy tên con trai bà có liên quan tới một hay hai vụ tai tiếng. “Ngài đã lặng lẽ quá lâu kể từ khi người em họ ngài qua đời,” nàng nghiêm khắc nói. “Ta luôn khuyến khích những chàng trai của ta ồn ào và hay gây phiền hà… mạnh khỏe hơn theo cách đó. Ta không nuôi dậy con như vậy, và ta sẽ không tha thứ cho điều đó vào lúc này.” Mạnh miệng, khôn ngoan, và hung hăng, mẹ chàng, với một trái tim mà chàng nghĩ là mềm yếu, nhưng không bao giờ dám chắc về chuyện đó.

“Ngài có một gia đình lớn sao?” Mira hỏi, chạm vào một cành hoa hồng và nhìn chàng. “Rất lớn, rất lập dị.” Mira cười, tiếng cười phóng khoáng và tự nhiên, rất không giống với tiếng cười khúc khích giả tạo mà Alec nghe quen từ những người phụ nữ. “Lập dị theo kiểu nào?” “Ta cho rằng bọn ta mở rộng tính đa dạng thông thường của những lỗi lầm.” “Và sai lầm của ngài là gì?” Nàng hỏi, đôi mắt màu cà phê dám nhìn chàng mong chàng trả lời.

Alec cười và đứng thẳng dậy, bước về phía Sovereign. Mira lặng lẽ đợi, tự hỏi liệu chàng có trả lời hay không. Alec duyên dáng nhẩy lên yên ngựa, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc đen của chàng khi chàng quay đầu nhìn nàng. “Ta sẽ không bao giờ xin phép.” “Ồ, tôi cho rằng … điều đó sẽ mang lại rắc rối cho ngài, đúng không?”

“Nếu nàng quan tâm, ta nghĩ là đúng thế,” chàng nói nhỏ nhẹ, và thúc giầy vào ngựa. Mira bối rối, không kịp nói tạm biệt khi chàng đi.

Buổi sáng thứ Tư, Mira rất tức giận với bản thân khi nàng nhận ra rằng nàng đã vô tình chờ chàng xuất hiện. Trước khi ra ngoài nàng đã mất chút thời gian tranh luận với chính mình trước gương khi muốn chải lại mái tóc để nó trông có phong cách phức tạp hơn là chỉ buộc đơn giản, và rồi mắng chính mình vì dám nghĩ tới điều đó. Nàng chán nản thầm nghĩ, mình đang tìm hiểu được những điều mới lạ về chính mình. Mình không biết rằng tính hư danh của mình lớn tới mức mình sẽ muốn bản thân trông quyến rũ hơn với một gã mà mình không thích! Và có lẽ mình sẽ không gặp chàng vào hôm nay! Nàng nghiến răng, tết tóc như thường lệ và đi ra phía rừng.

Trời có vẻ mát hơn thường ngày, tất cả là lý do tốt hơn để Mira tận hưởng những buổi sáng của nàng trước khi thời tiết bắt đầu ngăn cản những cuộc đi dạo của nàng. Cánh rừng bao quanh những mảnh vườn và bãi cỏ tuyệt vời của cung điện Sackville khá tươi tốt và bí ẩn, mời gọi nàng có những suy nghĩ tuyệt diệu về cuộc sống. Đám dương xỉ xanh tốt và những lá thông trải thảm trên mặt đất, trong khi có dấu rêu và những bông hoa nhỏ sáng màu quyện vào với mùi hương của đất. Không khí hơi tối và mờ vì đám cây lớn, nhưng ở một vài chỗ ánh mặt trời xuyên qua tán cây và chiếu lên mặt đất. Thở dài nhẹ nhõm, Mira ngồi trên một tảng đá lớn, đưa tay vòng lấy đầu gối.

“Đó không phải là một cuộc đấu. Ta tìm thấy cậu ấy trong một ngõ nhỏ, bị cắn tới chết.” Alec nhắm mắt lại, không thể kiềm lại những ký ức hình thành trong tâm trí nàng với khoảng tối đen – Holt, gần giống chàng, với mái tóc đen và những đặc điểm tuyệt vời của nhà Falkner. Vì từ bé họ đã giúp nhau thoát khỏi tình trạng khó khăn và tin tưởng nhau hơn cả anh em ruột. Holt còn được mọi người yêu quý hơn cả Alec, ít chế giếu, quan tâm hơn, dịu dàng hơn với mọi người. Cậu là người duy nhất có thể làm Alec cười ngay giữa cơn thịnh nộ… đúng, đó là tài năng của Holt – nhìn thấy những điều đáng cười của cuộc đời và điểm yếu trong bản chất con người, và quan tâm tới mọi người bất kể những lỗi lầm của họ. Cậu và Alec có thể hi sinh cho nhau, tình cảm của họ tới nhanh và sâu sắc vì họ đều là người nhà Falkner và vì họ hiểu nhau.

Sau khi Holt không xuất hiện trong một đêm ở Rummer, một quán rượu nổi tiếng của Luân Đôn nơi hai người đã hẹn gặp, Alec bắt đầu tìm cậu, đi hỏi tất cả những người bạn của cậu trên những con đường và con ngõ chằng chịt. Alec là người đầu tiên tìm ra cậu… ôi, Chúa ơi, cái cảnh cơ thể cậu đau đớn nằm dài trên mặt đất…. Holt… cậu đã vùi mặt trong chiếc áo khoác, đầu đầy vết thương, máu khắp nơi, bàn tay của Holt nắm chặt lại lạnh giá. Alec đã thành một người xa lạ với chính chàng, luẩn quẩn và gào thét vì đau lòng, không thể dừng lại thậm chí sau khi nhận ra rằng những người bạn của chàng đang cố kéo chàng ra khỏi thi thể nằm co quắp đó. Một vài người bạn đó vẫn không dám nhìn vào mắt chàng, thậm chí là bây giờ, nhiều tháng sau khi nó xảy ra. Ủ rũ hoàn toàn, Alec ghét cả thế giới trong nhiều tháng trời sau đó, đặc biệt là ghét chính mình. Giá như chàng biết … giá như chàng có thể cứu Holt. Nhưng thậm chí sau khi đối mặt với những gì đã xảy ra và hiểu rằng chàng phải tiếp tục sống, Alec nhận ra rằng có những câu hỏi chưa được giải đáp tiếp tục gặm nhấm chàng. Ai đã cắn Holt tới chết, và vì lý do gì? Tại sao, Chúa ơi, tiền và những thứ giá trị của Holt không bị lấy đi? Tài sản của cậu vẫn ở đó, thậm chí chiếc huy chương tròn bằng vàng vẫn được đeo quanh cổ cậu. Cái chết của Holt chỉ được biết đến là một tay sát thủ nào đó được thuê.

Đột nhiên Alec hiểu lý do chàng đã quá bị thu hút bởi người tình của Sackville. Nàng cười với chàng giống hệt như Holt cười, không sợ khi trêu chàng, không sợ thách thức cơn giậnc ủa chàng. Chàng thầm nghĩ Holt em sẽ cười thế nào chứ. Cuối cùng ta đã gặp được một người phụ nữ là một phần hoàn hảo của ta, và nàng có gương mặt của thiên thần, và nàng còn quyến rũ hơn cả tội lỗi… và nàng đã thuộc về một người khác.

“Ta phải đi rồi,” chàng nói, và Mira gật đầu.

Chàng là một người đàn ông khá thất thường, nàng nghĩ vậy khi nhìn nàng cưỡi ngựa như thể có quỷ đuổi chàng vậy.

Phòng vẽ có rất nhiều khách, không khí toàn mùi cà phê, trà và nước hoa. Giờ là 11 giờ đêm, các quý ông quý bà đã tụ tập lại sau một ngày đi săn và những câu chuyện xã giao, lại vừa mới ăn một bữa tối xa hoa cùng nhau. Alec lẵng lẽ đánh giá căn phòng ít được ưa chuộng nhất để họ dành thời gian sau bữa tối, vì nó được trang trí bằng những khoảng đỏ quá chói mắt. Căn phòng được trang trí khá công phu với những gam màu tối, đỏ thẫm và vàng kết hợp lại thành những đường bất tận trên trần nhà và thảm, những đường cong nối với nhau khiến cho nó càng thêm khó hiểu. Đó là một gian phòng lớn, những cánh cửa và rèm đỏ cao ít nhất là 4 mét 2. Những thiên thần đang nhảy lên được sơn tràn lan trên trần nhà. Căn phòng vẽ này có một cái nhìn quá lố vì nó không có chút đơn giản nhã nhặn nào.

Khi tất cả họ ngồi xuống thư giãn và tận hưởng những tiết mục giải trí của bổi tối, Alec nhăn mặt khi nhận ra Clara Allesmere đã kiếm được chiếc ghế cạnh chàng. Nàng ta hoàn toàn vô luân, không quan tâm tới mong muốn của bất kỳ ai ngoài bản thân… một người đàn bà đói khát thích thú những khoái cảm xác thịt dưới mọi hình thức. Có lẽ nếu nàng ta quan tâm tới ý kiến của ai đó, thì đó chắc hẳn là ý kiến của người chồng, một người dường như chẳng để tâm tới Clara và những thói quen đáng bị khiển trách của nàng ta. Thi thoảng nàng ta còn ngừng tán tỉnh để liếc nhìn vẻ cam chịu của ngài Ellesmere với cử chỉ rất khiêu khích, nhưng ông ta chưa từng có chút phản ứng nào với nhừng hành vi của nàng ta. Người ta đều hi vọng rằng một ngày nào đó Ellesmere sẽ trị được nàng và hoặc dùng roi quất nàng hoặc trói nàng bằng dây xích. Những hình ảnh chốn công cộng của nàng ta khiến người ta vui vẻ tới tức giận. Rất có khả năng rằng nàng ta đã ngủ với nửa số đàn ông có mặt trong phòng này – không tính số nhỏ, mà tính tới số lượng lớn những người tụ tậm. Alec chỉ thấy tiếc là chàng lại là một trong số đó.

Thật sai lầm khi ngủ với Clara vào một đêm hai năm trước. Trên giường nàng ta rất vui vẻ, nhưng Alec nhận thấy rằng tất cả những mánh khóe tính dục phức tạp của nàng ta chỉ làm cho cơ thể thấy thú vị chứ không phải tâm hồn. Chàng đã chẳng có thêm ham muốn nào nữa với nàng ta sau đêm đó, dù nàng ta vẫn tỏ vẻ muốn chàng. Nàng ta là một quý bà đẹp không có lương tâm … một người đàn bà cô đơn gợi tình thường lợi dụng đàn ông và cũng bị chính họ lợi dụng. Nàng ta chẳng có gì để cho đi ngoài cơ thể nóng bỏng – một sự thay thế nghèo nàn cho một người đàn bà thật sự có những cảm xúc trung thực.

“Ngài thích cuộc đi săn chứ?” Nàng ta ngọt ngào hỏi.

“Còn bà thì sao?” Alec hỏi vặn lại.

Nàng ta khẽ cười. “Em đã nghe nói rằng ngài có vẻ sẽ thành công đó, công tước Falkner.”

“Có lẽ là thành công – nhưng chỉ hài lòng một chút,” chàng đáp lời, đôi mắt xám dán chặt vào chiếc piano khi nữ bá tước của Shrewsbury bắt đầu chơi.

“Thật mỉa mai làm sao,” Clara nói, miệng nàng ta cong lên quyến rũ. “Em cũng cảm thấy như vậy.” Giọng nàng ta thấp xuống có vẻ mưu mô. “Nhưng em chưa từng quên một sự thoải mái tuyệt vời, Alec… và ngài đã rất thỏa mãn.” Nàng ta nghiêng người gần hơn và bắt đầu thì thầm, mỗi âm đều ngọt ngào và mời gọi. “Ngài có nhớ cái đêm chúng ta ở cùng nhau không? Nó có thể lại diễn ra… có lẽ là đêm nay. Em nhớ mọi thứ, mọi thứ ngài làm cho em, và cứ khi nào em nhìn ngài ký ức đó lại trở nên –“

“Ta dám chắc quý bà có nhiều ký ức đáng nhớ như vậy,” chàng chế giễu. “Bà có chắc rằng không nhầm ta với một ai khác không?”

“Không phải ngài… em sẽ không bao giờ quên ngài, Alec,” nàng ta nói, đứng lên duyên dáng rời khỏi căn phòng. “Xin thứ lỗi, thưa quý ngài… tôi sẽ quay lại sớm thui.”

Ngài Sackville, ngồi bên trái Alec, nghiêng về phía chàng khi Clara biến mất.

“Quý bà Ellesmere thất mệt tối nay sao?” Sackville hỏi.

“Không may là không phải vậy…. và khi bà ta mà mệt, thì chuyện đó cũng không liên can gì tới tôi.”

“Anh bạn đáng thương…. Khi ta khuyên cậu tìm một người đàn bà, ta không có ý chỉ loại người như cô ta.”

“Tôi biết chính xác mình muốn kiểu người nào,” Alec trấn an ông.

Squire Osbaldeston nói giữa tràng pháo tay cổ vũ giành cho phần biểu diễn của quý bà Shrewsbury, mặc ông đỏ lên vì rượu, “Tôi đề nghị với vợ tôi, quý bà Osbaldeston, tiếp tục buổi trình diễn bằng một bài hát.”

Alec thầm than, ngồi sát vào ghế hơn.

Mira nghe thấy những âm thanh trầm bổng của một bài hát vớ vẩn khi nàng đi ra từ nhà bếp. Nàng mỉm cười chậm rãi đi và đến những cánh cửa đã đóng lại từ phòng tranh để có thể nghe rõ hơn. Cuộc tụ tập này có lẽ có một vài người trong số những nhà quý tộc giàu có và danh giá nhất của nước Anh, nhưng tài năng không nằm trong số đó. Giọng hát phát ra từ phòng tranh khá mỏng và run, như thể ai đó đang ngân một bài thơ của Byron mà không có nhạc dạo.

“Cô nàng đáng thương…. Cô đang làm gì ở ngoài này thế?” Mira quay lại khi nghe thấy giọng của Clara Ellesmere vang lên sau nàng. Nụ cười của Mira biến mất tức thì. Quý bà Ellesmere dựa người gần hơn vào cửa, đầu nàng ta giật lên khi nghe thấy những giai điệu chết người từ giọng hát của người ca sĩ. “À, không phải một màn trình diễn ấn tượng đúng không? Nhưng không nhiều người trong số họ có được tài năng như em, cưng ạ.”

Mira nói, “Thưa bà, nếu bà cho phép tôi –“

Quý bà Ellesmere tốt bụng hỏi. “Nhưng sao em lại ở đây nghe một mình. Em nên vào trong đó với chúng ta, dùng khả năng của mình để giúp đỡ những người đang cố giải trí.”

“Không, tôi phải –“ Mira ngừng nói khi nhận ra cổ tay nàng bị nắm chặt. “Á – bà đang làm gì vậy?”

Tràng pháo tay dánh cho bài hát vang lên qua cửa sổ.

“Đi nào, ta sẽ hộ tống em vào đó,” bà Ellesmere nói, đôi mắt sáng lên thích thú.

“Không!” Mira hoảng loạn nhanh chóng trả lời, rụt tay về. Nhưng người đàn bà này khỏe đến ngạc nhiên, cái nắm tay của nàng ta thật chặt. “Hãy để tôi đi.”

Clara mở cửa ra, đẩy họ vào trong mạnh tới nỗi họ suýt đâm vào tường và thu hút sự chú ý của mọi người. Mira bắt đầu run rẩy khi rất nhiều cái đầu nhìn về phía họ. Cô chưa từng nhìn thấy quá nhiều gương mặt, quá nhiều con mắt như vậy, và chúng đều tập trung nhìn vào cô.

“Vào đi, con cừu non,” Quý cô Ellesmere nói, kéo nàng vào sâu trong phòng. Khi đám đông bắt đầu nhận ra nàng là ai, nhiều tiếng thì thào, thì thầm vang lên quanh Mira, khiến nàng nghẹt thở. Nàng cảm thấy máu như dồn lên mặt. Sau rồi tất cả âm thanh biến mất và sự im lặng còn tệ hơn là âm thanh vừa nãy. “Ngài Sackville,” Ellesmere nói, cái miệng đo đỏ của nàng ta cong lên thành một nụ cười ngọt ngào, “tôi tin rằng đây là một vị khách chúng tôi không biết. Nhưng quý cô này đang nghe ở phía ngoài cửa giống như một người bơ vơ nhỏ bé, khi tôi chắc chắn rằng ngài sẽ mong cô ấy tham gia vào các hoạt động của tối nay.”

Ngài Sackville chậm rãi đứng lên, trong khi Caroline Lamb và một số quý bà khác lấy tay che miệng cười khúc khích. Thật tai tiếng làm sao! Chỉ có Clara Ellesmere mới dám kéo người tình nhân bí ẩn của Sackville vào giữa cuộc tụ họp của những người đáng kính trong xã hội, và cũng chỉ có Clara mới làm vậy với cái vẻ độc ác như thế.

Làn sương mù trước mặt Mira biến mất khi nàng nghe thấy tiếng cười của những quý bà. Đôi mắt nâu của nàng chậm chạp nhìn quanh phòng, hết người này tới người khác. Nàng nhận thấy vẻ khinh miệt, quan tâm và chế giễu. Tận sâu trong nòng cô thấy cơn giận băng giá đang hình thành, cơn giận lạnh lùng khiến nàng không còn thấy xấu hổ nữa. Nàng để ý thấy ngài Sackville trông có vẻ hơi tức giận … một người đàn ông quá đề cao sự tự tôn của mình, ông ước có thể ở trên cao để tránh bị mang ra làm trò hề. Ngồi bên cạnh ông là Alec Falkner, một người có gương mặt khó đoán và cái miệng cứng lại nghiêm khắc. Mira nhìn thẳng vào đôi mắt xám của chàng, cảm nhận được một cảm xúc lạ lùng, nhanh nóng khi chàng nhìn nàng. Theo bản năng nàng biết rằng nếu nàng làm dấu hiệu khiến chàng chú ý, chàng sẽ giúp nàng. Nhưng Mira sẽ không để bản thân phải nhờ và chàng, không nhờ chàng hay bất cứ ai khác.

“Ngài không nghĩ là quý cô này nên được phép biểu diễn sao?” Ellesmere hỏi ngài Sackville.

“Quý cô ấy là người mua vui cho mọi người.” Đám đông lại đột nhiên im lặng. Tình thế này đang phát triển đến mức vô lý, chắc chắn không ai nghĩ rằng họ sẽ ngồi đó và được nghe tình nhân của Sackville trình diễn. Mira nhìn Sackville vô cảm, trong khi thái độ của ông chuyển sang vẻ ngẫm nghĩ. Nàng thường chơi nhạc cho riêng ông nghe, và ông ta biết rằng nàng chơi giỏi. Mira có thể nhận thấy những tế bào não đang hoạt động trong đầu ông khi ông tính cách tốt nhất để giải quyết tình thế này có thể đem lại lợi cho ông. Sau một lúc ông ta gật đầu với nàng.

“Tại sao nàng không chơi bản nhạc gì đó cho các vị khách của ta Mira.”

Mặt trắng bệch, Mira cúi đầu. “Đó là vinh hạnh của em, thưa ngài…. Ngay sau khi bà Ellesmere bỏ tay em ra.”

Đám đông bật cười. Clara lập tức thả nàng ra, nụ cười đỏ chót của nàng ta hiện lên chỉ một phần giây khi nàng ta nhận ra rằng mình đang bị nguy hiểm có thể biến thành trăm mảnh.

Không thể chịu đựng được thêm nữa, Alec đứng dậy. “Chúa tôi, William,” chàng thì thầm vào tai Sackville. “Kết thúc chuyện này ngay lập tức. Ngài không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy sao? Cô ấy đâu phải là một thứ đồ để trưng ra như thế này.”

Sackville đưa đôi mắt xanh ra nhìn chàng.

“Có phải cậu đang dậy tôi cách đối xử với tình nhân của mình à, Falkner?” ông ta bật lại. “Nếu cậu quá quan tâm tới cảm giác của cô ấy, thì hãy ngồi xuống trước khi khiến chuyện này trở nên tồi tệ hơn.”

Alec miễn cưỡng ngồi xuống ghế, từng cơ bắp của cơ thể chàng cứng lại vì chàng ép mình phải kiềm chế. Sự im lặng bao trùm trong phòng không giảm bớt, và chỉ có tiếng váy của Mira kêu sột soạt khi nàng bước tới bên cây đàn piano. Nàng di chuyển chính xác, cơ thể mảnh khảnh của nàng hiện lên trước mọi người. Nàng mặc một chiếc váy nhung đen, những đường nét duyên dáng của nàng được hiện lên dưới chiếc váy giản đơn ấy. Cánh tay được kéo lên và giống kiểu của Elizabethan, một hàng cúc nhỏ ở phía đằng trước. Đường cong chắc chắn của ngực và cổ nàng thật rực rỡ, được tôn lên nhờ lớp vải đen thuần khiết. Mái tóc đen của nàng được buộc lại phía sau, và nó buông một vài lọn tóc dài sau lưng nàng. Trông nàng trẻ và đau buồn, không phải điều người ta mong đợi ở người tình của Sackville.

Một tia ngưỡng mộ hiện lên trong mắt Alec khi Mira ngồi xuống bên chiếc đàn mà không cần ai giúp đỡ. Nàng cười một chút có vẻ miễn cường khi nhìn quanh phòng trong lúc một vài người đàn bà xoi mói nàng rồi che mặt đi và cười khúc khích.

Mira có quyền bị khinh bỉ, Alec thấy vui, miệng chàng cong lên giễu cợt. Đa số các quý bà sống ở đây sống với chuẩn mực đạo đức thấp nhất. Ngoại tình là một lối sống với họ, họ chẳng biết thế nào là chung thủy và khiêm tốn. Nếu Mira bị gọi là một ả điếm, thì những người khác cũng vậy, chẳng qua là mức độ kì thị cao hơn hay thấp hơn mà thôi. Giờ mày đang bao biện cho nàng sao? Một giọng nói sâu trong lòng chất vấn chàng, cằm chàng cứng lại tự khinh bỉ bản thân.

Đôi lông mày đen của Mira hạ xuống khi nàng chần chừ ngồi xuống trước phím đàn. Sau rồi nàng đặt đôi tay nhỏ bé lên nhạc cụ và chơi một bản ballad của Pháp. Giai điệu hoang vắng và ai oán, và không ai cử động hay làm ồn khi nàng hát tiếng mẹ đẻ của nàng. Giọng nàng nhỏ đến bất ngờ, và trong khi nó thiếu đi điểm nhấn, nó rất trong và mang tính cộng hưởng. Cảm xúc không xấu hổ đã hiện lên trong bài hát của nàng khá rõ ràng và rung động. Alec quan sát nàng bằng đôi mắt hẹp, cảm nhận rằng nàng biết rõ những phản ứng mà vẻ ngoài và âm nhạc của nàng mang lại. Chàng thầm nghĩ, con mèo nhỏ này, nàng có ý khiến tất cả bọn họ khó chịu, và nàng đang thành công. Đó không phải là một cuộc biểu diễn thích hơn – có thứ gì đó sáng sủa và dễ chịu lẽ ra kết thúc được tình huống này một cách khéo léo – nhưng nàng đã chọn một đoạn nhạc đam mê, ngọt ngào lẫn đắng cay khiến cho đám đông khôn ngoan ấy khó chịu. Những bàn tay lướt trên phím đàn, những cái chạm nhẹ thôi cũng tạo ra những âm thanh kéo dài. Nốt nhạc cuối cùng vang lên, kéo dài tới tận khi âm thanh ấy biến thành một tiếng thì thầm, và khi đoạn nhạc kết thúc, nàng nhìn xuống đôi tay nàng.

Tràng pháo tay lặng lẽ và nhẹ nhàng, làm phá vỡ sự tập trung của Mira. Nàng đứng dậy và nhìn tất cả bọn họ, đôi mắt nàng trống rỗng nhìn vào Caroline Lamb và một vài người bàn cùng thời đang thì thầm dấu mặt sau những chiếc khăn tay, không còn cười nữa. Mira nghiêm khắc mỉm cười. Ngài Sackville đứng dậy và cười bước tới bên nàng. Ông ta nầng những ngón tay lạnh giá của nàng lên môi, quá hài lòng với buổi tối hôm nay.

“Mọi người ở đây đều ghen tị với em. Làm tốt lắm – ta chỉ ước là ta đã dự định được điều này! Làm tốt lắm.”

Nàng gật đầu và rụt tay lại. Khi nàng đi ra khỏi phòng, nàng dừng lại bên ghế của quý bà Ellesmere. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn bà này, và đột nhiên Mira cúi thấp người chào hỏi, một cửa chỉ thanh nhã mỉa mai.

“Tôi hi vọng bà hài lòng với phần biểu diễn đó, thưa bà.”

Clara Ellesmere nghiêng đầu lạnh nhạt.

Mira bình tĩnh rời khỏi phòng, nghe thấy một loạt những tiếng thì thầm thích thú nổ ra khi nàng đóng cửa lại.

Đầu gối nàng run rẩy. Phải mất một lúc lâu nàng mới có thể trèo lên cầu thang. Nàng chưa từng cảm thấy kiệt sức và bất lực đến thế. Giờ thì thử thách đã kết thúc và căng thẳng cũng đã qua, nàng nhận ra nàng đã mệt mỏi vì cố gắng đối mặt với khách của Sackville. Tại sao bà Ellesmere lại cố gắng kéo nàng ra trước mặt những người đó? Thật độc ác, quá độc ác khi cười nhạo một người khác như vậy. Mira mệt mỏi bước về phòng, muốn bò lên giường và không bao giờ ra ngoài nữa. Khi nàng đến bên cầu thang lên tháp pháo nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, và nàng vội quay lại để nhìn ông ta. “Ngài Sackville-“

“Chúc mừng.” Đó không phải là Sackville, mà là Alec Falkner, đã dừng lại trước nàng vài bước và dựa người vào tường như thường lệ. Chàng mặc một bộ đồ đen và nàng không thể đoán được suy nghĩ của chàng. “Nàng khá ấn tượng đó.”

“Tôi có học chút ít,” nàng nói, nhún vai.

“Ta không đề cập tới tài năng âm nhạc của nàng.”

“Vậy tôi không biết ngài có ý gì,” nàng nghiêm túc trả lời, đưa một bàn tay run rẩy lên trán để xoa dịu cơn đau đầu âm ỉ. Nàng mệt mệt sau những trận đấu khẩu với chàng, nàng mệt mỏi vì phải không ngừng bảo vệ chính mình. Có thứ gì đó tận sâu trong lòng nàng dường như vỡ vụn… vì chàng… chàng có sức mạnh làm nàng tổn thương khi toàn bộ căn phòng ấy không thể.

“Ta biểu dương lòng dũng cảm của nàng. Nàng không thiếu dũng khí, có những thứ khác có lẽ nàng –“

“Tôi có cảm giác giống như con khỉ đang làm xiếc vậy,” nàng nghiêm khắc ngắt lời. “Tôi coi thường nhiều người trong số các ngài. Không ai có quyền đánh giá tôi. Hãy nói cho tôi biết, tại sao việc ngủ cùng giường với Sackville có thể biến tôi thành một người vô cảm? Tại sao tôi lại bị buộc mua vui cho tất cả các người bởi một người đàn bà nông cạn, như thể tôi vừa bán đi trí tuệ và linh hồn cũng như thể xác mainhf?” Đôi mắt nàng đau đớn, nàng bước gần tới bên chàng, bàn tay nắm chặt lại. “Tại sao ngài lại ở đây?” Hơi thở của nàng hỗn loạn. “Tại sao ngài lại đi theo tôi? Không phải đề chúc mừng tôi. Thôi nào, hãy nói bất cứ điều gì ngài muốn – cười nhạo nếu đó là lý do ngài tới ! Tôi không quan tâm rằng ngài phải nói gì, không phải ngài” – nàng đấm vào ngực chàng – “hay bất cứ ai khác!” Nàng lại đánh chàng, nắm tay nàng nện vào bờ ngực rắn chắc của chàng. “Tôi không quan tâm.”

Và rồi đột nhiên nàng ở trong vòng tay chàng, cơ thể nàng run rẩy. Nàng cố gắng thoát ra, nhưng nàng không thể không run lên, và nàng để chàng kéo nàng vào chỗ trú ẩn trong cơ thể to lớn của chàng. Theo bản năng nàng bám chặt lấy chàng, mặt nàng tựa vào chỗ hõm cổ của chàng cho tới khi nàng di chuyển và cảm nhận được hơi ấm của da chàng dưới lớp vải.

Alec ngồi xuống bên bậc thang của tháp pháp, kéo nàng vào trong lòng chàng. “Đó là lý do ta đi theo nàng,” chàng thì thầm, đầu nàng cúi xuống chạm vào nàng khi nàng run rẩy và đưa tay vòng lấy cổ chàng. Nàng nhắm mắ lại thật chặt khi chàng nói những câu không rõ nghĩa vào tai nàng – âm thanh thật mượt mà, thấp, và dịu dàng, và nhẹ nhàng đến khó tin.

“Ta không thể tìm ra cách nào để kết thúc tình thế đó một cách khôn ngoan,” Sackville vội nói. “Và rồi ta nghĩ, chết tiệt cái lũ già đó đi, nàng ấy chơi rất hay. Tình huống này thật là – hãy cứ để nàng xử lý nó. Và nàng đã làm rất tốt, Mira, thật tuyệt vời!”

“Tôi muốn cho qua toàn bộ chuyện đó, À, thưa ngài…. Tôi không muốn chuyện đó lại xảy ra một lần nữa.”

“Tất nhiên, tất nhiên!” Thấy nhẹ nhõm, Sackville rút chiếc khăn mùi soa ra và lau lông mi đã bị ướt. “Thật vui nàng đã thông cảm cho điều đó – ta không thể chịu nổi có một người phụ nữ không thích ở cùng ta, nàng biết đấy.”

“Tôi hiểu mà,” nàng nói, tặng cho ông một nụ cười. Nàng quay sang phía bàn trnang điểm và lôi ra một miếng vải bị thắt nút. “Tiện ngài tới đây, tôi vừa tìm được một rễ mandrake cho ngài. Hãy dùng từng ít một –“

“Giờ ta biết liều lượng rồi,” ông nói, vui vẻ cầm lấy miếng vải và bỏ nó vào trong túi. “Ta nghĩ nó có tác dụng, ta thật sự nghĩ vậy đó.”

“Tôi hi vọng là vậy.” nàng đáp, ngẩng đầu lên nghi vấn nhìn ông.

“Nàng chưa từng nói với ai về chuyện này đúng không?” Ông hỏi, đôi mắt có vẻ lo lắng. Ông đã hỏi cùng câu hỏi này cứ khi nào nàng tìm ra được một rễ cây cho ông.

Chỉ trong một giây Mira nhớ ra mình từng buột miệng nói với Alec Falkner – nhưng chàng sẽ không nhớ phải không? “Không… bí mật giữa chúng ta an toàn, thưa ngài.”

“Walter,” Alec hỏi bâng quơ, đặt ngón tay lên bệ của bình sứ, “ông có biết gì về thảo dược không?” Mái tóc của Alec ướt và sáng lên như một con dấu tinh tế, những giọt nước vẫn còn đọng trên lông mi của chàng, gương mặt có chút tàn nhang hơi cau mày một chút.

Walter, người đầy tớ trung thành của chàng trong 5 năm qua, dừng lại giữa phòng của Alec. Ông là một quý ông của một quý ông bậc nhất – chăm chỉ, biết cư xử, kín đáo, giỏi che giấu nhưng thi thoảng cũng hài hước… và ở cái tuổi 44, ông đủ già để đưa ra lời khuyên khi được hỏi, nhưng cũng đủ trẻ để có sức mạnh đồng hành với một người yêu thích du lịch và không biết mệt mỏi như Alec.

“Thưa ngài,” Walter từ tốn trả lời, “ như việc làm vườn, tôi không biết vùng đất ở đâu khi một con ngựa bị ngã.”

“Chết tiệt,” Alec thở dài, ủ ê. “Hãy đưa cho ta một cái khăn tắm chứ.”

“Tuy nhiên,” Walter nói, đưa một chiếc khăn tắm lớn bề mặt khá ráp dùng để lau người, “Tôi thật sự có một ít thông tin kỳ quặc ở đây hoặc ở kia – ngài quan tâm để hỏi sao?”

“Sao lại không chứ?” Alec quấn khăn quanh hông và lấy một cái khăn nữa khi chàng bước ra khỏi bồn tắm. “Vậy chính xác thì rễ cây mandrake dùng để làm gì?”

Đột nhiên Walter bắt đầu thấy ngạt thở, cái đầu tròn của ông đỏ lên. Ông thường tự phong mình là hiếm khi cười hay thậm chí hé một nụ cười trừ khi chuyện đó không thể tránh được. Alec quắc mắt trước thái độ khá lạ của Walter. Cuối cùng người đầy tớ cũng có thể kiểm soát được mình, cơ thể nhỏ bé của ông đứng thẳng dậy khi ông trở về với tư thế quen thuộc của mình.

“Ai đó gần đây nói rằng ngài cần nó sao?” Ông ta hỏi thẳng, miệng cong lên.

“Không. Đó chỉ là… thứ ta nghe thấy hôm nọ…và ta chưa từng nghe nói về nói.” Thái độ tối đen của chàg khi chàng mỉa mai nói thêm, “tận đến bây giờ ta chưa từng nghi ngờ những hiểu biết cốt yếu lại không có trong quá trình học của mình.”

“Ngài là người cuối cùng của nước Anh nghe nói tới nó, thưa ngài, vì một lý do đơn giản là ngài không cần tới tác dụng của rễ cây mandrake.”

“ồ, ngừng ngay việc đứng đó và cười nhạo ta. Nói thẳng ra đi, Walter.”

“Nó thường được dùng cho một người vì một số lý do, tất cả đều liên quan tới… cơ quan sinh sản. Nó có thể tăng cường khả năng sinh sản…”

Ồ, Chúa ơi, Alec nghĩ, ông ta muốn nàng có con của ông ta.

“… hoặc thường hơn,” Walter nói tiếp, “nó được dùng bởi những người đàn ông mong muốn nó chữa bệnh bất lực.”

Mặt Alec cứng đơ.

“ Nói thẳng ra,” chàng đã hỏi thêm được vài câu hỏi, “ chúng ta đang nói về khái niệm chung của từ bất lực.”

Walter gật đầu xác nhận trước khi tiếp tục công việc của ông trong phòng.

“Cám ơn,” Alec nói, có vẻ nghĩ ngợi trước khi lau đầu. Mira đang chơi trò gì nhỉ? Có thể nào đó là vì như gì chàng vừa nói, Sackville bị bất lực? Hay Mira chỉ là một người một gây bất hòa có tính trước?

“Ta không thể tìm ra cách nào để kết thúc tình thế đó một cách khôn ngoan,” Sackville vội nói. “Và rồi ta nghĩ, chết tiệt cái lũ già đó đi, nàng ấy chơi rất hay. Tình huống này thật là – hãy cứ để nàng xử lý nó. Và nàng đã làm rất tốt, Mira, thật tuyệt vời!”

“Tôi muốn cho qua toàn bộ chuyện đó, À, thưa ngài…. Tôi không muốn chuyện đó lại xảy ra một lần nữa.”

“Tất nhiên, tất nhiên!” Thấy nhẹ nhõm, Sackville rút chiếc khăn mùi soa ra và lau lông mi đã bị ướt. “Thật vui nàng đã thông cảm cho điều đó – ta không thể chịu nổi có một người phụ nữ không thích ở cùng ta, nàng biết đấy.”

“Tôi hiểu mà,” nàng nói, tặng cho ông một nụ cười. Nàng quay sang phía bàn trnang điểm và lôi ra một miếng vải bị thắt nút. “Tiện ngài tới đây, tôi vừa tìm được một rễ mandrake cho ngài. Hãy dùng từng ít một –“

“Giờ ta biết liều lượng rồi,” ông nói, vui vẻ cầm lấy miếng vải và bỏ nó vào trong túi. “Ta nghĩ nó có tác dụng, ta thật sự nghĩ vậy đó.”

“Tôi hi vọng là vậy.” nàng đáp, ngẩng đầu lên nghi vấn nhìn ông.

“Nàng chưa từng nói với ai về chuyện này đúng không?” Ông hỏi, đôi mắt có vẻ lo lắng. Ông đã hỏi cùng câu hỏi này cứ khi nào nàng tìm ra được một rễ cây cho ông.

Chỉ trong một giây Mira nhớ ra mình từng buột miệng nói với Alec Falkner – nhưng chàng sẽ không nhớ phải không? “Không… bí mật giữa chúng ta an toàn, thưa ngài.”

“Walter,” Alec hỏi bâng quơ, đặt ngón tay lên bệ của bình sứ, “ông có biết gì về thảo dược không?” Mái tóc của Alec ướt và sáng lên như một con dấu tinh tế, những giọt nước vẫn còn đọng trên lông mi của chàng, gương mặt có chút tàn nhang hơi cau mày một chút.

Walter, người đầy tớ trung thành của chàng trong 5 năm qua, dừng lại giữa phòng của Alec. Ông là một quý ông của một quý ông bậc nhất – chăm chỉ, biết cư xử, kín đáo, giỏi che giấu nhưng thi thoảng cũng hài hước… và ở cái tuổi 44, ông đủ già để đưa ra lời khuyên khi được hỏi, nhưng cũng đủ trẻ để có sức mạnh đồng hành với một người yêu thích du lịch và không biết mệt mỏi như Alec.

“Thưa ngài,” Walter từ tốn trả lời, “ như việc làm vườn, tôi không biết vùng đất ở đâu khi một con ngựa bị ngã.”

“Chết tiệt,” Alec thở dài, ủ ê. “Hãy đưa cho ta một cái khăn tắm chứ.”

“Tuy nhiên,” Walter nói, đưa một chiếc khăn tắm lớn bề mặt khá ráp dùng để lau người, “Tôi thật sự có một ít thông tin kỳ quặc ở đây hoặc ở kia – ngài quan tâm để hỏi sao?”

“Sao lại không chứ?” Alec quấn khăn quanh hông và lấy một cái khăn nữa khi chàng bước ra khỏi bồn tắm. “Vậy chính xác thì rễ cây mandrake dùng để làm gì?”

Đột nhiên Walter bắt đầu thấy ngạt thở, cái đầu tròn của ông đỏ lên. Ông thường tự phong mình là hiếm khi cười hay thậm chí hé một nụ cười trừ khi chuyện đó không thể tránh được. Alec quắc mắt trước thái độ khá lạ của Walter. Cuối cùng người đầy tớ cũng có thể kiểm soát được mình, cơ thể nhỏ bé của ông đứng thẳng dậy khi ông trở về với tư thế quen thuộc của mình.

“Ai đó gần đây nói rằng ngài cần nó sao?” Ông ta hỏi thẳng, miệng cong lên.

“Không. Đó chỉ là… thứ ta nghe thấy hôm nọ…và ta chưa từng nghe nói về nói.” Thái độ tối đen của chàg khi chàng mỉa mai nói thêm, “tận đến bây giờ ta chưa từng nghi ngờ những hiểu biết cốt yếu lại không có trong quá trình học của mình.”

“Ngài là người cuối cùng của nước Anh nghe nói tới nó, thưa ngài, vì một lý do đơn giản là ngài không cần tới tác dụng của rễ cây mandrake.”

“ồ, ngừng ngay việc đứng đó và cười nhạo ta. Nói thẳng ra đi, Walter.”

“Nó thường được dùng cho một người vì một số lý do, tất cả đều liên quan tới… cơ quan sinh sản. Nó có thể tăng cường khả năng sinh sản…”

Ồ, Chúa ơi, Alec nghĩ, ông ta muốn nàng có con của ông ta.

“… hoặc thường hơn,” Walter nói tiếp, “nó được dùng bởi những người đàn ông mong muốn nó chữa bệnh bất lực.”

Mặt Alec cứng đơ.

“ Nói thẳng ra,” chàng đã hỏi thêm được vài câu hỏi, “ chúng ta đang nói về khái niệm chung của từ bất lực.”

Walter gật đầu xác nhận trước khi tiếp tục công việc của ông trong phòng.

“Cám ơn,” Alec nói, có vẻ nghĩ ngợi trước khi lau đầu. Mira đang chơi trò gì nhỉ? Có thể nào đó là vì như gì chàng vừa nói, Sackville bị bất lực? Hay Mira chỉ là một người một gây bất hòa có tính trước?