Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất

Chương 42: Phần 16: (Giả tưởng) Chuyến du lịch vui vẻ đến suối nước nóng



Được nghỉ mấy ngày nhân tiết Thanh minh, Tam gia về Bắc Kinh ở bên tôi bốn ngày. Trong bốn ngày đó bất kể là trước hay sau khi tới suối nước nóng, tôi đều cảm thấy rất “vui vẻ”.

1.

Ngày Tam gia tới cũng là sinh nhật gã, tối hôm đó chúng tôi đi ăn với bạn bè, ăn xong thì thấy trên phố có bán dâu tây hạ giả. Một phần vì giá quá rẻ, hơn nữa lúc tôi hỏi chủ quán “Dâu tây có ngọt không?”, ông chủ đã quả quyết khẳng định một cách đầy tự tin là “Ngọt chứ!”, nên tôi và các bạn đứa nào cũng mua một túi to.

Về đến nhà trọ Tam gia rửa dâu tây cho tôi ăn. Nhà trọ không có bồn rửa nên Tam gia phải rửa từng quả dâu tây dưới vòi nước, rửa xong thì lần lượt để từng quả vào đầy bốn bát. Gã còn tỉ mỉ cắt núm của từng quả một. Thấy dáng vẻ ân cần đó, tôi thầm nghĩ nếu tôi bảo tôi không thích ăn hạt, có lẽ gã còn cầm từng quả một lên gỡ hạt cho tôi cũng nên.

Nhưng vừa rửa xong gã đã bắt đầu ăn, ăn một mình, ăn liền một lúc hết sạch một bát, hoàn toàn không muốn cho tôi.

Tôi giận dữ cướp lấy cái bát, chất vấn gã: “Tại sao anh không cho em ăn?”

Gã giành lại cái bát đó, “Anh đang ăn thử vì muốn tìm quả ngọt cho em. Sao dâu tây này chua thế không biết, không có quả nào ngọt cả.”

Mặt tôi lộ rõ vẻ nghi hoặc, sau đó còn tự cầm hai quả thoạt nhìn khá ngon lành lên nếm thử.

Chua, rất chua, lớn bằng từng này tôi chưa bao giờ nếm phải quả nào chua như vậy.

Tôi vỗ vai Tam gia cất lời ngợi khen gã: “Đồng chí giỏi lắm! Không được lãng phí, phải ăn hết chỗ này, nếu có quả nào ngọt nhớ phần cho em.”

Sau đó cả túi dâu tây to oạch đó bị Tam gia ăn hết thật. Trong số đó có hai, ba quả không chua lắm gã đều để giành cho tôi.

Hôm sau chúng tôi lại mua một hộp dâu tây, Tam gia vẫn rửa sạch rồi ăn thử như hôm qua. Tôi thấy gã thật chu đáo nên không thể không nhìn bằng cặp mắt khác.

Nhìn bằng cặp mắt khác khiến tôi nhận ra một vấn đề. Tối hôm trước gã cắn thử một miếng nhỏ rồi mới ăn, nhưng lần này hình như gã ăn tươi nuốt sống dâu tây ngay lập tức.

Với đồ ăn thức uống, dây thần kinh của tôi trở nên nhạy cảm khác thường.

Lúc chỉ còn non nửa bát, tôi càng lúc càng thấy có gì đó sai sai liền ngập ngừng cất tiếng hỏi: “Dâu tây lần này cũng chua lắm ạ?”

Ai ngờ tôi vừa hỏi câu này gã đã bị giật mình thon thót, sải bước thật xa rồi vội vàng ném hết chỗ dâu tây còn lại vào miệng mình, ý định tiêu huỷ bằng chứng.

Sau đó tôi cứu được ba quả dâu tây từ tay gã, cho vào miệng nếm thử. Quả nhiên là rất ngọt!

Tam gia đổ mọi tội lỗi lên những quả dâu tây vô tội, “Ngon quá nên anh quên mất việc phải làm!”

2.

Đi ăn cơm tây gọi một đĩa salad rau củ, trong đó có ớt xanh mà cả hai chúng tôi đều không thích ăn.

Nhưng tôi là một người tiết kiệm và đảm đang, nghĩ tất cả mọi thứ trong bát đều là tiền nên không thể lãng phí, tôi bèn nói với Tam gia: “Vậy đi, anh ăn một miếng em sẽ hôn anh một cái. Anh có muốn được hôn không?”

Nghe xong Tam gia lập tức gắp ớt xanh ăn lấy ăn để, thậm chí còn không nhíu mày chút nào.

Tôi thấy trái tim xao động, xấu hổ đẩy người gã: “Đã là vợ chồng già rồi mà anh còn thích được em hôn thế kia à…”

Tam gia vùi đầu ăn ớt xanh, “Ăn xong được hôn hay không cũng chẳng sao, không ăn… haha, chắc chắn em sẽ nói anh không muốn được em hôn. Đó nhiều khả năng sẽ là một lý do gây chiến cực kỳ kinh khủng!”

Tôi thực sự cạn lời, còn gã… có ăn hay không vẫn phải chịu kết quả như nhau.

3.

Khách sạn suối nước nóng nằm trên núi, một ngọn núi xa xôi và hoang vu, trên núi có một nhà hàng bán suất ăn 129 đồng với một bàn đầy ắp đồ ăn. Ăn xong cả tôi lẫn Tam gia đều ngả ra lưng ghế thở phào một hơi.

Đồ ăn đã xử lý gần hết, chỉ còn dư lại nửa bát cơm, tôi xót xa nói: “Sớm biết nhiều thế này, đáng lẽ chỉ gọi hai bát cơm là đủ.”

Tam gia an ủi tôi: “Không sao đâu, sau núi có nuôi heo, cơm thừa canh cặn họ sẽ mang cho heo ăn.”

Tôi cãi lại: “Nhưng tại sao lại mang đồ ăn cho người đi nuôi heo chứ? Vẫn lãng phí!”

Tam gia nhìn tôi một cái thật lâu, “Vạn vật bình đẳng, tại sao em là người lại cảm thấy mình cao cấp hơn loài heo?”

Tôi: “….???”

Mặc dù gã nói cũng đúng nhưng tôi cứ thấy có gì đó sai sai…

4.

Chuyến du lịch tới suối nước nóng hoàn toàn không giống những gì tôi tưởng tượng.

Bồn tắm trong phòng nhỏ như bồn tắm trong nhà vệ sinh, tín hiệu tivi cực kém, chuyển kênh nào cũng thấy ruồi nhặng; trên núi thưa người, trời vừa tối là không thể ra ngoài, tôi với Tam gia chỉ còn hoạt động đánh bóng bàn trong phòng chẳng khác gì ông già bà cả tuổi hưu trí.

Quan trọng nhất là đường núi không dễ đi, từ địa điểm này  đi sang địa điểm khác rồi quay về nội thành, chỉ tiền xe thôi đã mất mấy trăm nghìn.

Lúc đợi xe tôi ngồi xổm trên bãi đất trống trong khu vườn, mặt nhăn như khỉ đột.

Tam gia xoa đầu tôi: “Đâu phải không thu hoạch được gì.”

Tôi ngước lên hỏi gã: “Thu hoạch được gì nào?”

Tam gia ngẫm nghĩ một lúc: “Tối qua hát karaoke ai cũng phải trả 100 đồng 1 tiếng, em mặc cả được với ông chủ tính giá 100 đồng 3 tiếng. Quá giỏi luôn!”

Tôi lườm nguýt gã, đây đâu phải thu hoạch gì!

Tam gia lại nghĩ thêm một lúc rồi xoa đầu người đang ngồi xổm là tôi: “Sáng nay ăn buffet, em lấy bao nhiêu đồ ăn như thế mà vẫn chén sạch. Anh thấy gia đình ba người bàn bên cạnh gộp lại cũng chẳng ăn nhiều bằng em!”

Tôi liền đứng phắt dậy đuổi theo gã suốt nửa cây số.

5.

Sau khi về nội thành, vì phải đi quá xa nên tôi ngủ đến tận trưa hôm sau vẫn không muốn dậy.

Tam gia gọi vài lần tôi đều coi như không nghe thấy. Vậy là sau khi cạo râu xong, gã liền cầm dao cạo di một vòng trên cằm tôi.

Tiếng rung ro ro thành công làm tôi thức giấc.

Tam gia mỉm cười: “Dậy rồi hả?”

Tôi hỏi gã bằng vẻ mặt vẫn còn mơ ngủ, “Anh vừa cạo râu xong lại cho cái thứ đó lên cằm em, có phải em sẽ mọc thêm một đám râu không?”

Không đợi gã trả lời tôi đã nhào người xuống giường ấm ức bật khóc, chỉ cần nghĩ mình sẽ mọc râu đã thấy sợ hãi vô cùng.

Tam gia không cho tôi ôm chăn, nghiêm túc bảo: “Đừng khóc, không sao đâu. Đừng nói là mọc râu, dù em có mọc ở chỗ nào đi nữa anh vẫn thích em mà.”

Tôi thoáng sửng sốt rồi cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói của gã, có cảm giác câu nói đầy thương yêu này khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi xa xôi liền khóc toáng lên!