Anh Là Bầu Trời Của Em

Chương 11: Đặng Ninh



Chung cư. 

Duy Anh chần chừ nhìn chiếc giường đã bị một kẻ cao lớn thản nhiên mà xòa chân tay thoải mái nằm hết nửa già kia. Phân vân không biết làm sao, hôm nay.. 

Đặng Hải nhìn thái độ vân vê vạt áo kia không muốn lên giường liền quát: 

- Lên giường! 

- …!

- Còn đứng đó làm gì? Không lạnh à? 

Duy Anh ấp úng, nói ra mấy cái suy nghĩ trong đầu: 

- Em.. em hỏi là… giường anh.. em thấy khô rồi.

- Khô rồi thì sao?

- Em.. cũng xem kỹ rồi… không có gián, cũng.. không có kiến.. 

- Rồi sao?

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Duy Anh cúi đầu thật thấp: 

- Cũng.. cũng không có muỗi. 

Đặng Hải vò đầu, đảo mắt một vòng nhớ lại.

Cậu mở cửa sổ, mưa phùn thì thấm vào đâu, mãi không ướt được giường nên tạt nguyên thau nước.

Còn đi bắt nào muỗi nào kiến nào gián nào sâu.

Mỗi hôm thả vào một tý, để còn lấy cớ mà qua đây tranh thủ mò mẫm hít hà chút hương thơm mát ngọt kia chứ. 

Vậy nhưng mà hôm nay vì chuyện của Nguyễn Phong, tâm trạng của cậu vốn không tốt, cậu cũng chán chả thèm giải thích lấp liếm gì:

- Đây là nhà anh!, Anh thích ngủ đâu anh ngủ! Em dám có ý kiến? 

- Dạ.. Vậy.. vậy em ra sofa!

- Đứng nguyên đó! 

Đặng Hải bực bội quát lên:

- Em thử bước chân ra khỏi phòng xem nào! Anh liền không thương tiếc mà giã nát cúc!

- Giã.. giã.. cái gì cơ? 

Duy Anh còn chưa hiểu nổi, đã bị quát tới giật thót cả mình lần nữa.

- Lên giường! 

- …..!

Nhà này, thì đúng rồi, là của anh ấy… thế nên.. anh ấy muốn ngủ đâu thì ngủ, cũng là đúng nốt.

Duy Anh rụt rè chậm rãi leo lên giường., tôi tay rắn chắc không chờ được mấy động tác rùa bò đó, liền đảo tới, ôm chầm cả người cậu siết chặt vào lòng. 

Duy Anh không dám nhúc nhích dẫu chỉ là một chút, mà muốn nhúc nhích cũng khó.. cơ bắp kia.. vốn không phải là cậu có thể muốn là đẩy ra nổi. 

- Thế có phải ngoan không!

- Cứ làm người ta phải quát lên! 

- Chẳng ra làm sao! 

Nửa mừng nửa sợ, mừng, là vì nằm trong vòng tay này, trái tim cậu lại rộn ràng thiêu đốt đôi gò má đến ửng hồng..

Sợ, là vì vẫn không thể hình dung nổi, rút cuộc người ở đây, là có cảm giác gì đối với mình.....

Cậu không dám tin, những lời nói yêu thích luôn có thể tùy hứng nói ra kia, mấy phần là thật, mấy phần là giả.. 

Thế nhưng nhu thuận mà nép lên bờ vai này.. không bị chán ghét mà đẩy ra, đã khiến cậu sắp chìm trong cả núi đường ngọt ngào và hạnh phúc…

Chỉ có điều, bàn tay kia lại hư hỏng quá, chỉ tranh thủ cậu nằm một lát là sẽ liền làm loạn đụng chỗ này, chỗ kia một tý. 

Duy Anh cảm giác như thực mà như ảo. 

Bởi, nói thế nào, cậu vẫn là con trai…

Đêm nay, không có sự nháo loạn, không có một Đặng Hải vuốt ve lên cần cổ trắng của cậu mà hôn hôn trộm. Tất cả chìm vào trong im lặng rất lâu. 

Đặng Hải cất chất giọng trầm hơn ngày thường, cũng không quản khóe mi kia đang nhắm hay còn thức, đều đều nói: 

- Thực ra, anh không trách nó, vì sớm cũng chả còn thiết tha gì mấy cô kia, kể cả Phong nó có thực yêu cô nào đi nữa thì anh cũng chẳng giận.

- Vậy…sao lại..

- Thì là ngang bướng đó!. Đứa nào chả thế, chẳng muốn nhận mình sai, nên cứ mặc kệ thế thôi. Năm này qua năm khác. Cũng hơn ba năm rồi. 

Im lặng một lát, Duy Anh hơi nghiêng đầu lên:

- Anh ấy sắp đi du học rồi.. em nghĩ, trước khi đó anh ấy rất muốn cùng anh làm hòa.. 

- Ừ. Cứ biết thế. 

- Hôm nay lúc em trong quán net..

- Sao cơ? 

- Dạ? 

Duy Anh còn chưa nói hết câu đã bị Đặng Hải cắt ngang, lưng liền dựng thẳng dậy khiến Duy Anh cũng bật người lên theo:

- Em ra quán net? 

- ….!

Duy Anh biết là mình lại lỡ lời rồi, liền hơi chu môi lên, liếm liếm, cúi cúi đầu..

- Em.. em.. 

- À. Ra vậy. Vậy là nó gặp em trong quán net đúng không? 

- Vâng..

- Nói! tại sao em lại tới quán net, còn nữa, có đứa nào đụng chạm gì em không?!!!!!!

- Không.. không có! 

- Em có biết quán net toàn là mấy cái thằng chơi game chẳng ra cái gì không? Tại sao em lại giấu anh chuyện này? Mà em ra quán net làm gì? Nhà cũng có máy tính sao em không dùng? Còn nói là vô tình gặp nó ngoài chung cư. 

- Em xin lỗi, tại em sợ anh giận..

- Duy Anh! 

Đặng Hải bắt chộp lấy vai cậu:

- Tuy là anh hỏi em mấy lần em vẫn chưa nhận lời làm người yêu anh, nhưng mà – Anh nói cho em biết: 

- ??!!!

- Anh khỏi cần em trả lời nữa, Anh tự coi đó là đồng ý luôn! 

- Dẫu sao thì anh vừa đẹp trai lại còn giỏi, em cũng chả thiệt gì, cứ coi như em vớ được món hời đi. Anh cũng không nhỏ nhặt mà so đo với em.

- ???!!!!!!

- Còn nữa, tên khốn biến thái nào dám sờ mó tơ tưởng tới em, anh liền cho nó ra bã! 

Duy Anh thực sự bị màn tỏ tình quái đản này dập cho tơi bời đến mức không cả hiểu nổi, liền nhủ thầm trong lòng, Trước giờ… có mỗi mình anh là hay sờ mó em thì phải?! 

Đặng Hải một hồi thì thấy mình cũng hơi thô thô, lại thấy Duy Anh vẫn mãi cứ cúi đầu liền nhào tới hôn tràn lên tóc. Khó chịu mà bung ra: 

- Thật ra thì.. anh thích em, thích lắm. Thấy em đi với người khác anh tức không chịu được. Cái thằng Phong đó mặt mũi cũng khá lại còn học giỏi, anh sợ em bị nó cua. Anh cua gái không lại nó.. anh cũng sợ cua trai không lại nó nốt.

- Em…Em nhất định phải yêu anh. Nhất định không được đi với con bé Thanh Thu nữa. Anh ghen chết mất. Thật đấy. Lần trước tết anh đập hết 4 bộ cốc chén chỉ vì em úp hình với nó. 

- Với lại con bé đó không đẹp, Anh mới đẹp. Em xem – Đặng Hải vạch ngực mình ra đặt tay Duy Anh lên – ngực anh cũng lớn mà? 

- …!!!

- Còn nữa, của anh dài 22cen, lại còn to.

Duy Anh trợn trắng mắt rụt tay về. Đặng Hải lại bổ sung:

- Ừ, thì anh có nói hơi quá một tý, cụ thể thì 21 cen. 

- ….!!!Anh.. thực…

Duy Anh ngượng chín cả mặt, cậu không muốn nghe, không muốn nghe!

Cậu thoát khỏi lồng ngực Đặng Hải, quay đi dụi đầu lên gối, hai má đỏ ửng lên.

Đang nói tới cái gì kia chứ…

Cậu cũng không phải.. Không phải con gái mà ….ham cái kia.. mà vừa to với chả vừa dài!

Thực đáng ghét!

Duy Anh ghét bỏ mà xích tận ra một phía giường, trùm chăn kín mít.

Mặc cho kẻ nào đó gãi đầu giật chăn mãi mà không ra. 

- Haiz. Duy Anh. Em xem, anh không ôm em lại cảm thấy khó ngủ này.

- Hay là thôi, cho anh sờ dú em một cái đi.

- Nếu không được thì.. em sờ lại anh? 

- Hay là anh tuốt cho em nhé?

- Mông em dạo này căng thật đấy. 

Duy Anh mặt sắp nhỏ máu rồi, nhưng tên nào đó mặt trát đúng bằng xi măng. Ôm cả bọc chăn lại trong lòng:

- Ồi, mặc kệ đi. Hôm nay rút cuộc mình cũng có người yêu!

- Em không trả lời thì tức là mặc định rồi đấy, sau này cấm có cãi. 

- Ôi có người yêu mà không được chịch.. đáng thương thay. 

Duy Anh bặm môi.

Cậu không phải là không muốn trả lời… nhưng.. cậu là con trai…

Có thể sao? 

Càng nghĩ, càng rối một mảnh, khi bên cạnh đã cất lên tiếng ngáy nhẹ đều đều, Duy Anh mới từ trong nùi chăn nghiêng đầu ra. Ngủ thì há miệng, nước miếng cũng sắp rớt ra ngoài. Chân gác lung tung, tư thế xấu tới chẳng ra làm sao cả…

Duy Anh len lén nhìn, len lén dời lên đôi má ấy, một nụ hôn nhẹ.

Đặng Hải.. anh ấy … thực sự thích mình ư? 

Nếu, em là con gái.. thì tốt rồi. 

Và… nếu một thời gian nữa anh cảm thấy chán, hoặc.. lại có một người con gái mới xinh đẹp, ở bên anh..

Nhất định anh sẽ mau chóng quên đi thôi, đúng không?

Dù là có thực sự thích, cũng đâu thể nào… ở bên cạnh em.. một thằng con trai kia chứ?

Đặng Hải.. Vậy.. cứ cho là em đang mơ đi, cứ cho là em đang tự vui vẻ ngập tràn trong giờ phút này đi, em vẫn là muốn…tựa lên vai anh như..thế này….

Duy Anh mang một mớ tâm tình như thế, thiếp sâu vào giấc ngủ.

=========

Đặng Ninh mới 28, đã trở thành phó tổng của tập đoàn Đặng Phú.

Ông Phú vô cùng hài lòng, đối với thằng con trai thứ hai nghịch như quỷ sứ của mình thì chỉ cấp một căn chung cư. 

Thế nhưng với người con trai cả này, tự bản thân Đặng Ninh cũng đã kiếm đủ vài căn biệt thự cho riêng mình.

Năng lực có thừa, nói ít hiểu nhiều, vô cùng tự tin, vô cùng có khí chất của một người lãnh đạo,

Nếu không phải có cái bụng phệ và tuổi tác, mỗi khi đi cùng thằng con cả này, ông đều cảm thấy như mình bị lép hẳn sang một bên.

Thế nên chẳng có lạ gì khi mà Đặng Ninh chủ động dọn ra ở riêng ông cũng không có ý kiến, chỉ dặn dò lễ tết về sum họp là được. 

- -----------

Biệt thự X. 

Nguyễn Phong tỉnh lại, trên gáy rõ ràng truyền tới chút nhức mỏi, thế nhưng.. khi muốn chống tay dựng dậy, nỗi đau đớn truyền tới từ … chỗ khác.. mới khiến cậu thực sự phải cắn răng kêu lên một tiếng. 

Đau.. đau quá..

Sao mà nơi.. hậu huyệt lại đau như vậy…

Nguyễn Phong từ bỏ, không ngồi dậy nữa, nằm phịch trở lại giường, quan sát một chút..

Không phải phòng của cậu!

Vậy.. rút cuộc là… 

Đôi mày vừa nhăn lại lập tức đã giãn ra..

Cậu.. bị cưỡng hiếp? 

Nguyễn Phong đâu phải là kẻ ngu ngốc, càng không phải chưa từng tìm hiểu về việc làm tình giữa đàn ông. Và cái thứ đau đớn từ dưới hông truyền lên rõ một một như một đáp án chuẩn xác…

Nhưng…

Hít một ngụm khí to, Không cần phải đoán nữa. Đặng Ninh.. tên cáo già ấy! 

Gần đây đã có mấy lần cậu lảng tránh, anh ta cũng đã hắng giọng nói cái gì đó, cậu cũng không để ý nhiều..

Vậy mà thực sự…. anh ta lại thực sự làm cậu.! 

Trời ạ!

Phải mau rời khỏi đây…

Cố lết chiếc eo rã rời muốn đứng dậy, thế nhưng một bóng dáng cao ráo đã chặn tới trước đỡ cậu tựa xuống đầu giường. 

- Em nên nghỉ ngơi thêm.

Nghẹn một lúc Nguyễn Phong mới có thể bật ra: 

- Đặng Ninh anh… sao lại…

Đặng Ninh vốn trước giờ là người lạnh nhạt,càng chẳng phải là người lãng mạn gì, chỉ đơn giản ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nhìn vẻ mặt hoang mang của Nguyễn Phong mà xác nhận:

- Ừ. Hôm qua anh đã làm rồi. 

- Làm rồi? Tôi nhớ là trước đây tôi đã nói rõ với anh rồi cơ mà… tại sao anh lại? 

- Thì sao? 

Nguyễn Phong thực sự có xu hướng muốn giết người. Thế nhưng dẫu sao đây cũng là Đặng Ninh!, còn không phải kinh tế gia đình mình đều nương vào tập đoàn Đặng Phú sao? Thế nên cố gắng nén giận mà vò một góc chăn: 

- Anh… Anh rút cuộc nghĩ cái gì vậy hả? Anh có biết chuyện này…chuyện này là không thể nào!. Tôi.. không thích anh!

Đặng Ninh dường như không bằng lòng với câu trả lời kia, liền nhăn mặt: 

- Làm sao lại phải lằng nhằng thế? Tán tỉnh yêu đương phiền chết được. Cứ trực tiếp đem người về ăn luôn là tiện gọn nhất.

- !!!!Anh…. 

- Còn nữa, hồ sơ du học của em đã bị loại.

- Bị loại? Đặng Ninh.. anh…

- Anh nói rồi, anh rất thích em. Em nghĩ rời khỏi anh? Bớt mơ tưởng!

Nói chuyện với Đặng Ninh đã rất rất nhiều lần, rút cuộc thì cũng chẳng thể nào mà thắng cho nổi. Bởi với anh ta lý lẽ là một điều quá xàm, miệng lưỡi thương trường cậu cho dù thông minh cũng đọ không lại, 

Thôi thì đành… cắn lưỡi mà nhẹ nhàng:

- Nhưng ít ra.. chuyện này anh cũng phải hỏi ý kiến tôi trước chứ?