Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 44



Trần Tuấn Kiệt đứng trước cửa sổ phòng bệnh, nhìn những người bệnh đang đi dạo dưới vườn hoa, tâm trí lại dạo chơi ở nơi nào. Bà Sura bước ra từ phòng vệ sinh, nhìn cháu trai lại ngẩn người một chỗ. Một tháng ở lại đây ngày nào anh cũng ngẩn người vài lần, bà gọi mãi anh mới đáp lại một câu.

Lần trước bà nhập viện chỉ định ở lại mấy ngày kiểm tra, thật không ngờ bệnh tình chuyển biến xấu, bà phải nằm viện đến bây giờ, cháu trai cũng vì thế ở lại một tháng.

Bà biết cháu bà nhớ Jenny, bà đã khuyên anh trở về rồi nhưng anh không đồng ý, bà cũng thật hết cách.

Trần Tuấn Kiệt quay người lại đã thấy bà đang nhìn mình chằm chằm, anh ngượng ngùng ngồi cạnh bà. Thời gian này quả thật anh hay lơ đãng, nhưng anh lại không kiềm chế được mà luôn nhớ đến cô gái nhỏ của anh.

“Nhớ cô bé thì mau trở về đi, nhìn cháu thế này bà thấy cũng mệt.” Bà Sura lên tiếng khuyên nhủ.

Biết trước anh định nói gì bà liền nói tiếp: “Giờ sức khỏe của bà ổn định rồi, cũng sắp được xuất viện. Có Larry ở đây cháu còn lo gì. Cháu ở đây mà tâm hồn lại ở chỗ con bé, thế thì cháu ở lại đây có ích gì. Cẩn thận đến lúc cháu về muộn con bé lại chạy theo người khác mất rồi.”

“Bà, đợi bà ra viện rồi đuổi cháu đi cũng được.”

“Thằng nhóc ngang bướng. Hay là cháu lo sợ điều gì nên không về ngay? Sợ con bé còn nhớ người cũ? Hay là sợ không theo đuổi được con bé?”

“Bà, người đó rất quan trọng với cô ấy.”

“Chẳng phải cậu ta chết rồi ư? Con bé không thể sống mãi với kí ức. Cháu nếu yêu con bé thì hãy chăm sóc con bé, giúp con bé quên đi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới. Cháu nghĩ xem ngoài cháu còn người đàn ông nào yêu thương con bé như thế. Cháu chấp nhận để người khác ở cùng con bé ư? Cháu trai ngốc, yêu là phải mạnh dạn theo đuổi, cho cô ấy thấy cháu yêu cô ấy thế nào.”

Trần Tuấn Kiệt không nói gì, trong đầu nhớ lại câu nói của bà ‘Yêu là phải mạnh dạn theo đuổi, cho cô ấy thấy cháu yêu cô ấy thế nào’.

Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện chủ động theo đuổi cô. Nhưng anh sợ bóng dáng Vũ Minh trong cô quá lớn, sợ rằng một khi anh nói ra sẽ khiến cô xa cách anh. Có lẽ anh đã quá nhu nhược, vì yêu cô mà trở nên yếu đuối thế này.

Anh nhớ lại anh của trước khi gặp cô, dám nghĩ dám làm, không quan tâm tới cái nhìn của người khác, chỉ cần mình cho là đúng thì sẽ bất chấp tất cả. Anh có lẽ nên tìm lại mình, tìm lại dũng cảm và mạnh mẽ của ngày trước để theo đuổi cô.

Bà nói đúng, ngoài anh ra có người đàn ông nào lại yêu cô nhiều như thế, ai chăm sóc cô tốt hơn anh chứ. Nghĩ thông suốt, anh nói với bà Sura.

“Bà ơi, cháu nên về thật rồi.”

“Quyết định rồi?”

“Cháu quyết định rồi. Dù cô ấy có không yêu cháu, cháu cũng làm mọi cách khiến cô ấy yêu cháu, chấp nhận bên cháu cả đời.”

“Tốt! Tốt! Thế mới là cháu trai bà chứ.”

Trần Tuấn Kiệt cười, nhanh chóng gọi điện thoại đặt vé máy bay về nước. Trở về bắt đầu yêu đương thôi.