Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 40



“Anh ba, tìm được tung tích chị ấy rồi. Có thể chị ấy bị nhốt ở kho bỏ hoang dưới chân núi.”

Trần Tuấn Kiệt cúp điện thoại, ngay lập tức đi đến địa điểm đàn em vừa gửi qua. Anh liên tục tăng tốc, chỉ mong sẽ đến kịp. ‘Hàn Tuyết, chờ anh, anh nhất định sẽ đưa em bình an ra khỏi đó.’

* * *

Một mình Vương Hàn Tuyết trong căn phòng leo lắt ánh đèn, Phạm Lan Lan và La Chí Tường không biết đã đi đâu. Đêm đến nhiệt độ xuống thấp, Vương Hàn Tuyết dần cảm thấy lạnh cóng. Cái lạnh lại khiến cô tỉnh táo hơn hẳn.

Cô bắt đầu nghĩ cách trốn đi, nhỡ may Tuấn Kiệt và anh trai không tìm được cô thì cô cũng không thể ở đây khoanh tay chịu trói được. Cô cứa mạnh sợi dây trói lên cạnh ghế. Một lúc sau, dây trói đứt. Vương Hàn Tuyết nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay.

Cô nhanh chóng cởi dây buộc chân. Không gian ẩm thấp, xung quanh chứa đầy các thùng xốp loại to nhỏ khác nhau, chỉ có một cửa chính, không có cửa sổ. Cô đoán đây là một nhà kho bỏ hoang đã lâu.

Nhẹ chân đi về phía cửa, qua khe hở nhỏ cô thấy có một tên đang canh giữ bên ngoài. Vương Hàn Tuyết tìm được một thanh gỗ có vẻ chắc chắn, cô cầm chắc trên tay. Cô tạo tiếng động trong phòng, tên ngoài cửa nghe thấy quay lại mở cửa.

Vương Hàn Tuyết đứng cạnh cửa, giơ cao thanh gỗ lên. Khi tên canh giữ bước vào cô dùng hết sức đập mạnh thanh gỗ vào gáy hắn khiến hắn ngã xuống. Thấy hắn đã ngất, cô cảnh giác nhìn quanh rồi chạy đi.

Chạy chưa tới cổng Vương Hàn Tuyết đã bị một lực mạnh kéo lại. Gã đàn ông giữ chặt hai tay cô vòng ra sau lưng, đằng sau gã là La Chí Tường và Phạm Lan Lan.

“Thả tôi ra tên khốn.” Vương Hàn Tuyết hét lên.

“Tôi đã bảo anh phải canh cô ta cẩn thận mà.” Phạm Lan Lan nói.

La Chí Tường khuôn mặt u ám. “Hừ! Trói cô ta vào. Lần này chúng mày còn để cô ta chạy thoát thì tao sẽ xử cả lũ chúng mày.”

Vương Hàn Tuyết một lần nữa bị trói vào chiếc ghế trong căn phòng, nhưng lần này chúng trói chặt hơn rất nhiều, tay cô bị siết đến bật máu. La Chí Tường có vẻ đã tức giận, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Hàn Tuyết.

“Vương Hàn Tuyết, rượu mừng không uống cô lại muốn uống rượu phạt. Xem ra không dạy dỗ cô không được. Lan Lan, tiến hành kế hoạch của cô đi.”

“Hừ! Hàn Tuyết, lần này thì là do cô tự chọn đấy, đừng trách tôi.”

Phạm Lan Lan hất mặt ra hiệu với tên canh giữ, tên kia gật đầu rồi chạy ra ngoài. Một lúc sau gã đàn ông to con lúc trước Phạm Lan Lan dẫn đến lại tiến vào. Vẫn cười đê tiện, gã xoa hai tay vào nhau, ánh mắt không khỏi thích thú như sói đói nhìn thấy con mồi ngon. Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, Vương Hàn Tuyết hoảng sợ nhìn gã đàn ông đang cười dê tiến gần mình.

“ La Chí Tường, mau thả tôi ra. Anh muốn gì tôi sẽ bảo anh trai đưa cho anh. Chỉ cần anh thả tôi ra, các hợp đồng lớn của Nhất Thiên đều sẽ thuộc về La Thành.”

“Cô tưởng tôi ngu ngốc lắm sao? Thả cô ra, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tiểu thư của tôi, hãy tận hưởng đi. Ha ha ha”

Vương Hàn Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Tuyết! Tuyết!”

‘Là tiếng của Kiệt’ Vương Hàn Tuyết mở bừng mắt, như không dám tin vào tai mình. Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, xen lẫn đó là giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô.

Cửa phòng bị đạp đổ, Trần Tuấn Kiệt, Vương Nhất Băng và Vương Tử xuất hiện. Trần Tuấn Kiệt nhìn Vương Hàn Tuyết, trái tim treo lơ lửng suốt đêm nay cuối cùng cũng hạ xuống. Thật may, cô gái nhỏ của anh không sao. Thật may khi anh vẫn đến kịp lúc.

La Chí Tường sau một hồi kinh ngạc đã định thần lại, hắn gọi mấy tên đàn em xông lên. Trần Tuấn Kiệt rời mắt khỏi Vương Hàn Tuyết, tập trung hạ mấy tên trong phòng.

Đánh gục một tên ngay cạnh Vương Hàn Tuyết, Trần Tuấn Kiệt quay sang cởi trói cho cô. Được tự do, Vương Hàn Tuyết ôm chầm lấy Trần Tuấn Kiệt, tất cả mạnh mẽ như khi đối diện với La Chí Tường đều mất hết, nước mắt không kìm được mà chảy dài.

“Không sao rồi Tuyết, anh ở đây. Anh ở ngay đây. Anh xin lỗi, Tuyết.”

Vương Hàn Tuyết lắc đầu, những tiếng nghẹn ngào khiến cô không thể nói rõ ràng.

“Em...sợ. Sợ anh... đến không kịp.”

Trần Tuấn Kiệt ghì chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào cơ thể mình, như thế cô sẽ không phải chịu tổn thương nữa. Hai người ôm chặt lấy nhau, tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi cũng không thể tác động được tới họ.

Bên kia Vương Nhất Băng và Vương Tử có sự trợ giúp từ người của chú Sáu đã nhanh chóng giải quyết đám người La Chí Tường, trói hắn ta quỳ ở một bên.

Phạm Lan Lan đứng ở góc phòng, biết tình thế nay trở lên bất lợi với cô ta. Cô ta cầm con dao gọt hoa quả trên tay, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Vương Hàn Tuyết và Trần Tuấn Kiệt.

Dù sao cũng không còn gì để mất, cô ta cầm con dao đâm về phía hai người họ. Trần Tuấn Kiệt quay lưng về phía cô ta nên không nhìn thấy hành động đó, nhưng Vương Hàn Tuyết thì thấy. Cô đẩy Trần Tuấn Kiệt sang bên cạnh, còn bản thân thì hứng trọn một dao của Phạm Lan Lan.

“Tuyết!”

“Bé con!”

“Chị Hàn Tuyết!”

Trong tiếng kêu của ba người, Vương Hàn Tuyết ngã xuống, Trần Tuấn Kiệt ngay lập tức đỡ lấy người cô. Vương Nhất Băng chạy đến, hất Phạm Lan Lan ngã về đằng sau, có người tiến đến trói cô ta lại.

“Vương Tử, nhanh đi lấy xe.” Vương Nhất Băng hét lên.