Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 1: Mở đầu



Cô gái nhỏ lòngvòng hồi lâu mới tìm thấy nhà ăn trường học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Trung học Leiceste. Mẹ và anh trai muốn cô học ở Mỹ,nhưng cô lại thích Anh quốc, vì vậy cô chọn Leiceste ở Anh để du học.Vừa bước chân vào nhà ăn cô đã nghe thấy tiếng ồn ào.

“Thằng kia, mày mang khay cơm của mày ra bàn khác mau. Đại ca tao muốn dùng bàn này.”

Một nhóm người nhìn như côn đồ đang chỉ tay về phía một chàng trai. Côgái nhỏ nhìn chàng trai kia, thật đẹp trai. Lần đầu tiên cô nhìn thấymột người con trai đẹp không thua kém gì anh trai cô. Anh hình như làcon lai, cô thấy ở anh có nét của người phương Đông. Anh ngồi yên mộtchỗ, không nói gì, không có hành động gì, vẻ mặt lạnh nhạt không để ýtới mấy tên côn đồ đang đứng cạnh bàn anh. Thấy anh không nói gì, mấytên kia có vẻ tức giận.

“Thằng không cha không mẹ dạy nên không hiểu tao đang nói gì à, tao đã bảo mày cút khỏi đây cơ mà.”

Anh vẫn tiếp tục lặng im, nhưng không hề có vẻ gì sợ sệt, khí chất lạnh lùng của anh áp đảo cả một đám người.

“Thằng khốn, dám không để ý lời tao.” Tên cầm đầu bọn côn đồ giơ câygậy vẫn cầm trên tay lên, định đánh vào người chàng trai.

Cô gái nhỏ nhìn đến đây thì không nhịn được nữa. Cô chen qua đám người đứng cạnh chàng trai.

“Bàn này cậu ấy ngồi trước rồi. Mấy người đến sau thì tìm bàn khác đi. Ở đây ỷ đông hiếp yếu có phải là đàn ông không vậy.”

“Con ranh, không phải chuyện của mày thì tránh ra, cẩn thận tao cho mày ăn đập cùng thằng kia đấy.”

“Tôi đã gọi giáo viên cùng bảo vệ đến đây rồi. Trường có quy định không được gây sự trong trường. Các anh có gan thì thử đánh chúng tôi xem.”

Nói xong cô giơ điện thoại lên mở camera quay lại cảnh này.

“Tôi sẽ quay lại làm chứng cứ, để xem đứng trước giáo viên các anh có gì chối cãi.”

Cô gái nhỏ vừa nói xong thì một người chạy lại nói với nhóm côn đồ.

“Đi mau, giáo viên đến rồi.”

Đám người này có vẻ vẫn để ý đến nội quy của trường, nghe thấy thế thì đe dọa mấy câu rồi bỏ đi.

Lúc này cô gái nhỏ mới thở phào một cái, vừa rồi thật là nguy hiểm. Côngồi xuống cạnh chàng trai. Từ đầu đến cuối anh không hề nói câu nào,cũng chẳng cảm ơn cô đã giúp anh. Cô gái nhỏ cũng không hờn dỗi, đưa tay chống cằm quan sát anh. Càng nhìn càng thấy anh thuận mắt.

“Mình là Jenny, cậu tên gì thế?” Cô gái nhỏ hỏi anh.

Anh nhìn cô một cái rồi tiếp tục bữa ăn. Cô gái nhỏ nhìn thấy bảng tên trên áo anh.

“Mình biết rồi, tên cậu là Richard. Rất vui được làm quen với cậu.”

“Cô ra chỗ khác đi, tôi muốn ngồi một mình.” Cuối cùng thì chàng traicũng chịu nói, nhưng câu đầu tiên của anh lại là đuổi cô đi.

“Mình thích ngồi cùng cậu. Biết đâu lại có đám côn đồ nào đó đến giành chỗ với cậu nữa, mình sẽ đứng ra bảo vệ cậu.”

“Tôi không cần.”

“Thôi nào, chị đây vừa nhìn đã rất quý mến cậu. Chúng ta làm bạn đi.”

Chàng trai đứng lên định bỏ đi. Cô gái nhỏ ngay lập tức giữ tay anh lại.

“Mình nói thật mà, mình sẽ bảo vệ cậu ở trường, thật đấy.” Cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ.

Trong ánh nắng vàng của buổi sáng đẹp trời, chàng trai nhìn nụ cườitươi tắn của cô gái nhỏ, trên tay cảm nhận được làn da mềm mại tiếp xúc, lần đầu tiên không hất tay người lạ ra khỏi người anh. Một thứ gì đómới lạ bắt đầu len lỏi vào trong tim.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên có thểchưa phải là định mệnh, nhưng nó là duyên phận để kết nối hai con ngườixa lạ trở thành thân quen, biết đâu lại là bắt đầu của một câu chuyệntình đẹp mà chính người trong cuộc cũng không ngờ tới.