Anh Không Biết

Chương 6



Editor: KiL

Hóa ra phụ nữ khi uống say sẽ ăn nói linh tinh.

Giang Ngư Chu đã ngủ được một giấc, hiện tại lí trí vô cùng tỉnh táo. Ý thức được người phụ nữ này đã say đến bất tỉnh nhân sự, anh mở miệng nói: "Đi thay quần áo, tôi gọi người đưa cô về."

Hướng Vãn cúi đầu, mắt nhìn xuống mặt đất, "Quần áo ở nhà Tô Thuần rồi." Buổi sáng đi quá gấp, quên cầm theo quần áo.

Giang Ngư Chu cảm thấy người phụ nữ này lúc say rượu có chút đáng yêu hơn lúc thanh tỉnh, ít nhất là không giống con nhím đầy gai luôn đối nghịch với anh.

"Cô chờ một lát."

Anh xoay người vào phòng lấy áo vest của mình khoác vào người cô, Hướng Vãn cũng không đẩy ra, mặc anh nửa ôm đỡ đi xuống dưới lầu.

Tài xế đã chờ ở cửa khách sạn, Giang Ngư Chu đem người đỡ lên xe, sau đó cũng ngồi lên, sợ cô ngã ra, lại đưa tay ôm người vào trong ngực.

"Đưa cô ấy về trước rồi tới bệnh viện sau." Anh dặn dò tài xế, sau đó lại sợ người phụ nữ này ngủ luôn trên xe, liền hỏi, "Nhà cô ở đâu?"

Hướng Vãn mơ mơ màng màng, nghe thấy có người hỏi, cũng mặc kệ là ai liền nói luôn địa chỉ, lúc này Giang Ngư Chu mà có đem cô đi bán sợ rằng cô cũng không biết.

Xe đến trước cửa tiểu khu, Giang Ngư Chu đánh thức người phụ nữ đang say ngủ trong ngực, Hướng Vãn mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần kề, đột nhiên lập tức đẩy ra.

Giang Ngư Chu không kịp phòng ngừa, thân thể ngã ra phía sau, đầu bịch một tiếng đập vào cửa sổ xe.

Anh che gáy lại phàn nàn: "Cô cái người này sao chẳng nói đạo lí gì thế, tôi tốt bụng đưa cô về, cô thế mà sử dụng bạo lực với tôi?"

Hướng Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy quả nhiên đã tới nhà mình, ý thức cũng dần dần trở lại.

"Cảm ơn, Giang tổng." Nói xong đẩy cửa ra, lập tức xuống xe.

Giang Ngư Chu nhìn người phụ nữ càng đi càng xa ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng: Quả nhiên tỉnh táo rồi lại biến trở về thành con nhím.

Qua một lát, anh cúi đầu, đang lúc trầm mặc lại bỗng nhiên cười rộ lên: Cô nhóc này, ngủ một giấc còn làm bẩn quần áo của tôi.

Nhưng mà tính ra, ôm thân thể mềm mại trong ngực lúc nãy, thực ra anh cũng rất hưởng thụ.

"Lái xe, đến bệnh viện."

Lúc Hướng Vãn kéo lại quần áo bước vào cửa nhà, Hướng Duy Trân đang xem TV, thấy con gái đã về mà trên người lại còn khoác áo của đàn ông, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi, tiến lên đỡ người vào nhà vệ sinh rửa mặt trước, sau đó lại đỡ về giường.

Hướng Vãn chạm vào giường liền ngủ mất, lúc này Hướng Duy Trân mới xách cái áo kia lên, đầu tiên là ngửi ngửi, ngoài mùi rượu ra cũng không có mùi gì khác, sau đó bà đem áo mở ra nhìn nhãn hiệu, một chuỗi chữ cái tiếng Anh, cũng không thấy quen thuộc.

Cuối cùng cũng chỉ hiểu được cái mã số áo: 185.

Ừm, còn ổn, cái đầu rất cao.

Hướng Vãn ngủ một giấc đến ngày hôm sau mới tỉnh, di chứng say rượu làm cả ngày đều đau đầu, chỗ nào cũng không muốn đi, hai ngày được nghỉ cứ thế hỗn độn trôi qua.

Buổi sáng thứ hai đi làm, Hướng Vãn tìm một cái túi, bỏ cái áo của Giang Ngư Chu vào, rốt cuộc không nhịn được tò mò, liếc mắt nhìn vào nhãn hiệu áo, sau đó nói thầm: Thổ hào.

Giữa trưa bớt chút thời gian lên phố, đem quần áo đưa đến cho tiệm giặt ủi, lại mua chút đồ ở ven đường, thuận tiện đến bệnh viện thăm Tô Thuần.

Thương thế của Tô Thuần cũng không đáng ngại, chẳng qua trong lòng tức giận đầy một bụng, xảy ra sự việc này trong hôn lễ thì có cô dâu nào nén giận được, huống chi người khởi xướng lại là chồng mình chứ.

Hướng Vãn khuyên hai câu, bởi vì còn phải về trường nên cũng không ở lâu, trước khi rời đi cô lấy ra hóa đơn thanh toán quần áo của tiệm giặt ủi: "Có thể phiền chị đưa cái này cho Giang tổng được không?"

Tô Thuần liếc nhìn một cái, cười rộ lên: "Sao không tự đưa cho người ta đi?"

Hướng Vãn gẩy gẩy tóc trên trán: "Đến cùng có giúp hay không hả?"

"Không giúp."

Hướng Vãn chậc một tiếng, thu lại tay, không nói gì nữa.

Tô Thuần chỉ nhếch miệng cười: "Người ta tốt bụng cho em mượn áo, em không tự đem đi trả thì có thấy thất lễ không? Huống hồ trong chốc lát chị không thể xuất viện, lão Giang cũng đâu thể mỗi ngày đều tới đây nha? Em nói có đúng không?"

Hướng Vãn cúi đầu nhìn mũi chân, mũi chân chà chà trên đất, "Em không có số của anh ta."

"Chị có đây, hay là?"

Hướng Vãn ngẩng mặt, nghiêng đầu cắn môi: "Cho em đi."

Quần áo lấy về đã được ba ngày rồi, Hướng Vãn cũng không gọi vào số điện thoại mà Tô Thuần đưa, sau đó cô có chút khinh thường bản thân, cô chính là cầm được thì buông được, ra tay dứt khoát, có lúc nào mà thiếu quyết đoán như vậy.

Rốt cuộc là sợ hãi cái gì chứ?

Hướng Vãn nói với chính mình, cô mới không phải là sợ hãi cái gì, chẳng qua là lười để ý cái đồ lưu manh kia thôi.

Mấy ngày nay Hướng Duy Trân vẫn luôn chú ý đến chiếc áo kia trong phòng của con gái, ngày đó cô đem ra ngoài, cách ngày lại cầm trở về, còn có thêm cái túi giấy của tiệm giặt ủi.

Bà nghĩ thầm, chẳng lẽ lần này con gái muốn dẫn người về ra mắt? Đây chính là con gái lớn lên xe hoa lần đầu.

Trong lòng bà mừng thầm, đứa nhỏ này cuối cùng cũng thông suốt, chịu đưa thằng nhóc về nhà chơi. Nhưng mắt thấy đã qua ba ngày, một chút động tĩnh cũng không có, làm Hướng Duy Trân có chút ngồi không yên, ít nhất bà phải biết chiếc áo kia là chuyện gì xảy ra.

Lúc Hướng Duy Trân vào phòng, Hướng Vãn đang luyện yoga trên sàn nhà, dạng thẳng chân thành hình chữ Nhất (一) ở dưới đất.

"Chưa ngủ sao?" Khi nói chuyện vẫn cẩn thận đi lướt qua đôi chân nhỏ dài kéo dài trên mặt đất kia, ngồi vào trên mép giường ở đối diện.

"Còn sớm mà, con tập thêm một lát." Hướng Vãn phối hợp động tác, xoay qua nửa thân mình.

"Tiểu Vãn, mẹ có chút việc muốn hỏi con."

"Vâng, mẹ hỏi đi."

Hướng Duy Trân nhìn con gái, "Bộ vest kia là chuyện như thế nào thế? Mẹ thấy con đem về đã mấy ngày."

Thân thể đang ép xuống của Hương Vãn dừng giữa không trung, chậm rãi ngồi thẳng, đôi tay chống xuống sàn, cả người lưu loát nhảy lên. Hướng Duy Trân nhìn động tác của cô không chớp mắt.

Làm một vài động tác hoạt động chân cẳng tượng trưng, đầu tiên Hướng Vãn cho mẹ cô một liều thuốc an thần: "Mẹ, ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều."

Trái tim Hướng Duy Trân quả nhiên hạ xuống, vui mừng vô ích, tính cách con gái bà biết chứ, có chuyện gì khẳng định sẽ thừa nhận, không chuyện cũng sẽ không bịa đặt nói dối.

"Mẹ không có nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy kì quái, con đem về đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa trả lại cho người ta." Dừng một chút, rốt cuộc không che giấu được sự tò mò, đổi giọng hỏi, "Là ai vậy?"

Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn mẹ cô, nói thật, cô rất bội phục mẹ mình, nhiều ngày như thế mà vẫn nhịn được không hỏi.

"Một người đàn ông."

"Mẹ đương nhiên biết là đàn ông, vấn đề là.... Mẹ có quen biết không?"

Hướng Vãn lắc đầu, "Mẹ không biết đâu, là bạn của chồng Tô Thuần, ngày đó cũng làm phù rể."

"À." Hướng Duy Trân gật gật đầu, "Vậy sao cậu ta lại đưa áo cho con mặc?"

"Hôm đó con đi vội, quần áo còn để ở nhà Tô Thuần, sau đó chẳng phải ở khách sạn xảy ra chút chuyện sao, con cũng không có cách nào quay về nhà chị ấy lấy quần áo, cho nên người ta liền đưa áo cho con khoác."

Hướng Duy Trân lại à một tiếng, lại cảm giác vẫn có chút không đúng, nghiêng đầu suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một chút sơ hở: "Vậy sao con còn chưa đem trả lại cho người ta? Để ở nhà làm cái gì?"

Thưởng thức sao?

Hướng Vãn nắm lấy tóc trên đầu, cảm giác mẹ cô đưa ra vấn đề càng ngày càng sâu sắc và tiến bộ. "Còn không phải bởi vì, bởi vì anh ta đi công tác rồi sao, mà áo này đắt tiền như vậy, con dù sao cũng nên tự mình đưa đến tay anh ta, mẹ nói có phải không?"

"Đó là đương nhiên." Hướng Duy Trân gật gật đầu, "Áo của cậu ta rất đắt à? Hãng nào thế?"

Trên tay lỡ dùng sức, Hướng Vãn cào trúng lỗ tai, trong miệng kêu một tiếng, "Có nói mẹ cũng không biết đâu, được rồi được rồi, con đi ngủ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau khi mẹ cô đi, cô cầm lấy điện thoại, gõ một hàng chữ, nhìn nhìn, xóa bỏ.

Điện thoại ném một bên, cô thẳng người ra nằm trên giường.

Liếc mắt nhìn, túi áo kia vẫn còn treo trên giá.

Thật giống như đang cười nhạo cô.

Hướng Vãn thở hắt ra, cắn cắn môi, ngồi thẳng dậy.

Duỗi tay cầm lấy điện thoại, gọi đến một dãy số.

Tiếng chuông quy củ vang lên hồi lâu mới có người nhận, "Ai vậy?" Từ trong loa truyền đến giọng nam thuần hậu, mang theo một loại công thức hóa nhạt nhẽo.

Hướng Vãn nuốt nước bọt nói, "Giang tổng, là tôi, Hướng Vãn."

"Ừ." Anh lên tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng, lại không nói thêm gì.

Cái phản ứng này làm cho Hướng Vãn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà cô vẫn giải thích lí do gọi điện đến, "Áo đã giặt sạch rồi, ngài xem lúc nào thì thích hợp, tôi đem qua cho ngài."

"Tùy ý." Đầu bên kia ném lại hai chữ không có cảm xúc gì.

"Ngày mai được không? Buổi chiều tôi đưa đến công ty cho anh."

"Buổi chiều không được, tôi có việc rồi."

Hướng Vãn khắc chế xúc động muốn quăng điện thoại, tốt tính mà nói: "Vậy khi nào ngài rảnh?"

"Sáng ngày mốt đi, tôi ở nhà."

Hướng Vãn nhướng mi, "Ngài ở chỗ nào?"

"Tôi gửi cho cô."

Cúp máy, Hướng Vãn ném điện thoại lên giường, không thèm nhìn thêm, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm, một cuộc gọi mà làm cho lòng cô bốc lửa, cả người cũng đổ đầy mồ hôi.

Tên đàn ông này đúng thật là.

Tắm rửa xong đi ra, trên điện thoại cô có thêm một tin nhắn lẳng lặng nằm ở đó.

Hướng Vãn cầm điện thoại, sắc mặt dần dần lặng im, tin nhắn kia ở trước là địa chỉ, đằng sau lại là ba chữ khiến tim người đập thình thịch: Tôi chờ cô.

Ba chữ, nói lên hết thảy tang thương.

Hướng Vãn dựa vào đầu giường, bất động một lúc lâu.

Có một số việc không chịu nổi sự nhắc nhở, có chút cảm tình không nhịn được một lần nữa trêu chọc.

Trong lòng cô, mảnh đất khô cằn kia đã có chút ẩm ướt, hạt giống ngủ vùi lâu ngày bắt đầu bừng bừng phấn chấn muốn nảy mầm. Hướng Vãn nói với bản thân, đây không phải là chuyện tốt, thật sự không phải.

Thói quen sinh hoạt của Hướng Vãn rất tốt, bất kể xuân hạ đều sẽ rời giường lúc năm giờ rưỡi, sau đó chạy năm vòng quanh công viên sau tiểu khu, sau khi trở về thì tắm rửa ăn bữa sáng, giặt xong quần áo vừa lúc bảy giờ, đi làm. Cô không phải là chủ nhiệm lớp, chỉ cần trước lúc bảy giờ rưỡi chấm công là được.

Thứ bảy, cô theo lẽ thường rời giường, tập luyện. Dùng bữa sáng xong cô theo mẹ đến chợ bán thức ăn, tới chín giờ, cô xách túi ra cửa.

Hướng Duy Trân ở phòng khách lột đậu tương, nhìn cô ra cửa hỏi: "Trưa con có về ăn cơm không?"

"Về chứ." Tiếng nói dần dần bị cửa lớn ngăn cách.

Hướng Duy Trân yên lặng thở dài.

Hướng Vãn lên xe buýt ở chỗ cửa tiểu khu, ngồi qua năm trạm, xuống xe, đổi một chuyến khác, lại thêm ba lần chuyển xe, rốt cuộc cũng tới được tiểu khu mà kẻ có tiền tập hợp: Hoa Viên Thành Thị.

Lần đầu tiên cô tới đây, có chút không biết đâu là nam bắc.

Vừa vặn phía trước có một bảo an đang tới đây, thấy cô nhìn đông nhìn tây, nhiệt tâm hỏi han: "Cô muốn tìm người sao?"

Hướng Vãn quay đầu, cười cười với người đến, "Cháu tìm tòa nhà số 8 khu A."

Bảo an hơn bốn mươi tuổi, thấy là một cô gái xinh đẹp, tự nhiên cũng rất nhiệt tình, chỉ chỉ hướng bên trái, "Bên kia, đi qua con đường này là đến."

"A, cảm ơn ạ."

Mỹ nữ đi rồi, ông chú bảo an gãi gãi đầu, "Hôm nay có chuyện gì thế, mỹ nữ đều đến tìm toà nhà số 8 khu A." Tiếp theo bỗng nhớ tới người ở đó là ai, tức khắc bừng tỉnh.

Có điều......

Ông chú bảo an nhìn thoáng qua phía sau, lo lắng sốt ruột mà nghĩ, sẽ không đánh nhau đâu nhỉ.

Tiểu khu này có kết cấu hỗn hợp, bên phải là khu dân cư cao tầng, bên trái còn lại là những biệt thự ba tầng, so với sự lộn xộn hỗn loạn phía trước khu dân cư, khu biệt thự bên này rõ ràng sạch sẽ hơn rất nhiều, không nói cái khác, ít nhất ở đây cũng không có đỗ xe ven đường lung tung loạn xạ.

Hướng Vãn nhìn thấy biển số biểu thị tòa nhà số 8, lúc tìm được khu A, phát hiện cửa đang mở.

Cô tiến vào sân nhỏ, bước lên bậc thềm, khi đi tới dưới mái hiên, cô thấy có một người đang đứng gần cửa.

Một người phụ nữ, mặc một chiếc váy màu đỏ cộc tay, cô ta nhìn người trong phòng, ngực lên xuống phập phồng.

Hướng Vãn trong đầu ngẩn ra một chút, có chút không biết nên tiến lùi ra sao.

Người phụ nữ lúc này cũng nhìn thấy cô, đôi mắt gắt gao trừng cô.

Hướng Vãn như là phản xạ có điều kiện, mở miệng giải thích: "Tôi ở tiệm giặt ủi, đến đưa quần áo."