Anh Không Biết

Chương 17



Editor: KiL

Trở lại phòng bao, Hướng Vãn có chút không yên lòng, xung quanh ăn uống linh đình tiếng cười không ngừng, mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa.

Có lẽ sau một khắc cánh cửa này sẽ bị đẩy ra, sẽ có người đi vào.

Sau đó tất cả mọi chuyện đều bị phơi bày ở trước mắt, có người kinh ngạc, có người kinh hãi, có người một mặt chờ mong... Có một đoạn ngắn lại hiện lên trong đầu cô: Hành lang bệnh viện lạnh lẽo, người đàn ông trẻ tuổi nóng nảy giận dữ, người đàn ông trung niên với vẻ mặt không biết phải làm sao, bên trong tiếng chỉ trích liên tục không ngừng, có cô bé trốn ở góc tường khóc đến ẩn nhẫn lại tuyệt vọng.

Vì sao các người cũng không chịu tin tưởng tôi?

Vì sao chú cũng không tin cháu?

Các người đều là người xấu, người xấu!

Rễ cây thối rữa ghim trong lòng dường như ngấm nước, dần dần bành trướng, Hướng Vãn tựa như nuốt phải chì, trong lòng nặng trĩu, có chút kiềm nén.

"Thế nào rồi?"

Một tiếng hỏi han đánh vỡ trầm tư, Hướng Vãn ngẩng đầu, Giang Ngư Chu đang hết sức chăm chú nhìn cô.

"Không có gì." Cô trả lời.

Giang Ngư Chu nhẹ nhàng ồ một tiếng, trên mặt anh hoàn toàn lộ ra vẻ không tin tưởng, nhưng cũng không nhiều lời.

Trên bàn rượu vẫn náo nhiệt như cũ, Hướng Tuấn uống rất high, lại thêm mấy người đàn ông lịch sự đều thoải mái trên bàn rượu, lập tức quen biết được mấy ông anh tinh anh trong các ngành, Hướng Tuấn vui vẻ đến không kìm được mình, chỉ có thể liên tục mời rượu người ta.

"Em uống ít một chút." Hướng Vãn quay đầu nhắc nhở cậu ta.

Hướng Tuấn đã hơi say, hai gò má hồng hồng, quay đầu lại cười với cô một tiếng, "Không cần lo lắng, Giang tổng nói, anh ấy đã tìm cho chúng ta người lái xe thay, hôm nay chúng ta cứ uống thoải mái, không say không về."

Việc đã đến nước này, Hướng Vãn nói gì cũng là dư thừa, đành phải tùy cậu ta.

Lúc kết thúc, năm người bọn họ xử lí năm bình rượu, bốn người khác đều tỉnh táo, chỉ có Hướng Tuấn là say như chết. Cuối cùng hai người Kỷ Minh Thành và Chu Tề Dương cùng dìu đỡ mới thuận lợi đem cậu ta dẫn xuống lầu.

"Một lát nữa em đi cùng xe với tôi, Hướng Tuấn thì cứ để mấy người kia phụ trách đưa về nhà." Lúc ra cửa, Giang Ngư Chu nói với Hướng Vãn. Đêm nay anh cũng uống không ít, nhưng trạng thái vẫn tốt như cũ, lúc nói chuyện với cô, đôi mắt kia vẫn trong trẻo như cũ đến không thể tưởng tượng nổi.

Kì thật Hướng Vãn muốn cự tuyệt anh, nhưng nhìn thấy phía trước là Hướng Tuấn bị người lái thay nâng lên xe, cô vẫn là lựa chọn trầm mặc.

"Cậu nhỏ?" Lúc này, một tiếng nói thanh thúy truyền tới, Hướng Vãn và Giang Ngư Chu cùng quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái đi từ trong đại sảnh khách sạn ra tới, tóc xoăn dài, váy liền áo màu hồng, bước đi không quá ổn định đến chỗ họ.

Hướng Vãn lên tiếng: "Tôi đến bãi đỗ xe chờ anh." Sau đó không đợi anh trả lời, quay người rời đi.

Khi Giang Ngư Chu quay đầu, Hướng Vãn đã xuống bậc thang đi về phía bãi đỗ xe u ám, trong lòng anh buồn cười, người phụ nữ này thế mà nhát gan như vậy, nghe được là người nhà anh thì lập tức chuồn mất.

"Cậu nhỏ, thật sự là cậu mà, lúc mới nãy ra khỏi thang máy cháu còn tưởng mình nhìn nhầm." Giang Ninh chạy tới bên cạnh anh, đưa tay kéo cánh tay anh.

Giang Ninh là con gái một của chị gái Giang Tâm Duyệt cùng cha khác mẹ của anh, năm nay 22 tuổi, vốn theo học khoa Mỹ thuật của một trường Đại học ở đây, sau khi tốt nghiệp vào tháng sáu thì Giang Ngư Chu đã nhờ quan hệ để cháu gái ở lại trường, khai giảng là chính thức đi làm.

"Trễ vậy rồi mà còn chơi ở bên ngoài?" Giang Ngư Chu nghiêng đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn cô ta, đừng nhìn bản thân anh bình thường phóng túng không bị trói buộc, nhưng lại đối với con cháu trong nhà mình vẫn có chút phong phạm của trưởng bối, đặc biệt là hai đứa con của anh hai anh còn có chút sợ anh.

Giang Ninh le lưỡi, nói: "Cháu đi với bạn học."

Mấy người trẻ tuổi đứng bên cạnh nhanh chóng phụ họa, "Chúng cháu sẽ đưa Giang Ninh về nhà an toàn, cậu nhỏ cứ yên tâm." Mấy người trẻ tuổi miệng ngọt, còn có người đang nói cậu nhỏ của Giang Ninh rất đẹp trai.

Giang Ngư Chu không kìm được, cười lên, "Lần sau không được đi trễ như vậy, mẹ cháu cũng không nói gì cháu sao?"

"Cháu đã nói với mẹ rồi, trước mười giờ rưỡi nhất định sẽ về, bây giờ mới mười giờ." Giang Ninh cười giải thích với anh, nghĩ một chút nói, "Nếu không cậu nhỏ đưa cháu về đi."

Giang Ngư Chu suy tư một chút, trả lời: "Đêm nay không được, cậu còn có bạn đang chờ."

Giang Ninh nghe xong, nhớ tới vừa rồi quả thực nhìn thấy một cô gái đứng cùng với anh, lúc cô ta tới thì rời đi, liền cười hỏi: "Là vừa rồi đó sao?"

"Ừm."

"Bạn gái?"

Giang Ngư Chu nghiêng đầu nhìn cô ta, không trả lời, đôi mắt kia nhấp nháy, lại mang theo ý cười tràn đầy.

Giang Ninh thấy cái vẻ mặt này của anh là biết ngay anh thừa nước đục thả câu, đồng thời tám chín phần mười là cô ta đoán đúng, liền cười nói, "Cậu không nói thì cháu sẽ về nhà nói với bà ngoại, cháu nghĩ bà nhất định cũng muốn biết người vừa rồi kia rốt cuộc là người như thế nào."

Giang Ngư Chu hừ một tiếng, "Còn nhỏ mà đã nhiều chuyện như vậy, trở về để mẹ cháu quản cháu cho tốt. Nhanh đi về đi, đến nơi thì gửi tin nhắn cho cậu."

"Biết rồi ạ." Tiếng Giang Ninh vang lên sau lưng anh.

Lúc Giang Ngư Chu đi tới, Hướng Vãn đã ngồi vào trong xe, anh cũng mở cửa xe ngồi vào, xe khởi động, tấm ngăn dần dần hạ xuống.

Trong xe không mở đèn, tầm nhìn u ám, Giang Ngư Chu nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa rồi là con gái của chị tôi, chỉ nhỏ hơn em có vài tuổi, tôi còn muốn giới thiệu cho bọn em làm quen nữa đấy, em lại chạy mất."

"À, tôi cho là anh có việc, sợ ảnh hưởng đến bọn anh." Hướng Vãn trả lời anh.

Giang Ngư Chu không nhúc nhích nhìn cô, ánh mắt sâu kín rơi trên mặt cô, mặc dù lộ ra bộ dáng rất bình thản, nhưng ánh mắt tinh nhuệ kia lại giống như muốn đem người nhìn thấu.

"Hướng Vãn, em có tâm sự." Qua thật lâu, anh mở miệng nói ra, giống như tuyên bố một sự thật, giọng điệu khẳng định, không cho phép nói chen vào.

Trong lòng Hướng Vãn khẽ động, một lúc lâu không nói được gì. Cái người này sao mà khôn khéo, chuyện gì cũng không thể gạt anh được, chỉ là có một số việc anh vẫn bị qua mặt, bởi vì liên quan vào trong đó quá nhiều tình cảm, người sáng suốt đến đâu cũng sẽ có phán đoán sai lầm.

Giang Ngư Chu dựa tới gần, đưa tay ôm lấy cô, "Rốt cuộc là em có chuyện gì, có thể nói cho tôi, chuyện em không giải quyết được thì để tôi giải quyết."

Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô, mặc dù trong xe mở ra hơi lạnh, nhưng Hướng Vãn vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ của anh, giờ phút này anh là nhiệt tình, chân thành, không nghi ngờ gì nữa.

Hướng Vãn có chút tham luyến cảm giác này, giống như ngày hôm đó của nhiều năm trước.

Chỉ tiếc tình cảm dù sâu đậm cũng không sánh được với hiện thực, huống chi là cảm giác hư vô mờ mịt.

Hướng Vãn cắn cắn bờ môi của mình để cho mình tỉnh táo hơn chút, có lẽ nguyên nhân vì uống rượu nên tinh thần của cô có chút hoảng hốt. Mỗi lần cùng nhau uống rượu với Giang Ngư Chu, trạng thái của cô luôn không đúng, vài ly rượu đã có thể say đến như vậy.

"Không có gì, chỉ là uống rượu nên nhớ tới chuyện không vui lúc còn nhỏ thôi."

"Thật sao?" Anh tiếp lời, duỗi một tay đỡ lấy gáy cô, "Có thể nói với tôi một chút không?"

Không biết bắt đầu từ lúc nào, sự tương tác giữa cô và Giang Ngư Chu trở nên gắn bó thân thiết như thế, trước kia hai người vừa thấy mặt nếu không phải là đấu võ mồm thì chính là động thủ, mà bây giờ thì sao? Anh như một trưởng bối tới an ủi cô, ý thức vừa thanh tỉnh không lâu lại có dấu hiệu chìm xuống.

"Lần sau đi, hôm nay muộn rồi." Hướng Vãn trả lời, cô thấy xe đã đi vào con đường tới cửa tiểu khu cô ở, mấy phút đồng hồ sau là có thể đến nơi.

Giang Ngư Chu liếc ra bên ngoài cửa sổ, nghe cô nói như vậy cũng không cưỡng cầu nữa, "Được, sau này hãy nói. Dù sao chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội." Anh ngồi thẳng người, cùng cô đối mặt hai giây.

"Tôi muốn hôn em." Anh bỗng nhiên nói.

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, "Anh......"

"Tôi cái gì?" Anh quả quyết đưa mặt ngang nhiên xông qua, bờ môi dán vào miệng cô, "Đêm nay tôi vừa xuất tiền vừa xuất lực, chẳng lẽ em không nên cho tôi một cái goodbye kiss sao?"

Mời khách là anh tự nguyện, thậm chí có thể nói là anh kiên quyết đoạt lấy, hiện tại lại đòi hỏi khen thưởng, đây không phải là quá vô sỉ sao? Nhưng khi hơi thở nóng bỏng của anh phả ra trên mặt cô gần trong gang tấc cùng hô hấp của cô, cô phát hiện chính mình không nói ra được lời cự tuyệt.

Giang Ngư Chu là ai, nhìn ra cô chần chừ, môi khẽ động, hôn cô.

So với đêm hôm đó ở trong xe lướt qua rồi thôi, lần này anh hôn tương đối sâu, cũng càng thêm tập trung tinh thần.

Hướng Vãn có chút hít thở không thông, kìm lòng không được hé miệng, không khí trong lành và anh cùng xông vào......

Toàn bộ thế giới đều bị đóng băng, trong đầu trống rỗng, xúc giác, khứu giác hoàn toàn đều là người trước mắt này. Cô như con thuyền nhỏ nước chảy bèo trôi bên trong sóng gió, tất cả trập trùng đều đi theo anh. Sóng lớn hết cái này đến cái khác giống như đổ ập xuống, Hướng Vãn cảm thấy mình có thể sẽ bị lật đổ bất cứ lúc nào.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh dừng lại, đặt đầu lên vai cô, dựa vào cô, nhẹ nhàng thở dốc.

"Cảm giác bây giờ của em là gì?" Lại qua một lúc, Hướng Vãn nghe thấy tiếng anh từ bên tai truyền đến, trầm thấp lại khàn khàn.

Hướng Vãn không trả lời anh.

Giang Ngư Chu tiếp tục lẩm bẩm: "Tôi biết cảm giác của em là gì." Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nếu tôi tiếp tục, đại khái đêm nay em sẽ theo tôi thôi."

Một câu thức tỉnh Hướng Vãn, cô mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe cũng đã sớm dừng ở cửa tiểu khu, cách đó không xa có người đưa lưng về phía bọn họ mà hút thuốc, không thể không nói rằng tài xế của Giang Ngư Chu rất thức thời.

Hướng Vãn đẩy anh ra, quay đầu mở cửa, "Hôm nay cảm ơn anh." Tiếng cảm ơn này cô nói rất qua loa, ngay cả đầu cũng không quay lại đã xuống xe.

Giang Ngư Chu không lên tiếng, chỉ nhìn lấy bóng lưng cô rời đi, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Đêm nay, Hướng Vãn mất ngủ.

Có chút việc dường như đang phát triển theo phương hướng không thể khống chế, mà sự do dự không quyết của cô và bản năng lưu luyến nơi đáy lòng cuối cùng rồi sẽ mang đến cho mình phiền phức không nhỏ, hoặc là vạn kiếp bất phục.

Một lần cuối cùng, đây sẽ là một lần cuối cùng đối với anh không cách nào kháng cự, trong lòng cô nói với mình, bắt đầu từ ngày mai, mình phải kìm cương bên bờ vực, mình phải cùng anh ta phân rõ giới hạn, mặc kệ anh ta lại nói cái gì, dù là lời hay ý đẹp, mình cũng không thể gặp lại anh ta nữa.