Anh Hùng Thời Loạn

Chương 34: Anh yêu em



“Lại đây" Anh nói, giọng hơi khàn.

Trình Thanh Lam ngẩn người gần năm giây đồng hồ, biết thừa còn cố hỏi: “Tới....tới làm gì?”

Diệp Diễm im lặng, ánh mắt kiên định: “Bây giờ về vẫn còn sớm, Giai Tân chưa chắc đã đến. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát.”

Nhìn bộ dạng của anh, một kẻ chưa hiểu nhiều về phương diện nào của chuyệnnam nữ như Trình Thanh Lam, lại mang tâm lý may mắn tin tưởng rằng anhchỉ muốn cô “nghỉ ngơi” một lát thôi. Cô đi đến, cách anh khoảng mộtmét, ngồi xuống bên cạnh anh: “Phù, mệt thật đấy. Nhưng mà hôm nay rấtvui, cuối cùng cũng thấy được thế kỉ XXIII....”

Nửa câu sau bị thay thế bởi một hơi thở khác, vai Trình Thanh Lam bỗng hơiđau, thân thể ngã xuống giường, bóng dáng cao lớn của Diệp Diễm chắn điánh sáng. Hai tay anh giữ chặt Trình Thanh Lam, hai chân quỳ giữa haichân cô.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Trình Thanh Lam chỉ thấy đôi mắt đen thẳm kianhư có cái gì đó đang thiêu đốt, sắc bén vững vàng nhìn chằm chằm vàocô. Ngay sau đó, anh liền cúi mặt xuống, mang theo hơi thở tinh khiết mà nóng bỏng của đàn ông, trong nháy mắt bao phủ lấy cô. Anh thành thạocạy mở môi cô.

Bả vai và cánh tay Trình Thanh Lam bị giữ thật chặt, không cách nào nhúcnhích. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi. Hơi bối rối,cũng hơi sợ hãi. Họ vẫn thường xuyên thân mật, mỗi lần anh đều khiến cho cô mãi lâu sau cũng không thể bình tĩnh nổi. Thế nhưng, đây vẫn là lầnđầu tiên họ thân mật ở một nơi nguy hiểm như....ở trên giường.

Diệp Diễm vẫn theo thói quen là người dẫn dắt, mỗi lần thân mật anh tiếncông hệt như tác phong chiến sĩ của mình, kiên định, chính xác, mạnh mẽ. Hôm nay thân thể cô lại bị anh khống chế đến mức không nhúc nhích nổi.Mặc dù lúc này môi của anh cũng chỉ lưu luyến nơi môi lưỡi và hai má của cô, cô lại cảm thấy căng thẳng hơn bất cứ lần thân mật nào trước đây.Như vậy không phải trạng thái “mặc chàng xử lí” sao?

“Anh buông em ra....” Khi đầu anh tựa vào nơi xương quai xanh của cô, cô mới vất vả lên tiếng “Đau quá....”

Lực nắm trên tay nhẹ lại một chút, nhưng vẫn không buông ra. Đầu của DiệpDiễm tựa vào đầu cô, hơi thở phả vào tai cô, ngậm lấy vành tai cô, nhẹnhàng cắn mút.

Kích thích tê dại không chịu nổi từ từ trào dâng nơi vành tai, Trình ThanhLam run run, cảm thấy sự ngứa ngáy tê dại mau chóng lan rộng từ vành tai đến những nơi khác trên cơ thể.

“A...” Khẽ than một tiếng, Trình Thanh Lam bị chính tiếng kêu mềm mại của mình làm hoảng sợ, nhưng lại cảm thấy thân thể của Diệp Diễm dừng lại mộtlát, sau đó động tác của răng môi lại càng nhanh hơn, mạnh hơn, khiến cô hơi đau.

“A, anh buông...” Trình Thanh Lam nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình màchỉ muốn đánh mình mấy cái, sau đó lại hắng giọng nói: “Anh không buôngthì làm sao em ôm anh?”

Lực nắm trên cánh tay chợt biến mất, thay vào đó đôi tay lại di chuyểnxuống hông cô, siết chặt. Hông cô bị nâng lên, buộc phải dán sát vào bộphận kia của anh. Trong lòng Trình Thanh Lam run rẩy, vật cứng nóng rựcdính sát vào người qua lớp quần khiến cô hơi khó chịu.

Chẳng lẽ anh muốn cô ngay lúc này?

Áo khoác và quần dài trên người Trình Thanh Lam không biết bị anh kéo ratừ bao giờ, ném trên giường. Trên người cô chỉ còn chiếc quần ngắn và áo hai dây luôn theo bên người che đi nơi bí mật nhất của mình. Diệp Diễmchợt cúi đầu, hôn cô nồng nhiệt, đồng thời bắt lấy một tay cô, dẫn dắtxuống phía dưới của hai người mà tìm kiếm.

Trình Thanh Lam bị hôn đến mức mềm nhũn cả người, vừa nóng bỏng vừa kíchthích, mà thân thể người đàn ông đang ôm lấy cô cũng cực nóng. Anh hôncô, ngăn trở tầm mắt của cô, nhưng cô vẫn phát giác ra tay của cô đangbị anh dẫn dắt xuống phía dưới.

Hình như anh đang đang muốn cô chạm vào.... Tay cô đang bị anh nắm chặt bắtđầu hơi run. Chẳng qua là di chuyển có một chút thôi lại khiến cho nhịptim của cô gần như tăng gấp đôi!

Song cô lại không đụng phải vật thể nóng bỏng như trong tưởng tượng, anhbỗng nhiên buông tay cô ra. Trình Thanh Lam cảm thấy phần dưới chợtlạnh, chiếc quần phải cần dấu vân tay của cô mới có thể cởi ra, sau khingón tay cô lướt qua, đã được anh thành công tận dụng cơ hội kéo xuốngtận đầu gối!

Trình Thanh Lam cảm thấy có một dòng máu nóng dâng lên đầu, muốn che lại theo phản xạ có điều kiện nhưng đã không kịp. Diệp lão đại nhanh tay lẹ mắtlặp lại chiêu cũ, anh dùng một tay bắt lấy tay cô, thuận thế cố định tay cô trên đỉnh đầu. Chắc hẳn đây là tư thế yêu thích của vị lão đại cóthói quen nắm chắc mọi thứ trong tay.

Ánh mắt Diệp Diễm dần dần dời xuống dưới, dừng lại, như thể đang đánh giámột vật trân quý nào đó. Trình Thanh Lam cảm thấy mặt mình nóng đến mứcsắp bốc cháy: “Đừng nhìn....”

Cái đầu thích suy nghĩ lung tung của cô lại nhớ tới, khi cô lên mạng lướtqua các diễn đàn, có người nói, nếu người đàn ông ở trên giường nói vớicô “Chỉ ôm em thôi, nhất định không làm”; “Chỉ để vật kia ở ngay cửa vào của em thôi, nhất định không làm” hoặc là “Chỉ tiến vàomột chút thôi, nhất định không làm”..... Mấy lời như thế, cô nhất địnhkhông nên tin. Bởi vì phần lớn đàn ông sẽ nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, cuốicùng nhất định sẽ làm!

Trình Thanh Lam đưa ra quyết định, nếu Diệp Diễm nói chỉ muốn đặt ở cửa vàohay chỉ muốn vào một chút thôi hay chỉ là xem một tý thôi.... Cô cũngnhất định không được thỏa hiệp!

“Anh....Anh muốn làm gì?” Trình Thanh Lam bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt mãnh liệt, run rẩy hỏi.

Diệp Diễm không thèm ngẩng đầu lên, vẫn nhìn thẳng về nơi kia, giọng nói kiên định vững vàng: “Làm!”

Trình Thanh Lam ".....”

Đôi khi, phản kháng là vô dụng. Hơn nữa cũng chỉ có lời nói là mang ý phảnkháng, trong khi ý chí đã khuất phục, thân thể cũng đã đầu hàng, âmthanh phản kháng này cũng chỉ kích thích ý chí chiến đấu của đàn ôngthêm mãnh liệt. Hiển nhiên, Trình Thanh Lam, kẻ đang toàn thân nóng rực, hai mắt mênh mang, đầu óc mông lung, miệng khẽ kêu: “Đừng...” vẫn không hề biết rõ đạo lý này.

Hai mắt của Diệp Diễm đen láy một cách lạ thường, nhìn gương mặt lúc đỏ lúc trắng của người con gái đang giãy giụa chống cự trong lòng mình, DiệpDiễm kiên nhẫn ép người xuống, buông hai tay đang giữ chặt tay cô ra -dù sao cô cũng đã mềm nhũn đến mức không còn tí sức lực nào. Anh nhẹnhàng vuốt ve mặt cô, vén mấy sợi tóc đang bám trên gò má cô ra sau, sau đó dịu dàng hôn lên tóc cô “Đừng sợ, Lam. Khi trở lại vùng đất chết,chúng ta kết hôn...”

Trình Thanh Lam gật đầu qua quýt, không ngờ phía dưới chợt đau nhói, vật cứng khổng lồ đã đi vào không ít. Lòng cô hoảng hốt, cau mày: “Đau...”

“Nhịn một lát thôi, sắp không đau nữa rồi...” Anh nói nhỏ bên tai cô, “Thậtướt....” Một cái tay khác của anh lần mò xuống dưới, chuẩn xác tìm đượcvị trí nào đó, nhẹ nhàng vuốt ve. Sự vuốt ve của anh khiến bụng củangười con gái trong lòng kích thích đến run rẩy kịch liệt, “A....”

Động tác của tay anh càng lúc càng nhanh, sắc mặt của người con gái trướcmặt lại vô cùng mê say, hai má đỏ hồng đóa hoa đào nở rộ.

“Lam...” Anh cúi đầu gọi cô, rồi bất chợt thẳng người vùi sâu vào trong cơ thểcô! Toàn thân cô căng thẳng, hai tay bắt lấy vạt áo cởi cúc để lộ phânnửa lồng ngực của anh.

“Diễm....” Giọng của cô thật trầm, mang theo chút nức nở, khiến cho anh cũng phảimềm lòng. Anh đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô để dễ dàng xâm nhập. Cảm giác bị bao vây khiến anh vô cùng rung động, cảm giác nóng bỏng từ nơi nàylan ra khắp người.

Diệp Diễm khẽ thở dài, vùi đầu vào mái tóc đen mềm của cô.

Mà cảm giác đau nhói xa lạ kia khiến cho Trình Thanh Lam không nói đượctiếng nào. Dường như rất khó chịu, nhưng dường như lại rất thảo mái. Xalạ, kỳ lạ, kích thích, đau đớn, sai trái..... cảm xúc gì cũng có, thếnhưng, cô lại....không muốn anh dừng lại.

Diệp Diễm chỉ dừng lại khoảng hai giây, vật cứng nóng rực bắt đầu chậm rãira vào thật sâu trong cơ thể cô. Đầu Diệp Diễm vẫn vùi sâu trong tóc cô, thân thể của anh còn nóng hơn cô. Anh ôm rất chặt, lồng ngực của anhcũng khẽ run rẩy.

Dần dần, cảm giác đau đớn giảm bớt, thay vào đó là sự khoan khoái kì diệu mà xa lạ truyền đến từ nơi hai người kết hợp kia.

Tốc độ của anh cũng dần tăng nhanh, sức lực cũng càng lúc càng mạnh, chẳngqua đầu anh vẫn vùi vào mái tóc nơi vai cô, giống như một con thú ngủđông đang ẩn nhẫn.

Sự vui thích từ thân thể càng ngày càng rõ ràng, Trình Thanh Lam nắm chặtáo anh, thân thể của anh nóng hổi lạ thường, hơi thở đàn ông vô cùng dễchịu. Trình Thanh Lam rốt cục, rốt cục không thể nhịn được nữa, nhẹnhàng cắn lấy bờ vai anh. Nơi cửa vào vô cùng mềm mại bao trọn lấy sứcmạnh của anh. Nhận thấy cử động của cô, thân thể anh chỉ dừng lại mộtchút, sau đó tốc độ lại càng nhanh.

Tuy gần như cắn anh để phát tiết nhưng vẫn không thể nào giảm bớt cảm giáckịch liệt từ thân thể. Anh vẫn duy trì tốc độ, cảm giác sưng tấy từ giữa hai chân càng lúc càng mãnh liệt, nhưng đầu óc lại dần dần mơ hồ. Ánhsáng màu trắng bạc trong phòng dần trở nên mờ ảo, bóng cây ngoài cửa sổdường như đang đung đưa.

Đột nhiên cơ thể có cảm giác tê dại vô cùng, thân thể Trình Thanh Lam runlên, anh nhận thấy được, càng ôm chặt cô, động tác lại thêm phần kịchliệt. Sự tê dại biến thành dòng suối ấm áp, không chỉ khiến người ta run sợ, còn cuốn theo cảm giác như điện giật. Từ nơi nào đó trong thân thể, niềm hân hoan vừa nhanh vừa mạnh dần dần trào dâng! Trình Thanh Lam kẹp chặt hai chân, thế nhưng không cách nào ngăn cản sự tiến bước của anh,cảm giác này trong nháy mắt xâm nhập toàn thân, khiến cô không cách nàochạy trốn, thân thể cô hơi cong lên, không thể kiềm chế mà phát ra tiếng kêu thống khổ như loài thú nhỏ.

Anh biết cô đã lên đỉnh, hai cánh tay lại càng siết chặt ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô.

Giọng nói quyết tuyệt mà ẩn nhẫn đột nhiên vang lên bên tai cô.

“Trình Thanh Lam, anh yêu em.”

Trình Thanh Lam đang đắm chìm trong khoái cảm chợt sững sờ. Động tác củangười phía trên càng lúc càng nhanh khiến cho cảm giác tưởng như đã luidần kia lại trào dâng. Thế nhưng, thế nhưng, sự rung động vô tận tronglòng lại càng mãnh liệt hơn niềm hân hoan của thân thể.

Câu nói kia cũng là một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng lại là câu nói anh yêu em đầu tiên của anh.

Cô chậm rãi vòng tay ôm lấy anh - người mà không biết đã dần xuất hiện bộlông rậm rạp xen kẽ vàng đen trên ngực từ lúc nào. Tay cô run rẩy, hốcmắt không khỏi nóng lên, những giọt nước mắt nóng hổi bất chợt chảyxuống.

Thì ra là như vậy, cô mơ màng nghĩ. Trước kia, cô kiên định không để cho bạn trai vượt quaphòng tuyến cuối cùng. Mặc dù ở bên Đinh Nhất cũng hơi động lòng nhưngcô lại vẫn dùng lí trí trốn tránh tình ý của anh. Thế nhưng, thì rakhông phải vậy, không phải do cô kiên định, cũng không phải do cô trànđầy lý trí, chẳng qua là cô còn chưa gặp được người có thể khiến cô mấtđi lí trí, có thể khiến cô không thể nào giữ vững được sự kiên định!

Kể từ sau khi gặp được người này, kể từ khi bán thú này ngây dại nhìn vàothân thể trần trụi của cô, tất cả lý trí đều như tan thành mây khói.Không cầm lòng được, không cầm lòng được gần như là đánh cược mà đáp ứng làm người phụ nữ của anh; cũng không cầm lòng được, không cầm lòng được ngay tại giây phút này, ôm anh thật chặt, cho anh tất cả những gì anhmuốn.

Chợt giật mình thấy nước mất của cô khi mặt hai người kề sát nhau, Diệp Diễm hơi ngẩng đầu, bộ lông vàng dài mềm mại đã xuất hiện khắp đầu và bả vai anh, răng nanh cũng lộ ragiữa làn môi, đôi mắt tròn đen láy lóe lên ánh đỏ. Gươngmặt thô kệch của loài mãnh hổ lại vô cùng anh tuấn hơi hoảng hốt, cáchcô khoảng nửa tấc.

“Tại sao lại khóc?” Động tác phía dưới của anh cũng dừng lại, dù anh vẫn còn trong trạng thái sưng tấy khó chịu.

Trình Thanh Lam lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ của bán thú, nói từng từ từngchữ: “Diệp Diễm, em yêu anh.” Đúng vậy, em yêu anh, những lời này vừanói ra cũng làm chính bản thân cô xúc động vô cùng.

Mà em rơi lệ bởi vì trước kia em không hề biết, ở niên đại xa lạ mà nguyhiểm này, tình yêu thấu hiểu lẫn nhau thì ra cũng đầy chua cay như thế.

Màu đỏ như máu trong đôi mắt thú lại càng đậm, cổ họng phát ra tiếng gầmnhẹ đè nén, chuyển động phía dưới lại bắt đầu. Đôi mắt đẫm lệ của TrìnhThanh Lam mông lung, nhưng lại nở nụ cười: “Anh.... Phía dưới của anh hình như....” to ra....

“Thoải mái không?” Răng nanh lạnh băng chợt lóe lên.

“Vẫn được.....” Mặt cô nóng đến mức có thể nấu nước!

“Xin lỗi...” Mồ hôi anh nhỏ giọt, “Bán thú, có thể sẽ lớn hơn một chút....”

Đâu chỉ là một chút?

Bóng đêm sâu thẳm, vốn là gian phòng mát mẻ thư thái nhưng hai người lại mồhôi đầm đìa. Cuối cùng Diệp Diễm cũng dừng lại, trán đầy mồ hôi, ôm côvào lòng. Dĩ nhiên Trình Thanh Lam cũng có kiến thức thông thường, thếnhưng sau khi kết thúc, cái kia của bán thú sao lại không từ từ nhỏ đitheo những gì cô biết?

Trời ạ....

Anh để cô nằm trên cánh tay mình, tay kia ôm ngang hông cô, đôi mắt đỏ đencủa loài thú nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi hơi dày hơn thường ngày kềsát môi cô. Lông trên mặt anh khiến cô hơi nhột, răng nanh thô lạnh dánvào mặt cô.

“Haiz, mấy giờ rồi?” Trình Thanh Lam đột nhiên nhớ đến vấn đề nghiêm trọngnày, vội vàng lấy đồng hồ đeo tay để bên giường của mình.

Mười hai rưỡi! Thời gian hẹn là mười hai giờ! Muộn nửa tiếng rồi!

Trình Thanh Lam vội vàng muốn ngồi dậy, lại bị anh ôm chặt trong lòng.

“Chúng ta đi mau!” Trình Thanh Lam vội la lên, “Trần Giai Tân chắc đã đến rồi.”

Diệp Diễm làm như không nghe thấy, bỗng nhiên chui vào trong lòng cô, nói không rõ tiếng: “Để cậu ta đợi.”

Trình Thanh Lam ngẩn ngơ, phải biết rằng Diệp lão đại từ trước đến nay là người rất đúng giờ! Nhưng bây giờ....

Quả nhiên tình dục làm lí trí không tỉnh táo! Trình Thanh Lam bất chợt bịsự nồng nhiệt của anh làm cho choáng váng, khó nhọc nói: “Diệp lão đại,anh rất có tiềm năng làm hôn quân!”

Diệp Diễm cười trầm thấp, nhưng vật cứng vẫn còn trong cơ thể cô bỗng nhiênkhiến cô cảm thấy nó lại càng sưng lên. Quả nhiên, môi lưỡi của ngườikia sau khi thỏa mãn liền rời khỏi ngực cô, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.Bộ dạng này thật là....

Không được! Nếu còn tiếp tục như vậy sẽ làm trễ nải thời gian, máy cảm ứng từ sẽ mất tác dụng! Quá nguy hiểm! Trình Thanh Lam khẽ cắn răng, trước khi anh lại tiếp tục tấn công mãnh liệt thêm đợt nữa thì nói bằng giọngđiệu vô cùng chính nghĩa: “Người em bẩn quá, muốn tắm!”

Bán thú hơi sững sờ, ánh sáng đỏ trong mắt thú càng đậm: “Tắm?”

Trình Thanh Lam quả thật muốn đi tắm. Thân dưới vừa nhơn nhớt vừa đau nhức.Cô nghĩ tắm cũng không mất nhiều thời gian, lại có thể nhẹ nhàng khoankhoái trở về Nam Thành.

Thế nhưng, bồn tắm trong gian phòng này lại đặt trên ban công gần như trống trải. Được rồi, mặc dù cô biết bên ngoài sân thượng không thể nhìn thấy bên trong, nhưng khi bị bạn Diệp Diễm cưỡng chế ôm vào lòng, dùng khănlông lau từng chút một, còn dùng bộ phận nào đó của anh lau rửa từng tấc trên người cô, cô mơ màng nhìn những máy bay bên ngoài và cả những bóng người ngồi ngay ngắn trong những chiếc xe công cộng thì cảm thấy quẫnbách vô cùng!

Thế nhưng Diệp lão đại hiển nhiên rất thích đề nghị tắm này. Mặc dù anh vẫn im như hũ nút, nhưng với thể lực gần như hoàn mỹ của anh và cái thứ rõràng vẫn đang ngẩng cao đầu kia, cuối cùng anh ôm cô ngồi trong bồn “tắm rửa” gần một giờ.

Đã một rưỡi sáng.

Còn khoảng một tiếng nữa là máy cảm ứng từ mất hiệu lực. Sau khi tính thờigian còn lại, Diệp lão đại liền vươn cánh tay dài, ngăn chặn Trình Thanh Lam - kẻ đang có ý định thừa dịp anh không chú ý nhảy đến góc tường mặc quần áo.

Cho nên Diệp lão đại, người từ năm mười lăm tuổi đã trải qua đợt huấn luyện kĩ xảo tại trường, liền yên lặng đi tới, trở mình Trình Thanh Lam lại,làm cô cong mình chống hai tay lên tường. Bàn tay thô ráp vững vàng ômlấy hông cô, lồng ngực nóng rực dính sát vào lưng cô.

Lại một giờ nữa....

Trình Thanh Lam mềm nhũn cả người, được Diệp lão đại ôm vào lòng ngồi ở bêngiường, khó có lúc dịu dàng hỏi: “Có muốn tắm nữa không?”

Trình Thanh Lam lắc đầu, toàn thân không còn tý sức lực nào: “Lão đại, đừng như vậy được không, em mới lần đầu mà...”

Bán thú im lặng vài giây, bắt lấy tay cô. Cánh tay nhỏ bé mềm mại được bàntay ngăm đen nhiều lông nắm lấy, dẫn dắt về nơi nào đó vẫn đang ngangnhiên đứng thẳng trên người anh, để những ngón tay trắng nõn mảnh khảnhcủa cô bao trùm.

“Anh xin lỗi. Lâu quá không làm rồi.” Giọng nói của anh hơi mang ý xin lỗi, “Hơn nữa hiện giờ đang là người thú...”

Nghe giọng nói khàn khàn như đang đè nén của anh, Trình Thanh Lam vừa hồilại sức lực lập tức mềm lòng. Chợt nhớ đến chuyện gì, trái tim đập thình thịch. Nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của anh cô lại đau lòng. Cho nên bắt buộcmình phải lấy dũng khí, bàn tay nắm chặt lấy, nghe thấy hơi thở của anhtrở nên nặng nề hơn.

“Haiz, bán thú, em cũng từng xem mấy loại phim này....” Cô cúi thấp đầu, đỏmặt, “Hồi còn học đại học, bị bạn cùng phòng dạy hư, có xem mấy lần.”

“Phim gì...” Bàn tay nhỏ bé mềm mại không thành thạo nắm lấy anh, lại khiến anh rung động vô cùng.

“Aizz, chỉ xem thôi!” Cô ngẩng đầu, đôi mắt có ánh sáng kì dị, “Chính là mấyphim của Nhật Bản, dạy người ta làm như thế nào....”

Bán thú hít sâu một hơi, đêm nay cô nhiều lần lên đỉnh, mà anh chỉ được cóba lần. Nhưng đây là lần đầu quai hàm kiên định của anh bật ra những âmthanh vừa thống khổ lại vừa vui vẻ như thế.

Anh có phần không tin nổi nhìn thân thể người con gái trắng nõn bóng loángkia, thành kính mà ngượng ngùng quỳ gối giữa hai chân anh, vùi mặt vàovùng rậm rạp màu đen kia, đôi môi đỏ mọng phát sáng như có ánh nước ngậm lấy anh, chậm chạp lên xuống. Sắc đẹp quyến rũ, cảm giác mê người têdại này khiến anh sắp phát điên!

"Ưm....” Gầm lên một tiếng như loài thú, anh vươn bàn tay có móng vuốt sắc nhọngiữ chặt lấy đầu cô, tiến vào càng sâu, càng sâu hơn. Cô cũng dần tìmđược vị trí kia của anh, đầu lưỡi nho nhỏ nghịch ngợm liếm láp, nhưngkhuôn mặt đã đỏ đến mức không nhận ra nữa. Anh không nhịn được kêu mộttiếng, tóm chặt lấy mái tóc dài sau gáy cô, khiến cho động tác của cônhanh hơn.

Tốc độ lên xuống càng mau, cổ cô càng sâu, thân thể bán thú chợt cứng đờ,đột nhiên rút ra rồi phóng thích. Ngay cả người kiên cường như anh cũngphải ngồi yên một lát mới có thể trấn định nhìn người con gái trước mặt.

Mà cô quỳ gối bên giường, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng nhưng hai mắt lại sáng ngời vô cùng.

Bán thú chậm rãi đưa tay, ôm chặt cô vào lòng.

Ba giờ năm mươi phút.

Tại bình nguyên ở phía Nam vùng đất chết, lưới điện cao thế cách quân độiNam Thành khoảng một nghìn mét, đã đứng trong khoảng cách an toàn.

Trên con đường nhỏ tối đen, truyền đến tiếng bước chân và tiếng cười. Haibóng người vượt qua bóng đêm đi tới. Đi vài bước, bóng dáng cao lớn dừng lại, ôm chặt lấy người con gái bên cạnh, hai bóng người kề sát nhaudưới ánh trăng. Người con gái được anh hôn nồng nhiệt, mặt đỏ đến tậnmang tai, vất vả đẩy anh ra, lại bị bán thú vẫn chưa hoàn toàn khôi phục hình người kia si mê nhìn ngắm.

Cô gái cười, kiễng mũi chân hôn lên răng nanh của bán thú. Hô hấp của bánthú hơi chậm lại, làn môi dày hơi mở ra, gần như bao trùm đôi môi nhỏxinh của cô.....Nụ hôn sâu đậm lâu vô cùng, khiến cô gái xúc động trongkhoảng thời gian dài.

“Lão đại.” Một giọng nói quen thuộc hơi khàn vang lên trong cơn gió đêm.

Động tác của bán thú dừng lại, kéo người con gái vào bên trong áo khoác màuđen của mình theo phản xạ có điều kiện, ngước mắt nhìn.

Trần Giai Tân mặc đồ đen đứng ở phía cuối đường mòn cách đó khoảng năm sáuchục mét, anh ta chậm rãi bước đến, gương mặt vốn tuấn lãng nhưng dướiánh trăng lại hơi bàng hoàng.

Diệp Diễm hiếm khi thấy vẻ mặt này của Trần Giai Tân. Anh và Trình Thanh Lam đồng thời nhìn vẻ mặt vô cùng u ám của Trần Giai Tân. Mà bước chân củaTrần Giai Tân nhanh dần lên, cuối cùng gần như chạy vọt đến trước mặthai người.

“Lão đại.” Anh nhìn Diệp Diễm, mặt xám như tro tàn, "Zombie tới.”

“Cái gì?” Diệp Diễm buông Trình Thanh Lam ra, ánh mắt lạnh băng.

“Vừa mới nhận được tin từ thành trì phía Bắc báo cáo về.” Giọng nói của Trần Giai Tân chưa bao giờ ngỡ ngàng như vậy, “Hàng ngàn Zombie, bảy giờ tối qua đã phát động tấn công, quân tiên phong vượt qua bức tường ngăncách, đánh vào vùng đất chết!”