Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 45



: quay về loạn thế



Kỳ thật, chuyện xưa là như vậy.

Lữ lắm mồm húp một ngụm trà nóng, chậm rãi mà nói.

Lại nói đến trận chiến ở Sám Hối nhai, có thể nói là kinh thế hãi tục, rung chuyển trời đất. Ma giáo giáo chủ Sở Ngạo Thiên độc sấm Danh Kiếm sơn, sát biến tứ phương, không ai có thể ngăn. Danh Kiếm môn chưởng môn Lâm Hồng Khâm đem người nghênh chiến, thà chết chứ không chịu khuất phục, xuất ra Cửu Trọng Thiên kiếm trận đối phó ma nhân.

Bất quá ma nhân võ công cao cường, một đêm chiến đấu kịch liệt, phá được kiếm trận. Danh kiếm môn chết thảm trọng, Sở Ngạo Thiên kia được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt người của Lâm chưởng môn đi, tuyên bố phải trảo người này trở về làm sung túc hậu cung, làm trấn giáo phu nhân. Lâm chưởng môn đau thất đứa con yêu, thương tâm muốn chết, hộc máu ba lần, bế quan đến nay chưa ra. Hành vi của ma nhân như thế , thật sự là tội ác chồng chất, tội ác ngập trời, chúng chính đạo lòng đầy căm phẫn, thề tru diệt ma nhân.

Từ từ, số ít những kẻ cảm kích không khỏi đặt câu hỏi, đêm đó không phải như vậy … như vậy, như thế nào biến thành như vậy …. như vậy ?

Vừa dứt lời, mọi người giận dữ, mắng cái tin lề đường , ngậm máu phun người, cũng có người nói kẻ nói những lời này bụng dạ khó lường. Người thì cảm kích người thì tức giận, còn lại thì hốt hoảng mà chạy. Mọi người tiếp tục, một bên lên án mạnh mẽ ma nhân, một bên đối với sự dũng cảm phản kháng của ma nhân đối với Danh Kiếm môn thì cảm kích đến tâm sinh kính ý.

Cái gọi là nhân ngôn đáng sợ, sau trận chiến ở Sám Hối nhai càng ngày càng truyền về Sở Ngạo Thiên đã thèm nhỏ dãi Lâm gia nhị công tử mỹ mạo, thừa dịp Lâm công tử một mình xuống núi, đã dùng hết các loại thủ đoạn ti tiện để lừa gạt.

Đáng thương Lâm gia nhị công tử ngây thơ không biết, rơi vào ma trảo, đợi khi tỉnh ngộ , hối hận không thôi, giận dữ rời đi. Bất quá, Sở Ngạo Thiên sao có thể bỏ qua, ỷ vào võ nghệ cao cường thảo phạt Danh Kiếm môn, tạo ra sát nghiệt vô số, Lâm gia nhị công tử không đành lòng nhìn môn phái chỉ trong chốc lát bị hủy hoại, đáp ứng cùng Sở Ngạo Thiên quay về Ma giáo, sự việc mới được kết thúc êm thắm.

Nghe xong chuyện xưa, mọi người đều bị kinh sợ bởi công phu không ai địch lại của Sở giáo chủ , đồng thời đối với hành vi ác bá này thóa mạ không thôi, kẻ này ác danh ham mê mỹ sắc truyền xa vạn dặm,  nuôi luyến đồng mười mấy tên, quả thật là phong cách của kẻ làm chuyện xấu xa. Mà Lâm gia nhị công tử hy sinh mình cứu người, được mọi người đồng tình rất nhiều, càng nhiều tỏ vẻ bất đắc dĩ cùng tiếc hận vì thân phận nam sủng của Lâm nhị công tử.

Giờ này khắc này, vị mà giáo giáo chủ mà kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật đang ở trong Anh Hùng giáo giận dữ, đối với lời đồn thịnh truyền trên giang hồ cực kỳ bất mãn, Tả sử Phạm Đình Chí đang cố gắng cùng y giải thích.

“Như thế nào truyền thành như vậy?” Sở Ngạo Thiên tức giận bất bình, nói “Thục nhân tài giỏi, không phải là nam sủng ! Ta… ta cũng không dưỡng nhiều nam sủng như vậy. . . . . .” Không khỏi một trận chột dạ, nguyên lai chuyện trước kia hắn dưỡng nam sủng không bị ngăn cản mà truyền ra ngoài, khiến cho toàn bộ giang hồ đều biết!

Phạm Đình Chí không còn nói gì để chống đỡ được, giáo chủ không thèm để ý thanh danh của mình , lại lo lắng Lâm Thục Nhân có thể hiểu lầm hay không .

“Ân, có điểm ý tứ.” Lâm Thục Nhân hé miệng cười nói, thanh danh cả hai bị phá đến không ra cái dạng gì , bất quá ——

Phạm Đình Chí không dám nhiều lời, dư quang liếc mắt nhìn Lâm Thục Nhân, vẫn là cái bộ dáng sâu đến không lường được, hắn nhập giáo đã ba tháng, một mực yên lặng không nghe thấy cũng không tranh luận, chẳng lẽ là mình đánh giá sai ?

“Đáng giận!” Sở Ngạo Thiên sống chết cũng nuốt không trôi khẩu khí này, nếu là nửa năm trước, cá nhân y có loạn thì loạn, nhưng sau khi có  Thục Nhân, y phi thường ngoan phi thường nghe lời, há có thể chịu được những lời nói bậy bạ này ?”Tra ra là ai nói hưu nói vượn, tề cái miệng của hắn đi !”

Lâm Thục Nhân lấy tay nhịp nhịp vào môi dưới, nghĩ thầm, biết rõ còn có thể là ai? Không phải là là cái phụ thân tốt đẹp của hắn kia sao. Truyền ra như thế, Danh Kiếm môn sẽ miễn được xấu hổ xảy ra trong nội gian, mặc khác không cần hướng các môn phái khác giải thích, còn có thể đem Sở Ngạo Thiên miêu tả xấu xa không chịu nổi đến cực điểm, khiến cho người người công phẫn, có thể nói một hòn đá ném hai con chim.

Hắn thật không ngại bị nói thành nam sủng, dù sao trước kia ở Danh Kiếm môn cũng không bao nhiêu người nhận thức hắn, không sợ người ta dọa. “Cứ để nó truyền đi, truyền đến vô cùng kì diệu càng tốt, ” hắn nhìn về phía Sở Ngạo Thiên vẻ mặt khó hiểu, nói”Chính đạo nếu nghĩ ngươi độc phá Cửu trọng thiên, vậy cứ để cho họ tiếp tục nghĩ vậy đi, vậy càng tốt”

“Lời giáo phụ nói thật chính xác ” Phạm Đình Chí bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng liên tục ca ngợi, việc xảy ra đến thế này, muốn xoay chuyển sao có thể, biến tệ hại thành lợi ích mới là thượng sách.”Chính đạo đối với việc này có điều kiêng kị, cũng không dám đối bản giáo có hành động thiếu suy nghĩ, ta liền đi thông tri các phân bộ, lệnh bọn họ đem lời đồn nhuộm đẫm thêm một chút , rồi tản đi ra ngoài.”

“Vất vả Phạm tả sử.” Lâm Thục Nhân gật đầu đồng ý, phẩy tay cho Phạm Đình Chí tức khắc bắt tay vào làm làm việc. Sở Ngạo Thiên mặc dù không thể lý giải, nhưng y luôn luôn đồng ý quyết định của Lâm Thục Nhân

“Ngốc tử, lại đây.” Lâm Thục Nhân vẫy tay, giáo chủ vô địch Sở Ngạo Thiên vội vàng tiến thẳng oa vào trong ngực hắn cọ cọ làm nũng, hắn vừa lòng vuốt ve Sở Ngạo Thiên , rồi sau đó nâng cằm đối phương lên, nói “Ngươi trước kia như thế nào ta mặc kệ, hiện tại ta là ‘ trấn giáo phu nhân ’ của ngươi, ngươi nếu dám tiếp tục làm chuyện loạn thất bát tao ——” ngữ khí hắn mạnh mẽ mà âm lãnh một chút, làm Sở Ngạo Thiên run run, “Chắc chắn sẽ không dễ chịu”

Sở Ngạo Thiên vội vàng lắc đầu, y đối Thục Nhân đương nhiên không thể thay lòng , làm sao còn dung nạp những kẻ khác ? Nói đến việc y không dám, liền ngay cả nghĩ lại cũng chẳng dám. Người ta nói y là thiên hạ đệ nhất, kì thật nhiều lắm cũng chỉ là cái đệ nhị, về phần đệ nhất chân chính, phải nhường cho vị nam sủng khoác vai nhu nhược Lâm Thục Nhân của y đây. Người ngoài đương nhiên không tin, kì thật thực lực của Lâm Thục Nhân chân chính đến loại trình độ nào, Sở Ngạo Thiên một chút cũng không nắm được.

Hai người đang âu yếm nhau, Thổ hộ pháp Đỗ Viên Tài kích động xông vào phòng, cũng không quản trên mặt giáo chủ có bao nhiêu nan kham. Hắn cầm trong tay một thanh bảo kiếm, tiến lên rút kiếm ra khỏi vỏ, hai tay dâng. Chỉ thấy kiếm này màu bạc, thân kiếm sáng, tựa như bông tuyết.

” Kiếm tốt.” Lâm Thục Nhân không khỏi tán thưởng nói, Sở Ngạo Thiên thành thật rời khỏi ôm ấp của.

Đỗ Viên mới vui sướng thập phần, nói “Kiếm này tên gọi Băng Dực , được rèn từ hàn thiết dưới vực sâu, so sánh với băng thiết không chút nào kém cỏi, thỉnh Giáo phụ thử kiếm.”

Sau khi trả lại Lãnh Tuyền cho Danh Kiếm môn, Lâm Thục Nhân vẫn không có binh khí, Sở Ngạo Thiên mới lệnh Đỗ Viên Tài tạo ra một cái thần binh. Lâm Thục Nhân tiếp nhận Băng Dực, trên không trung tùy ý vẽ một đạo đường cong, kiếm phong lướt qua, hàn khí bốn phía.

Sở Ngạo Thiên đột nhiên nổi lên hứng thú, nói “Đến thử xem.” Dứt lời, cầm lấy xà tiên của Đỗ Viên Tài huy động, thanh âm ba ba vang lên.

Lâm Thục Nhân toàn thân né tránh thế công, chấp nhân trận luận bàn này. Nhưng bên trong phòng hiển nhiên không phải địa điểm thích hợp để tỷ thí , hai người vận khởi khinh công, ba hai bước di tới đại viện ở ngoài phòng.

Sở Ngạo Thiên không tiếp thu binh khí, binh khí gì cũng dùng thuận tay, xà tiên ở trong tay y phản phất như có sinh mệnh, như địa đong càng quấy lộ ra thân thể, cùng dòng khí tạo nên thanh âm sàn sạt.

Lâm Thục Nhân quen dùng kiếm, tuy là lần đầu tiên sử dụng Băng Dực, lại không hề có cảm giác mới lạ, vận dụng rất tự nhiên. Băng Dực màu bạc mà mềm dẻo, đều không phải là binh khí mà nam tử chính khí thích hợp dùng, nhưng cực thích với cái thể nhược của hắn.

Xà tiên thuần dương, luống cuống sinh mãnh; Băng Dực  thuần âm, trầm ổn bình tĩnh. Một âm một dương, thật không giống đánh nhau đến sống chết, mà như điều hòa lẫn nhau. Đánh tới cuối cùng, xà tiên đơn giản cuống lấy Băng Dực, khó phân thắng bại. Lâm Thục Nhân mượn lực lôi kéo, đem Sở Ngạo Thiên lãm nhập vào lòng, lại thật hợp ý Sở Ngạo Thiên.

“Còn nhớ không ?”

“Ân?”

“Lãnh Tuyền không có, nhưng ngươi và ta đều bên nhau.” Lâm Thục Nhân đem Băng Dực rút khỏi xà tiên, một tay ôm bả vai Sở Ngạo Thiên, nói ” Lâm Thục Nhân ta đối kiếm thề, đời này cùng Sở Ngạo Thiên không chết không rời, nếu vi lời này, vĩnh kiếp tiêu tan ! “

Sở Ngạo Thiên vẻ mặt cười ngây ngô, ngại ngùng lui ở trong lòng hắn, liên tục kêu nhỏ “Thục Nhân, Thục Nhân.”

Đỗ Viên Tài bị bỏ rơi qua một bên vắng lặng, cảm nhận được sự dư thừa của mình, lặng im không một tiếng động chuồn mất, tùy ý hai kẻ kia phong hoa tuyết nguyệt, hòa quyện cùng nhau.