Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 37



: Anh hùng khiêu chiến



Lại nói Sở Ngạo Thiên cùng Lâm Thục Nhân gặp lại, Sở Ngạo Yhiên vội vã muốn đem người mang đi, đối với Thiết liên trên chân Lâm Thục Nhân bị một trận ngược đãi,  múa máy Lãnh Tuyền chém lung tung một phen, Thiết liên ấy vậy mà không hề suy chuyển, dù có dùng lực mạnh cỡ nào, cũng không đứt ra được.

Sở Ngạo Thiên giận tím mặt, quả thực nghĩ muốn cầm lên mà cắn. Lâm Thục Nhân an ủi nói ” Xích này cùng Lãnh Tuyền đều là đúc từ Băng thiết , Lãnh Tuyền tất nhiên không làm gì được  nó, muốn chấn khai nó, chỉ có Thiên Phương dạ đàm .”

“Ta đây đi trộm cái chìa khóa.” Sở Ngạo Thiên khó được nghĩ ra được chủ ý nào tốt hơn.

Mắt thấy Sở Ngạo Thiên quyết tâm đi, Lâm Thục Nhân vội vàng gọi  hắn lại , nói “Sở huynh chậm đã, đợi ban đêm người ngủ hết rồi hẵng đi.”

“Đúng đúng!” Sở Ngạo Thiên vỗ đầu phản ứng , cười hì hì quay về trong lòng Lâm Thục Nhân.

Lâm Thục Nhân thích nhất bộ dáng ỷ lại của y, giống như đại khuyển oa trong lòng ngực . Hai người ngọt ngào như keo sơn bất quá mới nửa ngày, một đám sát người chẻ gió đột nhiên đánh tới.

Đầu lĩnh là Danh Kiếm môn chưởng môn Lâm Hồng Khâm, hắn dẫn mấy đệ tử dày dặn kinh nghiệm cùng cờ hiệu hàng yêu trừ ma dựng lên ( cái cờ hiều làm ta bùn cười =]]~~), đem cái Sám Hối nhai nhỏ hẹp vây lại chật ních, vừa thấy đại ma đầu Sở Ngạo Thiên oa ở trong ngực nhi tử của mình. Lâm Kồng khâm thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nổi giận mắng, “Nghiệt tử!”

Nguyên bản nghĩ muốn thuận tiện cùng Sở Ngạo Thiện rời đi, nhưng sự việc đều không đi theo chiều hướng mà Lâm Thục Nhân tính toán. Hắn giờ phút này sắc mặt biến thành xanh mét , nan kham kêu “Phụ thân, sư thúc. . . . . .”

“Thục Nhân ngươi thật sự là. . . . . .” Hoa Mậu Lập tức giận vung lên tay áo, nghe nói có ma nhân lẻn vào Sám hối nhai, chưởng môn sư huynh lập tức dẫn dắt mọi người tiến đến nghĩ cách cứu viện, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng không chịu được như thế lọt vào trong tầm mắt .

Mọi người cũng đều đối hành vi Lâm Sở tỏ vẻ khinh thường, Lâm Thục Nhân trầm mặc không lên tiếng, tùy ý chửi rủa, Sở Ngạo Yhiên giận dữ đứng dậy, che ở trước mặt hắn .

Chỉ nghe Sở Ngạo Thiên cất cao giọng nói, ” Tại hạ Anh Hùng giáo – Sở Ngạo Thiên, hôm nay tiến đến chỉ vì muốn mang Lâm Thục Nhân đi.” Mặt trời lặn phản phất ánh chiều tà, hắn một thân tựa như phi kim giáp, khí thế như hồng hỏa.

“Lâm Thục Nhân là đệ tử Danh Kiếm môn ta , lẽ nào ngươi nói mang đi liền mang đi! ” Lên tiếng chính là Chu Thái, đại ma đầu đích thân tới, mọi người đều là muốn tiến lên, rồi lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sở Ngạo Thiên nhẹ giọng cười, nhìn phía mấy kẻ kia, sợ là cả Danh Kiếm môn đều xuất động . Hắn vẫn bình thản ung dung nói “Sở mỗ nếu đến đây, sẽ không thể bị đánh mà không phản công, cho dù dùng hết tánh mạng, cũng kiên quyết không đổi ý.”

Chu Thái không khỏi cười to, nói ” Một mình ngươi muốn chống lại cả Danh Kiếm môn ?”

Sở Ngạo Thiên không cho là đúng, nói ” Có nghe Danh Kiếm môn Cửu Trọng Thiên kiếm trận thiên hạ vô địch, không người có thể phá, tại hạ hôm nay liền cả gan thử một lần, mong được chỉ giáo.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, có kinh ngạc cũng có nhạo báng. Lâm Hồng Khâm vẫn đứng vững vàng như tòa sơn , nói “Thứ lão phu nói thẳng, lấy khả năng Sở giáo chủ —— phá không được.”

“Còn chưa khai chiến, làm sao định được kết quả, Lâm chưởng môn không tin chính mình giao chiến sẽ bại, Sở mỗ cũng không phải là kẻ không đánh mà nghĩ bại .” Sở Ngạo Thiên cười, nói “Lâm chưởng môn, Sở mỗ cùng ngài đổ một phen, Cửu Trọng Thiên nếu phá được, hãy để cho Lâm Thục Nhân cùng ta rời đi, nếu thất bại, Sở mỗ tùy ý xử lý.” Hắn ngữ khí kinh người, Lâm Thục Nhân phía sau nghe được sắc mặt khẽ biến.

Lâm Hồng Khâm trầm mặc không nói, Chu Thái nhân cơ hội chửi ầm lên hai người không biết cảm thấy thẹn. Lâm Đức Nhân kêu viện binh cũng đến tỏ vẻ kinh ngạc , sự tình phát triển làm hắn trở tay không kịp, hắn chủ ý là cứu người, lại thành ra đả uyên ương, cũng không biết là sai hay đúng.

“Hảo, lão phu cùng ngươi cược một phen.” Lâm Hồng Khâm nói, ” Đao kiếm không có mắt, sinh tử từ mệnh.” Chỉ nghe hắn ra lệnh một tiếng, Danh Kiếm môn chúng đệ tử bày ra Cửu Trọng Thiên kiếm trận.

Lâm Thục Nhân ngẩn ra, lời của phụ thân cho thấy sát tâm, làm như thế nào cho phải ? Sở Ngạo Thiên được nhận lời nhưng thật ra không hề thoải mái, làm cái tư thế thỉnh.

“Sở huynh. . . . . .” Lâm Thục Nhân theo bản năng nghĩ muốn giữ chặt hắn, bất đắc dĩ tay chân bị xiềng xích , không thể hành động được.

Sở Ngạo Thiên hướng y khoát tay chặn lại, nói “Thục Nhân, cho ta mượn Lãnh Tuyền dùng một chút ” Dứt lời, Lãnh Tuyền ra khỏi vỏ, hàn khí bức người, Sở Ngạo Thiên cầm kiếm bay vào kiếm trận.

Cửu Trọng thiên, danh như ý nghĩa đó là có chín tầng, mỗi tầng là chín người vừa công vừa thủ, mặt khác tầng thủ chủ yếu , công thủ kết hợp nhuần nhuyễn, phòng thủ kiên cố như tường đồng vách sắc. Từng có kẻ không biết phá được một vài tầng, đánh đấm hăng say, không biết rằng mỗi tầng lấy thủ trận làm cốt yếu, mặc khác các tầng phụ cận phụ trợ, mỗi lần phá được một tầng thủ trận có công lực dũ cường, tầng càng cao, công kích càng mạnh, rõ ràng là càng đánh càng thấy khó khăn.

Sở Ngạo Thiên bước vào kiếm trận, chín vị thủ trận đều đánh úp lại, đều đặn thống nhất với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, vừa cùng tiến lên . Nếu luận đơn đả độc đấu, chín kẻ ngày  chỉ thường thôi, mà ở trong kiếm trận phối hợp đều tự lấy thừa bù thiếu, thực lực đương nhiên là mạnh thêm . Sở Ngạo Thiên gặp nguy không loạn, thong dong ứng đối, đem thế công nhất nhất hóa giải.

Chín người đem Sở Ngạo Thiên bao vây quanh, năm người chủ động phóng ra, bốn người giữ nghiêm trận thế, bạch y mờ ảo, bộ pháp nhẹ nhàng chói sáng, giống như một đóa bạch liên nở rộ. Bọn họ phối hợp khăng khít, sở ngạo thiên không thể dễ dàng thắng lợi, lợi dụng tốc độ tấn công, thân hình, chiêu thức so với bọn chúng nhanh nhạy , nhanh đến hoa cả mắt, nhanh đến không thể nắm bắt được, làm chín người hợp lực cũng vô pháp bắt giữ, đánh chết càng miễn bàn. Sở Ngạo Thiên như là một giọt huyết trên đóa bạch liên kia, nhiễm đều khắp đóa hoa, cuối cùng đem nó nhiễm lên một màu đỏ thẫm.

Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy bốn người bị đánh văng ra khỏi kiếm trận, quá nhanh, giống như phiêu phong quét qua, cơ hồ không ai thấy rõ bọn họ là bị kiếm chiêu cùng nội lực của Sở Ngạo Thiên đánh văng ra.

Mọi người lại ồ lên, khó có thể tin, Cửu Trọng Thiên – tầng trời thứ nhất lại được phá nhanh như vậy.

Sở Ngạo Thiên đem kiếm thu lại phía sau, một tay làm tư thế thỉnh giáo, trên mặt là tà khí nhìn bốn phía tươi cười.