Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 26



: Anh hùng không hay



Mọi người háo hức tham gia trừ Ma đại hội, các hảo thủ bày biện ra những phong thái khác nhau, phấn khởi, bình thường, còn có phẫn nộ, không quan tâm, ngủ gà ngủ gật, tóm lại là trăm hoa đua nở, mỗi người một vẻ. Chờ mấy kẻ kia âm ỉ xong, kẻ đứng ra xướng lên bày ra sắc thái không sai biệt lắm, vỗ cái bàn bắt đầu bỏ phiếu tuyển lãnh đạo.

Lâm Hiền Nhân nghe đông nói tây kêu, vừa nghe đến nói muốn chọn người lãnh đạo , không khỏi cảm thấy cả kinh , nhìn xung quanh tả hữu một phen, lại không thấy Chu Khi Đông cùng người của Thuần Dương phái. Không ngoài sở liệu, lập tức có kẻ đề đích danh hắn ra, tiếp theo đó một tràn tán dương, Lâm Hiền Nhân uyển chuyển nói, ” Đa tạ các vị cất nhắc, chính là tài năng còn thấp, khó có thể đảm đương trọng trách, tư nghĩ đến Phùng trang chủ trầm ổn cơ trí, mới chính là người thích hợp nhấy.”

Mọi người thì nghe hắn nói, còn hắn thì ra vẻ nhăn nhó, khiêm tốn một chút. Phùng Khang Hùng lập tức trả lời, “Lâm thiếu hiệp tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tâm địa hiệp nghĩa , giang hồ nhân sĩ truyền  tụng lại, có ngươi lãnh đạo, mọi người nhất định có thể đoàn kết nhất trí, anh dũng trừ Ma! ” Ngay sau đó là một mảnh hoan hô ủng hộ.

Lâm Hiền Nhân da gà nổi lên, trong lòng mắng cái lão gian nhân, việc muốn hắn nhận lời này, đơn giản là muốn làm cho Danh Kiếm môn xuất toàn lực.

Đang lúc Lâm Hiền Nhân tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên một tiếng “Từ từ” đánh vỡ hài hòa. Chỉ thấy đoàn người Thuần Dương phái nối đuôi mà vào, đem vị trí  ở giữa đại sảnh chiếm hết. Lâm Hiền Nhân nghĩ hắn có cứu tinh , không ngờ Chu Khi Đông bỗng nhiên lên tiếng.

“Không thể bầu Lâm Hiền Nhân !” Chu Khi Đông giương lên phất trần , hướng Lâm Hiền Nhân ánh mắt ngoan độc, nói ” Lâm Hiền Nhân cấu kết với người trong Ma giáo, các người đừng mắc mưu hắn”

Toàn đại sảnh ồ lên, Lâm gia hai huynh đệ cùng Sở Ngạo Thiên nhất thời kinh hãi. “Chu đạo trưởng, ngươi nói gì vậy!” tính tình Lâm Hiền nhân luôn luôn hiền hòa cũng không hoảng hốt, nói ” Lâm Hiền Nhân ta dù vô đức vô năng, cũng tuyệt không làm ra cái chuyện xấu xa như cấu kết với Ma giáo !” Nói một kẻ chính đạo cấu kết với Ma giáo cũng như nói y là Hán gian.

Sở Ngạo Thiên khẩn trương mắt nhìn Lâm Thục Nhân, Lâm Thục Nhân nhìn như bình tĩnh, nhưng hô hấp đã có chút không đều . Nuốt nước miếng vào miệng, Sở Ngạo Thiên liều mạng nhớ lại mình trên đường có lộ ra sơ hở nào không, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được.

“Chu đạo trưởng, lời này cũng không thể nói lung tung a.” Phùng Khang Hùng thấy không khí khẩn trương, lập tức tiến lên khuyên giải.

Chu Khi Đông cười lạnh nói, “Hừ, ta dám nói lời này, tự nhiên là có chứng cớ.”

Lâm Hiền Nhân cả giận nói, “Hảo, ngươi lấy ra đi, ta thật muốn nhìn là cái gì chứng cớ!”

Chu Khi Đông cũng không sốt ruột, đối Phùng Khang Hùng bên cạnh nói, “Phùng trang chủ cùng Ma giáo giao chiến nhiều năm, nói vậy đối Ma giáo người trong có điều hiểu biết.”

” Đương nhiên.”

“Phùng trang chủ cũng biết ma giáo có một vật, “Hào niêm bì đái cốt”. (Là cái keo dính chuột của Phi ca ca đó )

Phùng Khang Hùng sắc mặt trầm xuống, nói ” Như thế nào không biết, vật ấy được các hộ pháp của các đời ma giáo tiền nhiệm sở chế, ma giáo trong khi giao chiến nhiều lần sử dụng.”

“Vật ấy có  công hiệu gì?”

” Ma nhân đê tiện, đem thứ ấy vẽ loạn lên mặt đất, hành giả một khi dính lên liền không thể thoát thân, không thể động đậy. “

Chu Khi Đông giơ lên tươi cười thắng lợi, đối Lâm Hiền Nhân nói, “Ngươi còn có gì có thể nói?”

“Này cùng ta có quan hệ gì đâu?” Nếu không có sự tu dưỡng hơn người, Lâm Hiền Nhân thật muốn cấp cho Chu Khi Đông một kiếm.

” Còn nói xạo, ngươi ngày hôm trước cho ta dùng chính là “Hào niêm bì đái cốt”!” Chu Khi Đông một câu liền bừng tỉnh những kẻ còn mông lung trong mộng.

Lâm Hiền Nhân đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nổi giận mắng, “Chu Khi Đông, chuyện đó ta đã giải thích với ngươi, ngươi chỉ bằng cái hạp ta không biết là loại cao dược gì lại nói ta cấu kết Ma giao , làm ô nhục danh dự của ta, đừng trách ta không khách khí!”

Đại sảnh thời hỗn loạn, Lâm thiếu hiệp danh tiếng tốt đẹp rộng rãi trên giang hồ, những người tin tưởng Lâm Hiền Nhân, dần dần đối Chu Khi Đông tỏ ra vẻ bất mãn, yêu cầu hắn nhìn lại cách nói.

Chu Khi Đông không cho là đúng, hừ lạnh nói, “Ta còn có chứng cớ trọng yếu hơn .”

Lâm Hiền Nhân đã chìm trong cơn giận dữ, quát, “Chu Khi Đông, ta cảnh cáo ngươi, còn dám nói bậy liền không phải xin lỗi có thể chấm dứt chuyện!”

Luận võ công, Chu Khi Đông cũng không phải đối thủ Lâm Hiền Nhân , nhưng lúc này hắn không chút  kiêng kỵ. “chứng cớ của ta  đó là ——” chỉ thấy hắn hơi hơi giương tay lên , ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn.

Mỗi người đều ngưng thần bế khí, chờ đợi lời hắn nói ra, Lâm Hiền Nhân chỉ cảm thấy ngón tay rét run, trong lòng cảm thấy điềm xấu sắp xảy ra. Yên tĩnh, tràn ngập cả Vũ Di sơn trang, thanh âm quạ đen bay qua oa oa có vẻ dị thường rõ ràng.

Bá lạp ——

“A nha!” Sở Ngạo Thiên kêu lên một tiếng thảm thiết , ánh mắt mọi người nhất thời đổ dồn lên.

Không nghĩ tới Chu Khi Đông là cố ý hấp dẫn lực chú ý của mọi người, sau đó có một đại hồ tử, thần không biết quỷ không hay lặn lẽ tiến đến phía sau Sở Ngạo Thiên, thừa dịp y không đề phòng, một tay kéo lớp cao loan lổ trên mặt y xuống.

Mặt Sở Ngạo Thiên nhất thời nổi lên một màu đỏ, vừa đau vừa nóng. Lâm Thục Nhân đoán biết không ổn, mắng to chính mình hồ đồ, nhớ làm ngụy trang Sở Ngạo Thiên, lại quên mất mình. Bọn họ cùng Thuần Dương phái đã giao thủ, diện mạo, công phu đương nhiên đã bị nhớ rõ.

“Ngươi dám nói hai người kia ngươi không biết? Ngô Chờ một đường theo đuôi, các ngươi thật ra lại rất thân thiết !” người gây sự là Chu Khi Đông cũng nói thêm vào, “Ngươi không cần lấp liếm nữa, Thuần Dương phái cùng hai kẻ này đã giao thủ, bọn họ đều là người trong  Ma giáo ! Ngươi cư nhiên mang người của Ma giáo tham gia trừ Ma đại hội, ngươi còn có cái gì để nói ! ? ” người của Ma giáo đương nhiên là sử dụng võ công của Ma giáo, đây chính là định luật thiên cổ đều không thay đổi.

Mẹ nó chó má ! Lâm Hiền Nhân đang muốn nói tiếp, không ngờ chuyện xảy ra ngay sau đó làm cho hắn muốn nói cũng nói không được.

“Sở ngạo thiên!” Phùng Khang Hùng thốt ra, quá sợ hãi.

Mọi người bị một tiếng này làm cho sợ hãi , bên trong lập tức lâm vào khủng hoảng , Chu Khi Đông thiếu chút tròng mắt rớt xuống, trăm triệu không nghĩ tới cư nhiên bắt được con cá lớn. Trường hợp không khống chế được, mọi người đối với Ma giáo đều sợ hãi khiến cho họ không tự giác đều tránh ra để lại một khoảng không giữa Lâm Sở hai người.

“Đi!” Lâm Thục Nhân biết được tình thế hắn đã không thể khống chế, lập tức kéo Sở Ngạo Thiên một bộ ngây ngốc, không đợi đối phương phản ứng, liền trảo người biến mất trong đám người.

Lâm Hiền Nhân trợn mắt há hốc mồm, một chữ đều nói không được.