Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 47



Một chiếc xe hơi màu đenlặng lẽ dừng lại bên đường phía đối diện với cổng Sở cảnh sát, khi Phương Thầnsắp đi qua thì cửa kính xe hạ xuống.

“Ồ, sao lại trùng hợpthế!” Đưa mắt nhìn người ngồi trong xe, đầu tiên Phương Thần thấy hơi ngạcnhiên, sau đó nói bằng giọng nghi hoặc: “… Không phải là anh cố ý chờ em đấychứ?”.

Tiêu Mạc cười quay đầulại, hất cằm nói: “Lên xe rồi hãy nói”.

Sau khi khởi động xe,Tiêu Mạc mới nói: “uổi chiều nay anh có chút việc phải trao đổi với Tổng biêntập của em, sau khi xong việc ra khỏi cổng cơ quan thì thấy em bước lên chiếcxe cảnh sát. Sao vậy, có chuyện gì à?”.

“Không có gì”, PhươngThần trả lời với vẻ dứt khoát và ngắn gọn.

Thời gian đầu khi bắtđầu qua lại với Hàn Duệ, cô đã chạm trán với Tiêu Mạc một số lần trong cáctrường hợp khác nhau. Không rõ vì nể mặt Hàn Duệ, hay vì đã có mục tiêu mới màTiêu Mạc không nhắc lại ý định theo đuổi cô nữa. Bây giờ thì lại càng không cókhả năng, vì anh và Tô Đông đã có mối quan hệ thân thiết rất khó gọi tên, hơnnữa mối quan hệ ấy vẫn đang tiếp tục phát triển.

Tiêu Mạc thấy PhươngThần có ý giữ khoảng cách

với mình, chỉ mỉm cườivẻ không để bụng và không truy vấn nữa.

Tiêu Mạc có rất nhiềucách để dò hỏi căn nguyên của sự việc, hơn nữa, trong lúc chờ ở ngoài Sở cảnhsát, bằng mấy cuộc điện thoại anh cũng đã hiểu được tình hình.

Trong xe vang lên bảnđộc tấu bằng sáo nhẹ nhàng, Tiêu Mạc ghé người dùng tay gõ vào lưng chiếc ghếphía trước, ra hiệu cho lái xe điều chỉnh âm thanh nhỏ bớt đi, sau đó mới hỏi:“Em muốn đi đâu?”.

Mặc dù công việc vẫnchưa xong, nhưng lúc này Phương Thần chẳng còn tâm trạng nào để trở về tòa soạnlàm thêm giờ nữa, nên cô ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Về nhà”.

Tiêu Mạc nói địa chỉ vớilái xe, chiếc xe lập tức thay đổi lộ trình, dừng lại ở ngã tư, chờ đèn đỏ rẽsang trái.

Lúc này đang giờ caođiểm tan ca buổi chiều, cả con đường chật chội như một bãi đỗ xe khổng lồ, vìcó lệnh cấm dùng còi trong nội thành, nên trong ánh chiều le lói chỉ còn nghethấy đủ loại tiếng động cơ xen lẫn với nhau, cùng với những ống xả khói bẩnthỉu, khiến cả thành phố như bị bao trùm bởi một màn bụi mờ mịt.

Trong xe rất yên tĩnh,dễ chịu. Tiêu Mạc cảm thấy ngồi không rất vô vị, bèn đưa tay lên khẽ gõ cánhcửa xe theo điệu nhạc. Một lát sau anh quay đầu sang nhìn Phương Thần nhận xét:“Gần đây trông khí sắc em rất tốt, có phải đó là kết quả của cuộc sống có nềnnếp hay không vậy?”.

Phương Thần không phảnứng ngay, chỉ nói: “Cuộc sống của em từ trước đến nay vẫn luôn có nền nếp”.

“Chưa chắc đã như vậy.”Một nụ cười mơ hồ xuất hiện trên khuôn mặt điển trai, “So với trước đây, chẳngphải em đã trở lại với cuộc sống lành mạnh bình thường là gì”.

Bỗng nhiên nhắc đến vấnđề có liên quan tới người đàn ông ấy, trong lòng Phương Thần có chút không vui,nhưng cô không thể hiện ra, mà bình thản đáp lại: “Đó thực sự là một chuyệnđáng vui mừng”.

“Thế sao? Nếu câu này màđể Hàn Duệ nghe thấy, liệu có phải là một đòn tấn công chưa từng có hay không?”

Khóe môi của Phương Thầnbất giác trễ xuống.

Đúng là mỗi lúc một táotợn, lại còn nói thẳng tên của người ấy ra nữa chứ!

Cô hừ một tiếng: “Anhnghĩ rằng có thể có chuyện gì đó tấn công được anh ta sao?”.

Tiêu Mạc chống cằm cườivới vẻ thân thiết hơn: “Xem ra em rất hiểu anh ta đấy”.

Phương Thần đáp bằnggiọng lạnh lùng: “Không dám. Hơn nữa, bây giờ giữa em và anh ta không còn bấtcứ quan hệ nào”. Trong lòng cô thực sự nghi ngờ rằng Tiêu Mạc đã cố tình gợivấn đề này ra. Nhưng cho dù xuất phát từ lý do gì thì cô cũng đã quyết địnhngay là không mở miệng nói gì thêm nữa, nên coi câu nói vừa rồi là lời kếtthúc, nói xong liền mím chặt môi.

Kết quả là chưa được nửaphút, đúng vào lúc đèn tín hiệu chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, Tiêu Mạc lạinói: “Nhưng sao anh lại thấy, hình như chỉ có em mới có ý định đơn phương vạchrõ ranh giới nhỉ?”.

Tiêu Mạc gõ vào cửa kínhxe, ra hiệu với cô, rồi nói với vẻ tỉnh bơ: “Chiếc xe cứ bám theo xe chúng ta ởphía sau kia, nếu anh nhớ không nhầm, thì có lẽ là do thuộc hạ của Hàn Duệlái”.

Phương Thần cố ý đứnglại một lát ở góc khuất của tòa chung cư, quả nhiên ngay sau đó nhìn thấy AThiên lái chiếc xe SUV màu đen quen thuộc xuất hiện

Không hiểu cậu ta đanglàm gì?

Để chứng thực có đúng làmình bị bám theo suốt dọc đường hay không, lại chợt nhớ đến nụ cười có ý đùabỡn của Tiêu Mạc vừa rồi, Phương Thần không nén được cơn giận. Cô bước ra từbóng tối, mặt sa sầm, không nói lời nào chờ A Thiên xuống xe.

“Chị Phương”, thấy mìnhbị bắt quả tang, A Thiên vội tươi cười nhảy từ trên xe xuống chào.

“Cậu theo tôi làm gìvậy?”, Phương Thần hỏi.

“Đâu có, em đi giảiquyết chút việc, tiện đường đi ngang qua đây, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiênthôi.”

“Cậu tưởng rằng tôi sẽtin à?”, Phương Thần nửa cười nửa không tiến gần hơn một chút, rồi làm điệu bộnhìn thật kỹ vẻ mặt của A thiên, “Dù sao thì chúng ta cũng đã quen nhau mộtthời gian, trong số rất nhiều thuộc hạ của Hàn Duệ chỉ có cậu là thật thà nhất.Nói mau, vì sao cậu lại bám theo tôi?”.

A Thiên bị Phương Thầndồn ép đến mức chỉ có thể ngửa cổ về phía sau, tránh ánh mắt của cô, cố nở nụcười, đáp: “Đúng là em tiện đường đi ngang qua đây mà”.

Phương Thần lấy di độngra, nói: “Thôi được, vậy thì để tôi hỏi thẳng Hàn Duệ vậy”.

Quả nhiên, A Thiên lậptức ngăn lại.

“Chị Phương, đừng!” AThiên vội nói: “Em sai rồi. Chị đừng gọi điện thoại cho đại ca nữa. Chị muốnbiết gì em sẽ nói!”.

Thực ra, Phương Thần chỉcố làm ra vẻ như vậy, đối với người đàn ông ấy, bây giờ cô chỉ hy vọng một điềulà suốt đời này không bao giờ gặp lại nữa.

Phương Thần cất điệnthoại đi, A Thiên thật thà thừa nhận: “Em tới là để bảo vệ chị

“Bảo vệ tôi?” PhươngThần bất giác chau mày: “Cuộc sống hàng ngày của tôi vẫn rất bình thường, cóthể có mối nguy hiểm gì mới được chứ? Hơn nữa…”. Cô không nén được một tiếngcười lạnh lùng, nói tiếp bằng giọng chế nhạo: “Quan hệ giữa tôi và Hàn Duệ sớmđã kết thúc rồi, cứ cho là có người muốn báo thù, thì chắc sẽ phải tìm đến bạngái mới của anh ta mới đúng”.

Giọng của cô rất khôngvui, A Thiên chỉ còn biết cười theo, cân nhắc một hồi rồi mới nói: “Để đề phòngbất trắc thôi mà”.

Phương Thần không thèmđể ý đến A Thiên nữa, xua tay nói: “Muộn rồi, cậu hãy về nói với anh ta, tôikhông cần bảo vệ gì cả, chỉ cần anh ta đừng nhúng mũi vào cuộc sống của tôi làđược rồi”. Bước đi được hai bước, Phương Thần dừng lại, dặn dò A Thiên với vẻmặt rất hòa dịu: “Nếu không có anh ta thì chắc chắn tôi đã không gặp bất cứphiền phức nào, nhờ cậu hãy truyền đạt lại nguyên văn câu nói này của tôi tớianh ta”.

Người dám công khaikhiêu khích Hàn Duệ, kể từ khi gia nhập băng của anh, A Thiên cũng chỉ mới gặpcó một người, hơn nữa người đó lại là một phụ nữ.

Trong thâm tâm A Thiênrất khâm phục Phương Thần, không phải vì cô là người can đảm, mà khâm phục vìcô rất có sức cuốn hút, không chỉ có thể nói và làm bất cứ điều gì trước mặtHàn Duệ vẫn không hề có vẻ sợ sệt, mà còn ngay cả khi chia tay rồi vẫn khiếncho Hàn Duệ phải quan tâm, chăm sóc.

Từ trước tới nay chưa cócô gái nào được đối xử như vậy, A Thiên nghĩ, đồng thời cũng thấy rất tò mò,nếu đại ca vẫn rất quan tâm đến chị ấy như vậy, thế thì sao lại để cho chị ấyrời xa?

Trong suy nghĩ của đạiđa số thuộc hạ của Hàn Duệ, thì việc ra đi bất ngờ của Phương Thần vẫn là mộtcâu đố chưa có lời giải đáp. Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự hợp nhau rất rõgiữa Phương Thần và Hàn Duệ, nhưng rồi cô đã lặng lẽ ra đi mà không hề báotrước.

Nhưng chẳng có ai dámhỏi han nội tình. Bởi vì thời gian gần đây trạng thái tinh thần của Hàn Duệkhông được tốt. Mọi người đều thông minh, nên trong giai đoạn không bình thườngnày, ai cũng lựa chọn việc ngậm chặt miệng lại, thậm chí đến nửa phút tò mò dòhỏi cũng không dám để lộ ra.

Sau khi trở về, tấtnhiên là A Thiên không nói lại nguyên văn lời của Phương Thần. Cậu chỉ thừanhận hành động bám theo đuôi để bảo vệ của mình đã bị Phương Thần phát giác ra,còn nội dung câu chuyện giữa hai người sau đó thì cậu cân nhắc một hồi rồi lựachọn những ý chính và ôn hòa nhất nói lại với Hàn Duệ.

Một tay Hàn Duệ cầm lyrượu, nghe với vẻ không mấy chú tâm, không tỏ ra ngạc nhiên cũng như bực bội,ngay cả chau mày cũng không, sau cùng chỉ hỏi bằng giọng lãnh đạm: “Chỉ thếthôi à?”.

“Đúng, sau đó thì chị ấybảo em về”, trong lòng A Thiên không khỏi thấy hồi hộp, lo lắng, đúng như lờicủa Phương Thần, cậu là người không giỏi nói dối.

Người đàn ông ngồi chìmtrong chiếc salon bọc nhung màu đen trông có vẻ thanh tú, nhưng hơi mệt mỏi,vắt hai chân vào nhau, ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn soi vào ly rượu, phảnchiếu lên gò má của anh, tạo thành bóng đen lúc mờ lúc tỏ hai bên sống mũi. Anhvẫn giữ đôi mắt trong trạng thái nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng, khi không nóitrông khuôn mặt ấy chẳng khác gì một bức tượng hoàn mỹ thời Hy Lạp cổ đại.

Trong căn phòng VIP trànngập âm nhạc, A Thiên đứng lặng lẽ chờ bên cạnh, hầu như không nhìn thấy, khôngbiết rốt cuộc là Hàn Duệ đang nghĩ gì. Kể từ khi Phương Thần ra đi, dường nhưHàn Duệ càng trở nên khó hiểu hơn.

Mãi cho tới khi đã uốnghết già nửa số rượu trong ly, Hàn Duệ mới ngẩng đầu dặn dò bằng giọng rất bìnhthản: “Không cần để ý đến cô ấy, cậu cứ làm những việc cần làm”. Rồi dường nhưđã hình dung ra phản ứng của Phương Thần, Hàn Duệ tiếp tục bổ sung một câu:“Nếu cô ấy có ý kiến gì khác, bảo cô ấy hãy trực tiếp đến gặp tôi”.

“Em biết rồi”, sau khinhận được chỉ thị rõ ràng, A Thiên lập tức gật đầu rồi lùi ra.

Cánh cửa nặng nề khéplại, người đàn ông thanh tú luôn đeo cặp kính ngồi trong phòng VIP đột nhiênnói với giọng pha chút cười cợt: “Chúng ta làm như vậy, chưa chắc Phương Thầnđã cảm ơn. Đại ca cũng nhìn vẻ khó xử vừa rồi của A Thiên đấy, em dám chắc cậuấy đã bị Phương Thần mắng cho một trận”.

Hàn Duệ khẽ “Ừm” mộttiếng, “Nhưng bây giờ việc có muốn thế hay không đâu có thể do cô ấy quyếtđịnh”.

Vẻ mặt lạnh lùng, giọngnói bình thản. Tạ Thiếu Vĩ nhìn vẻ ngoài của đại ca mình lúc này mà trong lòngkhông nén được tiếng thở dài.

Quan tâm tới một ngườikhông lẽ lại khó khăn đến thế sao? Hay là bình thường Hàn Duệ lạnh lùng tànnhẫn quen rồi, nên trong chốc lát chưa thể thay đổi ngay được? Vì thế nên rõràng là lo lắng cho sự an toàn của Phương Thần, nhưng khi nghe những lời nói từmiệng của Hàn Duệ thì lại thấy rằng nó giống như việc ép buộc một người con gáiphải chấp nhận một việc mà cô ấy không thích.

Tạ Thiếu Vĩ khẽ lắc đầu,nhưng rồi lập tức nghĩ ngay đến một chuyện khác, nên đổi chủ đề câu chuyện, nóivới vẻ mặt rất nghiêm túc: “Đại ca, anh nói xem, bây giờ cảnh sát đã tìm đếnPhương Thần, như thế liệu có bất lợi đối với chúng ta không?”.

“Có lẽ là không đâu.”Hàn Duệ nhắm mắt vẻ như muốn ngủ, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không nhìnthấy bất cứ vẻ bất an và hoài nghi nào. Tạ Thiếu Vĩ cảm thấy ngạc nhiên: “Vìsao?”.

“Vì cô ấy không phải làngười thích mang lại phiền phức cho mình. Trong chuyện này, bịa ra một lý donói dối cảnh sát, phủi sạch mọi mối liên quan, sẽ bớt việc cho cô ấy hơn làthừa nhận mình đã có mặt trong trận đấu súng ấy.”

“…”

Có lẽ Hàn Duệ hoàn toànkhông ý thức được vẻ khẳng định chắc chắn trong lời nói của mình, còn Tạ ThiếuVĩ sau khi nghe xong đã ngây người ra một lúc.

Chỉ có rất ít người biếtđược lý do ra đi của Phương Thần, và Tạ Thiếu Vĩ là một trong những người đó.Tuy nhiên Tạ Thiếu Vĩ lại không cho đó là trở ngại gì lâu dài, bởi theo nhưnhững gì Tạ Thiếu Vĩ hiểu về đại ca của mình, chỉ cần là thứ mà Hàn Duệ muốn cóthì chưa bao giờ anh thất bại.

Huống chi đó chỉ là mộtngười con gái?

Lần này Tạ Thiếu Vĩkhông cân nhắc nữa, mà nói thẳng những suy nghĩ trong lòng của mình : “Đại ca,nếu anh thấy thích cô ấy thật, thì tại sao lại không tìm cách đưa cô ấy về?”.

Hàn Duệ bỏ ngoài tainhững lời này của Tạ Thiếu Vĩ, chỉ mở to mắt liếc anh ta một cái, rồi đột ngộthỏi: “Đã tìm ra vị trí hiện tại của Jonathan chưa?”.

“Đã điều tra rồi ạ, hắnta cùng các thuộc hạ đúng là đã tới Trung Quốc, hơn nữa rất có khả năng đã tớithành phố này”, Tạ Thiếu Vĩ nói, vẻ mặt rất nghiêm túc, tay đẩy chiếc gọng kínhtrên sống mũi lên.

Hàn Duệ hừ một tiếng:“Xem ra, hành trình của tôi phải thay đổi rồi, đến vé bay sang Mỹ cũng khôngphải mua nữa”.

“Em đã gọi điện thoạisang đó hỏi, nghe nói lần này hắn ta không mang theo nhiêu thuộc hạ, có lẽ vìkhông muốn đánh động quá lớn tới đại ca. Suy cho cùng thì đây cũng không phảilà địa bàn của hắn, nên nếu hành động thì khả năng hắn ta bị thua là rất lớn.”

“Tôi và hắn sống cùngnhau mười mấy năm, không ai hiểu rõ tính cách của hắn hơn tôi. Jonathan tuykhông thông minh như những người anh em khác, nhưng lại là người rất có dã tâm.Làm nghề này, tất nhiên đầu óc rất quan trọng, nhưng nhiều khi thời cơ mới làquan trọng nhất. Hắn ta là kẻ rất biết chớp lấy thời cơ”, nói đến đây, Hàn Duệhơi dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười chế nhạo: “Có lẽ hắn là một gãnước ngoài hiểu rõ thực chất của câu thành ngữ đuổi cùng giết tận, loại bỏ tậngốc hơn rất nhiều người Trung Quốc”.

Tạ Thiếu Vĩ khẽ gật đầu,mặt vẫn lộ ra vẻ nghi ngại: “Lần này rõ ràng là hắn ta nhằm vào đại ca”.

Hàn Duệ cười lạnh lùng,không nói.

Trên danh nghĩa thì HànDuệ và Jonathan là anh em, nhưng thực chất lại không có bất cứ mối quan hệhuyết thống nào. Dường như kể từ khi được mẹ đưa đến cánh cổng gia tộc MarkusRosenberg, thì oán thù và tranh đấu giữa hai người chính thức bắt đầu.

Sau cùng, Hàn Duệ phủivạt áo, đứng lên, dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng: “Cậu hãy cho người tiếptục điều tra về Jonathan, tôi muốn biết tường tận về hành tung của hắn, bao gồmcả tài liệu về b thuộc hạ mà hắn mang theo, dọc đường gặp gỡ những ai… Tất cảđều phải điều tra rõ ràng cho tôi. Còn nữa, cậu cũng phải nhớ cho người bám sátchặt chẽ chuyến hàng hiện đang giao dịch với người Mexico. Người anh trai thânthiết của tôi đã lựa chọn thời điểm này từ nơi xa vạn dặm tới thăm tôi, khôngphải chỉ đơn giản là muốn cái mạng của tôi không đâu”.