Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 38



Đây không phải đang đóngphim, nó nguy hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều so với những tình tiết trong phim.

Không biết đối phương cóbao nhiêu người, nhưng chỉ mấy loạt đạn trước đó cũng đủ để người ta hồn xiêuphách lạc. Trong lòng Phương Thần rất rõ, họ sẽ không dễ dàng thoát ra ngoàiđược. Ý nghĩ ấy chưa kịp thấy cánh cửa lớn bị phá tung ra, tiếng súng to và bấtngờ khiến cho thần kinh cô căng lên như dây đàn.

Cô khẽ run lên tronglòng anh. Mặc dù tình huống lúcnày rất nguy hiểm và hỗn loạn, nhưng Hàn Duệ vẫn cảm thấy điều đó rất rõ.

Cô ấy đang sợ.

Dù sao cô ấy cũng là phụnữ, Hàn Duệ nghĩ, thế mà lại phải trải qua mối nguy hiểm mà người bình thườngcả đời cũng không thể nào gặp phải như thế này.

Anh không nói gì, mà chỉsiết chặt hai cánh tay hơn nữa, nhân có sự yểm hộ kịp thời của người chi viện,kéo Phương Thần nhanh chóng chạy tới một nơi tương đối an toàn.

“Đại ca!” Tiền Quân mangsúng sải bước chạy đến bên cạnh, dắt theo mười mấy người khác cầm vũ khí xônglên chặn ở phía trước.

Tiền Quân định chạy tớiquan sát xem Hàn Duệ có bị thương không, nhưng khi cúi đầu xuống thì vừa vặnbắt gặp một đôi mắt khác đen và sáng long lanh.

Nghe thấy giọng nói quenthuộc, đầu tiên Phương Thần hơi sững người lại, tiếp đó quay nhanh lại.

Một tay của Hàn Duệ vẫnche ở sau gáy Phương Thần, còn cô thì ngạc nhiên nhìn Tiền Quân, sau đó mới đểý đến tình thế được thay đổi bất ngờ lúc đó.

Trong nhà đã có thêm rấtnhiều người vào đúng lúc họ gặp nguy hiểm nhất, sự xuất hiện bất ngờ ấy cứ nhưnhảy dù từ trên trời xuống của các thuộc hạ Hàn Duệ, khiến cô quên cả cảm giácmừng rỡ khi được chuyển nguy thành an.

Cô đưa mắt nhìn ngườiđàn ông trước mặt, hơi ngây người ra, miệng định thốt ra một câu gì đó, nhưngrồi lại thôi.

Hàn Duệ chỉ cúi đầu nhìncô một cái, rồi thả lỏng tay: “Hãy tìm một chỗ an toàn và tránh vào đó, việcnày chắc em làm được chứ?”. Vừa nói anh vừa cầm khẩu súng lục ném sang một bên,đón lấy khẩu súng tiểu liên hạng nhẹ từ tay Tiền Quân, rồi quay người rời đi.

Đúng vào lúc hỗn loạnnhất, người của hai bên đang đấu súng dữ dội, căn nhà đã trở thành một đống hỗnđộn, bàn ghế bị lật đổ, khắp nơi là vết đạn và mảnh vỡ.

Hàn Duệ đi được hai bướcthì đột nhiên dừng lại.

Anh quay đầu, thấyPhương Thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh sáng hiếm hoi từ ngoài cửa sổ chiếu vàobao trùm lên cô, còn cô giống như một cái bóng trầm mặc, chìm sâu vào trongmênh mông, dường như bất động, dường như không thể chạm tay vào. Rõ ràng làtrời tối, thế mà anh vẫn nhận thấy được điều muốn nói toát ra từ đôi mắt ấy mộtcách kỳ lạ.

Đó là ánh mắt chứa đựngsự phỏng đoán mơ hồ và vẻ kinh ngạc, đồng thời lại giống như con dao sắc, dồnthẳng về phía anh, nó chứa đựng những câu hỏi và mong muốn được chứng thực.

Anh thấy cô chau màylại, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, dường như định nói gì đó, nhưng cũng đúng lúc ấyánh mắt của anh chợt dừng lại ở một điểm rồi lập tức sáng lóe lên.

Trong chốc lát, dườngnhư có một luồng hơi lạnh tỏa trong không khí và lan rộng dần.

Dường như Hàn Duệ khôngkịp nghĩ tới bất cứ điều gì, anh bước tới kéo cô lại theo bản năng, còn PhươngThần dường như cũng cảm thấy có điều gì đó khác thường nên quay người lại nhìntheo ánh mắt của anh, từ phía ngoài cửa sổ có một ánh sáng lóe lên.



Thời gian cho sự phảnứng của não bộ có thể rất dài, hoặc có thể chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, cô cửđộng theo bản năng nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Ngón tay vừa chạm vàovai Hàn Duệ, Phương Thần lập tức nghe thấy có người gọi một tiếng: “Đại ca!”,giọng gấp gáp khẩn thiết, ngay sau đó thân hình cao lớn của Tiền Quân bay tớitừ cách đó mấy mét.

Hàn Duệ ở rất gần cô,hình như Phương Thần đã biết việc gì sẽ xảy ra sau đó, lại như hoàn toàn khônghiểu rõ về tình hình, nhưng đúng lúc một tiếng nổ “đoàng” xé rách màn đêm vanglên cũng là lúc thân hình cô vừa kịp dán sát vào anh

Tiếp sau đó là mấy tiếngsúng nổ liên hồi… rồi sau đó tất cả bỗng đột ngột im lặng.

Hàn Duệ lùi một bước nhỏtheo lực đẩy bất ngờ, vai sau chạm vào bức tường lạnh giá, dường như anh khôngcòn cảm thấy gì nữa.

Nòng súng bốc ra một lànkhói trắng, Tiền Quân hạ cánh tay vẫn đang đeo súng, xông đến quan sát, miệnghỏi dồn dập: “Đại ca, đại ca không sao chứ?...”.

Hàn Duệ như không nghethấy những lời ấy, một thứ chất lỏng dinh dính chảy qua tay anh.

Từ trước tới nay anhchưa bao giờ có cảm giác hoảng loạn như vậy.

Trong khoảnh khắc ấy,khắp không gian chỉ còn lại tiếng kêu rất khẽ của Phương Thần là ở lại bên taianh. Anh ôm cơ thể ấm áp và mềm mại của cô, lúc ngẩng lên, ánh mắt anh lạnh lẽonhư dòng sông băng bị bịt kín hàng ngàn năm.

Mọi thứ xung quanh dườngnhư chẳng có quan hệ gì với anh, còn anh chỉ khép chặt cánh tay lại, muốn ngăndòng máu đỏ thẫm đang tuôn ra xối xả.

“Gọi bác sĩ, mai!”

Giây phút ấy, lần đầutiên anh nghe rõ sự run rẩy và bất ổn trong hơi thở của mình.

Như đang trong một cơnác mộng đứt quãng kéo dài, Phương Thần đã ngủ rất không ngon.

Trong giấc mơ, cô thấymình là một lữ khách đang xuyên qua sa mạc khô nẻ, bị ánh nắng gay gắt của mặttrời làm cho cổ họng khô rát, cảm giác như toàn thân sắp bốc cháy. Thế rồi,khoảnh khắc sau đó lại như rơi vào một vực sâu không đáy trong lòng núi, bị baobọc bởi màn đêm và băng giá đáng sợ, không sao tìm được lối ra, lạnh tới mứchai hàm răng va vào nhau lập cập.

Trạng thái nóng lạnh đanxen vào nhau như thế cứ bám riết lấy cô, khiến cả đêm cô cứ lật mình trăn trở.Nhưng dù cho mơ thấy gì, cô cũng đều cảm thấy một nơi nào đó trên cơ thể dườngnhư bị một vật sắc nhọn xuyên qua, khiến cô rất đau, cô muốn kêu lên, nhưng chỉcó thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên khe khẽ khàn khàn.

Và trong giấc mơ ấy côchỉ có một mình, cô tìm kiếm khắp nơi, trong lúc đau đớn và mệt mỏi vẫn khôngtìm thấy bất cứ một chỗ dựa nào. Cô thấy rất nhớ, nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè và cảLục Tịch nữa.

Giữa cơn mơ cô tỉnh lạihai lần, cô không biết giữa hai lần ấy là bao lâu, nhưng lúc nào xung quanhcũng tối om, có bóng người nào đó đi lại bên giường, cô cố gắng mở mắt ra,nhưng rồi cũng chỉ được hai giây rồi sau đó lại thiếp đi.

Đến khi hoàn toàn tỉnhlại, Phương Thần ngước đôi mắt đen láy lên nhìn bác sĩ A Thanh lúc đó đang cúingười xuống kiểm tra vết thương cho cô, hỏi: “Tôi bị thương vào đâu vậy?”.

“Ở xương bả vai phải”.Bác sĩ thanh vẫn không dừng tay, gương mặt lộ vẻ gần như khen ngợi, “Vừa mớitỉnh lại đã có thể lập tức nhớ được những sự việc xảy ra trước đó?”.

Phương Thần khẽ mỉmcười.

Thực ra, trước khi mởmắt ra, cô đã cố nằm nhớ lại chuyện bị trúng đạn một lần, lúc đó cô thấy ngườibất ngờ bị rung lên rất mạnh, một cơn đau rát nhanh chóng từ một điểm đến toànthân, cho đến khi cô ngất đi.

Cô nằm nghiêng một cáchngoan ngoãn, chỉ chau mày hỏi: “Tôi cảm thấy rất đau, có nghiêm trọng lắmkhông?”.

“Viên đạn đã được lấy rarồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ba tháng là khỏi thôi.”

Dường như cô trút đượcmột hơi thở nhẹ nhõm, gật đầu: “Vậy thì tôi tin anh”.

Chỉ nhìn thấy A Thanhgật đầu, vai khẽ nhún lên, vẻ mặt nở một nụ cười khó hiểu, nụ cười dường nhưkhông thể nén được. Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sao thế?”

“Không có gì.” A Thanhđứng thẳng dậy, thu dọn bông băng và dao kéo, nói: “Sáng sớm mai tôi lại tớikhám cho cô”.

Lúc đó Phương Thần mớinhận ra rằng đang là buổi tối, không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của cô, nêntrước khi đi A Thanh không quên tắt công tắc của chiếc đèn trên đầu.

Phương Thần khẽ nhắm mắtlại, gần chỗ vết thương đau bỏng rát, còn trong chỗ sâu nhất của vết thương thìlại như lạnh đến thấu xương, xuyên thấu vào tủy, cảm giác ấy rất lạ, ở một mứcđộ nào đó rất trùng hợp với giấc mơ ấy.

Cô lặng lẽ nằm nghỉ mộtlúc, rồi sau đó lấy sức thử cử động. Nhưng khi cô vừa thực hiện ý định đó thìnghe thấy một giọng rất bình tĩnh vọng lên từ một góc trong căn phòng: “Khôngđược cử động”.

Giọng nói vang lên bấtngờ khiến cô giật nẩy mình, cô vội mở to mắt ra.

Nhìn theo hướng phát ragiọng nói, lúc ấy cô mới nhận ra sự có mặt của một người khác trong phòng!

Hàn Duệ im lặng đứng bêncửa sổ, thân hình dong dỏng được chiếu sáng bởi ánh đèn thưa thớt, tạo thànhmột cái bóng rất mờ nhạt. Kính cửa sổ phía sau lưng không biết đã biến đi đâumất, vì thế gió cứ mặc sức thổi vào làm bay mái tóc và vạt áo của anh.

Nếu không phải vì anhbất ngờ lên tiếng thì có lẽ cô cũng sẽ không thể phát hiện ra anh một cáchnhanh chóng như vậy. Phương Thần cố gắng nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi sau khibị thương, chỉ cảm thấy dường như một lần nữa anh lại hòa mình vào bóng tốimênh mông.

Anh đã đứng ở đó trongbao lâu rồi? Vì sao trước đó A Thanh không hề nói gì với cô?

Hèn nào trước đó giữalúc mê mê tỉnh tỉnh, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt chăm chú nhìn mình từ bêncạnh. Không biết người ấy có phải là anh không?

Trong lòng có muôn vànđiều muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô chỉ thốt ra: “Mấy giờ rồi?”.

Song, thực ra lúc nàythời gian đối với cô không có bất cứ ý nghĩa nào, nhưng Hàn Duệ vẫn giơ tay xemđồng hồ và trả lời cô: “Mười hai rưỡi”.

“Vậy sao anh không đingủ đi?”

>Điều đó không liênquan gì đến em.” Hàn Duệ vẫn không thay đổi tư thế đứng, đến cả giọng nói cũngbình tĩnh như thường, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt chăm chú nhìn thẳng của anhmang vẻ hơi khó hiểu, thậm chí còn cả cảm giác cháy rực lạ thường. Anh nói:“Hôm nay em quá nhiều chuyện rồi”.

Cô hơi ngẩn người ra,sau đó mới cười, đáp: “Em cứ tưởng người bị thương thì có được một chút đặcquyền”.

Hàn Duệ hơi dừng lại,rồi mới nói bằng giọng trầm trầm: “Vì thế nên em mới chủ động xông ra để chođạn găm vào mình sao?”

Từng chữ, từng chữ rấtrành rọt, Phương Thần lờ mờ cảm thấy chút giận dữ trong giọng nói ấy.

Cũng không biết do thấymệt hay là vi cố ý nặn ra nụ cười. Cô chớp chớp mắt, nụ cười trên đôi môi lạicàng nhợt nhạt. Cô nhớ anh đã từng cười nhạo em là tinh thần chính nghĩa rấtmạnh không? Trong tình huống ấy, có lẽ chính nó đã thôi thúc em hành động đấy”.Cô dừng một lát, mặt trắng bệch, thở hổn hển, rồi mới nói tiếp: “Huống hồ, emchỉ muốn đẩy anh ra, chứ hoàn toàn không muốn trở thành bia đỡ đạn. Đáng tráchlà động tác hơi chậm, bây giờ như thế này, em cũng đã thấy hối hận lắm rồi”.

Nói xong cô mím chặtmôi, lưng dội lên cơn đau giật giật, xem ra nói nhiều trong một lần là một hànhđộng rất không thông minh, để bây giờ phải nín thở mới có thẻ kìm được tiếngrên sắp buột ra khỏi miệng.

Nhưng cô vẫn cố gắng mởmắt ra, để có thể nhìn thấy mọi cử chỉ, hành động của người đàn ông đối diện.

Hàn Duệ vẫn không nóigì, không hiểu anh đang ẩn mình trong bóng tối để suy nghĩ những gì, dường nhưanh đang nhìn cô lại như chỉ nhìn một điểm nào đó trên người cô.

Cuối cùng, anh sải bướcđi tới, dừng lại bên giường.

Lúc ấy cô mới nhìn rõkhuôn mặt anh, trên khuôn mặt ấy đầy vẻ mệt mỏi, râu dưới cằm cũng mọc thànhmột đường xanh rì.

Không biết cô đã nhìnthấy điệu bộ này của anh lúc nào nhỉ? Trong lòng cô dâng lên rất nhiều suynghĩ, nhưng lúc đó chỉ cảm thấy trái tim hơi run rẩy, nhìn vào đôi mắt anh, cảmgiác căng thẳng chợt xuất hiện, dần dần hình thành một n sợ hãi và bất an mơhồ.

“Ngủ sớm đi”, anh chỉnhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm không nói thêm gì, quay người rời khỏi phòng.

Khi A Thanh xách hòm cứuthương đi ra, thấy Tiền Quân đứng nói chuyện với Tạ Thiếu Vĩ ở cửa. Đặt đồ nghềkiếm cơm xuống, A Thanh bước nhanh đến rồi thò tay vào túi quần của Tiền Quân,móc bao thuốc ra, châm cho mình một điếu thuốc, rít một hơi thật dài và nhảkhói.

“Tỉnh lại chưa?”, TạThiếu Vĩ hỏi.

A Thanh gật đầu: “Vừamới tỉnh dậy, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, tư duy rất mạch lạc”.

“Thế thì đại ca yên tâmrồi.” Vừa nói Tiền Quân vừa ngó về phía phòng ngủ. “Theo đại ca đã rất nhiềunăm, nhưng đã khi nào thấy đại ca căng thẳng như thế đâu? Xem ra, cô gái nàyquả không hề đơn giản”.

“Tất nhiên là không đơngiản rồi. Nếu không phải là cô ấy, thì không biết lúc này người nằm trong kiasẽ là ai đâu!” Tạ Thiếu Vĩ đứng dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trờiđêm cao thẳm, nói bằng giọng nghiêm túc hiếm thấy.

Tiền Quân mân mê nửađiếu thuốc lá trong tay, khẽ cười: “Tao có nói câu nào cho rằng cô ấy không tốtđâu? Đúng là sau lần này tao phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác thật! Mày nóixem, các cô gái bình thường gặp phải tình huống ấy, chắc chắn đã té xỉu vì sợhãi rồi, đúng không?”.

Tạ Thiếu Vĩ “ừ” mộttiếng, rồi quay sang nửa đùa nửa thật với A Thanh: “Tên lỏi này cũng hiểuchuyện thật đấy. Có phải là kiểm tra xong rồi lập tức đi ra ngoài hay không?”.

A Thanh nhướng mày,nhếch mép cười: “Đại ca đã chờ ở trong đó lâu như vậy, nên tôi không dám làmnhỡ thời gian của đại ca”.

Tạ Thiếu Vĩ không nóigì, còn Tiền Quân thì đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên, hạ giọng nói một câu: “Lầnnày chắc không phải đại ca thật lòng đấy chứ?”.

A Thanh nghe thấy bấtgiác khẽ ho một tiếng, không bày tỏ ý kiến một cách rất thông minh. Tiền Quânkhông thèm để ý đến anh ta, đưa chân ra giập tắt điếu thuốc, tặc lưỡi mấytiếng: “Tao trong đó mười mấy tiếng đồng hồ thì không nói làm gì, Tạ, lúc đầuđại ca nói gì, chắc mày không phải là không nghe thấy…”.

Khi Tạ Thiếu Vĩ mangtheo các huynh đệ hoàn thành xong nhiệm vụ một cách thuận lợi và chạy tới nơi,thì toàn bộ cục diện đã được khống chế.

Đối phương kẻ bị thương,kẻ thì bỏ mạng, còn chiến trường tứ phía đều là vết đạn lỗ chỗ, vỏ đạn rơi vãiđầy trên sàn nhà.

Tạ Thiếu Vĩ thấy PhươngThần dường như đã mất hết sức sống đang ở trong lòng Hàn Duệ, trong lòng chợtlạnh hẳn đi, đang định bước nhanh tới, thì nghe thấy Hàn Duệ lên tiếng: “…Không được để một tên nào còn sống sót!”. Giọng nói ấy được phát ra từ một góctối cách đó không xa, chứa đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, như thể chìm trong băngđá.

Tiền Quân đứng bên cạnhnhận được mệnh lệnh, sắc mặt hơi thay đổi - điều này không đúng với kế hoạch đãthảo luận trước đó. Theo lý, dù thế nào thì cũng phải để lại vài tên để làmchứng chỉ ra kẻ lên kế hoạch đứng đằng sau. Và cũng có như thế mới có thể tạora được nguyên nhân dẫn đến sự việc cho mọi hành động mà Tạ Thiếu Vĩ làm ở đầukia của thành phố vào hai tiếng đồng hồ trước đó.

Tiền Quân bèn lên tiếngngăn cản theo phản xạ, nhưng Hàn Duệ đã sa sầm mặt lại và đứng dậy, bầu khôngkhí xung quanh dường như cũng bị bao bọc trong sức nóng của cơn thịnh nộ. HànDuệ làm như không nghe thấy bất cứ thứ gì, mà chỉ cúi đầu xuống nhìn PhươngThần rồi bế cô đi qua đám đông sải bước ra ngoài.

Cảnh tượng ấy hầu nhưkhiến cho tất cả anh em có mặt ở đó đều ngây người ra, cuối cùng chỉ có TạThiếu Vĩ là nhanh chóng làm chủ tình huống, quyết định để lại hai kẻ bị thươngnhẹ, rồi sai người tạm thời trông coi cẩn thận.

Bởi vì Tạ Thiếu Vĩ biết,cuối cùng Hàn Duệ cũng sẽ hối hận.

Trong giây phút đi ngangqua nhau, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tạ Thiếu Vĩ thấy rất rõ ánh mắtcủa Hàn Duệ, thì ra điều mà Tạ Thiếu Vĩ dự đoán đã đúng.