Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 17



Căn hộ có hai buồng vớimột sảnh, diện tích sử dụng thực sự khoảng gần chín mươi mét, lần trước TiêuMặc đùa là sẽ chuyển đến ở cùng, Phương Thần đã đáp lại rằng: “Chỉ sợ phòng ốcnhỏ không xứng với đại thiếu gia.

Nhưng bây giờ xem rangười phải chịu thiệt thòi e rằng lại chính là cô.

Kể từ lúc Hàn Duệ quyếtđịnh ở lại, trong nhà Phương Thần xuất hiện thêm mấy khuôn mặt mới, hơn nữa đồđạc cũng nhiều thêm, riêng giường ngủ của cô hiện tại đã trở thành giường bệnhcao cấp với đủ các loại thiết bị.

Có lẽ nên gọi tình huốngnày là quạ chiếm nhà sẻ chăng?

Phương Thần vẫn chưa thểtỏ thái độ của mình, vì suốt hai ngày qua Hàn Duệ sốt liên miên, lúc nào trênđầu giường cũng treo lọ kháng sinh và thuốc chống viêm, còn vị bác sĩ tên là AThanh thì túc trực ở bên hầu như suốt 24/24 và không rời lấy nửa bước.

Mà giả sử bây giờ có đưara lời phản đối thì không những tốn nước bọt mà còn tỏ ra thiếu nhân đạo.

Thế nên Phương Thần chỉcòn cách cố nhịn.

Đã giúp thì phải giúpđến cùng, bây giờ chỉ còn hy vọng người đàn ông kia mau chóng bình phục, để côsớm được trở lại cuộc sống bình thường.

Tạ Thiếu Vĩ có vẻ rấttôn trọng lời cam kết. Anh ta cử ba đàn em đến, mỗi người túc trực tám tiếngluân phiên nhau. Mỗi ca trực ngoài người trực ra, hai người còn lại không baogiờ xuất hiện trước mặt Phương Thần.

Nhưng, cho dù là như vậythì Phương Thần vẫn cảm thấy trong lòng như có cả đống lửa.

Bây giờ cô đành phải ởtrong phòng ngủ của Chu Gia Vinh, có lúc nửa đêm tỉnh vậy vào nhà vệ sinh, bịmột người l mặt nằm trên salon khiến cô giật mình sợ hết hồn.

Lần đầu bị như vậy côphải đưa tay lên ngực và khẽ kêu lên một tiếng, bởi cô vẫn chưa quen với chuyệnbị người khác chiếm dụng nhà.

Còn người làm cô giậtmình cũng tỏ ra ngượng ngùng, cứ đưa tay vò đầu và hết lời xin lỗi.

Đó là một chàng trai cònrất trẻ, không hiểu vì sao lại đâm đầu vào con đường ngay, nhìn vẻ ngoài củacậu ta hoàn toàn khác hẳn mấy người kia.

Dưới ánh trăng, khuônmặt của người ấy rất dịu dàng, cậu ta đã bật dậy trong giấc ngủ mơ màng và vẫnchưa tỉnh ngủ hẳn, trông chẳng khác gì một cậu bé, ánh mắt cậu ta dừng lại trênngười cô rồi lại vội rời đi.

Thực ra, mấy người họcũng thì thầm bàn tán, ai cũng đoán mò về mối quan hệ giữa đại ca và người đẹp,nhưng những đoán định ấy chẳng được chứng minh, do đó mà càng khiến bọn họkhông dám làm chuyện gì bậy bạ.

Chàng trai trẻ không dámnhìn vào cô gái mặc bồ đồ ngủ bằng lụa, để hở phần cổ trần đầy sức sống, khẽnói: “Xin lỗi”.

Sau đó Phương Thần nghemọi người gọi anh chàng ấy là A Thiên, và cô cũng gọi cậu ta như vậy: “AThiên”. “Có chuyện gì vậy, chị Phương?”

Phương Thần đưa mắt nhìnvề phía phòng ngủ của mình, “Vết thương của anh ta như thế nào rồi?”. Kể từ saukhi thuộc hạ của Hàn Duệ đến chăm sóc, Phương Thần không hề vào đó xem anh tathế nào. Tuy lúc này cùng ở dưới một mái nhà, nhưng hai người như ở hai thếgiới khác nhau, cô thì thường đi sớm về muộn, còn Hàn Duệ thì được chăm sóc rấtkỹ lưỡng không có việc gì cần đến Phương Thần.

“Cơ địa của đại ca rấttốt, bác sĩ nói hồi phục rất nahnh.” A Thiên cười để lộ hàm răng trắng đều tămtắp, trả lời Phương Thần như thể người có vết thương đang hồi phục kia là chínhmính.

“Thế à.” Phương Thầncũng thấy vui, trong lòng thầm tính xem đến khi nào thì sẽ kết thúc nỗi phiềntoái mà mình đã chuốc lần này.

Trước lúc đó cô cũng đãgọi điện cho Chu Gia Vinh dò hỏi xem khi nào thì anh ta quay về. Chu Gia Vinhđáp: “Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa”. Sau đó anh ta còn đùa: “Sao, không lẽlại thấy nhớ anh rồi à?”.

“Làm gì có” Phương Thầnnói Chu Gia Vinh nửa đùa nửa thật: “Sau khi cuộc thi kết thúc, nhân tiện anh đidu lịch một chuyến đi, vội về làm gì”.

“Đúng thế. Cát trắngnắng vàng, còn có rất nhiều người đẹp nữa. Nói để em biết, anh cũng rất vui tớimức không muốn về nữa đây này.”

Như thế càng hay.

Phương Thần thở phào, hyvọng rằng những điều Chu Gia Vinh nói đều là sự thật, anh ta càng về muộn thìcàng tốt.

Thực ra, bình thường côcũng rất ít khi ở nhà.

Nhớ hồi đầu Chu Gia Vinhchuyển đến ở cùng, thấy cô cứ đi sớm về muộn, đã phải thốt lên kinh ngạc: “Emlà phụ nữ, làm cái nghề ấy như thế thì có khác gì tự hủy hoại mình?”.

Nhưng sau này khi đãquen dần, thỉnh thoảng nhắc lại chuyện đó anh ta vẫn nói: “Phương Thần này, anhkhuyên em nên sớm đổi nghề đi. Các người đẹp thường không chịu nổi sự vất cả đóđâu. Nhân khi còn trẻ đẹp hãy mau chóng tìm một người đàn ông thích hợp mà lấyquách đi, như thế chẳng phải hơn hẳn việc ngày ngày cứ phải phơi mặt ra nắnggió sao?”.

Trong con mắt của nhữngngười xung quanh thì nghề phóng viên rất vất vả, đặc biệt là với phụ nữ. Vì thếngay cả một người từ trước đến nay ít khi nói đến những vấn đề nghiêm túc, cũngkhông nén được mà khuyên cô như vậy.

Nhưng Phương Thần cảmthấy không có gì đáng nói, bởi những ngày vất vả nhất đã qua rồi, khi đã chịuđựng được những giới hạn về sinh lý và tâm lý, thì bây giờ chỉ còn là thói quennghề nghiệp mà thôi.

Tối hôm nay lại phải làmthêm giờ.

Mãi cho tới khi Tô Đônggọi điện đến, cô vẫn còn một số việc chưa làm xong, vì thế mà cô cứ dán mắt vàomàn hình trong khi nói chuyện với Tô Đông không hề chú tâm đến những điều haingười trao đổi.

Tô Đông đột ngột đưa raý kiến: “Này, dạo này mình rất rảnh rỗi, công việc thì không được tiếp tục, haylà tối nay mình đến nhà cậu nhé?”.

Phương Thần thuận miệng“ừ” một tiếng, nhưng lập tức nhớ ra, vội giả bộ ho một cái rồi hỏi lại: “Đếnnhà mình làm gì?”.

“Uống rượu, xem phim,tùy.” Giọng nói từ đầu dây bên kia uể oải, nhưng đầy cám dỗ, dường như nó đượcche đâu bằng một cái ngáp, “Ngủ cả buổi chiều, bây giờ đang rất phấn chấn, nếukhông nghĩ ra việc gì để làm thì làm sao tiêu hết thời gian đây?”.

Phương Thần nhíu mày suynghĩ một lát rồi mới nói: “Thế thì chúng ta đi xem phim đi. Nửa tiếng sau gặpnhau ở cửa khu giải trí Tân Thiên nhé”.

Đó là bộ phim chúc mừngnăm mới, đạo diễn là nhân vật hàng đầu của điện ảnh Trung Quốc, vì vậy, cả babốn phòng chiếu hoạt động cùng một lúc mà khán giả vẫn ngồi chật cứng.

Phương Thần kết thúcngày làm việc khi đã muộn, lại mất thêm ba tiếng đồng hồ ở rạp chiếu phim vàtrên đường, khi chia tay Tô Đông thì đã nửa đêm.

Mở cửa bước vào nhà,Phương Thần mới phát hiện ra có người vẫn chưa ngủ.

Lúc đó đúng vào ca trựccủa A Thiên. Nhìn thấy cô về, cậu ta liền bật dậy khỏi salon.

Vừa đổi dép, Phương Thầnvừa mỉm cười chào cậu ta: “Ngày nào cậu cũng ngủ muộn thế à?”.

Phòng khách rất yêntĩnh, tivi cũng không bật, A Thiên không trả lời cô mà chỉ nói: “Chị Phương,đại ca đang chờ chị đấy”.

Phương Thần hơi sữngngười, một lát sau mới hỏi lại: “Có chuyện gì thế?”.

Trên mặt của A Thiên làvẻ nghiêm nghị ít thấy, cậu ta cũng không nói gì nhiều mà đưa tay ra hiệu: “Đạica nói chị về thì bảo chị vào gặp đại ca ngay”.

Khô rốt cuộc thì ai đangở nhà ai nhỉ?

Liệu có phải đâu là kiểukhách đổi thành chủ không? Cô cho anh ta ở tạm, thế mà anh ta lại cứ làm nhưmình là chủ nhà không bằng…

Phương Thần không nói gìnữa, cô bước tới mở cửa phòng ngủ của mình mà không cần gõ cửa.

Muộn thế rồi mà Hàn Duệcũng chưa ngủ, anh đang dựa vào đầu giường xem cuốn tạp chí. Thấy Phương Thầnbước vào, anh ta liếc cô một cái xong lại dồn mắt vào cuốn tạp chí trên tay:“Đi đâu về vậy?”.

Phương Thần lại sữngngười một lần nữa, cuối cùng lựa chọn cách không trả lời anh ta mà hỏi ngườilại: “Tìm tôi có việc gì?”.

“Nửa đêm gà gáy mới vềnhà, không sợ gặp nguy hiểm trên đường à?”.

Dương như cô cười thànhtiếng, nhưng ngữ khí và vẻ thể hiện cũng chẳng khác gì Hàn Duệ, cô bình thảnchâm biếm lại: “Anh đã ở trong nhà tôi rồi thì tôi còn có thể gặp mối nguy hiểmgì chứ?”.

Người đàn ông ngồi trêngiường nhướng mày lên, cuối cùng ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô, có vẻ như anhta hơi bất ngờ nhưng không nổi giận mà lại cười, đáp lại: “Xem ra cô rất thắcmắc về tôi đấy”.

Cô nghĩ, hình như anh tađã quên rằng buổi tối hôm ấy anh ta đã làm cô trong tòa nhà của mình. Sự nhạobáng không thương tiếc và cả nụ hôn như một đòn trừng phạt ấy nữa, tất cả đềulạnh băng, không mang chút kích động và ham muốn nào, nó khiến người ta phảirùng mình.

Thế mà bây giờ anh talại mỉm cười với cô như thể chưa có chuyện gì xảy ra?

Trực giác mách bảo côcần phải cảnh giác, nên cô nhìn Hàn Duệ với ánh mắt không chút biểu cảm: “Nghenói anh hồi phục khá nhanh”.

Hàn Duệ chậm rãi gậtđầu.

Có thể là do ánh đèn,nên đôi mắt rất sâu của anh ta trở nên sáng lạ thường, nhìn thì thấy tinh thầnrất tốt, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường, cái người co rúm lại trên giườngvì mất quá nhiều máu và quá đau ấy dường như đã biến mất.

Phương Thần nói: “Nếunhư vậy, anh và thuộc hạ của anh định khi nào thì đi khỏi đây?”.

Khóe môi của Hàn Duệ vẫnnhếch lên, nhìn Phương Thần một lúc lâu như thể đang cân nhắc điều gì, sau đómới nói: “E rằng phải mấy ngày nữa”.

“Vì sao?”, Phương Thầnchau mày.

“Hình như cô đang hốihận vì đã cứu tôi, chắc hẳn cô mong tôi chết trên đường hôm ấy lắm nhỉ?”, HànDuệ nói toạc ra suy nghĩ của cô.

“Đúng thế.”

Quả thực cô đã hối hậnvà nghĩ rằng lẽ ra lúc đầu mình không nên làm như vậy.

“Nhưng đáng tiếc là đãmuốn rồi.” Hàn Duệ nói giọng bình thản, rồi ném cuốn tạp chí lên mặt tủ ở đầugiường, đột nhiên vén chăn và bước xuống giường.

Cô sững người: “Anh làmgì thế?”.

Có lẽ vết thương vẫn cònđau, nên sau khi ngồi dậy Hàn Duệ phải ngồi nghỉ ở mép giường một lúc rồi mớicố gượng đứng dậy.

Bước chân của Hàn Duệrất chậm, nhưng không tỏ ra yếu ớt, mà ngược lại nó ẩn chứa một sức mạnh khó cóthể đè nén.

Hàn Duệ bước đến trướcmặt Phương Thần, cô bất giác lùi về sau một bước.

“Cô sợ gì thế.” Ánh mắtcủa Hàn Duệ vẫn rất sáng và lạnh, vẻ như rất dửng dưng. Nhưng trước ánh mắt ấycủa anh ta, Phương Thần thầm nghĩ hình như mình lại trở thành con mồi rơi vàotrong tay của kẻ khác.

Giống như ngày hôm ấy,không còn sức lực để vùng vẫy và phản kháng.

Phương Thần mím môikhông nói gì.

“Tôi muốn nhờ cô giúpmột việc.”

Chưa khi nào người đànông này lại lịch thiệp, khách sáo đến thế, chính vì điều đó càng khiến cô thêmcảnh giác.

“Ngày mai cô hãy đi rangoài với tôi”, Hàn Duệ nói.

“Đi đâu?”

“Tới dự bữa tiệc sinhnhật của một người.”

“… Với điệu bộ như bâygiờ của anh ư?” Ánh mắt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên, có thể còn chứa đựng cả sựkhinh thường nữa. Vì, cho dù đã hồi phục khá tốt, nhưng nhìn bước đi của HànDuệ vẫn rất khó khăn.

“Chính vì thế mới cần côđi cùng.” Hàn Duệ nói với giọng bình thản, như thể sự việc nhất định phải lànhư vậy, “Ở bữa tiệc như thế cần phải có một người phụ nữ ở bên. Tôi cảm thấycô là sự lựa chọn tốt nhất”.

Câu nói này liệu có thểcoi là một lời khen không nhỉ?

Phương Thần tỏ rõ tháiđộ không phải như vậy, nhưng vẫn mỉm cười chớp chớp mắt nhìn Hàn Duệ rồi hỏibằng giọng giả như không hiểu chuyện: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”.

Phương Thần đang khiêuchiến với anh, nhưng dường như Hàn Duệ không để ý đến điều đó, ngừng một lát,anh ta chậm rãi nói: “Tôi nghĩ là mình có cách để khiến cô đồng ý. Hay là côbằng lòng thử một chút nhé?”.

Phương Thần sa sầm mặtkhông nói gì.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy củacô. Hàn Duệ cười, ánh mắt cũng khiến cho đường nét của đôi môi vốn lạnh lùngdịu đi rất nhiều.

Đôi mắt dà của anh tadường như chứa đựng điều gì đó rất khó đoán biết, anh ta đưa bàn tay có nhữngngón dài ra vuốt cằm cô, giọng nói dịu dàng và kiên nhẫn, như cô giáo đang nóivới các bé ở nhà trẻ: “Cô là người rất thông minh, lẽ ra cô nên biết, việc giúpđỡ tôi bây giờ, với cô mà nói thì lợi nhiều hơn hại”.

Càng là những vấn đềnghiêm túc thì giọng của anh ta càng trở nên khinh mạn.

Rõ ràng là anh ta đangcười, nhưng sao lại giống ác quỷ đến thế, anh ta đã làm cho hơi thở của cô mấtđi nhịp bình thường một cách dễ dàng.

Anh ta nói đúng, bây giờcó hối hận thì tất cả cũng đã muộn quá rồi.

Buổi tối hôm ấy cô khôngnên dừng lại giữa đường, mặc cho anh ta sống chết ra sao. Lẽ ra cô không nên vìchuyện của Tô Đông mà tìm đến chỗ anh ta. Và nếu như trở về trước đó nữa thìtrước lời mời dường như thuận mồm nói ra ở pub, mà thực ra là giống như mộtchiếc lưới dày và to, cô không nên nhận lời, để rồi cái lưới ấy chụp xuống quấnchặt lấy người cô.

Cô đã dính vào Hàn Duệ,dường như số phận đã định như vậy, chẳng qua chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn màthôi.

Cuối cùng, Hàn Duệ đimột vòng quanh người cô, rồi trước khi bước vào nhà tắm, dường như chợt nhớ rađiều gì, anh ta dừng lại nói: “Suýt chút nữa thì quên, tôi cũng cần phải nóilời cảm ơn với cô”. Điệu bộ và giọng nói của anh ta lịch lãm chẳng khác gì cáchiệp sĩ được giáo dục phép tắc nghiêm ngặt thời Trung cổ của châu u, anh ta khẽgật đầu với cô rồi mới lịch sự quay người bước đi.