Ảnh Hậu Tái Sinh

Chương 26: Đại nạn



Đường Hựu Đình giữ nguyên tư thế tay chống cằm, ngồi bất động trên ghế sa-lông hơn ba mươi phút. Anh nhận được điện thoại của Cố Thành Quân, sau đó chạy đến Vĩnh Thành, tất cả chỉ mất mười lăm phút. Tới khi nắm rõ tất cả sự việc, anh cứ ngồi lặng yên như vậy, mắt dán vào màn hình ti vi trong phòng họp, nơi đang phát những thông tin về trận động đất.

Giọng thư ký báo cáo với Cố Thành Quân truyền đến tai anh:

- Liên lạc được với đoàn làm phim rồi, bọn họ đang ở một phía khác của thành phố. Hôm nay Minh Vi không có cảnh quay nào nên đã đi chơi cùng Lý Trân… vẫn không liên lạc được…

- Văn phòng đại diện ở Tokyo đã trả lời chưa?

- Bọn họ chỉ có thể thông báo với lực lượng cứu hộ thôi. Ở khu vực đó vẫn còn dư chấn, hơn nữa còn có khả năng…

- Ôi! – Một nữ quản lý trong công ty tròng mắt nhìn vào ti vi, tay bưng lấy miệng.

Trong hình ảnh ghi được từ máy bay, một cơn sóng lớn ập vào đất liền, hệt như một con quái thú hung hãn điên cuồng nuốt sạch mọi thứ trên mặt đất.

“Hiện giờ đang là X giờ X phút theo giờ địa phương, như hình ảnh quay từ trên không mà chúng ta vừa thấy, sóng thần hình thành sau cơn động đất đã tấn công vào nhiều nơi dọc bờ biển Nhật Bản, có nơi sóng cao từ bảy đến mười mét… Ngay sau chuyện động đất với cường độ mạnh này, nhà chức trách địa phương đã phát đi cảnh báo sóng thần, đồng thời tổ chức sơ tán người dân lên chỗ có địa hình cao hơn…”.

- Mau kiểm tra, xem thành phố đó có trong phạm vi ảnh hưởng của sóng thần không? – Cố Thành Quân nghiêm giọng ra lệnh.

Thư ký xem trên bản đồ, xanh mặt lại:

- Có… có. Tuy nhiên xin Chủ tịch yên tâm, đã có cảnh báo trước rồi, tiếng Nhật của Minh Vi cũng không tệ, chắc chắn sẽ tìm được chỗ cao để tránh nước.

- Vấn đề là cô ấy phải không bị vùi trong đống đổ nát đã. – Một ai đó lầm bầm nói.

Cố Thành Quân ném vỡ tan cốc trà. Tất cả những người trong phòng không dám thở nữa, đưa mắt nhìn nhau.

Đường Hựu Đình đứng dậy. Anh nhìn Cố Thành Quân đang nổi giận, bình tình nói với người quản lý:

- Tôi muốn đi sang Nhật. Hãy mua vé cho tôi.

- Cậu điên à? – Lưu Triệu kêu lên. – Hiện giờ ở bên đó cứ mười phút lại có dư chấn một lần, có khác gì địa ngục. Ngay cả người Nhật còn không làm gì được, cậu sang đó làm gì?

- Nhưng Minh Vi đang ở đó! – Giọng Đường Hựu Đình thoảng nhẹ như không, nhưng lại mang một vẻ kiên quyết không gì lay chuyển. – Hiện giờ không rõ tung tích cô ấy thế nào, tôi không thể cứ ngồi đợi ở đây thế này. Tôi nhất định phải làm điều gì đó.

Lưu Triệu cố dằn lòng nói:

- Dù là cô ấy bị chôn vùi đang chờ cậu đến cứu, nhưng hiện giờ cậu đi có kịp không?

Đường Hựu Đình bình tĩnh một cách khác thường:

- Cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu như cô ấy chết tôi cũng phải sang đó nhận xác cô ấy về.

Bà Vương vừa đi tới của phòng họp nghe thấy hai chữ “nhận xác”, giật thót người ngã bệt ngay ra đất, khóc váng lên. Đường Hựu Đình hoảng hồn đờ người ra. Cố Thành Quân đưa mắt cho anh, sau đó đi tới đỡ mẹ Minh Vi dậy, hết lời khuyên nhủ.

- Dì cứ yên tâm, là Đường Hựu Đình nói xằng thôi. Bọn cháu vừa liên lạc được với đoàn làm phim rồi, tất cả đều không sao, hiện đang ở nơi lánh nạn.

Bà Vương quả nhiên thôi khóc ngay, lo lắng hỏi:

- Có thật không? Có thật Minh Vi không sao không?

Đường Hựu Đình cũng đi tới đó, nhẹ nhàng nói:

- Không sao. Chỉ là tạm thời chưa gọi điện được thôi. Chờ tới lúc thông xe bọn họ sẽ lập tức về nước ngay.

Bà Vương cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cố Thành Quân đưa mắt, hai nữ nhân viên lập tức chạy đến, đỡ bà sang phòng khác ngồi nghỉ.

Cố Thành Quân nói với Đường Hựu Đình:

- Bây giờ cậu đi sang đó không thể nào vào được vùng động đất, chẳng bằng ở đây cùng nghĩ cách với tôi.

Lưu Triệu gật đầu tỏ ra hết sức tán thành.

Đường Hựu Đình đi đến bên cửa sổ, mặt không bộc lộ cảm xúc gì, sau đó ngồi xuống một góc sa-lông, toàn thân chìm trong bóng khuất.

Trên ti vi vẫn liên tục phát đi những thông tin mới nhất và cả hình ảnh sóng thần. Nước biển đục ngầu nuốt trôi hết ruộng vườn, nhà cửa, tấn công vào sân bay Sendai, tràn cả vào thành phố. Nhà cửa, ô tô, thậm chí cả máy bay đều bị nước biển làm cho tan tác.

Đường Hựu Đình nhắm mắt lại, không thể xem tiếp được nữa.

Nỗi lo sợ trong lòng anh giống hệt như một trái bóng đã căng phồng đang đợi nổ, nó khiến lục phủ ngũ tạng của anh xoắn lại đến bật máu tươi, nỗi đau truyền đến từng sợi dây thần kinh một.

Minh Vi nói: “Sau ngày Cá tháng Tư em sẽ quay về”.

Nhưng anh hy vọng là đó không phải một câu nói dối.

Anh sẽ không chịu nỗi.

Minh Vi và Lý Trân đỡ nhau đứng dậy, bò lên khỏi đống đổ nát cùng những người dân địa phương còn sống sót khác. Trong thành phố vang lên tiếng còi cảnh báo, nữ phát thanh viên đang nói to bằng tiếng Nhật.

- Đài phát thanh đang nói gì vậy? – Lý Trân hỏi.

- Hình như họ nói sẽ có sóng thần. – Minh Vi quả thực nghe cũng không hiểu mấy, nhưng đó thường thức cô sẵn có. Động đất lớn như vậy, nếu như tâm chấn nằm dưới đáy biển thì khả năng có sóng thần rất lớn.

Một thanh niên người Nhật chạy tới, nói câu gì đó với hai người Minh Vi nghe hiểu lóm bõm, đại loại anh ta nói mọi người nên lên núi để tránh sóng thần.

Minh Vi giải thích lại cho Lý Trân. Người thanh niên nghe họ nói tiếng Trung bèn hỏi lại bằng thứ tiếng Anh mang nặng giọng địa phương:

- Du khách à?

Minh Vi gật đầu.

- Đừng lo. – Anh ta nói. – Tất cả sẽ không sao đâu.

Thành phố nhỏ đã bị tàn phá tan hoang. Song người Nhật đã được huấn luyện thường xuyên nên dù lo sợ nhưng không hoảng loạn, biết làm thế nào để tự cứu bản thân bằng phương pháp đúng đắn. Cảnh báo sóng thần lại vang lên một lần nữa, mọi người theo nhau chạy lên chỗ cao hơn. Phía tây nam thành phố có một ngọn núi nhỏ, Minh Vi cùng người dân đều chạy về hướng đó.

Trên đường đi hết sức vất vả. Thỉnh thoảng các công trình kiến trúc hai bên đường lại đổ sập xuống, mặt đường nứt toác, biến dạng, chốc chốc lại có dư chấn, chấn cảm cũng khá mạnh.

Đi chừng hơn nữa tiếng thì một cơn dư chấn mạnh ập tới. Bảng quảng cáo điện tử bên đường vốn lung lay muốn đổ khi đó đổ nhào xuống, đập ngay vào chân Lý Trân. Cạnh thủy tinh sắc lẹm cào rách da chân cô, máu tươi tràn ra, Lý Trân sợ quá mặt mày tái nhợt.

Minh Vi vội vàng cởi ngay chiếc khăn lụa đang quàng trên cổ, giúp Lý Trân cầm máu. Dư chấn qua đi, các thanh niên người Nhật chạy tới giúp bọn họ. Lý Trân bị thương nên đi lại khó khăn hơn. Một thanh niên liền cõng cô lên. Minh Vi cảm động tới mức mắt đỏ ngầu lên, ra sức dùng tiếng Nhật nói cảm ơn. Người thanh niên đó cười ngượng nghịu, cõng Lý Trân rồi sải bước đi tiếp.

Cả đoàn người vượt qua một lần dư chấn nữa rồi cũng loạng choạng đến được chân núi. Những người trên núi bất chợt kêu thét lên hoảng hốt rồi chỉ tay về đằng xa. Cuối cùng sóng thần cũng đã ập lên.

Trong thời điểm căng thẳng như vậy nhưng người Nhật Bản vẫn giữ được trật tự. Đường lên núi đã đầy chật người, nên nhưng người đến sau đành phải xếp hàng. Minh Vi quay đầu lại nhìn dòng nước đang dần tiến đến, sợ tới mức luống cuống không biết làm gì. Người Nhật cũng không chờ đợi nổi nữa, lần lượt bỏ đường chính để xuyên rừng trèo lên núi.

Người thanh niên cõng Lý Trân ra hiệu với Minh Vi, sau đó cũng bắt đầu trèo lên. Song sức khỏe của anh ta cũng không quá tốt, lại cõng thêm một người nên suốt cả quãng đường vừa rồi, nên rõ ràng khó trụ được. Minh Vi đi sau lưng anh ta, phải gắng sức để đẩy cả hai người đó lên.

Tiếng nước ầm ầm mỗi lúc một gần. Thành phố nằm sát biển, khá nhiều công trình kiến trúc là nhà gỗ thấp tè nên khi sóng thần tấn công vào, gần như không bị bất cứ thứ gì ngáng trở. Người trên núi kêu la ầm ĩ, những người chưa lên trên được hốt hoảng tìm lối trèo lên.

Người thanh niên cõng Lý Trân lên được chỗ cao, đặt cô xuống rồi đưa tay kéo Minh Vi lên. Đúng lúc đó một người đàn ông phía sau Minh Vi đột nhiên chồm hẳn lên. Minh Vi bị thân hình to lớn của ông ta ép sang một bên, chân đạp phải ngay hòn đá lở, mất điểm tựa nên lăn xuống ngay sườn núi.

Lý Trân trợn tròng mắt, hoảng sợ hét lên: “Minh Vi”.

Trong nỗi hoảng loạn, Minh Vi ra sức bám lấy bất cứ thứ gì mà tay cô có thể bám vào. Song sườn núi bằng phẳng quá, cô lăn mấy mét mới ôm được vào một thân cây, giữ nguyên tại đó. Lúc ấy một cơn gió mang theo đầy hơi nước ầm ầm thổi lên. Minh Vi ôm chặt lấy thân cây theo bản năng, ngay sau đó dòng nước biển mang theo đầy mảnh vụn ập tới nuốt chửng cô.

Nước biển vừa mặn vừa lạnh thấu xương, những mảnh vỡ của cành cây đập thẳng vào người gây nên những cơn đau dữ dội. Minh Vi cố nín thở, đợi đợt sóng đó qua đi, cô mới bắt đầu lấy hết sức mình bơi thẳng lên. Một bàn tay lớn túm lấy sau gáy cô rồi nhấc lên. Cuối cùng Minh Vi cũng ngoi lên được mặt nước, ho sặc sụa.

“Cô không sao chứ?”, người đàn ông đó vỗ vỗ vào lưng Minh Vi.

Tim Minh Vi cuối cùng cũng từ trên cổ quay về đúng lồng ngực. Được người đàn ông kia giúp đỡ, cô lên được trên vách núi. Lý Trân nghiêng nghiêng ngã ngã nhào tới ôm lấy Minh Vi rồi khóc toáng lên.

Mũi Minh Vi vẫn còn cay xè, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt. Cô lạnh tới mức toàn thân run bắn lên, song vẫn không quên an ủi Lý Trân: “Không sao rồi, chúng ta an toàn rồi”.

Những người sống sót lên được trên núi đều bơ phờ xơ xác, im lặng và lo lắng. Dưới núi là nước biển điên cuồng và thành phố bị đánh cho tan hoang. Tòa thành nhỏ đẹp đẽ một giờ trước vẫn còn yên ổn thanh bình, giờ đây đã không còn nữa.

Trước thiên nhiên con người yếu đuối biết bao, ngay cả những thứ chúng ta có thể nương tựa vào cũng dễ dàng bị hủy sạch sành sanh. Trong khoảnh khắc đó, vinh hoa phú quý chẳng khác nào mây khói, danh dự, hư vinh, tất cả đều bị dòng nước đó cuốn trôi. Chỉ có trái tim đang đập trong lồng ngực và tình yêu mới có thể là sức mạnh giúp con người đứng vững lúc này.

Minh Vi thầm cầu nguyện: “Xin thánh thần hãy bảo vệ con, cho con được bình an trở về bên anh ấy”.

Đường Hựu Đình tỉnh dậy trong mồ hôi ướt đầm đìa. Anh quay người ngồi bật dậy, tấm chăn đắp trên người rơi xuống đất.

- Thấy ác mộng à? – Giọng Cố Thành Quân nghe khàn đặc lại.

Đường Hựu Đình không trả lời.

Anh mơ thấy Minh Vi bị sóng cuốn đi. Cô nổi dập dềnh trên mặt nước, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn. Anh ra sức bơi về phía cô, nhưng làm thế nào cũng không sao tiếp cận được. Cô đưa tay về phía anh, nhưng anh cũng không thể nào với tới. Sau đó cô từ từ chìm xuống nước.

- Giấc mơ thường ngược lại. – Lưu Triệu dụi mắt ngồi dậy từ một chiếc ghế khác. – Minh Vi là một người phúc lớn, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.

Cố Thành Quân châm một điếu thuốc. Trong gạt tàn đã đầy những đầu lọc. Cà phê không còn tác dụng nữa nên anh uống trà đặc.

- Mấy giờ rồi? – Đường Hựu Đình nhìn ra bầu trời đen đặc bên ngoài.

- Hơn năm giờ. Cậu mới ngủ có hai tiếng thôi. – Lưu Triệu mệt mỏi nói. Bên Nhật vẫn chưa có tin tức gì.

- Thế còn đoàn làm phim?

- Bọn họ đã đến được chỗ an toàn rồi. – Cố Thành Quân dụi dụi mày. – Sau khi xảy ra động đất, bọn họ đã gọi vào số điện thoại của Minh Vi nhưng cô ấy không nghe…

- Ngay từ đầu cô ấy không nên nhận lời đóng bộ phim này.

- Ai đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì? – Cố Thành Quân cười mỉa mai. – Nhìn bộ dạng của cậu thì hình như hai người đã làm hòa rồi đúng không.

Lưu Triệu thấy Cố Thành Quân nhắc đến chuyện này vội thầm than khổ. Đường Hựu Đình cười nhạt:

- Đó là chuyện riêng tư của tôi và Minh Vi, không dám phiền anh hỏi tới.

Cố Thành Quân nhìn Đường Hựu Đình coi thường:

- Con người Minh Vi là vậy, cố chấp không tả nổi, đã yêu ai thì thậm chí chết vì người đó, chưa đâm đầu vào tường chưa thôi. Nhưng cô ấy dám yêu dám hận. Một khi đã thay lòng chuyển ý, sẽ không cho đối phương một con đường nào nữa. Cho nên việc cậu chết đi sống lại đúng là khiến tôi thấy tò mò.

Khóe miệng Đường Hựu Đình hơi nhếch lên:

- Minh Vi đã chọn tôi, cô ấy chấp nhận quay về với tôi.

Cố Thành Quân lắc đầu:

- Cô ấy chịu thiệt thòi nhưng sống chết không nói ra, còn cậu vẫn cứ tưởng mình giành được lợi thế.

- Anh nói vậy là có ý gì?

Cố Thành Quân cười u ám:

- Cú điện thoại cậu nghe được là do tôi mở máy ghi âm.

Lưu Triệu cảm thấy ngay một cơn giận dữ cháy bừng bừng tỏa ra từ cơ thể Đường Hựu Đình. Anh ta kinh hoàng nhìn hai kẻ đang đối đầu với nhau, vội vàng gọi ngay người thư ký đang nằm ngủ trên sa-lông dậy. Tới lúc hai người đó đánh nhau, một mình anh ta cũng không kiểm soát nổi nên nhật định phải có thêm trợ thủ.

Vẻ mặt giận dữ đến cực điểm của Đường Hựu Đình rõ ràng đã đem lại niềm vui cho Cố Thành Quân:

- Tôi chỉ dùng một chút thủ thuật thôi, đã đủ khiến cho cậu nhầm lẫn lung tung hết cả. Cậu ấu trĩ và nông cạn như vậy làm sao có thể chăm sóc cho Minh Vi, làm sao đối đãi tốt với cô ấy?

- Anh đã làm gì? – Đường Hựu Đình rít qua kẽ răng.

- Thực ra tôi đã hỏi cô ấy có phải cô ấy tin tưởng cậu, có phải cô ấy chọn cậu hay không. Cô ấy trả lời: “Không sai”.

Đường Hựu Đình cảm giác như nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn ra.

Cố Thành Quân dập điếu thuốc rồi xoa tay đứng nhìn xuống Hựu Đình:

- Chẳng qua tôi chỉ muốn xem tình cảm của hai người vững chắc tới mức nào thôi. Không ngờ cậu lại ít kinh nghiệm như vậy. Đường Hựu Đình, cơ bản cậu không xứng với cô ấy.

- Cô ấy có biết việc anh làm không?

- Việc gì phải nói với cô ấy để cô ấy càng khổ sở hơn? – Cố Thành Quân cười giễu cợt. – Tôi mới chỉ dùng đến một chút thủ đoạn đã khiến hai người quay lưng lại với nhau như vậy. Đối với người thân yêu nhất của mình cậu cũng thiếu lòng tin như vậy, thì dù cho cậu và Minh Vi có quay lại với au, tôi cũng không tin hai người sẽ có tương lai. Chỉ cần tôi lại làm một điều gì đó, là đã có thể…

Một nắm đấm xé gió lao đến mặt Cố Thành Quân. Anh loạng choạng lui lại đằng sau. Đường Hựu Đình túm cổ áo Cố Thành Quân rồi lại giơ nắm đấm lên lần nữa.

Lưu Triệu cùng thư ký của Cố Thành Quân vội vàng lao tới, lấy hết sức tách rời bọn họ ra.

Đường Hựu Đình bị Lưu Triệu ôm chặt nên không thể nào xông tới nữa. Anh trợn mắt như sắp rách cả ra, hung hăng nói:

- Làm một điều gì đó là cái gì? Làm một điều gì đó là cái gì? Cố Thành Quân, anh yêu cô ấy thật ư? Anh bỡn cợt cô ấy như vậy, khiến cô ấy đau khổ như vậy, cô ấy rõ ràng là một con người chứ không phải là con rối trong tay anh. Những toan tính của anh không dùng để làm cho cô ấy vui vẻ, mà lại thao túng cô ấy, khiến cô ấy thuộc về anh. Tình yêu của anh là cái chó chết gì chứ. Anh chỉ muốn chiếm hữu thôi.

Những lời chỉ trích của Đường Hựu Đình vô tình chạm phải đúng nỗi đau không được phép chạm tới của Cố Thành Quân. Anh gạt vết máu trên khóe môi, cười nhạt trong cơn giận dữ:

- Người khiến cho cô ấy đau khổ là cậu. Song chẳng phải cô ấy vẫn cố sống cố chết để yêu cậu hay sao? Cậu đúng là một gã quá may mắn, Đường Hựu Đình.

- Tôi sẽ không để cho cô ấy bị ấm ức nữa. – Đường Hựu Đình rít lời thề qua kẽ rặng. – Tôi sẽ không để cho cô ấy bị ấm ức dù chỉ là một chút ít nào nữa, cũng sẽ không để anh có cơ hội thao túng chơi đùa cô ấy như vậy nữa. Còn nếu như lần này cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho anh chôn cùng. Nhất định tôi sẽ làm vậy.

Bác sĩ tiêm cho Lý Trân một mũi phòng uốn ván xong, y tá liền mang đến một túi thuốc phòng dịch bệnh sau thiên tai. Minh Vi nhận lấy, khẽ nói cảm ơn. Bác sĩ và y tá liền đi khám cho người bệnh khác.

Hai người bọn họ đã được đưa xuống núi, khi đó đã được sắp xếp ở cùng các nạn nhân động đất khác trong hội trường của một trường tiểu học, chờ xe đến đón đi. Túi và máy ảnh của họ đều bị rơi mất trong lúc xảy ra động đất, hộ chiếu và điện thoại di động đều bỏ cả trong đó. Sau khi nắm được sơ qua tình trạng của Minh Vi và Lý Trân, nhân viên phụ trách việc lên danh sách người gặp nạn đã tỏ ý sẽ giúp họ liên lạc với đại sứ quán. Áo quần của Minh Vi đều đã ướt hết vì bị chìm trong nước. Tháng Ba ở Nhật vẫn còn tuyết rơi, trời lạnh buốt, may sao các nhân viên cứu hộ mang quần áo khô đến cho cô.

Hiện giờ Minh Vi hoàn toàn không dám nghĩ đến tình hình trong nước. Một trân động đất lớn như vậy, chắc chắn mọi người trong nước đều đã biết tin, không liên lạc được với cô, hẳn họ sẽ lo lắng đến mức nào.

Không biết Đường Hựu Đình có bắt đầu nghĩ ngợi lung tung không. Anh ấy sợ nhất là những người thân yêu của mình mất đi. Hiện giờ chưa biết cô sống chết thế nào, không biết anh có giữ được bình tĩnh.

- Xin lỗi… – Có người nói tiếng Nhật cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Vi. Cô ngước nhìn lên, đó là mấy thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Thấy Minh Vi ngẩng đầu lên, một nam sinh nói với người ngồi bên canh bằng tiếng Trung:

- Cậu nhìn xem, giống lắm.

- Giống ai? – Lần đầu tiên Minh Vi cảm thấy tiếng Trung sao thân thương vậy.

Cậu thanh niên kinh ngạc, ngập ngừng nói:

- Chị là người Trung Quốc à? Vậy thì, bọn em thấy chị rất giống diễn viên đó…

- Chị ấy là Chu Minh Vi. – Lý Trân ngồi bên canh mỉm cười.

Mấy thanh niên ồ lên, hết sức vui mừng. Chính xác là đang ở đất khách, gặp một cơn động đất lớn, khi lánh nạn trong một ngôi trường lại được gặp nữ minh tinh của nước mình, đó là cơ duyên gì?

- Gặp được đồng hương đúng là tốt thật. – Minh Vi thở dìa một tiếng, nước mắt lưng tròng. – Bọn em là lưu học sinh hay du khách?

- Bọn em đều là lưu học sinh. Sao chị lại ở đây?

- Chị sang đây đóng phim. Đây là trợ lý của chị. Hiện giờ bọn chị đang bị lạc đoàn làm phim, gặp được các em thật là may. Cả hai bọn chị đều không thạo tiếng Nhật nên không làm gì được.

- Chị Minh Vi đừng lo. – Một cậu to béo nói. – Nhà máy điện hạt nhân cách đây xa lắm, chỉ cần chúng ta được sơ tán kịp thời sẽ không có chuyện gì đâu.

Minh Vi hơi thấy do dự, hỏi:

- Ở đây có chỗ nào gọi điện thoại được không? Chị đánh rơi điện thoại rồi.

- Ôi, sao chị không nói sớm! Muốn gọi điện mà còn ngại à? – Chưa nói hết, bốn năm chiếc điện thoại di động đã được đưa ra trước mặt Minh Vi.

Một lần nữa Minh Vi cảm thấy làm ngôi sao đúng là một nghề hay thật.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Hựu Đình giật phắt người dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn vào điện thoại. Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, khiến tim anh đập thình thịch. Anh ngập ngừng một giây rồi cầm lấy máy.

- A lô? Hựu Đình à, là anh phải không? Em đây. Em không sao, em và Lý Trân đều không sao. A lô? Anh có nghe thấy không…

Đường Hựu Đình đứng bên cửa sổ, tay phải cầm điện thoại, tay trái che lên mắt. Nước mắt cứ vậy chảy dài trên má.

Cố Thành Quân đứng đằng sau giật lấy chiếc điện thoại, mở loa ngoài.

- Minh Vi à?

- Thành Quân? – Nghe giọng Minh Vi, những người có mặt trong phòng họp đều thở phào một tiếng, sau đó vỗ tay ầm lên.

Minh Vi nghe thấy tiếng vỗ tay ở đầu máy bên kia chợt thấy sống mũi cay cay:

- May quá, cuối cùng cũng liên lạc được với mọi người. Em và Lý Trân đều không sao cả. Hiện giờ bọn em đan được bố trí ở trong một hội trường của trường tiểu học. Bọn họ nói là xe của đại sứ quán sẽ đến đưa bọn em về Tokyo.

- Tốt rồi! – Cố Thành Quân nói ngắn gọn. – Anh sẽ bảo bên văn phòng đại diện ở Tokyo đón bọn em. Em không cần phải lo chuyện vé máy bay…

Đường Hựu Đình hít sâu một hơi, đi đến giật lại điện thoại:

- Em không sao chứ?

Tim Minh Vi nhảy vọt lên. Từ trước đến nay cô không thể ngờ việc nghe giọng nói quen thuộc đó lại khiến mình cảm tới vậy.

- Em khỏe. Lý Trân bị thương ở chân, nhưng cũng không nghiêm trọng. Ở đây có mấy lưu học sinh Trung Quốc nên mọi người chăm sóc lẫn nhau. Mẹ em thế nào?

- Giai Ni đang ở với mẹ em, bọn anh bảo với dì ấy là em không sao nên dì ấy cũng bình tĩnh lắm.

- Vậy thì được. – Giọng Minh Vi nghẹn lại, song cô lại mỉm cười. – Vậy thì được. … Anh…

- Gì cơ?

Nước mắt Minh Vi trào ra:

- Anh đợi em về. Em sẽ…

Mặt đất đột nhiên rung lắc dữ dội, Minh Vi ngã bổ nhào ra đất, chiếc điện thoại bắn ra xa. Một tiếng động lớn vang lên, cột thép bị gãy oằn, tiếng mọi người kêu la đều truyền hết qua điện thoại sau đó vang lên rõ mồn một qua loa ngoài, khiến tất cả những người ngồi trong đó đều giật thót tim.

- Minh Vi! Minh Vi! – Đường Hựu Đình gào lên.

Tạp âm đột nhiên tắt ngấm, cuộc gọi đã kết thúc, chỉ còn âm báo bận nghe dồn dập như tiếng tim đập, khiến mọi người cảm thấy ngộp thở. Đường Hựu Đình gầm lên rồi ném phăng chiếc điện thoại xuống sa-lông.

- Tôi phải đi Nhật. Lần này tôi nói nghiêm túc.

Cố Thành Quân ngồi lặng lẽ, nhìn lên mặt bàn trống không. Các nhân viên trong công ty bị thư ký dồn cả ra khỏi phòng họp trong tâm trạng lo lắng bất an.

Lưu Triệu cũng biết lần này anh ta không có cách gì ngăn cản nổi Đường Hựu Đình. Một người đàn ông muốn được đến với người phụ nữ mình yêu, bất kể có trời long đất lở, sóng thần lớn đến cỡ nào, cũng không thể ngăn nổi bước chân anh ta.

Ngay sau đó văn phòng công ty ở Tokyo đã báo về một tin tức không mấy tốt đẹp. Vì động đất nên một lượng lớn Hoa kiều đã mua vé máy bay về Trung Quốc, còn cả một lượng lớn người Nhật Bản cũng mang gia đình đến Trung Quốc lánh nạn, vì thế vé máy bay hết sức khó khăn. Hiện giờ Minh Vi còn chưa sơ tán được đến Tokyo, trong khi thành phố cô đang ở cũng không quá xa nhà máy điện hạt nhân Fukushima. Nếu chậm trễ thêm một ngày, nguy cơ bị đe dọa bởi bức xạ hạt nhân sẽ càng cao hơn.

- Vé máy bay từ Nhật về Trung Quốc đã bán hết sạch rồi. Nhanh nhất cũng phải một tuần nữa mới có vé. – Thư ký nhăn nhó mặt mày nói với Cố Thành Quân.

- Vậy đặt vé một tuần sau đó đi. – Cố Thành Quân nói.

- Không thể đợi lâu như vậy được. – Đường Hựu Đình quả quyết cắt ngang. – Hiện giờ ở Tokyo cũng đã giám định thấy thành phần bức xạ hạt nhân rồi. Tôi không cần biết các chuyên gia nói bức xạ hạt nhân có hại gì đối với con người thế nào, tôi sẽ không để Minh Vi bị tổn thương gì.

- Vậy cậu định thế nào? – Cố Thành Quân tỏ ra mất kiên nhẫn. – Lẽ nào cậu định thuê cả máy bay?

- Thế có gì mà không được? – Đường Hựu Đình nhìn Cố Thành Quân khiêu khích. – Năng lực của anh có hạn không có nghĩa là tôi cũng giống anh.

Sau khi ra khỏi Vĩnh Thành, Đường Hựu Đình liền gọi điện cho Diệp Mẫn. Từ trước đến nay anh chưa từng để cho bên ngoài biết về mối quan hệ với người em không cùng huyết thống này, rất ít người biết Đường Hựu Đình có một người em trai, một quản lý cấp cao trong công ty năng lượng quốc gia. Chuyện người trong giới giải trí không làm được, có lẽ Diệp Mẫn lại làm được.

Diệp Mẫn nghe nói Minh Vi đang bị kẹt ở Nhật lập tức nói có thể giúp được, tuy nhiên vẫn cố khuyên Đường Hựu Đình một câu:

- Bên Nhật hiện giờ đang loạn không khác gì một nồi cháo, anh không nên sang đó thì hơn. Chuyện này không giấu dượng được đâu, chắc chắn dượng sẽ không đồng ý.

- Đến lúc đó hẵng nói. – Đường Hựu Đình trả lời mù mờ.

Tiếp ngay sau đó Đường Hựu Đình nhận được điện thoại của bố mình.

- Nghe nói Minh Vi đang bị kẹt ở Nhật Bản à? – Giọng ông Đường vẫn trầm trầm như mọi khi, không có gì cấp bách.

- Vâng, cô ấy và trợ lý, đúng là không may, bị dính cả đông đất và sóng thần. Tuy nhiên hiện giờ hai người bọn họ vẫn an toàn, đang ở nơi lánh nạn. Bên đó bị ảnh hưởng bức xạ hạt nhân rất nghiêm trọng, con muốn đến đón cô ấy về sớm, nhưng không mua nổi vé máy bay.

- Thằng Mẫn cũng đã nói với bố chuyện này. Bố có quen mấy người bạn có máy bay tư nhân, chỉ có điều chuyện này hơi phức tạp. Hiện giờ việc xin được giấy phép hạ cánh ở Nhật Bản hết sức khó khăn, hơn nữa bên đó lại đang hỗn loạn như vậy, giao thông bị quản lý rất nghiêm ngặt. Đợi đến khi xin được giấy phép cũng không biết đã chậm mất bao lâu.

Trong phút chốc trái tim Đường Hựu Đình như chìm xuống:

- Tuy nhiên. – Ông Đường đổi giọng. – Bố cũng biết một người có máy bay riêng khác, hiện giờ đang đổ ở sân bay Haneda, lúc nào cũng có thể cất cánh.

Đường Hựu Đình lập tức hỏi:

- Vậy có thể mượn ông ấy được không?

Ông Đường ngập ngừng một chút rồi mới đáp:

- Hựu Đình, người đó là Lâm Bạch…

Lâm Bạch, người Mỹ gốc Hoa, một người viết lời nổi tiếng, nhà sản xuất âm nhạc, đồng thời là Chủ tịch Hội đồng quản trị một tập đoàn thương mại xuyên quốc gia. Đối với Đường Hựu Đình, người đó chỉ có một thân phận duy nhất, đó là người đàn ông đã lừa dối mẹ anh.

- Ông ấy hiện đang ở thành phố này, cũng đã biết chuyện con cần mượn máy bay riêng. Bố sẽ bảo thằng Mẫn gửi cho con số điện thoại riêng của ông ấy. Nếu như con chấp nhận mượn, tự gọi điện cho ông ấy đi.

- Bố! – Đường Hựu Đình không hiểu, kêu lên. – Sao bố lại có vẻ như không để ý đến chuyện đó vậy?

- Vì bố đã già rồi. – Ông Đường dường như đang mỉm cười. – Mẹ con mất cũng đã gần hai chục năm. Những oán hận trong quá khứ đều đã bị thời gian xóa nhòa. Hiện giờ đối với bố, Lâm Bạch cũng chỉ như một người xa lạ thôi.

- Vậy bố nghĩ là con sẽ cầu xin ông ta sao?

- Hựu Đình, đây là cuộc sống riêng của con, bố không có quyền can thiệp. – Ông Đường nói nghiêm túc. – Thực ra con cũng đã có quyết định rồi phải không? Minh Vi là một cô gái tốt, bố đã thấy con bé đó có rất nhiều ảnh hưởng tích cực đến con. Đợi đến khi nó về nước bình an, nhớ đưa về nhà ăn cơm nhé.

Nhân viên phục vụ đẩy cửa, Đường Hựu Đình bước vào phòng bao. Người đàn ông trung niên đang cầm chén trả ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Hựu Đình liền nở một nụ cười.

- Cậu đã chín chắn hơn nhiều, Hựu Đình.

- Tôi đã qua tuổi ba mươi rồi, ông Lâm. – Đường Hựu Đình gật đầu chào với vẻ xa cách. – Cảm ơn ông đã nhận lời gặp.

- Không, là tôi vẫn mong được gặp cậu. Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội này. – Thái độ lấy lòng Đường Hựu Đình của Lâm Bạch đã quá rõ ràng. Năm nay ông đã ngoài năm mươi tuổi, tóc lấm chấm bạc, gầy gò, khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Dù vậy trông ông vẫn tinh anh và đẹp trai, đầy vẻ tự tin và ung dung của một người đàn ông thành đạt. Ngày trước chính là cái vẻ ngoài này đã đánh thức trái tim của Diệp Bích Dao, người phụ nữ đang buồn chán vì sự khô khan của chồng, sau đó gây ra một chương bi kịch cho cuộc đời bà.

Trước khi đến đây Đường Hựu Đình đã cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, song khi đối diện với gương mặt đó, nỗi hận trong lòng anh vẫn trào lên không sao kiểm soát nổi. Trước mắt anh lại hiện lên hình ảnh mẹ khi sắp trút hơi thở cuối cùng, gầy trơ xương, tuyệt vọng và đau đơn, song vẫn bình thản chấp nhận số phận, đợi chờ cái chết.

Sự bất hạnh của mẹ anh, tuổi thơ không được trọn vẹn của anh, tất cả đều do người đàn ông này gây ra. Còn giờ đây, anh buộc phải cầu xin sự giúp đỡ của ông ta vì một người phụ nữ khác mà anh yêu.

Nếu mẹ anh trên trời có linh thiêng, liêu có oán trách anh vì sự yếu đuối này không?

- Mấy năm qua tôi đều mong gặp được cậu một lần, để chuyện trò với cậu. – Lâm Bạch xúc động nói. – Tôi biết cậu hận tôi, không muốn gặp tôi. Về việc này, tôi không có gì phản bác được. Chính xác là tôi đã phụ lòng mẹ cậu…

- Lâm tiên sinh. – Đường Hựu Đình cắt ngang lời ông ta. – Tôi tới đây lần này là có việc muốn xin ông…

- Tôi biết, bạn gái cậu đang bị kẹt ở Nhật Bản, cậu muốn mượn máy bay của tôi để đón cô ấy về. – Lâm Bạch khẽ mỉm cười. – Chỉ cần một cú điện thoại của tôi, người bên đó lập tức sẽ đến ngay vùng bị nạn để đón bạn gái cậu. Cho nên không cần sốt ruột quá, chúng ta cứ chuyện trò chút đã. Tôi đảm bảo sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cậu.

Đường Hựu Đình hít sâu mấy hơi, cầm chén trà lên, ngồi bình tĩnh.

Lâm Bạch rất vui, nhìn Đường Hựu Đình nói:

- Cậu hát rất hay, quả là mẹ cậu đã để lại cho cậu một chất giọng tốt. Tôi nghĩ nếu cô ấy có thể sống đến ngày hôm nay để được tận mắt chứng kiến những thành công của cậu, chắc sẽ hết sức vui mừng.

Đường Hựu Đình không đáp lại:

- Hựu Đình, lần này tôi còn muốn hỏi cậu một chuyện. Tôi muốn biết phần mộ của mẹ cậu ở đâu.

- Tôi nói cho ông biết, ông sẽ đến thăm mẹ tôi sao? – Đường Hựu Đình đáp. – Nhưng trước lúc qua đời, mẹ tôi đã dặn rằng không được nói cho ông biết phần mộ của bà. Bà ấy đã chia tay với ông từ khi còn sống, nên sau khi chết rồi không muốn gặp lại ông.

Lâm Bạch cười cay đắng, đột nhiên ho sặc sụa. Ông ta cứ vậy ho rũ rượi, tới nỗi trợ lý đứng bên ngoài phải đẩy cửa vào đưa thuốc.

Ông ta phẩy phẩy tay, trợ lý liền cúi gập người rồi lẳng lặng lui ra bên ngoài.

- Tôi định đến thăm cô ấy, hơn nữa còn định đưa cô ấy đi.

Mắt Đường Hựu Đình quắc lên như lưỡi dao nhìn Lâm Bạch:

- Chuyện này đúng là quá hoang đường! Ông có thể không cho mượn máy bay nhưng cũng không nhất thiết phải lấy chuyện đó ra làm khó cho người khác.

Anh đứng dậy định đi, Lâm Bạch vội vàng giữ vạt áo lại:

- Cậu nghe tôi nói hết rồi đi cũng chưa muộn. Có rất nhiều chuyện cậu không hề biết. Mẹ cậu cũng không hề biết. – Lâm Bạch lại ho hai tiếng. – Xin cậu, Hựu Đình, hãy cho ông già này thêm một chút thời gian.

Đường Hựu Đình từ từ ngồi xuống.

Lâm Bạch nhấp hai hớp trà cho sạch họng, sau đó chậm rãi nói:

- Năm đó tôi không nói với mẹ cậu là tôi đã có vợ, đó là lỗi của tôi. Nhưng chuyện tôi định ly hôn là sự thật.

Đường Hựu Đình cau mày lại, không nói gì.

Lâm Bạch tiếp tục giãi bày:

- Tôi xuất thân trong một gia tộc lớn gốc Hoa, vốn có quan hệ lâu đời với gia đình nhà vợ cũ của tôi. Nhằm hợp tác trong chuyện làm ăn nên hai gia đình đã có hôn ước với nhau. Tôi quen vợ tôinhỏ, tuy không có tình cảm trai giá, song cảm thấy nếu kết hôn với một người mình đã quen thân vẫn tốt hơn là mạo hiểm với một người khác. Sau này, tôi gặp mẹ cậu… Đó là một tình yêu trái với luân thường, tôi không biện hộ về điều này. Nhưng có điều tình cảm của tôi đối với cô ấy là thật. Sau khi quyết định đưa cô ấy về Mỹ, tôi bắt đầu làm thủ tục ly hôn. Vợ trước của tôi rất thoáng, nhưng người nhà cô ấy vì những chuyện kiểu quyền lợi riêng, nên đã kịch liệt phản đối. Sau này tôi mới biết anh trai của vợ tôi đã kiếm một người phụ nữ khác giả làm vợ tôi, đến gặp mẹ cậu làm nhục… Tôi nghĩ, đây chính là nguyên nhân khiến mẹ cậu không buồn nghe tôi giải thích, nhất quyết đòi ra đi. Cô ấy biến mất một cách hoàn toàn, tôi đi tìm kiếm suốt mấy năm, cuối cùng chỉ nhận được thông tin cô ấy đã qua đời. Đó là sự nuối tiếc lớn nhất đời này của tôi.

Đường Hựu Đình đi ra khỏi quán trà, đứng bên đường, nheo mắt nhìn lên trời. Ánh nắng sớm xuân dịu dàng chiếu xuống mang theo chút hơi ấm mong manh. Lời nói của Lâm Bạch vẫn còn thoảng bên tai.

“Tôi đang bị bệnh, ung thư phổi giai đoạn cuối, khó sống nổi hết năm nay. Tôi muốn tìm thấy mẹ cậu khi mình còn sống, quỳ trước cô ấy để xin tạ tội. Sau đó, tôi muốn đưa tro của cô ấy về Mỹ, chờ đến lúc tôi chết đi sẽ chôn cùng một mộ”.

“Hựu Đình, tôi sẽ giúp cậu đưa bạn gái cậu về đây. Cậu vẫn còn thời gian để giành được hạnh phúc của mình”.

Buổi trưa ngày thứ ba kể từ khi xảy ra động đất, hai người Nhật Bản cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm trang đến được vùng bị nạn, tìm thấy Minh Vi và Lý Trân. Sau khi xác nhận thân phận của hai cô gái, bọn họ lập tức bấm máy rồi đưa cho Minh Vi.

Minh Vi cầm lấy điện thoại trong nghi hoặc, lập tức nghe thấy giọng nói của Đường Hựu Đình:

- Minh Vi, em đừng sợ. Họ là nhân viên của một người bạn, tới đó để đón hai người bọn em. Họ sẽ đưa bọn em đến sân bay Haneda, ở đó có một chiếc chuyên cơ đang chờ bọn em.

Minh Vi ngẩn người thuật lại nội dung cho Lý Trân, khiến cô xúc động đến trào nước mắt, ra sức lay Minh Vi:

- Chúng ta được cứu rồi. Chúng ta được cứu rồi.

Bốn cậu sinh viên khi trước giúp đỡ Minh Vi nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ và thèm muốn. Minh Vi định thần lại, hỏi:

- Máy bay bao nhiêu chỗ?

- Có mười hai ghế khách.

- Vậy em có thể thêm bốn người nữa không? – Minh Vi hỏi. – Có mấy lưu học sinh đã chăm sóc bọn em suốt hai ngày qua.

- Được. – Đường Hựu Đình nói ngay.

- Vậy chúng ta có thể về nhà rồi. – Minh Vi cố gắng ngăn nước mắt lại.

Đường Hựu Đình dịu dàng nói khẽ:

- Minh Vi, anh đợi em về nhà.