Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 3



Có lẽ bởi vì buổi tối bận rộn quá mệt mỏi, Vân Cẩm Thời ngả đầu liền ngủ, nếu không phải uống hơi nhiều nước khiến cho quá mót thì cô tuyệt đối có thể mỹ mãn mà ngủ thẳng tới hừng đông.

Lúc tỉnh lại Vân Cẩm Thời nhìn thời gian, khoảng ba giờ đêm, cô đi vệ sinh một chuyến, cơn buồn ngủ nặng nề đã bị không khí lạnh lẽo xua tan một chút, lúc trở về vừa vặn đi ngang qua cửa phòng Đường Đường, Vân Cẩm Thời do dự một chốc, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Đường Đường ra, muốn nhìn một chút xem em ấy ngủ thế nào.

Trong phòng không mở đèn, tối đen như mực, mà nương theo ánh trăng mơ hồ, Vân Cẩm Thời dường như trông thấy một người cuộn mình ở một góc trên giường nhỏ, cô mở đèn, cuối cùng cũng thấy được rõ ràng, thiếu nữ mặc chiếc áo ngủ dài rộng quá mức, tựa vào góc tường, ôm chân run rẩy.

Trong khoảnh khắc đèn mở lên kia, thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đều là hoảng sợ, theo bản năng cô ấy làm động tác cuộn người ôm lấy đầu, như người lúc biết mình sắp bị đánh, phòng hộ theo bản năng.

Vân Cẩm Thời không thể không thừa nhận trong giây phút này mình đã mềm lòng: "Không phải chị đã nói với em rồi sao? Có chuyện gì có thể đến gõ cửa phòng chị."

"Không... không có chuyện gì." Sau khi Đường Đường thấy rõ người đứng ở cửa là Vân Cẩm Thời, dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phòng bị như vậy nữa. Nhưng cô ấy vẫn ấy vẫn hơi căng thẳng.

"Nhưng trông em rất sợ hãi." Vân Cẩm Thời thấp giọng nói: "Là sợ tối sao? Hay là không muốn ngủ một mình?"

"Không... không có, Đường Đường không sợ, Đường Đường có thể tự ngủ một mình!" Cô gái cắn môi dưới, nước mắt trào ra trên vành mắt, lại không rơi xuống: "Đừng... đừng đuổi em đi..."

Hô hấp Vân Cẩm Thời đều ngừng lại một lúc, cảm giác đau lòng sâu sắc tựa như có một cây kim đâm vào trái tim cô hết lần này đến lần khác, có lẽ cái kim kia chỉ mảnh như lông bò, nhưng cảm giác nó mang đến lại không thể bỏ qua.

"Sẽ không đuổi em đi." Giọng Vân Cẩm Thời nghe có chút khàn khàn, cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu nữ. "Đêm nay muốn ngủ cùng chị không? Chỉ là giường chị không lớn lắm, nếu ngủ chung có thể sẽ hơi chật."

Đường Đường ngây ngốc nhìn Vân Cẩm Thời, bỗng giơ tay che mắt mình: "Không... không khóc, đừng ghét em..."

Cô ấy thấp giọng nghẹn ngào: "Chị đừng chán ghét em..."

"Đường Đường rất đáng yêu, vậy em có muốn ngủ cùng chị không? Nếu không cần thì chị về phòng nhé." Vân Cẩm Thời tràn ngập kiên nhẫn như đang dỗ dành một đứa trẻ, dường như Đường Đường thật sự lo lắng Vân Cẩm Thời sẽ rời đi, cô ấy nhanh chóng nhào vào lòng Vân Cẩm Thời, nắm chặt lấy áo cô: "Muốn... muốn ngủ cùng!"

Thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, ôm vào trong lòng lại nhẹ đến không tưởng, cách một lớp áo ngủ mỏng có thể cảm giác được em ấy gầy thế nào, Vân Cẩm Thời nhớ tới ánh nhìn thoáng qua khi trông thấy Đường Đường tắm rửa.

Gầy gò mảnh khảnh, trên xương sườn như được bao một lớp da mỏng, không dùng tay sờ lên, mắt thường cũng có thể trông thấy chúng lồi ra.

Cô đưa thiếu nữ trông hệt như con gấu túi về phòng mình, lấy một cái gối từ trong ngăn tủ đặt cạnh bên gối đầu của mình, tuy rằng không rõ Đường Đường rốt cuộc là sợ tối hay là không dám ngủ một mình, nhưng dáng vẻ thiếu nữ nho nhỏ co ro trong góc không ngừng run rẩy, rõ ràng sợ tới mức không ngủ được, cũng không dám tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô, sợ bản thân phiền phức bị vứt bỏ, thật sự rất đáng thương.

"Đến đây ngủ đi." Vân Cẩm Thời xốc chăn lên, Đường Đường tự động chui vào, cô ấy ngoan ngoãn vô cùng, thu người về một bên, đắp một góc chăn lên người mình.

Vân Cẩm Thời không khỏi nở nụ cười, cô quấn chăn lại cho Đường Đường, dém góc chăn vào bên dưới em ấy, khiến em ấy trông như một con sâu róm nhỏ, lúc này mới nằm xuống cạnh em ấy: "Muốn tắt đèn hay vẫn mở đèn?"

"Em không sợ tối." Cô gái nhỏ chớp đôi mắt to, nhỏ giọng nói.

Vậy là sợ ngủ một mình, Vân Cẩm Thời tắt đèn trên đầu giường, vẫn có hơi không thích ứng được trên giường có thêm người, nhưng cô vẫn có chút mệt mỏi chưa tan, thầm nghĩ thừa dịp trời còn chưa sáng, nhanh chóng ngủ thêm một lúc.

"Ngủ ngon."

Qua thật lâu, giọng nói mềm mại của Đường Đường mới vang lên: "Ngủ ngon..."

Tư thế ngủ của cô gái nhỏ rất ngoan, buổi tối nằm xuống thế nào, sáng hôm sau cũng tỉnh lại như thế ấy, một chút thay đổi cũng không có.

Vân Cẩm Thời thức dậy sớm hơn, bởi vì cô đã quen dậy sớm, đồng hồ sinh học đã cố định, rất khó thay đổi trong thời gian ngắn.

Sau khi rời giường Vân Cẩm Thời đánh răng rửa mặt trước, sau đó liền chui vào phòng bếp, tuy nói cô rất ngại phiền phức, nhưng buổi sáng ăn chút cháo tốt cho cơ thể, ít nhất là tốt cho dạ dày.

Dáng người gầy còm kia của Đường Đường, mỗi ngày có thể ăn no hay không cũng là vấn đề chứ đừng nói ăn ngon, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gây gánh nặng rất lớn cho dạ dày, phải thừa dịp hiện tại nhanh chóng chăm sóc em ấy mới được.

Vân Cẩm Thời nấu một nồi cháo dựa theo khẩu phần ăn của hai người, sau đó tựa vào kệ bếp xem điện thoại, người của tổ đạo diễn đoàn phim trước của cô rất tốt, giới thiệu cho cô công việc mới, tuy rằng chỉ là một vai phụ nho nhỏ rất ít phân đoạn, nhưng so với quần chúng thì chắc chắn kiếm được nhiều hơn.

Dạng vai nhỏ thế này vốn không cần thử vai, nhưng đạo diễn đoàn phim mới là một đạo diễn còn trẻ, toàn thân đều nghiêm túc tới mức cứng nhắc, phàm là loại vai diễn hơn năm ba cảnh, có xuất hiện trước ống kính, anh ta đều phải xem qua diễn xuất trước mới xác định xem được không.

Cho nên hôm nay Vân Cẩm Thời phải đến đoàn phim sớm một chút, vai diễn nhỏ như của cô thế này phải đến sớm một chút, tuyệt đối không có đạo lý để cho người khác chờ cô.

Vân Cẩm Thời thừa dịp cháo chưa nấu xong, xuống lầu mua mấy cái bánh bao, cửa tiệm nhỏ bán bánh bao có dưa muối miễn phí, cô mang về một ít, bữa sáng hôm nay có thể giải quyết như vậy.

Vừa mở cửa Vân Cẩm Thời liền trông thấy Đường Đường đang chăm chỉ lau bàn, đừng nói bàn, ngay cả ghế dựa cũng dùng khăn lau một lần, một chút bụi trong kẽ hở cũng không tha.

Vừa thấy Vân Cẩm Thời trở về, Đường Đường liền vô cùng căng thẳng, nắm chặt vạt áo ngủ dài rộng: "Em... em sẽ làm thật nhiều việc, là... là giường thật êm... mới dậy trễ..."

Vân Cẩm Thời trông thấy đôi mắt to của Đường Đường lại trở nên ngập nước, không khỏi mất tập trung, hình như em ấy rất dễ khóc...

"Không sao đâu, ngồi xuống ăn trước đi, chị có mua bánh bao." Vân Cẩm Thời đặt bánh bao trong tay lên bàn, sau đó nói: "Cơm nước xong chị phải đi làm ngay, nếu buổi tối trở về sớm sẽ đưa em đi mua quần áo, nếu về muộn thì chờ thêm hai ngày được không?"

"Em không cần quần áo mới! Cái này... cái này tốt lắm..." Đường Đường như bị kích thích, nhanh chóng lắc đầu: "Em có thể mặc đồ cũ..."

Vân Cẩm Thời cười cười, cũng không nói gì, mua quần áo là chuyện tất nhiên, dù sao cũng không thể để cho Đường Đường mặc quần áo cũ của cô được, vốn không vừa người, như đồ ngủ thì còn tốt, mặc ở nhà cũng không có người khác nhìn thấy, nhưng vẫn phải mua một ít quần áo mặc khi ra ngoài chứ?

"Ăn thôi." Cô bưng cháo ra, cháo chỉ là cháo gạo trắng bình thường, không cho thêm gì vào, nhưng ăn cùng với dưa muối của tiệm bánh bao, hương vị cũng không tệ lắm.

Hai người im lặng ăn xong, Đường Đường chủ động thu dọn tất cả bát trên bàn đến trước mặt mình: "Em biết rửa!"

Rửa chén cũng không phải việc nặng gì, Vân Cẩm Thời đương nhiên không ngăn em ấy.

Lúc thay quần áo chuẩn bị ra cửa, Vân Cẩm Thời kéo cô gái nhỏ, lại nghiêm túc dặn dò em ấy hai lần: "Giữa trưa chị sẽ đặt thức ăn ngoài cho em, tới cửa lấy là được, nhưng bình thường nếu có người tới gõ cửa thì đừng mở, có được không? Bảo bọn họ chờ khi chị ở nhà thì đến, cố gắng đừng ra ngoài một mình, chờ chị trở lại được không?"

Đường Đường gật đầu như gà mổ thóc, lúc Vân Cẩm Thời thay giày ra ngoài, cô ấy tựa như cái đuôi nhỏ đi theo ra ngoài, đến khi tới cửa mới ngừng bước, sau đó trông mong nhìn bóng dáng Vân Cẩm Thời.

"Quay về phòng đi, chị phải đóng cửa." Vân Cẩm Thời giữ cửa, trước khi đóng cửa còn nghe thấy giọng nói mỏng manh của Đường Đường, không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao: "Buổi tối phải... phải trở về sớm một chút nhé..."

"Em nói gì vậy?" Vân Cẩm Thời nghe không rõ, Đường Đường nhanh chóng xua tay: "Không có không có, chị đi làm việc đi."

Vân Cẩm Thời đang vội cũng không truy vấn, chỉ vẫy tay, sau đó đi xuống lầu.