Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 28



Vân Cẩm Thời có thể nhờ Chu Sâm giúp đỡ, Chu Sâm thích cô, thậm chí có thể gọi là yêu thích công khai, nếu cô tìm Chu Sâm hỗ trợ, Chu Sâm tuyệt đối sẽ không từ chối.

Cũng có thể nhờ Mạnh Thiệu Kỳ giúp đỡ, lấy tính cách của Mạnh Thiệu Kỳ, đã biết chuyện Văn Tư Kỳ làm, hơn nữa có sự nhờ vả của cô, nhất định sẽ đuổi Văn Tư Kỳ ra khỏi đoàn phim.

Sau đó thì sao?

Lợi dụng người thích mình, hơn nữa lại dưới tình huống bản thân vốn không định đáp lại, người ghê tởm thế nào mới có thể làm ra loại chuyện này?

Mà Mạnh Thiệu Kỳ, hiện giờ bộ phim này đã quay được gần phân nửa, giữa đường đổi nữ chính, hơn nữa còn là Mạnh Thiệu Kỳ hủy hợp đồng, như vậy Mạnh Thiệu Kỳ phải bồi thường cho Văn Tư Kỳ, còn phải tuyển nữ chính mới, mỗi một ngày kéo dài thêm đều là tiền bạc, Mạnh Thiệu Kỳ sẽ không để tâm, nhưng Vân Cẩm Thời không thể hãm hại bạn bè của mình.

Cho nên dù cho cô trông thấy Văn Tư Kỳ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

"Xin lỗi em." Vân Cẩm Thời nhẹ vuốt ve gò má Đường Đường, âm thanh trầm thấp, rõ ràng biết Đường Đường chịu ấm ức, lại muốn để em ấy nhẫn nhịn, thậm chí để Đường Đường nói dối, loại cảm giác này thật sự quá khó chịu rồi, so với bản thân bị ấm ức còn khó chịu hơn.

Đường Đường lờ mà lờ mờ, trở tay ôm chặt lấy Vân Cẩm Thời: "A Thời không có sai, sao lại phải xin lỗi?"

Em ấy chẳng qua chỉ là một đứa bé đơn thuần, cổ họng Vân Cẩm Thời như bị nhét một khối sắt, cô không thể hiểu được vì sao Văn Tư Kỳ lại xuống tay với Đường Đường.

Phàm là người có một chút lương tâm...

Không, người chỉ có nửa phần lương tâm cũng sẽ không làm chuyện thế này.

Buổi tối quả nhiên Mạnh Thiệu Kỳ mời mọi người cùng ăn một bữa cơm, có vẻ như Đường Đường không quá thích ứng được với hoàn cảnh quá náo nhiệt này, Vân Cẩm Thời bèn đưa em ấy lui vào một góc nhỏ, món ăn ở nhà hàng Mạnh Thiệu Kỳ chọn này vô cùng ngon, Đường Đường hiển nhiên rất thích, chuyện đi lạc ban ngày đã tạo thành ám ảnh và sợ hãi cuối cùng cũng được thức ăn ngon xua tan tám phần, em ấy vô cùng hoạt bát, cảm thấy món ăn ngon sẽ gắp một đũa cho Vân Cẩm Thời nếm thử.

Hơn nữa ngữ điệu nói chuyện kia lại giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy: "A Thời nếm thử, ngon lắm!"

Vân Cẩm Thời nhịn không được xoa xoa đầu em ấy, Đường Đường luôn có khả năng xua tan đi hết tâm trạng xấu của cô, đây chắc hẳn là một loại thiên phú thần kỳ nào đó.

Nói thế nào Vân Cẩm Thời cũng là một trong những diễn viên chính, dù ngồi ở một góc thì cũng là góc bàn ở vị trí giữa, bên trái cô là Đường Đường, bên trái Đường Đường là Chu Sâm, bên phải là Phong Tuyết, Mạnh Thiệu Kỳ vốn định ngồi bên phải cô, còn chưa kịp đi tới, Phong Tuyết đã đặt mông ngồi xuống rồi.

Mạnh Thiệu Kỳ ngây ra một chút, chỉ có thể ngồi bên cạnh Phong Tuyết.

Lúc món ăn đã lên đủ cả, Văn Tư Kỳ ngồi ở đối diện liền mỉm cười nói: "Chiều nay thật sự làm Vân Cẩm Thời hoảng sợ, Đường Đường, sau này em không thể chạy loạn khắp nơi, nếu em bị lạc mất không phải chị sẽ rất có lỗi sao?"

Vân Cẩm Thời vốn không để ý tới cô ta, lát sau mới nói: "Ngại quá tôi phân tâm, vừa rồi cô nói gì vậy?"

Sắc mặt Vân Tư Kỳ hơi cứng đờ, có lẽ cảm giác bản thân tự rước lấy mất mặt: "Không có gì..."

"Nói chuyện này làm gì, không khí đang tốt cũng bị cô phá hỏng." Phong Tuyết ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Ngại quá, không phải tôi chỉ trích cô, con người tôi chính là nhanh mồm nhanh miệng, cô đừng tức giận."

"Chuyện này có gì mà giận đâu, vốn là tôi nói chuyện không suy nghĩ." Văn Tư Kỳ cười giả tạo nói: "Hơn nữa nhanh mồm nhanh miệng cũng tốt mà, tôi thích."

Phong Tuyết cũng không thèm trả lời có lệ với cô ta, quay đầu gắp chân gà cho Vân Cẩm Thời và Đường Đường: "Ăn trước đi, giờ đang là giờ cơm, chắc là Đường Đường đói bụng rồi."

Phong Tuyết cũng đã nói như vậy, chắc chắn Văn Tư Kỳ sẽ không xen vào nữa, rốt cuộc mọi người cũng có thể yên tĩnh lại ăn cơm, hoặc là thì thầm trao đổi với nhau.

Mạnh Thiệu Kỳ với tay lướt qua Vân Cẩm Thời, gắp cho Đường Đường một món: "Cá phi lê ở tiệm này ăn ngon lắm, em nếm thử đi."

"Hôm nay lại thêm phiền phức cho anh rồi." Vân Cẩm Thời cũng có chút ngại ngùng, chắc hẳn cô là người gây phiền toái nhiều nhất trong đoàn phim này, lúc trước không thể tiến vào trạng thái lãng phí không ít thời gian, lại bởi vì đủ loại chuyện mà gây cho Mạnh Thiệu Kỳ thêm phiền phức.

"A, đây cũng không phải chuyện lớn gì." Mạnh Thiệu Kỳ sờ cằm, ngữ điệu có chút lười biếng: "Cô là một diễn viên không tệ, trước không nói thiên phú thế nào, ít nhất là nghiêm túc, cô có thể diễn ra một Tố Vân đạt tiêu chuẩn là đủ rồi, có thêm chút rắc rối nhỏ này, vì Đường Đường tôi cũng sẽ không tính toán với cô."

Vân Cẩm Thời biết nếu nói thêm nhiều lời khách sáo thì sẽ có vẻ quá xa lạ, nhưng mà Mạnh Thiệu Kỳ quả thật rất thích Đường Đường.

Lúc Mạnh Thiệu Kỳ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Chu Sâm mới ghé sát đến thấp giọng nói: "Trước kia anh ta từng có một người em gái."

Trước kia từng có, vậy tức là hiện tại đã không còn.

Vân Cẩm Thời lý trí không truy vấn, dù sao đây là việc tư của người khác, nhưng cũng có thể xác định, trong sự yêu thích của Mạnh Thiệu Kỳ dành cho Đường Đường, cũng có phần chuyển dời tình cảm nhất định trong đó.

Vân Cẩm Thời không uống rượu, tuy rằng đã tìm được Đường Đường, nhưng tinh thần của cô vẫn còn bị vây trong một loại trạng thái phòng bị, mà những người khác cũng không khuyên cô, bởi vì Chu Sâm đã chủ động rót cho cô và Đường Đường mỗi người một ly nước trái cây.

Người đàn ông này thật sự săn sóc rất chu đáo.

Mạnh Thiệu Kỳ cũng không uống được mấy ly, bởi vì Vân Cẩm Thời và Chu Sâm đúng lúc khuyên can anh ta: "Ngày mai là cảnh diễn quan trọng nhất, nếu anh uống rượu sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả."

Mạnh Thiệu Kỳ không chỉ nghiêm khắc với diễn viên mà còn rất nghiêm khắc với bản thân, nghe vậy lưu luyến buông ly rượu xuống.

Không cần đưa người say đến bất tỉnh nhân sự về nhà thật là quá tuyệt vời, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc bữa tiệc kết thúc, vì Vân Cẩm Thời có chuyện muốn nói với Chu Sâm, nên tụt lại phía sau, đi cùng anh ta ra ngoài.

Mạnh Thiệu Kỳ hỏi anh ta có muốn về cùng hay không, Chu Sâm xua tay, thấp giọng nói với anh ta: "Cái tên này sao cậu không có chút năng lực quan sát nào vậy?"

Quay đầu lại vẻ mặt dịu dàng: "Tôi đưa A Thời và Đường Đường về, lần này tôi lái xe tới."

"Chậc." Mạnh Thiệu Kỳ khinh bỉ nhìn anh ta một cái, dẫn đầu rời khỏi.

Sau khi những người khác cũng lục tục rời đi, bọn họ mới ra ngoài, lên xe của Chu Sâm.

"Đạo diễn uống rượu cũng không phân trường hợp sao?" Vân Cẩm Thời thật sự nhịn không được lo lắng cho anh ta, nói thế nào đây, người một ly đã gục rất dễ bị người ta nhặt xác* đó, nhất là mấy diễn viên nhỏ muốn trèo lên Mạnh Thiệu Kỳ, bị dính lấy như vậy có thể sẽ...

*Nhặt xác: chỉ việc quan hệ tình dục một người khi người đó đang say rượu.

Hơn nữa bị nữ giới làm gì còn đỡ, lỡ như gặp phải nam giới khẩu vị nặng...

Thật tội lỗi, cô không nên vũ nhục Mạnh Thiệu Kỳ trong đầu.

"Trợ lý của cậu ta sẽ đưa cậu ta về nhà khi cậu ta say, nhưng trợ lý cậu ta có chút việc đã về nhà rồi, phải nửa tháng nữa mới có thể trở lại, hiện tại bên người cậu ta không có ai hữu dụng." Chu Sâm cũng không biết trong đầu Vân Cẩm Thời đều đang nghĩ tới những thứ không sạch sẽ gì, anh ta cười nói: "Cách đây không lâu tôi còn khuyên cậu ta tăng lương cho trợ lý nữa, thật là làm khó cho người ta."

"Nói cũng phải."

Vân Cẩm Thời chậm rãi trò chuyện không ít với anh ta, cuối cùng mới vào chủ đề chính: "Lúc trước Mạnh Thiệu Kỳ nói Văn Tư Kỳ là do nhà đầu tư nhét vào à?"

"Ừ, vốn là Thiệu Kỳ đã nhìn trúng một diễn viên nữ, nhưng nhà đầu tư nhét cô ấy tới đây, các phương diện của cô ấy đều khá phù hợp yêu cầu, Thiệu Kỳ bèn sử dụng luôn." Không biết Chu Sâm nghĩ tới chuyện gì, không khỏi ho khan hai tiếng: "Tôi với cô ấy thật sự không có quan hệ gì, đã sớm chia tay rồi, chia tay rất sạch sẽ, hơn nữa cô ấy cũng đã có bạn trai."

"Văn Tư Kỳ có bạn trai?"

"Không tính là bạn trai, em biết trong giới này mà... khụ khụ..." Chu Sâm không nói chi tiết, dù sao loại chuyện nói xấu sau lưng người khác này rất tổn hại hình tượng lịch thiệp của anh ta.

Nhưng Vân Cẩm Thời cũng có thể hiểu được, trong giới có không ít sao nữ yêu đương với người giàu có, sao nam cũng sẽ chơi trò mập mờ với nữ đại gia, trên danh nghĩa là kết giao, thật ra chính là bao nuôi.

Nói trắng ra là, Văn Tư Kỳ có kim chủ.

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện cô ấy?" Chu Sâm khó tránh khỏi chột dạ, dù sao anh ta cũng từng có mối quan hệ không rõ ràng với Văn Tư Kỳ, Vân Cẩm Thời lại là người anh ta đang theo đuổi, lúc này lại nhắc tới người yêu cũ trước mặt cô gái mình đang theo đuổi, sao anh ta có thể không chột dạ?

"Không có gì, chỉ là cảm thấy thái độ cô ta có chút kỳ quái." Vân Cẩm Thời đùa: "Tôi tưởng tôi thân mật với anh quá khiến cô ấy ăn giấm chua."

"Không không không, hai người bọn tôi đã cắt đứt sạch sẽ rồi, hơn nữa đã chia tay từ mấy tháng trước, hiện tại tôi độc thân, không có bạn gái, cũng không có đối tượng mập mờ nào." Chu Sâm ấm ức nói: "Con người cô ấy là vậy, em tránh xa một chút là được."

"Anh không cần giải thích rõ ràng với tôi như vậy..."

"Tôi phải giải thích rõ với em, lúc trước tôi đã nói rồi, em không cần cảm thấy gánh nặng vì tình cảm của tôi, xem như là tôi chừa cho bản thân mình đường lui, nếu tôi thật sự không theo đuổi được em, hai ta vẫn có thể làm bạn, làm bạn với em rất thoải mái, tôi không muốn đến cuối cùng ngay cả làm bạn cũng không được." Chu Sâm ra vẻ thoải mái nói: "Được rồi được rồi, bỏ qua chuyện râu ria này đi."

"Được..." Vân Cẩm Thời bất đắc dĩ nói.

Lúc anh ta đưa Vân Cẩm Thời và Đường Đường trở về tiểu khu thì vô cùng tự giác nói: "Tôi không lên đâu, ngày mai gặp nhé."

"Ngày mai gặp."

Vân Cẩm Thời nhìn Chu Sâm rời đi, dắt Đường Đường đi lên lầu, nội tâm bởi vì sự đê tiện của bản thân mà cảm giác có chút khinh bỉ mình, cô vẫn lợi dụng Chu Sâm để lấy được rất nhiều chuyện từ trong miệng anh ta.

Nhưng Vân Cẩm Thời không hối hận, năng lực cô không đủ, không thể nào cho Văn Tư Kỳ một bài học, khiến cô ta hối hận vì tổn thương Đường Đường, nhưng Vân Cẩm Thời cũng không định buông tha, cho dù đê tiện, có một số việc cô vẫn phải làm.

"Có phải hôm nay A Thời rất tức giận không?" Đường Đường thật cẩn thận nhìn Vân Cẩm Thời vẫn luôn im lặng.

Vân Cẩm Thời đóng cửa lại, đang chuẩn bị thay dép lê, nghe vậy đi tới hôn lên trán cô ấy: "Chị không tức giận, cũng sẽ không tức giận với em, bởi vì em là người nhà của chị."

Đúng vậy, Đường Đường là người nhà của cô.