Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 27



Lúc Vân Cẩm Thời đến cổng sở cảnh sát, đằng trước cô cũng có một chiếc taxi dừng lại, trên taxi có một người đàn ông trẻ đi xuống, mang khẩu trang, giọng nói đứt quãng sắp sụp đổ: "Anh đã nói với em rồi, anh không phải người xấu, anh chỉ muốn đưa em đến sở cảnh sát, cảnh sát sẽ liên lạc với mẹ em."

"Em không có mẹ! Em không muốn về nhà!" Cô gái ôm chỗ tựa lưng của ghế dựa nghẹn ngào nói.

Đầu óc Vân Cẩm Thời đang trống rỗng, đến khi cô phản ứng lại, cô đã xông lên trước mấy bước, đẩy người đàn ông trẻ tuổi kia ra ôm Đường Đường vào lòng: "Đường Đường!"

"... A Thời..." Hốc mắt Đường Đường vốn đã đỏ ửng. Vừa vùi vào lòng Vân Cẩm Thời đã khóc đến không thở nổi.

Vân Cẩm Thời bế em ấy xuống taxi, sau đó ôm chặt em ấy vào lòng, xác định rõ ràng Đường Đường hiện giờ đang ở trong lòng mình, trái tim vẫn luôn treo cao của Vân Cẩm Thời lúc này mới trở lại vị trí ban đầu.

Sau khi xác nhận nhiều lần Đường Đường không có việc gì, Vân Cẩm Thời mới hướng ánh mắt về phía người đàn ông trẻ tuổi kia, thoạt trông anh ta có chút quen mắt, trong tích tắc Vân Cẩm Thời vẫn chưa phản ứng kịp, mãi đến khi người đàn ông trẻ tuổi có chút xấu hổ cúi đầu: "Tôi... tôi thật sự không phải người xấu..."

Nói tới đây dường như anh ta nhớ tới điều gì, không nói hết câu, chợt chuyển đề tài "Cái đó, sau này cô phải trông chừng đứa bé nhà mình, lúc tôi thấy em ấy, em ấy đang ở bên cạnh một người phụ nữ xa lạ, sao em ấy lại ngốc như vậy, lỡ như là kẻ buôn người thì sao, sẽ đi theo luôn sao?"

"Là anh..." Vân Cẩm Thời bừng tỉnh, tên côn đồ quấy rối Chu Sâm trên xe buýt kia! Còn từng lén theo dõi cô, lúc đó cô còn lo lắng tên côn đồ này sẽ làm chuyện gì.

Thanh niên kia liền che kín mặt: "Thật xin lỗi, xin cô đừng nói đến chuyện đó..."

Vân Cẩm Thời cảm thấy người này thật mâu thuẫn, một bên quấy rối đàn ông trên xe buýt, còn lén lút theo dõi, một bên lại đưa cô gái bị lạc đến sở cảnh sát.

"Chuyện anh quấy rối bạn tôi, tôi không cách nào tha thứ cho anh thay anh ấy, nhưng chuyện anh giúp Đường Đường, tôi phải thay Đường Đường cảm ơn anh nhiều."

"Tôi không quấy rối..." Giọng người thanh niên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cúi đầu một cái: "Không phải tôi muốn sờ anh ta... tôi... tôi chỉ định trộm tiền trên người anh ta, lần đó là lần đầu tiên tôi trộm tiền, là cô ngăn tôi lại, nếu không tôi chắc chắn đã làm ra chuyện trái pháp luật, tôi vốn muốn nói lời cảm ơn với cô, nhưng lại sợ cô thấy tôi sẽ báo cảnh sát..."

Anh ta đã sắp khóc: "Tôi đã sửa đổi rồi... xin đừng báo cảnh sát..."

"Bất luận thế nào tôi cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đưa Đường Đường về, nếu anh không đưa em ấy về, không ai biết em ấy sẽ gặp chuyện gì, nhưng mà... anh rất thiếu tiền sao?" Vân Cẩm Thời ngẩn ra một chút, cô vẫn tin tưởng người thanh niên này cũng không phải người xấu gì, người xấu sẽ không đưa Đường Đường đến sở cảnh sát, anh ta có sự lương thiện cơ bản nhất.

"Đúng vậy, nhưng tôi cũng không định dựa vào chuyện này đòi tiền cô." Anh ta kéo khẩu trang của mình, thấp giọng nói: "Nếu người đã đưa đến rồi, tôi đi đây, cũng cảm ơn cô lúc đó đã ngăn tôi lại."

Anh ta chạy khỏi đó, tốc độ chạy còn rất nhanh, như sợ Vân Cẩm Thời sẽ trực tiếp đẩy anh ta vào sở cảnh sát, dù sao bọn họ chỉ cách sở cảnh sát vài bước.

Vân Cẩm Thời cũng không ngăn lại, trơ mắt nhìn anh ta chạy xa, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, vốn định giới thiệu cho anh ta một công việc mới, ai ngờ anh ta lại chạy nhanh như vậy.

Nếu đã tìm được người rồi, đương nhiên không cần đến sở cảnh sát nữa, Vân Cẩm Thời lại bắt một chiếc xe, ba người cùng lên xe, sau khi Vân Cẩm Thời lên xe bắt đầu gọi điện thoại: "Tìm được người rồi, vâng, tôi đang trở về."

"Đường Đường, sao em lại không nghe lời chị nói?" Sau khi cúp điện thoại, Vân Cẩm Thời nắm lấy vai Đường Đường, lại vô cùng nghiêm túc nhìn cô ấy: "Chị nói em chờ ở đó, không được chạy loạn, sao em lại ra ngoài?"

Ánh mắt Đường Đường vẫn còn ướt sũng, cô ấy cũng rất sợ hãi, nhất là lúc ngồi xổm ngoài cửa hàng đợi Vân Cẩm Thời, thời gian dài đánh tan phòng tuyến tâm lý của cô ấy từng chút từng chút một.

A Thời không ở đây.

A Thời không tới.

Cuối cùng A Thời cũng không cần cô ấy sao?

Sẽ không đâu, A Thời đã nói sẽ không vứt bỏ cô ấy.

Nhưng A Thời vẫn chưa tới...

"A Thời..." Đường Đường vừa ngẩng đầu đã trông thấy gò má vì hoảng loạn cùng với bôn ba nhiều lần suốt buổi chiều mà trở nên mệt mỏi lại tái nhợt, cô ấy túm lấy tay áo mình đến nhăn cả lại: "Em không có... không có không nghe lời..."

"Vậy tại sao lúc đó em lại một mình chạy ra ngoài?" Vân Cẩm Thời nghiêm khắc hỏi, cô ý thức được thứ bản thân cần bồi dưỡng không chỉ có sự tín nhiệm và cảm giác an toàn của Đường Đường với mình, mà còn rất rất nhiều thứ.

"Là... là dì kia nói... nói chị chờ em ở ngoài, đưa trà sữa cho em, nói em mang cho chị..." Đường Đường khóc nấc lên nói: "Đường Đường không có không nghe lời, Đường Đường rất ngoan..."

Vân Cẩm Thời và Phong Tuyết đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là Văn Tư Kỳ!

"Cô phải bình tĩnh một chút, cho dù Đường Đường nói sự thật với mọi người thì cũng không có ai tin, không đúng, phải nói là cho dù có người tin thì dựa vào chuyện này cũng không đủ khiến cô ta bị trừng phạt." Lúc Phong Tuyết nhắc tới Văn Tư Kỳ, sắc mặt cũng tỏ vẻ chán ghét: "Nếu không ỷ vào điều này, cô ta cũng không dám làm ra chuyện như vậy."

"Tôi hiểu." Vân Cẩm Thời cảm giác bất lực sâu sắc, cô chỉ ôm Đường Đường vào lòng lần nữa, trong giọng nói đầy sự mệt mỏi và lo lắng: "Những lời chị nói tiếp theo đây, em phải ghi tạc toàn bộ trong lòng, hơn nữa phải thực hành trong thực tế, đồng ý với chị, nếu em không làm được, Đường Đường, chị không dám đưa em đi theo mỗi ngày nữa, chị cũng sẽ sợ hãi, chị cũng sẽ lo lắng."

"Em... em sẽ làm được." Đường Đường hoảng sợ nói.

"Vậy thì đầu tiên, điện thoại chị mua cho em, em phải mang theo bên mình, nếu lại có người giống như người phụ nữ kia nói với em là giúp chị gửi lời cho em, em phải gọi điện thoại cho chị trước, thứ hai, không được tùy tiện đi theo người lạ, không được tùy tiện nghe lời người lạ, không phải chính miệng chị nói với em, em đều xem như là giả hết, chị không nên để em ở nơi đó một mình, lẽ ra chị nên dẫn em theo, chuyện này là chị không đúng, nhưng em bất chấp chạy ra ngoài, là em làm sai, chúng ta đều phải sửa đổi, được không?" Vân Cẩm Thời vuốt ve sau đầu em ấy, một lúc sau cô cũng không muốn buông tay ra, như vậy bất an trong lòng mới có thể dần bị xua tan.

"Em đều nghe theo A Thời, A Thời đừng giận, đừng khó chịu, em không để ý tới người xấu..." Đường Đường ôm chặt lấy Vân Cẩm Thời: "Đường Đường sai rồi, Đường Đường sửa sai, A Thời không có sai."

"Vậy lặp lại lần nữa cho chị nghe."

"Điện thoại mang theo bên mình, không phải chính miệng A Thời nói, phải gọi điện thoại cho A Thời xác nhận, không nghe lời nói từ người lạ, không thể đi theo người không quen, Đường Đường thật sự biết sai rồi..." Đường Đường lấy trà sữa vẫn luôn giấu trong lòng vì sợ lạnh ra: "Người lạ cho, không uống."

Đã học được suy một ra ba rồi, Vân Cẩm Thời hôn lên trán em ấy: "Phải luôn ghi nhớ, không được quên."

"Vâng!"

Sau khi trở lại phim trường, mọi người cũng đã trở lại, Mạnh Thiệu Kỳ phản ứng lớn nhất, kính râm cũng quên mang: "Đường Đường! Sao em lại tùy tiện chạy loạn vậy? A Thời sẽ lo lắng!"

Lúc anh ta không đeo kính râm sẽ lộ ra đôi mắt vì bị thương mà có vẻ có chút kỳ lạ, gương mặt vốn được xem là thanh tú lập tức trở nên quái dị, nhưng Đường Đường không sợ hãi, chỉ là có chút đáng thương cúi đầu, A Thời không cho cô ấy nói những lời đó với Văn Tư Kỳ, cô ấy cũng sẽ không nói.

"Làm phiền mọi người rồi, hôm nay quay xong tôi mời mọi người đi ăn cơm nhé." Vân Cẩm Thời nắm tay Đường Đường, tràn đầy áy náy nói: "Lãng phí nhiều thời gian của mọi người như vậy."

"Đường Đường có thể trở về là tốt rồi, nếu không trong lòng tôi vẫn sẽ áy náy đấy, Đường Đường à, sau này em không được không nghe lời nha." Văn Tư Kỳ làm bộ làm tịch tới gần: "Mọi người đều rất lo lắng đó."

Đường Đường co rúm lại một chút, lui ra sau Vân Cẩm Thời, không chịu nhìn cô ta.

Vẻ mặt Văn Tư Kỳ hơi cứng đờ trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục sự dịu dàng hiền lành thường ngày: "Đường Đường cũng sợ hãi lắm rồi."

"Đúng là phải ăn một bữa cơm rồi, tất cả mọi người đều bận rộn cả buổi chiều, Đường Đường cũng sợ hãi, cần được an ủi, nhưng chuyện em mời khách thì không cần." Chu Sâm biết Vân Cẩm Thời nghèo ra sao, hơn nữa anh ta tự nhận bản thân là bạn trai (tương lai) của Vân Cẩm Thời, trả chút tiền giúp bạn gái thì có sao: "Để tôi mời khách cho, chờ khi nào em có lương mời tôi lại một lần là được."

Mạnh Thiệu Kỳ cũng phản ứng lại việc Vân Cẩm Thời khá nghèo, anh ta thuận tay mò lấy kính râm trên bàn mang lên mặt: "Ha, bổn đạo diễn ở đây còn đến lượt mấy người mời khách à? Hôm nay cứ kết thúc công việc sớm đi, lát nữa cùng đi ăn cơm."

"Không sao đâu, một bữa cơm tôi vẫn mời được, chiều nay mọi người bận rộn lâu như vậy đều là vì chuyện của tôi, sao có thể để đạo diễn mời khách được?" Tuy rằng Vân Cẩm Thời nghèo nhưng vẫn có khoản tiết kiệm, mời mọi người ăn một bữa cơm mà thôi, còn chưa tới mức lấy thân rửa bát gán nợ.

"Cô còn biết tôi là đạo diễn à? Tôi là đạo diễn tôi lớn nhất, đương nhiên lời tôi nói phải tính, tôi cũng không định đi theo cô ăn hàng quán lề đường, chờ khi cô có cát xê thì hẵng nghĩ đến chuyện mời khách lần nữa." Mạnh Thiệu Kỳ người này xưa nay mạnh mẽ kiên quyết, nói xong không đợi Vân Cẩm Thời phản ứng đã cầm điện thoại đặt chỗ.

Chu Sâm bèn đi lên vỗ vai Vân Cẩm Thời: "Em không cho cậu ta mời khách cậu ta sẽ cảm thấy bản thân rất mất mặt, sau này sẽ có cơ hội mời lại mà phải không?"

Vân Cẩm Thời bất đắc dĩ cười cười: "Được rồi."

Mọi người thu dọn chuẩn bị đi ăn cơm, Vân Cẩm Thời đi lấy lại điện thoại của Đường Đường, đang suy nghĩ buổi tối lúc về sẽ may cho em ấy một chiếc bao điện thoại, trực tiếp đeo lên cổ, đi nơi nào thì mang theo đến đó, xem em ấy còn có thể quên được không.

Bởi vì phải đi lấy điện thoại, Vân Cẩm Thời và Đường Đường ra ngoài muộn nhất, Chu Sâm cũng tụt lại phía sau, sóng vai đi cùng cô, anh ta đè thấp giọng sau đó nói: "Thật sự là Đường Đường tự đi lạc sao?"

Vân Cẩm Thời hơi ngừng lại một giây, sau đó mỉm cười: "Phải."

________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Xoa xoa tay, A Thời sẽ báo thù!