Anh Em

Chương 82



Cho không phát ra bất kỳ tiếng động nào, Lương Thanh lại giống như có một dạng tâm linh tương thông, ngay khi Hách Tịnh bước vào nhà, nghiêng đầu sang chỗ khác,ước chừng hai mẹ con nhìn nhau khoảng một phút,dì cả mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc, mà hai mẹ con có cùng ý nghĩ làm ra vẻ như không có việc gì, người một nhà hòa thuận vui vẻ.

Mãi tới khi lên xe buýt rời xa thôn làng trở về thành phố, hai người mới bỏ xuống lớp ngụy trang, thu hồi lại dáng vẻ mẹ hiền con thảo lúc trước, mặt Lương Thanh không chút thay đổi, mà khóe miệng Hách Tịnh khẽ nhếch lên.

Cùng ngủ lại với Lương Thanh ở khách sạn thành phố C, Hách Tịnh mở điều hòa ẩm,giống như thói quen pha cho Lương Thanh một ly hồng trà, sau đó cầm cho bà một tấm chăn che chân,còn chính mình thì cầm một chén nước ấm, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, trước tiên phá bỏ cục diện bế tắc: "Có điều gì cần nói thì bây giờ có thể nói rồi."

Thế nhưng Lương Thanh lại sững sờ nhìn ly hồng trà trước mặt không nói gì.

"Cha nói dạ dày mẹ không tốt, muốn uống trà chỉ có thể uống hồng trà, không thể uống cà phê hoặc trà xanh." Hách Tịnh chậm rãi mở miệng giải thích.

Lương Thanh có chút xúc động, ngẩng đầu nhìn Hách Tịnh: "Mẹ nghĩ là con đã biết được sự thật."

"Sự thật là chuyện của mẹ, còn cha là chuyện của con, trong cảm nhận của con, cả đời này chỉ có một người cha, đó chính là Hách Kính. Ông nội đã đặt tên,con người ông ấy tốt, lại đáng được mọi người kính trọng, chỉ tiếc con không đủ may mắn, không thể giữ được lâu." Lời nói của Hách Tịnh, từng chữ từng từ âm vang mà mạnh mẽ.

Lương Thanh có chút sợ run, thì thào câu nói kia của Hách Tịnh : "Sự thật là chuyện của mẹ,nhưng ba là chuyện của con." Sau một hồi khẽ nhếch khóe miệng: "Cũng được, đời này vốn là mẹ mắc nợ ông ấy rồi."

Hách Tịnh không hé răng nhưng vẻ không cho là đúng trên mặt đã nói lên tất cả: mẹ thực sự xin lỗi ông ấy, mẹ thực sự xin lỗi ông ấy ròi! Vậy còn nói những lời này sao?

Lương Thanh hiểu rõ suy nghĩ của cô, liền nở nụ cười khổ nói: "Chắc là dì cả đã đem toàn bộ sự việc nói cho con rồi, thế nên con cũng hiểu rõ, lúc trước mẹ và ba con ly hôn, không hoàn toàn là vì bản thân mẹ, mẹ cũng muốn ông ấy có một cuộc sống bình thường, tìm một người thật sự yêu thương ông ấy, sinh một đứa con là của ông ấy, ông ấy tốt như vậy, người như thế cũng không khó tìm." Mà thật sự cũng đã tìm được, chỉ là lại là Lý Băng, lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn như thế, cái gọi là nhân sinh vô thường,bất quá cũng chỉ như vậy.

Hách Tịnh nhíu mày: "Dì cả nói với mẹ con biết rõ rồi?"

"Chẳng thế thì con cho là thế nào? Dì cả của con lúc còn trẻ đã theo người ta uống rượu,một mình có thể đấu với năm chàng trai trẻ." Lương Thanh cũng nhíu mày.

Hách Tịnh có chút xấu hổ,cái cô nhóc thông minh tự cho là đúng của cô, trước mặt dì cả đã thành tinh, khẳng định là bị chê cười.

Dường như Lương Thanh nhìn ra được suy nghĩ của cô, lắc đầu: "Dì cả của con là người lương thiện nhất trên đời này, cũng là người yêu mến chúng ta vô điều kiện,dì ấy sẽ không cười nhạo con, dì ấy chỉ là, không biết nên nói cho con biết sự thật như thế nào." Sau đó liền chuyển chủ đề, hỏi Hách Tịnh: "Con và Đan Nhĩ Tín, đã quyết tâm rồi hả?"

Hách Tịnh thu lại biểu tình vốn có trên mặt, nghiêm túc gật đầu, Lương Thanh than nhẹ: "Nó có điểm gì tốt? Tai có tật, lại còn là bộ đội, ăn bữa hôm lo bữa mai."

"Năm đó Đan Dũng so với ba, có chỗ nào tốt? Chẳng qua chỉ là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, trừ bỏ lời nói ngon ngọt ra cái gì cũng không có,cha đóng chuồng bò, còn có thanh mai trúc mã quấn quýt làm phiền,làm sao có thế so sánh với người khiêm tốn như ba chứ?" Hách Tịnh lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.

Lương Thanh nghẹn lời, hồi lâu mới nói: "Mặc kệ như thế nào, suy cho cùng con cũng là con gái duy nhất của mẹ, mẹ làm chuyện gì cũng đều chỉ là hi vọng con có thế hạnh phúc."

"Nhóm máu O, RH âm tính, dù có mắc chứng máu khó đông nguy hiểm, với kĩ thuật hiện giờ cũng không phải là vấn đề nan giải gì,thật sự không được thì có thể ra nước ngoài sinh con,tiêm một mũi là không có vấn đề gì, mẹ và Đan Dũng có thể thử xem sao, nói không chừng còn có thêm một đời sau nữa." Hách Tịnh tiếp tục lạnh nhạt nói.

Hốc mắt Lương Thanh đỏ lên: "Tịnh Tịnh, con có cần phải tổn thương mẹ như vậy sao?Mẹ thừa nhận năm đó mẹ bị.... Sau đó, phát hiện mang thai, mẹ đã từng nghĩ tới bỏ nó,nhưng mà khi đó ngay cả bản thân mẹ cũng muốn chết, làm sao có thể để ý việc gì? Không sai, bác sĩ sản khoa cũng nói cho mẹ biết, nếu mẹ lựa chọn phá thai, điều kiện cơ thể cực kém, hơn nữa còn có bệnh máu khó đông nguy hiểm,khả năng đời này sẽ không có con cực cao,đối với việc sau khi sinh con ra, liền không muốn sinh thêm đứa nữa, mẹ chỉ là, mẹ chỉ là ...."

"Chỉ là nhìn tới con liền nhớ tới cảnh tượng mình bị người ta vũ nhục,nhớ tới người cung cấp cho con sinh mệnh này là một kẻ lưu manh, lại còn là lưu manh nào cũng không biết, đúng không?" Lời nói sắc bén, nhưng trên mặt Hách Tịnh lại lộ vẻ bi thương, cô tiếp tục chất vấn Lương Thanh: "Một khi đã vậy, vì cớ gì mẹ còn muốn sinh con ra? Không phải là cả đời không thể có con nữa thôi sao? Dù sao mẹ cũng sẽ vì tình yêu mà liều lĩnh hi sinh, sinh một đứa con gái mà nhìn thấy liền đau khổ liền chán ghét, so với việc không có con còn tốt hơn?"

Sắc mặt Lương Thanh trắng bệch, nhưng Hách Tịnh vẫn không buông tha cho bà: "Ai có thể tự lựa chọn huyết thống cho mình chứ,ai có thể tự quyết định mình có nên sinh ra hay không? Mẹ chắc chắn hiểu rõ,biết được cái sự thật này, nỗi đau của mẹ là một lát, nhưng của con là cả đời, tới chết không hết!"

Rốt cuộc thì Lương Thanh cũng không chịu nổi, "Oa" một tiếng khóc rống lên, nước mắt giàn giụa, chân tay luống cuống, không còn dáng vẻ tao nhã. Cũng không hiểu vì sao, nhìn dáng vẻ Lương Thanh như vậy, Hách Tịnh ngược lại từ từ bình tĩnh lại, qua một lúc sau cô mới đi tới bên cạnh Lương Thanh, lần đầu tiên trong đời chủ động tiếp xúc với thân thể của bà, mới đầu khẽ vuốt lưng, khiến cho bà đang thở hổn hển ổn định lại, về sau thấy toàn thân bà xụi lơ như vô lực chống đỡ, liền thử thăm dò ôm lấy bả vai bà.

Mà Lương Thanh cũng thuận thế ngả vào lòng cô, thanh âm nhỏ đi,ấm ức khóc như một đứa trẻ, hồi lâu sau, bà mới ngừng khóc, nhẹ giọng nói ra nỗi ủy khuất của mình.

"Con biết không, năm đó mẹ và Đan Dũng mặc dù có yêu mến lẫn nhau, nhưng mà thời kì đó mọi người cực kỳ rụt rè, chúng ta đều là người cao ngạo,hai bên thủy chung không thể tiến tới. Lúc đó nhà họ Đan sụp đổ,cũng chưa có nhà họ Quý,ông ấy là người có mục tiêu sống rất cao,vì không muốn ở lại cái chuồng bò như bậc cha chú, vì tuổi thanh xuân đầy hứa hẹn, ông ấy liền trở về thành phố tòng quân, về sau lại cùng Quý Lan kết hôn,cũng gửi cho mẹ một bức thư giải thích từ đầu tới cuối, đó cũng là phong thư đầu tiên của chúng ta, nội dung không hề ái muội, có thể nói, chúng ta quang minh lỗi lạc. Ông ấy rời đi mẹ cũng không trách ông ấy, mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường sống của chính mình."

"Tuổi tác của Hách Kính lớn hơn bọn mẹ là mấy, nhưng ông ấy là thần đồng nổi danh,hồi nhỏ học nhảy lớp,trước khi cách mạng văn hóa bắt đầu thì đã lên đại học, tránh được việc phải xuống nông thôn." Nói tới đay, Lương Thanh nhớ lại thời điểm khốn khổ nhất trước đây, Hách Kính đã từng nói một câu mà theo bà là cực kỳ kích thích: "Anh tránh thoát được việc xuống nông thôn, nhưng lại không tránh thoát được em." Cùng với câu nói kia của Hách Tịnh :"Sự thật là chuyện của mẹ, còn cha là chuyện của con." Giống nhau tới cực điểm, thật không hổ là con gái Hách Kính dạy dỗ, hai cha con họ thông minh như thế, tài hoa hơn người, trong mắt người ngoài, dù là ai cũng sẽ không hoài nghi bọn họ không phải cha con ruột!

Dừng một chút, Lương Thanh lại tiếp tục hồi ức: "Hách Kính tốt nghiệp đại học liền được cử đi học nghiên cứu sinh, kì nghỉ thực tập thì tới ban quản lý nhóm thanh niên trí thức của trường, mẹ muốn học hỏi thêm, liền đi theo họ một khóa, lâu ngày liền quen biết. Mẹ biết Hách Kinh thích mẹ, đương nhiên với nhân phẩm của ông ấy, ông ấy cũng cực kỳ kín đào. Mẹ muốn học đại học, ông ấy liền tìm cho mẹ các loại tư liệu học tập,tận dụng thời gian nghỉ ngơi phụ đạo cho mẹ, mỗi môn đều giúp, ngành học chính của ông ấy là Trung văn và lịch sử, nhưng mà ngay cả Lý, Hóa lại cũng rất tốt, khi đó mẹ cực kỳ sùng bái ông ấy, vẫn xem ông ấy là thầy giáo, với mẹ mà nói ông ấy như ngọn núi cao,cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng có ý nghĩ không an phận nào."

"Mẹ liều mạng học tập,nhưng mà hết lần này tới lần khác,trong đại đội công xã đề cử đều là sinh viên công nông binh thậm chí là ngưới thất học, người nửa mù chữ, lại thủy chung không cho mẹ cơ hội, mẹ biết là bởi vì quan hệ thân thích của mẹ, bạn bè ở nước ngoài. Khi đó mẹ đặc biệt hận bà ngoại của con, từ lúc sinh mẹ ra liền để mẹ lại nơi này không quan tâm,mà còn sau khi mẹ trưởng thành còn làm ảnh hưởng tới tiền đồ của mẹ. Nhưng mà không có cách nào, mẹ cũng chỉ có thể tới sở vệ sinh hỗ trợ, một bên học cách điều phối thuốc, một bên mơ ước mình thật sự có thể tới trường y học tập."

"Qua hai năm, Hách Kính tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lại tới đại học y làm giảng viên,lúc ấy mẹ thật sự không rõ ông ấy có thể ở lại đại học C danh tiếng lẫy lừng, vì sao lại muốn tới đại học y, tới khi ta đang lo lắng thì nhận được thư mời của đại học y gửi tới,mẹ mới hiểu được nỗi khổ tâm của ông ấy. Khi đó mẹ cực kỳ cảm động, nghĩ thầm, trên cái thế giới này rốt cuộc có thể tìm được một người con trai khác đối xử tốt với mẹ như ông ấy nữa không, lúc ấy mẹ nghĩ, nếu sau khi tốt nghiệp ông ấy không thay đổi ý nghĩ, mẹ sẽ gả cho ông ấy."

"Sau khi tới trường, bọn mẹ tiếp xúc nhiều hơn một chút, nhưng mà lúc đó tình cảm thầy trò vẫn là đồi bại, cấm kỵ, ông ấy lại thi tiến sĩ đại học C, về sau sẽ ở lại trường giảng dạy. Mẹ học xong đại học tuổi cũng không nhỏ, tới lúc tốt nghiệp thì cũng đã là gái lỡ thì, ba con cầu hôn, mẹ đồng ý với ông ấy,thỏa thuận đợi tới khi ổn định công việc liền kế hôn. Đối với người vừa mới tham gia công tác mà lại cưới thì có chút phiền toái, lúc đó viện trưởng bệnh viện trực thuộc đại học y, là tên cầm thú mặt người dạ thú,bản thân rắm chó không kêu, dựa vào tố giác mật báo mà lập nghiệp, ông ta chú ý tới việc mẹ và Hách Kính lui tới,thậm chí điều tra ra việc năm đó Hách Kính giúp mẹ đi cửa sau, ông ta uy hiếp mẹ, nói nếu mẹ không thuận theo ông ta, liền tố giác Hách Kính thiên vị việc riêng,muốn phá hoại ông ấy,khiến bố mẹ không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa. Lúc đó mẹ vừa mới bước chân vào xã hội vẫn cực kỳ đơn thuần,mà khi đó có rất nhiều cảnh tượng giáo sư học giả đều bị đánh ngã, mẹ cực kỳ sợ hãi, cũng không dám nói việc này với Hách Kính. Bởi vì mẹ biết ông ấy là con mọt sách, khẳng định ông ấy sẽ nói mẹ không cần sợ, toàn bộ đều do ông ấy chịu trách nhiệm, nhưng mẹ không muốn mọi chuyện đều dựa vào ông ấy, mang thêm phiền toái cho ông ấy, lại không muốn khuất phục tên cầm thú kia. Trùng hợp lúc này Đan Dũng có viết cho mẹ một bức thư, hỏi thăm tình hình gần đây của mẹ, nói có người bạn chuyển nghề tới chính quyền thành phố C đảm nhiệm chức vụ quan trọng,nói mẹ nếu có phiền toái gì có thể tìm ông ấy giúp đỡ."

"Vì thế nhân đó mẹ liền trả lời thư của Đan Dũng, xin ông ấy giúp giải quyết việc này. Khi đó mẹ còn chưa biết được lực ảnh hưởng của nhà họ Hách ở thành phố C, cũng không biết tên cầm thú kia cơ bản không thể động vào Hách Kính được, sự tự cho mình là thông minh kì thực là ngu xuẩn khiến mình chọc vào đại họa."

"Đến bây giờ mẹ cũng không biết thư hồi âm bị nhìn lé, có lẽ là vấn đề ở người bạn của Đan Nhĩ Tín, tóm lại Quý Lan biết rõ chuyện này, người đàn bà đó là một kẻ điên! Mẹ nghe nói chuyện cháu gái Quý Nguyệt của Quý Lan, phụ nữ nhà họ Quý bọn họ đều là kẻ điên! Yêu một người đàn ông liền hận không thể giết sạch những người phụ nữ nói chuyện với ông ta. Lúc ấy không biết vì sao Quý Lan lại phát điên lại cho rằng mẹ và Đan Dũng có cái gì đó mập mờ, cơ bản không để cho mẹ giải thích,viết thư nhục mạ mẹ, về sau lại nghìn dặm xa xôi tìm tới cửa đánh mẹ một trận. Lúc ấy mẹ cực kì nóng giận,bởi vì lớn như thế lần đầu tiên bị đánh,mà lại còn là bị oan,mẹ phẫn nộ cực kỳ liền nguyền rủa bà ấy chết không được tử tế,còn nói sau khi bà ấy chết mẹ nhất định sẽ gả cho Đan Dũng."

"Hậu quả của việc nói cho sướng miệng vô cùng thảm thiết,Quý Lan đã từng đi lính, sức lực rất lớn, bà ấy đánh mẹ, mẹ không cách nào đáp trả, bà ấy nắm chặt cổ mẹ không buông,rất nhanh mẹ liền hôn mê bất tỉnh. Khi đó mẹ cho rằng mình đã chết, thế nhưng khi mẹ tỉnh lại, mẹ lại hận rằng sao mình chưa chết!"

Khuôn mặt xinh xăn của Lương Thanh co dúm lại, đôi mắt nhắm chặt, nước mắt như vòi rồng đã mở không ngừng chảy xuống,nhưng vẫn tiếp tục kể đứt quãng: " Sau khi tỉnh lại, mẹ thấy bản thân mình trần truồng nằm giữa kí túc xá nhân viên, lúc Hách Kính gọi cửa không thấy liền phá cửa xông vào, toàn thân mẹ xanh tím, hạ thân bị xé rách nghiêm trọng, theo tình hình lúc đó,bác sĩ phụ khoa phỏng đoán,cực kỳ có khả năng,lúc đó không chỉ có một người ...."

Hách Tịnh bỗng nhiên ôm chặt bà: "Mẹ, mẹ, mẹ đừng nói nữa! Con sai rồi, con không nên hỏi mẹ những điều này, chuyện đã qua thì để nó qua đi!"

Lương Thanh lắc đầu, kiên trì nói tiếp: "Mẹ nói những chuyện này, không phải là muốn giành được sự đồng tình của con, đời này của mẹ, trừ việc có lỗi với cha con con,mẹ chưa từng phụ ai! Mẹ cũng không phải là "Người thứ ba" như trong miệng mọi người nói, mặc dù phát sinh chuyện như vậy, nhưng trước khi Quý Lan chết, mẹ và Đan Dũng một chút ái muội cũng không có, Đan Dũng bằng cách nào đó biết được sự thật liền trở mặt với Quý Lan, đó là chuyện của hai người bọn họ, mẹ chưa từng liên quan tới, ông ấy tới làm thị trưởng Thành phố C, đó là lần đầu tiên bọn mẹ gặp lại nhau từ khi chia tay ở quê.

Lúc này Lương Thanh đã ngừng khóc, bà tiếp tục kể lại việc trước kia: "Sau sự kiện kia vài lần mẹ muốn tìm tới cái chết, đều bị ngăn lại, Hách Kính ngày đêm ở bên cạnh mẹ, cũng nhờ quan hệ của nhà họ Hách dìm ém sự kiện kia xuống, bởi vậy người biết chuyện lúc đó cũng không nhiều. Hai tháng sau cuối cùng mẹ cũng không muốn tìm chết nữa, lại phát hiện mang thai con,chuyện phía sau chắc dì cả đã nói với con rồi, mẹ có nhóm máu đặc biệt, thân thể gầy yếu, nếu phá thai khả năng cả đời không có con là rất cao. Lúc đó mẹ không mẹ không quan tâm, bỏi vì cơ bản mẹ không muốn tái giá nữa, nhưng Hách Kính để ý, ông ấy nói, trừ mẹ ra đời này ông ấy không lấy ai nữa, ông ấy tình nguyện nuôi đứa nhỏ trong bụng mẹ, trở thành con đẻ của mình."

Lương Thanh ngừng lại một chút, nhìn Hách Tịnh: "Cho nên, mặc dù con là do mẹ sinh ra, nhưng mà là do Hách Kính cho con cơ hội được sinh ra, vì thế sau khi li hôn con chọn ở với ông ấy, mẹ không phản đối là vì việc này. Một việc khác nữa là con cực kì thông minh, hiểu chuyện, đi theo ông ấy sẽ không mang lại gánh nặng cho ông ấy, ngược lại có thể chiếu cố sinh hoạt của ông ấy, giúp ông ấy sớm thoát khỏi bóng ma, trên thực tế, con cũng thật sự làm được rồi."

Hách Tịnh lần thứ hai rơi lệ đầy mặt, trải qua nhiều năm, hình ảnh cha trong trí nhớ của cô không chút nào phai mờ, ngược lại càng thêm rõ ràng, đúng là càng rõ lại càng đau, cha của người khác cung cấp cho con họ một nửa sinh mệnh, nhưng Hách Kính với cô, lại mang tới cho cô một cơ hội sống đầy đủ.

Hồi lâu sau, Hách Tịnh mới nghẹn ngào mở miệng: "Lúc đó mẹ cũng chưa cùng Đan Dũng yêu tới sống đi chết lại, không thể không có ông ấy, vì sao lại cứ phải li hôn với ba?"

Nói tới đây, Lương Thanh bỗng trầm mặc, Hách Tịnh kinh ngạc nhìn bà, bà lại có chút xấu hỏ, sau một lúc lâu mới hỏi: "Con nhất định phải biết sao?"

Hách Tịnh gật đầu, tỏ vẻ kiên trì, đây là khúc mắc đã quấy nhiễu cô hơn mười năm rồi, nếu chuyện năm đó có ẩn tình, như thế chuyện này cô cũng cần một lý do hợp lý.

Lương Thanh lại bỗng nhiên đổi đề tài: "Con và Đan Nhĩ Tín đã đi tới bước kia rồi hả?"

Hách Tịnh có chút ngạc nhiên, trong đầu hiện lên cảnh kích tình đêm chia tay đó, đôi má ửng hồng, Lương Thanh liền hiểu rõ : "Cái gì nên làm đều đã làm?"

Vẻ mặt Hách Tịnh hơi xám lại, vốn là đề tài thảo luận của hai mẹ con không có gì kỳ quái, nhưng quan hệ giữa hai người nói những việc này có cảm giác như nói với người mới quyen, có điều Hách Tịnh vẫn không nói gì chỉ gật đầu, bày tỏ ý nguyện tiếp tục, dù sao, hôm nay là ngày thử mở rộng lòng mình, không phải sao?

Lương Thanh thở dài: "Con gái lớn không thể giữ trong nhà a, có điều nếu như vậy, ngược lại mẹ có thể nói với con vấn đề này rồi. Mẹ cùng Hách Kính, uhm, phương diện kia không hòa hợp."

Hách Tịnh trừng to mắt, đôi mắt , 囧囧 nhìn Lương Thanh.

Lương Thanh lại hơi nghiêng đầu không nhìn cô, miệng vẫn nói: "Mẹ không biết con có hiểu hay không. Nhưng mà khi ông ấy đối mặt với mẹ, khụ khụ, lại luôn bất lực. Lúc đầu mẹ tưởng rằng thân thể ông ấy có vấn đề, trong lòng cực kì đồng tình với ông ấy, nhớ tới việc ông ấy cực khổ cứu thoát mẹ, mà mẹ ở phương diện này chịu nhiều thương tổn, cơ bản cũng không có hứng thú gì, vậy thì cứ tương kính như tân cả đời cũng không sao."

Hách Tịnh vẫn chưa khôi phục lại sau cơn chấn động vừa rồi, nghe được những lời sau cùng của Lương Thanh bỗng nhiên nói chen vào: "Không đúng a, lúc dì Lý qua đời thì đã có thai rồi mà!"

Lương Thanh cười khổ một tiếng, mới nói tiếp: "Vài năm sau khi kết hôn, công việc của mẹ rất bận, phải làm đêm, sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ông ấy, liền đề nghị ngủ riêng, Hách Kính thế nào cũng không đồng ý,ông ấy vẫn rất tốt với mẹ, hai người trừ bỏ chuyện kia còn việc khác cũng không khác các cặp vợ chồng khác, mà mẹ còn có thể cảm giác được ông ấy cực kỳ yêu mẹ, cũng cực kỳ quyến luyến mẹ, cho nên chưa từng có ý nghĩ khác."

"Mãi cho tới một ngày, mẹ và đồng nghiệp cũ đổi ca nửa đêm về nhà, phát hiện một chuyện khiến mẹ cực kỳ khiếp sợ,ông ấy lại" nói tới đây Lương Thanh có chút thẹn thùng,lại vẫn mang chút xấu hổ, hơi khó khăn nói ra hai chữ: "Tự độc". Nói xong lại có chút áy náy nhìn Hách Tịnh một cái, giống như giải thích vì phá vỡ hình tượng Hách Kính trong cảm nhận của cô.

Cho dù kinh hãi, cho dù cảm thấy khó tin, nhưng căn cứ vào việc quan hệ cùng mẹ không tốt lắm, Hách Tịnh cũng hiểu là bà không nói dối,nhất là chuyện này.

Từ từ tiêu hóa và tiếp thụ sự thật này, Hách Tịnh cũng hồi phục ý nghĩ rõ ràng: "Vấn đề của ông ấy là ở tâm lý?"

Lương Thanh gật đầu: "Về sau mẹ có gửi văn kiên nặc danh xin cố vấn cho một nhà tâm lý học, kết quả phân tích của ông ấy là : bố con chứng kiến thảm trạng của ta sau khi bị cường bạo, tâm lý bị ám ảnh, hơn nữa tình cảm đối với mẹ quá sâu đậm, trong tiềm thức cho rằng cùng mẹ phát sinh quan hệ là sẽ làm tổn thương mẹ, vì thế cơ thể phản ứng lại. Về sau mẹ cùng Hách Tính nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần, cũng cổ vũ ông ấy tích cực điều trị, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, về sau ông ấy lại không chịu phối hợp, chỉ là đối với mẹ tốt hơn gấp bội, hơn nữa còn đem chuyện này nhận lỗi về mình, bởi vậy ở trước mặt mẹ càng thêm tự ti, mẹ thấy rất khó chịu, cũng hiểu được thật sự rất đáng buồn. Gia giáo nhà họ Hách quá tốt, trước mẹ ông ấy chưa từng thân thiết với người phụ nữ nào, sau khi yêu mẹ lại mới đến hơn bốn mươi tuổi cũng chưa hề thân cận một người phụ nữ nào, mà rõ ràng cơ thể ông ấy rất tráng kiện. Có lúc mẹ muốn phá vỡ vẻ ngoài cổ vũ ông ấy...Thôi đi, dù sao đời này là mẹ nợ ông ấy, nhưng con nên hiểu rõ, ba của con ông ấy là một chính nhân quân tử, ôn nhuận, đứng đắn, nếu mẹ không rời xa ông ấy, vĩnh viễn ông ấy cũng sẽ không đi tìm người phụ nữ khác."

Đến chỗ này, Hách Tịnh đã không biết nên nói cái gì,lòng của cô vừa tê dại lại đau, vì cha mình,cũng vì cái số phận đáng chết này.

Lương Thanh lại vẫn chìm trong hồi ức:"Khi đó mẹ cam chịu, cảm thấy được cuộc đời mình xem như hủy rồi, cơ bản không có ý kiến gì về phương diện kia, Hách Kính có thể cho mẹ một bến đỗ ấm áp nhất, với mẹ mà nói như thế là đủ rồi. Trên tình cảm mẹ rất muốn níu lấy ông ấy không rời, cứ như vậy mà sống, nhưng mà trên lí trí mẹ biết làm như vậy là rất không phúc hậu, ông ấy yêu mẹ, cũng là người rất tốt,nhưng mẹ không thể lợi dùng tình cảm của ông ấy mà liên lụy ông ấy, nhất là dưới tình huống tình cảm hai bên không ngang nhau như thế. Cho tới nay, mẹ vẫn luôn coi ông ấy là thầy giáo, một người trí thức mà kính trọng, nhưng mà không có vấn đề gì, nếu không có vấn đề này, mẹ sẽ cố gắng làm người vợ tốt của ông ấy, cố gắng lấy cách của người phụ nữ yêu thương ông ấy,nhưng mà về sau phát hiện việc báo đáp như thế này, những việc này đối với vợ chồng mà nói là việc trọng yếu nhất, không có nó,vị trí của chúng ta đều bất chính."

"Ý thức được điều này mẹ liền muốn để ông ấy đi, vì thế mẹ cố gắng lạnh nhạt ông ấy, thậm chí cố tình gây sự, muốn ông ấy nảy sinh cảm giác phiền chán với mẹ, lại tìm lý do rời xa ông ấy, như vậy thì ông ấy sẽ không đau lòng. Cho tới bây giờ mẹ đều không hi vọng ông ấy sẽ chủ động đề nghị ly hôn, ông ấy không phải là người như vậy, về mặt này mẹ cực kỳ hiểu ông ấy. Nhưng mà mọi cách mẹ làm ông ấy đều nhịn, điều này khiến mẹ càng thêm cảm động, nhưng cũng càng thêm thương tâm, mẹ biết, mất đi ông ấy cả đời này mẹ sẽ không tìm được người nào yêu thương mẹ như vậy, nhưng mẹ vẫn muốn chủ động rời đi, tin tưởng mẹ,cuộc sống mỗi ngày đều phải vùng vẫy cũng không tốt lắm."

"Mãi tới khi Đan Dũng xuất hiện, hơn nữa Quý Lan đã qua đời, mẹ cảm thấy ông trời cho mẹ một lý di, cũng là một cơ hội, để cho mẹ làm người phụ nữ ác độc chịu bêu danh. Kỳ thật khi đó mẹ đối với Đan Dũng ít nhiều có tình cảm, sự ngây thơ thời thiếu nam thiếu nữ nhiều năm trước đã sớm trôi qua, mẹ chỉ muốn đến bởi vì ông ấy và vợ của ông ấy đã mang đến cho mẹ thương tổn lớn như vậy, còn xúc phạm tới Hách Kính, cảm thấy được ông ấy có lý do phải bồi thường cho chúng ta."

"Vì thế mẹ chủ động tiếp xúc Đan Dũng, cũng không nói cho ông ấy biết nội tinh, nhưng ông ấy lại cực kỳ phối hợp, vì thế, rất nhanh chúng ta được người dân thành phố C gọi là gian phu dâm phụ, và ba con cuối cùng cũng buông tay đi tìm hạnh phúc của riêng mình." Lương Thanh cứ rủ rỉ nói, giống như là đang kể lại chuyện của người khác, về sau giọng điệu bỗng nhiên biến đổi, tràn ngập đau thương: "Về những chuyện sau này,mẹ cũng không ngờ tới, nếu biết trước, mẹ chắc chắn sẽ không làm như vậy!"

Hách Tịnh cũng trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng đứng dậy rót thêm cho Lương Thanh một cốc hồng trà, có chút do dự hỏi: "Vậy mẹ và chú Đan..."

Lương Thanh ung dung cười: "Đều là người có tình cảm với nhau, hơn nữa lại quen biết đã lâu, ở cùng thời gian dài, tự nhiên càng thêm ăn nhịp." Nói xong lại còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Khi đó cũng không nghĩ tới còn có chỗ tốt như thế,có thể làm mẹ chồng của con gái mình."