Anh Em

Chương 34



Lại là cuối hè đầu thu, số phận thật là kì diệu. Lại để cho cô trong cùng hoàn cảnh tương tự gặp phải cùng một người, có điều tâm tình đều không giống như năm đó. Khi đó là cô giả bộ như không biết anh, là thiếu nữ dè dặt có chút ngây thơ, bây giờ là anh giả bộ như không biết cô, không biết như vậy là kiểu tình cảm gì.

Nói tới lúc bọn họ gặp nhau năm đó không hề có thù hận gì, nếu có cũng là Lương Thanh tạo nên. Mà nay gặp lại, lại nhất định là có oán. Mặc dù Hách Tịnh cảm thấy năm đó là mình đã bị xâm phạm, nhưng dù sao cuối cùng Đan Nhĩ Tín cũng không thật sự bắt lấy cô, theo lời của Đan Nhĩ Nhã, hành động của anh chưa chắc là cố ý.

Hơn nữa tuổi tác cũng dần tăng lên, nhận thức nhiều hơn, cô cũng hiểu sự kiện xảy ra năm đó, đối với con trai nhất định không phải là một hồi ức đẹp.

Tối nay huấn luyện dã ngoại là chạy việt dã năm km, nam binh toàn bộ mang đồ nặng, nữ binh thì một thân nhẹ nhàng. Thật ra thì tối nay cũng chỉ có cô và Trương Anh Tử là nữ binh, Hách Tịnh là không biết rõ sự thật, Trương Anh Tử thì mơ hồ, hai cô ù ù cạc cạc luyện tập nhiều hơn một lần.

Sau này Hách Tịnh mới biết được, phái nữ ở đại đội A, trừ bác sĩ và hộ sĩ cũng chỉ có năm người chi đội tin tức, được gọi là năm đóa hoa vàng, mà năm người nữ nhân viên này làm việc, bình thường đều là tiến hành huấn luyện độc lập, nguyên nhân thì là cấu tạo sinh lý nam nữ có sự khác biệt, thể lưc cách xa. Hơn nữa năm người nữ này chỉ là ủng hộ kỹ thuật ở phía sau, không tham gia cùng diễn tập, cũng sẽ không bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ.

Cũng may Đan Nhĩ Tín lãnh đạo chi đội này, cho dù chỉ toàn là nam, tất cả đều là thành viên đội tin tức, mà cũng không phải là đội hành động long tinh hổ mãnh như trong truyền thuyết. Các đội viên hình dáng không đồng nhất, già trẻ lớn bé đều có, mặc dù kỷ luật cũng nghiêm minh chỉnh tề như một, với toàn bộ đồ nặng tốc độ đi cũng không phải rất nhanh, ít nhất với tư chất thân thể Hách Tịnh, tay không đi bộ còn có thể theo kịp.

Ngược lại Trương Anh tử lại có chút quá sức, mấy lần suýt bị ngã trật chân, Hách Tịnh muốn chăm sóc cô nên bước chậm lại. Vì vậy hai người cùng trở thành cái đuôi nhỏ của lần huấn luyện này.

Đợi tới khi hai cô hoàn thành huấn luyện về vị trí cũ, trời cũng đã sáng choang mà toàn đội cũng đã giải tán, trong thao trường chỉ còn lại huấn luyện viên, cũng chính là đồng chí Đan Nhĩ Tín.

Trương Anh Tử vốn là thở hổn hển muốn ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, nhìn thấy người trước mặt liền giật mình nhảy lên, sau đó nhào lên ra sức đánh, trong miệng còn ô ô kêu loạn.

Đây là tình huống gì vậy? Hách Tịnh nhìn Trương Anh Tử hổn hển đánh người và Đan Nhĩ Tín chật vật né tránh, trong đầu mê muội – đó là thật,trong núi nhiều sương, tóc và lông mày của cô đều ướt nhẹp.

“ Em, cái tiểu tử chết toi, chị tới đây trình diện, em không phải ra đường hoan nghênh thì cũng thôi đi, còn dám chơi chị như vậy, chị đánh, chị đánh, chịn đánh chết em!”

“ Dừng tay!” Đan Nhĩ Tín nghiêm mặt, giận dữ hét lên, giọng khàn khàn lại có lực, không chỉ khiến Trương Anh Tử dừng tay mà còn khiến Hách Tịnh sợ tới phát run.

“ Xem xem giờ chị có hình dạng gì? Quần áo xộc xệch, khắp người phát giận, có một chút hình tượng quân nhân sao!” Đan Nhĩ Tín từ trên xuống dưới quan sát Trương Anh Tử, chỉ thấy tóc vốn đã buộc lên của cô ị xõa ra, cũng bị mồ hôi và sương làm ướt nhẹp,còn dính đầy trên mặt và cổ, bởi vì trên đường té ngã mấy lần khiến đồng phục vừa dính bùn vừa dính đất,hơn nữa vừa rồi ra sức đánh, nên so sánh với Đan Nhĩ Tín thậm chí là Hách Tịnh liền có chút nhếch nhác không chấp nhận được.

Lúc đầu Trương Anh Tử bị giáo huấn tới mê muội, sau khi tỉnh táo lại liền oa oa kêu to: “ Được, tiểu tử đáng chết nhà ngươi, ỷ vào sự cưng chiều của sư phụ ngay cả sư tỷ cũng không để trong mắt! Năm đó là ai lén mang em tới phòng máy lên mạng? Là ai dạy em viết mật mã? Hiện tại em có tiền đồ,” vừa nói vừa liếc nhìn cầu vai của Đan Nhĩ Tín, tiếp tục tố cáo: “ Hai vạch một, vuợt qua cả chị ngươi, bắt đầu đắc chí đúng không? Người đừng quên, năm đó ngươi theo đuổi cô bé đó…..”

“ Được rồi!” Giọng Đan Nhĩ Tín vừa tức giận lại có chút thiếu kiên nhẫn, “ Em nếu không để lại mặt mũi cho chị, cũng sẽ không cho các đội viên giải tán trước.”

“Nếu không phải em nghĩ lầm nói trước với bọn chị, chị cũng sẽ không chật vật như vậy? Năm đó …” Dường như Trương Anh Tử rất chú ý tới sự việc năm đó.

Đáng tiếc Đan Nhĩ Nhã không cho cô cơ hội: “ Vậy thì tư chất cơ thể bây giờ, không phải là nên rèn luyện một chút sao? Học bác sĩ mấy năm thấy trì trệ đi chưa? Được các sư đệ sư muội hiếu kính, ngày ngày sống an nhàn quá nhiều chưa? Một quân nhân như chị, không cần làm việc, chạy thoát thân cũng đã đủ làm phiền mọi người rồi, học nhiều như vậy có chút hữu dụng sao!”

Một trận mắng dồn dập, Trương Anh Tử còn chưa tiêu hóa hết, Đan Nhĩ Tín lại thừa thắng xông lên: “ Hôm nay em ở đây đợi chị cũng là muốn nói cho chị biết, mặc dù chị là sư tỷ của em, mặc dù chúng ta cùng chung cấp bậc, nhưng bây giờ em là đội phó chi đội tin tức, là lãnh đạo trực tiếp của chị, nếu như chị không phối hợp, không phục tùng mệnh lệnh, em cũng chỉ có thể gọi điện cho sư phụ.”

Loại xung đột này liền tìm sư phụ, Hách Tịnh vẫn cảm thấy đó là việc của học sinh nhỏ thông minh, vốn là nghĩ Trương Anh Tử sẽ lập tức nhảy dựng lên, nhưng không nghĩ tới những lời này của Đan Nhĩ Tín đường như đâm trúng quả cầu của cô, trong nhát mắt liền ủ rũ, mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiêm chỉnh chào Đan Nhĩ Tín một cái: “ Báo cáo đội trưởng, ta hoàn toàn phục tùng mệnh lênh, nghe theo chỉ chuy!”

Đan Nhĩ Tín cuối cùng cũng hài lòng gật đầu,ra lệnh: “Tất cả giải tán!” Hách Tịnh đang suy nghĩ không biết mình cũng có thể giải tán, thì Đan Nhĩ Tín nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “ Cô ở lại.”

Trương Anh Tử nghe vậy nghiêng đầu liếc mắt nhìn,vừa định nói gì, Đan Nhĩ Tín chỉ khẽ liếc một cái, Trương Anh Tử liền nuốt lại lời muốn nói, áy náy nhìn Hách Tịnh, sau đó rời đi, chạy chậm từng bước một.

Thật là không nghĩa khí! Hách Tịnh chỉ kjp oán hận trong lòng một câu, liền lập tức định thần lại đối mặt với người vẫn nhìn chằm chằm cô trước mặt.

Anh gầy đi, đen hơn một chút, ngũ quan càng sắc nét, bốn năm trước anh còn là một chàng trai anh tuấn,hăng hái bộc lộ tài năng,muốn dùng hành động và ngôn ngữ ảnh hướng tới người khác, bốn năm sau anh dường như trải qua vô số trận đánh và huấn luyện,tài năng ẩn bên trong, lại càng sắc bén hơn, chỉ một ánh mắt, đủ khiến mọi người sợ.

Bốn năm này khẳng định anh không thoải mái, không biết tại sao, khi đối mặt với Đan Nhĩ Tín, trong đầu Hách Tịnh nảy ra ý nghĩ này đầu tiên.

Đan Nhĩ Tín nói trước, giọng nói có vẻ hòa hoãn : “ Thời gian trước tôi cùng đại đội trưởng đi các nơi chiêu mộ tân binh, không ở trong căn cứ, không biết cô bị tạm điều chuyển. Nếu đã tới, thì tạm thời thuộc sự quản lý của chi đội chúng tôi, hi vọng sau này hợp tác thuận lợi, mặc dù cô không biên chế ở nơi này…”

Hách Tịnh lập tức hồi phục tinh thần, đứng nghiêm chào: “ Báo cáo đội trưởng, tôi hoàn toàn nghe theo chỉ huy!”

Đan Nhĩ Tín bị cắt lời, sửng sốt trong giây lát, liền đen mặt, quát lên: “ Ai cho phép cô nói chen vào!”

Vỗ mông ngựa lại ở trên đùi ngựa, trong lòng Hách Tịnh thầm kêu khổ, trên mặt lại mỉm cười, tiếp tục lớn tiếng nói: “ Báo cáo đội trưởng, sau này không tái phạm.”

Ánh mặt trời lên, nụ cười của cô có chút rực rỡ tới chói mắt, Đan Nhĩ Tín hơi nhắm mắt một cái, lúc mở mắt ra lại lạnh lùng như ban đầu: “ Cô và Trương Anh Tử sau này tham gia huấn luyện bình thường như các nữ đồng chí, về phần công việc, tạm thời thuộc sự quản lý của tổ phiên dịch. Dĩ nhiên, đại đội điều cô tới đây có thể còn có nhiệm vụ khác, sau này toàn bộ nghe theo chỉ huy.”

Mặc dù chỉ giao phó công việc, nhưng Hách Tịnh nghe ra được thiện ý trong lời của anh, hơn nữa trừ có chút lúng túng lúc đầu, sau đó vẻ mặt Đan Nhĩ Tín có thể coi là tự nhiên, cũng không nói tới chuyện năm đó. Hách Tịnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào,hôm nay nếu đi tới chỗ bất kỳ nào làm việc, chung sống hòa bình là nguyên tắc thiết yếu, về phần sự hỗn loạn bốn năm trước, Hách Tịnh càng muốn tin tưởng đó là Đan Nhĩ Tín nhất thời xúc động, thời gian sẽ chung hòa mọi thứ, cũng sẽ giải thích toàn bộ.

Đơn thuần chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới,là người quen, nên có một chút quan tâm chiếu cố, nghe cũng không quá tệ. Về phần những lời kia của Đan Nhĩ Nhã, Hách Tịnh nghĩ chắc chắn là anh nghĩ sai rồi, bằng không chính là hết sức mâu thuẫn, chuyện mấy năm trước, bây giờ mớit bắt đầu truy cứu, vừa tự tìm phiền não, cũng là lãng phí sức lực. Hi vọng Đan Nhĩ Nhã không có chút ít thay đổi kế hoạch, dĩ nhiên cũng có thể do cô quá lo lắng, một người tự tin như vậy, mọi chuyện đều theo đuổi sự hoàn mỹ, làm sao có thể thật sự bị mình ảnh hưởng?

Lại là cái ánh mắt như nhìn thấu bao dung tất cả, bốn năm, lại bốn năm, cô trừ hình tượng bên ngoài có chút thay đổi, sự an bình bình tĩnh trên mặt càng đậm hơn,da trăng hơn dường như mịn màng vô cùng, nhưng vẻ mặt đó lại có chút lì lợm.

Nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, chỉ là ánh mắt hơi chếch lên, dường như xuyên thấu anh, nhìn rất xa, xa tới mức ngoài tầm với của anh, Đan Nhĩ Tín trong lòng phiền não một phen, nhưng qua nhiều năm huấn luyện khiến anh duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.”

“ Giải tán! Về sau cũng nên coi như không quen biết.”

Rất nhanh Hách Tịnh liền gặp được năm đóa hoa vàng chi đội tin tức, cũng hiểu được vì sao họ lại cao quý như thế.

Người xưa từng nói, trên bàn rượu mọi người cần đề phòng hai loại người, một là người mặt đỏ như trứng, một là người có bím tóc nhỏ. Mặt đỏ là vì cơ thể người này có chứa loại dung môi đặc thù, có thể phân giải rượu, phát tán ra bên ngoài mà không tích lại trong cơ thể, cho nên tửu lượng của những người đó khá lớn, nói không chừng là ngàn chén không say.

Về phần bím tóc nhỏ, là chỉ phải nữ. Đại khái là từ xưa tới nay, anh hùng bàn rượu chủ yếu là đàn ông già trẻ, là nam nhân thiên hạ, nếu là có lẫn vào phái nữ, nhất định là người kia mang tuyệt kỹ, vì vậy nghìn vạn lần không thể coi thường.

So sáng trên bàn rượu đại đội A là đại đội đặc chủng ưu tú nhất trong tám đại quân khu, là một nơi tụ hợp nhiều các nam nhân tinh anh mạnh mẽ,phái nữ chỉ là số lẻ, mà chưa hề bị phá bỏ.

Vì thế khuynh hướng nữ quyền cao tới mức người ta dị nghị, bị một lãnh đạo cấp cao trong quân ủy vừa vuốt râu vừa trợn mắt nói: “ Việc đánh giặc, nếu như để nữ nhân xông pha trước, mấy triệu đàn ông chúng ta cũng nên tự thiến làm thái giám đi!”

Sau lại có người nói lại chuyện này đặc biệt giải thích rõ, nói rõ là lính đặc biệt này, thật đúng là không phải việc nữ nhi nên làm. Tương tự như thuyết pháp phương Tây “ Chiến tranh phải để nữ nhân tránh xa” bọn họ cho rằng không để nữ nhân tham chiến, không phải là kỳ thị bọn họ mà là bảo vệ bọn họ.

Nhìn một chút các kỹ năng cần có của lính đặc biệt khi đi xa: chạy bộ nhanh, leo tường vượt vách đá dựng đứng,đánh lộn, sinh sống ở nơi không người, vượt sông, lái xe tăng, am hiểu phương pháp sử dụng các loại vũ khí.

Còn chưa nói tới nam nữ thể lực khác biệt, nếu như cần vượt sông, cần ẩn núp ở nơi ẩm thấp ngập nuwóc, nữ binh tới kỳ thì làm sao bây giờ? Thời điểm huấn luyện nữ binh bình thường đều nói “ diễn tập” nhưng ở bộ đội đặc chủng, chuyện gì cũng liên quan tới sinh mệnh, ai cho phép cô “ diễn tập”?

Hơn nữa, trong chiến tranh đều có tù binh, nam binh bị bắt giữ cùng lắm là bị giết, phái nữ có cấu tạo sinh lý đặc biệt cùng yếu tố nội tâm, có thể bị hành hạ nhiều hơn, cũng càng vô nhân đjao. Vì vậy, trừ khi toàn dân đầu binh, còn thì cũng chưa tới lúc nữ binh tham chiến.

Một câu nói, chúng tôi không muốn nữ binh, không phải là kỳ thị phái nữ, mà là tôn trọng phái nữ, bảo vệ phái nữ, vì sinh mạng và sức khỏe các cô.

Cũng vì thế, ở bộ đội đặc chủng, trừ y tế, vệ sinh, bảo đảm hậu cần, cùng với cố vấn tâm lý các ngành, cho dù là nghành kỹ thuật ví dụ như chi đội tin tức đại đội A, có thể không cần phái nữ liền không cần – đang trong thời gian diễn tập, tốp lớn nhỏ phải đeo dụng cụ chạy như bay, cùng hành động với đồng đội, cùng ăn cùng ở, con gái có được không?

Vì thế, đội năm đóa kim cương này hoạt động, mọi người đều không phải là cao thủ, mà các cô tồn tại là bởi vì các cô không thể bị thay thế.

Lý Thục Hà: 56 tuổi, tối nghiệp và từng dạy học với học viện thông tin quân đội, cùng ngành y. Từng nhiều lần chủ trì cùng tham dự xây dựng các hạng mục thông tin trọng điểm quốc gia, hướng dẫn định vị,cảm biến hàng không, hệ thống tin tức địa lý, lĩnh vực và địa vĩ cao. Mặc dù tới tuổi về hưu nhưng đại đội dường như không có trả lời việc này, một ngày làm việc cũng không để bà dừng lại, trực tiếp làm thủ tục mời người hỗ trợ đặc biệt này trở lại, hơn nữa gió to đẩy thuyền, hỗ trợ không ít tiền lương, nghe nói nhưng sai sót trong đội mình đều tự nghĩ phương pháp phụ đạo. Cũng may lão thái thái thân thể đủ khỏe mạnh, tuyên bố muốn “ Vì Tổ quốc vững mạnh cống hiến 50 năm làm việc”, bấm ngón tay tính toàn, còn thiếu rất nhiều năm!

Phạm Bảo Trân: 48 tuổi, Hoa Kiều về nước,tốt nghiệp khoa chính quy trường quân đội nước Mĩ phương Tây, thạc sĩ trường đại học tin tức Stanford, đối với phương thức truyền tin hệ tác chiến phương Bắc hết sức quen thuộc. Nghe nói trước khi vì bối cảnh thân phận đặc thù, lúc đầu về nước, thẩm tra chính trị tốn rất nhiều thời gian, còn kinh động tới một vị hải quy nào đó cấp viện sĩ quốc gia tự mình viết thư xác nhận, cuối cùng mới được thông qua. Mà trải qua khảo nghiệm thực tế, xông lên nơi nguy hiểm của đại đội, hao phí công phu, cuối cùng cũng được hồi báo rất lớn.

Thẩm Úy: 39 tuổi, thạc sĩ chuyên nghiệp đại học Khoa học và Công nghệ, kỹ thuật Hỏa Công và thuốc nổ.vốn là đảm nhiệm tới chức vụ phòng hóa viện quân giải phóng, chuyên gia phá dỡ bom mìn. Với sự chuyên nghiệp của cô, cũng không có chỗ cho công việc này, nhưng cô còn có thân phận khác, vợ của đại đội trưởng đại đội A hùng mạnh. Nghe nói năm đí Thẩm Úy tới đại đội A thăm người thân,ngẫu nhiên gặp phải nhiệm vụ đột xuất gặp đúng lúc đặt bom, hơn nữa còn là vũ khí sinh hóa bẩn bắn ra, nên Thẩm Úy tự động ngồi trực thăng tiến đi đánh giặc, tự mình tháo dỡ ngòi nổ, không chỉ cứu người, còn ngăn chặt vật ô nhiễm khuếch tan. Sau đó Đại đội trường liền dưới áp lực quần chúng nhanh chóng tự mình thỉnh cầu đem Thẩm Úy điều tới đây theo quân.

Lâm Sảng: 32 tuổi, tốt nghiệp học viện ngoại ngữ quân đội Lạc Dương, tinh thông bốn ngoại ngữ : Anh, Pháp, Đức, Nhật, là tổ trưởng nơi Hách Tịnh phiên dịch.

Lưu Miêu Miêu: 25 tuổi, là thành viên nữ trẻ tuổi nhất trước khi Hách Tịnh tới,xuất thân là thiên tài từ nhỏ, 14 tuổi lên đại học, 18 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ máy tính, sau khi tốt nghiệp liền đầu quân tới nay đã là 7 năm. Cô dáng dấp thanh tú lịch sự, cũng là chuyên gia phải phản hacker có thưc lực. Lời nói của miệng chính là: “ Một sợi dây điện trên tay, cũng không phải không làm nên chuyện.”

Sau đó chính là Trương Anh Tử và Hách Tịnh mới gia nhập.

Trương Anh Tử hiện giờ là tiến sĩ điện tử đối kháng, và thạc sĩ máy tính,hiện giờ có Lưu Miêu Miêu, cô có tác dụng hơn trong điện tử đối kháng ở đây. Những cái khác cũng không biết, Hách Tịnh chỉ biết người hướng dẫn của cô rất cố chấp, không phải là loại cố chấp bình thường. Nghe nói lần này đại đội A vốn là muốn gọi tới chính là sư huynh của Trương Anh Tử, đáng tiếc đều bị cự tuyệt, không có chút đường sống, bất đắc dĩ mới mời nữ đệ tử chưa xuất môn Trương Anh Tử này.

Từ trên tổng hợp lại, Hách Tịnh ở trong đội ngũ từ năm đóa kim cương tới hôm nay là bảy tiên nữ, không chỉ nhỏ tuổi nhất, trình độ học vấn thấp nhất, cấp bậc thấp nhất ( không có cấp bậc, quá khứ là quân hàm cảnh sát), thì ngay cả tác dụng cũng là nhỏ nhất. Hách Tịnh chợt có chút nghi hoặc,lúc đó nói không chuyển biên chế tới đây Chu Hải Phong lại sảng khoái đáp ứng như vậy, nguyên nhân chủ yếu chỉ sợ không phải là mình không muốn mà là người ta không muốn cô, so với mấy đóa kim cương này, cô hình như thuộc loại nhân tài dùng xong có thể vứt bỏ, xem như không phải chỉ một ngày bị ném, tối đa cũng là một năm liền bị ném đi.