Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 42



Sau lưng anh, cô y tá trẻ kia đang quay sang nhìn.

Không biết là do thấy Như Ước có vẻ quen mắt, hay là tò mò Ôn Cảnh Nhiên và cô gái đã ngồi một lúc ở hành lang kia có mối quan hệ gì, mà thi thoảng cô ta lại đưa ánh mắt sang nhìn.

Ứng Như Ước cố trấn tĩnh, đứng dậy.

Trong hành lang, ngọn đèn sáng trắng bị bóng dáng cao ráo của anh che khuất, anh đứng ngược sáng, đường nét trên gương mặt được ánh sáng chiếu từ phía sau trông như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, mỗi một đường nét đều rất tự nhiên, hoàn mỹ vô khuyết.

Chấn Chân Chân đang sợ hãi bỗng ngơ ngẩn nhìn bác sĩ Ôn mấy cái, hoàn hồn nhanh hơn Như Ước, lau mặt một cái rồi vội đứng lên theo.

Cô nàng đứng thẳng đơ, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, hơi cúi đầu, bộ dạng nhận lỗi vô cùng chuẩn mực, lúng túng gọi anh: “Bác sĩ Ôn.”

Ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên lướt qua Chấn Chân Chân, khẽ “ừ” một tiếng xem như đáp lời.

Ứng Như Ước không dám lên tiếng trước, cắn đôi môi khô nứt, cúi đầu vô thức bấm ngón tay vào đường hổ khẩu, làn da mịn màng chỗ đó bị móng tay cô bấm thành vết đỏ tươi như máu.

Vẻ mặt anh dần dần nặng nề, ánh mắt xuyên qua Như Ước nhìn về phòng cấp cứu sau lưng cô, mãi sau mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Anh không hỏi còn đỡ, Ứng Như Ước vẫn có thể kéo căng sợi dây đàn trong tim, cố tỏ ra trấn tĩnh.

Anh vừa lên tiếng, giọng nói đó như có thể tấn công lớp phòng bị trong tim mà cô đã xây dựng bấy lâu, thành trì cao ngất trong tim đó đang đổ vỡ từng viên gạch một. Nỗi sợ hãi và bất lực ấp ủ mãi trong lòng đã tìm ra chỗ để tràn ra.

Mũi bỗng thấy cay nhức, khiến tròng mắt cô nóng lên, gần như bật khóc.

Cô ra sức mím chặt môi, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, lúc này mới mượn cơn đau để cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Trong đôi mắt là nước mắt lúc nào cũng có thể rơi ra, Như Ước không dám chớp, càng không dám nhìn anh, sợ anh nhìn ra tâm trạng cô, len lén hít thở mấy cái để bình tĩnh lại, sau đó cô mới nói nhỏ: “Bạn em… bạn em bị trúng độc cồn, đang cấp cứu…”

Ứng Như Ước liếm đôi môi khô nẻ, giọng nói dần run run suýt thì khiến cô rơi nước mắt, hít một hơi thật sâu, ngừng một lát mới dám nói tiếp: “Em… bọn em tối nay liên hoan tốt nghiệp, bạn em uống nhiều quá, bỗng nhiên ngất đi…”

Theo lời kể, trước mặt cô lại hiện ra cảnh lớp phó đột ngột ngã xuống đất, chai bia rơi vỡ khắp nơi, âm thanh sắc nhọn đó vẫn ở bên tai.

Những lời sau đó, dù lúc này cô gắng kiềm chế cảm xúc bản thân thế nào thì cũng chẳng thể nói một cách bình thường được.

Thần kinh bị chất cồn gây tê đã nhạy cảm và yếu ớt, cảm xúc bình thường dưới tác dụng của cồn giống như bị phóng to vô hạn dưới kính lúp, đè nặng lên tim cô, khiến Ứng Như Ước trở tay không kịp, chẳng thể kháng cự.

Lập tức, anh đưa tay lên, lòng bàn tay ấm áp dày dặn đặt trên đỉnh đầu cô, xoa mạnh.

Nước mắt mà Như Ước đã kìm nén gần cả nửa thế kỷ không thể chống nổi sức công phá đó, cô ra sức đưa tay áo lên lau mắt, lúc cố gắng nuốt tiếng nức nở vào trong, bàn tay vốn đặt trên đỉnh đầu an ủi cô bỗng chuyển sang bóp cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên.

Như anh dự đoán, anh nhìn thấy một đôi mắt rưng rưng lệ đang cố gắng che giấu.

Anh cúi xuống, lúc áp sát đã ngửi thấy mùi bia trên người cô, không nhịn được chau mày, rồi nghiêm túc hỏi: “Còn biết anh là ai không?”

Sao lại không biết chứ…

Từ giây phút Ứng Như Ước nhìn thấy anh xuất hiện, thì trái tim lơ lửng bất an cũng đã quay về chỗ cũ. Gần như là có niềm tin mù quáng rằng, có anh thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.

Cô gật đầu, do dự mấy giây rồi mím môi, gọi tên anh với vẻ khó nhọc: “Ôn… Ôn Cảnh Nhiên.”

Nói xong, Ứng Như Ước bỗng thấy xấu hổ lạ lùng. Vành tai nóng hực như bị lửa đốt, máu dồn lên, dây thần kinh trên tai cô nhảy nhót vừa nhanh vừa mạnh mẽ.

Còn nhận ra là được rồi.

Ôn Cảnh Nhiên buông tay, quay lại nhìn đám bạn cô đã say khướt nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, sau khi quan sát mới hỏi cô: “Người bạn trúng độc cồn của em, em đã liên lạc với gia đình chưa?”

Ứng Như Ước lắc đầu, rồi lại gật đầu rất nhanh: “Em không dám… Là y tá ban nãy đã liên lạc rồi.”

Ngẫm nghĩ một lúc, như vẫn còn có điều muốn nói, cô lắc lắc đầu óc chậm chạp, lẩm bẩm một mình: “Mẹ của lớp phó rất hung dữ, dữ lắm.”

Lớp phó thi không được top 10 toàn khối, về nhà bảo đảm sẽ bị đánh. Ngay cả đánh đòn mà bà ta cũng không thèm che giấu, lớp phó thường xuyên bị đánh, toàn thân bầm tím, chỗ nào cũng có vết đỏ tươi.

Cũng chỉ có lúc đó, Như Ước mới thấy chút an ủi, dù Hướng Hân không mấy quan tâm cô thì cũng chẳng sao… Chí ít cô sẽ không bị đối đãi như vậy.

Nhìn ra thần trí của cô đã không còn tỉnh táo, Ôn Cảnh Nhiên đưa tay lên xem giờ, ấn vai cô bắt cô ngồi xuống: “Ngồi nghỉ một lúc đi, lát nữa anh sẽ đưa em về.”

Nói dứt, anh nhìn Chấn Chân Chân vẫn đang ngô nghê đứng cạnh Như Ước, dặn dò: “Giúp anh trông chừng.”

Chấn Chân Chân “ồ” một tiếng, rồi thực sự vô cùng chăm chú nhìn Như Ước mãi… nhìn mãi… nhìn mãi…

Mắt cũng không dám chớp lấy một cái.

Ứng Như Ước không rảnh rỗi để tâm Chấn Chân Chân đang làm gì, cô gắng sức dựa lưng ghế dài, trong tầm nhìn có phần nhòa nhạt, thấy anh giúp cô sắp xếp hết cho các bạn, giúp cô làm mọi thủ tục, lại giúp cô dọn dẹp bãi chiến trường này.

Mẹ lớp phó kinh hoảng luống cuống, vừa tức vừa giận chạy đến phòng cấp cứu, thấy chỉ có Như Ước vẫn ngồi trên ghế, ngay cả Chấn Chân Chân cũng được Ôn Cảnh Nhiên gọi taxi đưa về nhà từ lúc nãy.

Cũng may, lớp phó chỉ bị trúng độc cồn nhẹ, sau khi hôn mê ngắn ngủi, được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu thì ý thức của cậu ta đã tỉnh lại, truyền dịch xong thì chuyển đến phòng bệnh.

Tất cả đã xong xuôi, lúc đó đã về khuya.

Ôn Cảnh Nhiên thay đồ, đưa cô về nhà.

Toàn thân cô sực nức mùi bia, thần trí không tỉnh táo, ngay cả đi cũng không vững, được anh dẫn băng qua đường, đi qua cầu vượt.

Cô đứng ngay giữa cầu vượt, từ trên cao nhìn xuống xe cộ lác đác dưới đường, ương bướng bám chặt lấy lan can, không chịu buông.

Cô không muốn về nhà.

Vốn đã hứa hẹn là đêm điên cuồng, không say không về. Họ còn hẹn nhau sẽ đáp chuyến tàu điện sớm nhất tuyến số 1 đến trạm cuối để ngắm mặt trời mọc…

Có lẽ nhận ra ý đồ của cô, Ôn Cảnh Nhiên bất lực thỏa hiệp: “Anh buồn ngủ lắm, nếu em không muốn về nhà thì sang chỗ anh ở tạm một đêm nhé.” Nói xong, dù Ứng Như Ước đã say rồi nhưng anh vẫn nhẫn nại giải thích thêm: “Có phòng khách, có thể cho em ngủ tạm một đêm.”

Ứng Như Ước nhìn anh ba giây: “Đồng ý.”

Chung cư của Ôn Cảnh Nhiên không xa trung tâm thành phố S, là một tòa nhà mới xây dựng vài năm gần đây, xung quanh được bao quanh bởi khu thương nghiệp, giao thông thuận lợi, hoàn cảnh sống cũng rất ổn.

Dù bệnh viện đại học S ở địa chỉ cũ thì cũng chỉ cách một con đường.

Ứng Như Ước chỉ biết anh còn trẻ tuổi đã có nhà riêng ở S, nhưng chưa từng tới đó. Lần đầu đến, lại là nửa đêm nửa hôm thế này…

Nhưng lại không hề ảnh hưởng đến cảm giác mới mẻ của cô về căn chung cư có thiết kế cực kỳ ấn tượng này.

Trong lúc Ôn Cảnh Nhiên vào nhà bếp pha cho cô ly trà mật ong, khi tìm ra cô thì cô đang co ro trong bồm tắm ở phòng ngủ chính của anh.

Không xả nước, nhưng lại rải không ít… cánh hoa.

Cánh hoa?

Ôn Cảnh Nhiên nhíu mày, nhất thời không nhớ ra trong phòng anh sao lại có hoa, đợi khi mang ly trà quay lại mới phát hiện mấy cành hoa giả trang trí trong phòng khách đã bị cô bẻ chỉ còn lại phần cành màu xanh lá…

Anh đau đầu bóp bóp trán, cố nhịn ham muốn ném cô từ sân thượng xuống, rồi quay trở lại nhà tắm.

Ứng Như Ước đã bò ra khỏi bồn tắm, đang lóng ngóng mở khóa cửa sổ, đẩy cánh cửa ra.

Ôn Cảnh Nhiên bỗng nhìn thấy cảnh này, nhịp tim bị cô dọa cho ngừng đập, ly trà mật ong tỏa mùi thơm trong tay bị anh đặt trên tủ tivi, anh bước lại, cánh tay vòng qua bụng cô, không chút khách sáo nửa ôm eo cô, bế xuống khỏi bệ cửa sổ, ném lên giường.

Ứng Như Ước choáng váng một lúc, ánh mắt hơi lờ đờ nhìn anh một lúc rồi ngoan ngoãn nhắm lại.

Ôn Cảnh Nhiên đứng tại chỗ nhìn cô một lúc, nghe hơi thở cô dần chậm lại, như thể đã ngủ thiếp đi thì mới dám rời khỏi. Anh vào phòng tắm của phòng ngủ phụ tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ, Ôn Cảnh Nhiên không yên lòng lắm, lại quay lại xem thế nào.

Đèn phòng ngủ không biết tắt từ lúc nào, màn cửa sổ khép chặt, trong phòng tối tới mức giơ tay không rõ năm ngón. Chỉ khi anh mở cửa, ánh đèn màu cam ấm áp từ phòng khách len lỏi vào, chiếu sáng chai rượu rỗng đặt ở cửa.

Chết thật.

Ôn Cảnh Nhiên nhặt chai rượu rỗng lên, mượn ánh sáng nhòa nhạt để phán đoán loại rượu.

Ứng Như Ước bị ánh sáng chiếu vào chói mắt, cô đưa tay lên che, giơ chân đá vào cánh cửa phòng ngủ.

Trong tiếng cửa đóng lại nặng nề, cô gượng ngồi dậy, ngửi hương thơm sau khi tắm của Ôn Cảnh Nhiên, máu “dê” trong người nổi lên, đè anh vào cánh cửa.

Cô không biết nặng nhẹ, cả người nhào tới, lúc lao vào lòng anh cũng đẩy anh đập vào cửa.

Lưng Ôn Cảnh Nhiên đập mạnh vào cánh cửa vững chắc, anh hơi cau mày, đưa tay ra giữ lấy chính xác một bên vai của cô: “Như Ước?”

Như Ước ậm ừ “ưm” một tiếng, ngón tay nóng hổi sờ soạng phần eo chắc nịch của anh, làn da anh mới tắm xong nên rất mát. Cô si mê áp cả hai tay lên, ngón cái lúc chạm vào phần vải quần ngắn của anh đã không do dự mà kéo tuột xuống.

Ôn Cảnh Nhiên sững người.

Trong một tích tắc, đầu óc trống rỗng, lại bó tay để mặc cô kéo quần xuống đường nhân ngư.

Anh đưa tay giữ cổ tay cô, lúc lên tiếng, giọng đã trầm khàn tới mức sắp đông lại thành băng: “Ứng Như Ước.”

Ứng Như Ước đã say túy lúy, dịu giọng “ưm” một tiếng, âm thanh như mèo con kêu hơi nâng cao, giọng nói dịu dàng mềm mại như móng vuốt dụ dỗ người ta.

Cổ họng Ôn Cảnh Nhiên động đậy, eo và bụng trong tích tắc căng cứng.

Những ngón tay của anh đang nắm lấy cổ tay cô như dần dần bị nhiệt độ của cô cảm hóa, hơi nóng lên, anh khàn giọng dỗ dành: “Ngoan, lùi lại hai bước, cách xa anh một chút.”

“Không được.” Ứng Như Ước cự tuyệt không chút do dự, gò má mịn màng nhẹ nhàng dụi dụi vào xương quai xanh của anh: “Anh thơm quá.”

Chóp mũi cô lướt qua xương quai xanh của anh, giây sau đó, cô há miệng áp sát lại, không nặng không nhẹ cắn lên xương quai xanh của anh.

Như nếm được mùi vị, mày mắt Ứng Như Ước đều lấp lánh nụ cười, nhón chân hôn lên, đôi môi mềm mại lướt qua yết hầu của anh, cảm nhận sự căng cứng của anh dưới môi, và cả sự chuyển động của yết hầu, cô như tìm thấy món đồ chơi thú vị gì đó, chóp mũi nhẹ nhàng dụi vào cằm anh, há miệng ngậm lấy yết hầu không an phận của anh.

Thời gian như dừng lại.

Trong cả không gian yên ắng và tối tăm, chỉ có tiếng thở nặng nề của anh giao hòa cùng cô.

Ứng Như Ước tranh thủ lúc anh còn đang sững sờ đã giằng tay ra khỏi tay anh, hai tay vòng ôm cổ anh, hôn loạn xạ không theo kỹ thuật nào lên xương quai xanh, yết hầu, và cằm của anh.

Ôn Cảnh Nhiên né tránh, giữ chặt vai cô: “Em uống say rồi.”

Ứng Như Ước qua loa: “Ưm, say rồi.”

Rõ ràng giọng điệu rất tùy ý, nhưng lại bất ngờ tới mức khiến trái tim Ôn Cảnh Nhiên tê dại như có dòng điện chạy qua.

Cảm giác đó bỗng dưng lại khiến anh thấy có phần tham lam.

Ứng Như Ước không có kinh nghiệm, cô chỉ muốn tham lam hơn và cũng không có kỹ thuật gì, ban nãy chỉ dựa vào cảm giác mà hôn, sờ mò, toàn là dựa vào khao khát bản năng.

Hậu quả sau khi uống rượu vang lớn tới nỗi đầu óc cô choáng váng, cô lần mò, một tay tì vào eo anh, tay kia lần theo cạp quần ngắn của anh luồn vào trong, khi Ôn Cảnh Nhiên không chút phòng bị, cô nhẹ nhàng sờ vào…

Ủa…

Hơi nóng, hơi mềm…

Không đúng…

Hình như… đã to hơn một vòng so với lúc nãy…

Cũng không nắm được chỗ mềm mại rồi…

Bỗng dưng, ý thức được điều gì, cô cứng người tại chỗ.

Toàn thân nhẹ bẫng tới mức khiến cô muốn làm gì đó để hơi nóng được đẩy lùi, nhưng gót chân như có dòng nước lạnh băng bao trùm cô, đầm nước lạnh đó càng lúc càng sâu, trong tích tắc đã dâng lên qua mắt cá chân của cô.

Ứng Như Ước toàn thân như đóng băng, gần như không dám tin mình đã làm gì.

Trong khoảnh khắc như bị sét đánh bốc cháy, tai cô “ùng ùng” vang vang, đầu óc trống rỗng.

Trước mặt cô, người đàn ông bị cô buông thả “xâm hại” đang thấp giọng, khàn khàn hỏi: “Em định cưỡng hiếp anh?”

Rõ ràng đã nhận ra ý thức của cô tỉnh táo hơn, anh nửa cười nửa không bổ sung một câu: “Còn không chịu buông tay thì thực sự sẽ không tha cho em đâu.”

Giọng điệu hư hỏng đó…

Ứng Như Ước tới nay vẫn không quên được.