Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 6: Gặp người không muốn gặp



Bước vô trường với nhiều ánh mắt nhìn mình khác lạ, cô thấy thật khó chịu. Học 1 tháng ở đây rồi mà cô cứ ngỡ như mới học hôm qua vậy. Cứ nhìn mình như người ngoài hành tinh. Hâm mộ cũng chả ra hâm mộ mà ghét cũng chả ra ghét. Ánh mắt đó như đang ganh tị và tiếc nuối. Vậy là sao???

Thắc mắc...

Tò mò...

Khó hiểu...

Cô mau chóng dẹp những thứ linh tinh đó sang một bên, bước nhanh về phòng mình. Nghĩ tới thôi cũng đủ mệt rồi, cô tự hỏi tại sao cùng là con người với nhau mà sao họ lại thích soi mói người khác như thế. Cô không thích...mà nói tóm lại là cô cực kì ghét...

Bước vào lớp, ánh mắt của 38 đứa trong phòng y chang như ở ngoài...Cô chau mặt, muốn giận cái lớp này ghê á...có gì thì nói đại ra đi. Bực quá...bực quá...

"Là thật hả Anh"

Nhỏ Lam bên cạnh hỏi cô là mặt cô đang nhăn nhó nay càng nhăn hơn. Hỏi trời mới biết chuyện gì á. Nghĩ sao cô cũng không biết chuyện gì, thế mà mới đặt mông vào bàn, nhỏ đã hỏi một câu làm cô muốn bốc hỏa luôn rồi..

"Chuyện gì cậu nói mình nghe đi"

Nhỏ Lam cứ tưởng cô không trả lời như mấy lần trước, nhưng không ngờ cô lại nhẹ gịọng hỏi lại như thế. Vừa vui trong lòng nhưng lại mang một nỗi lo sợ...Nhỏ không hiểu....

"Cậu đang quen với Thiên Tuấn à, mới sáng nghe cậu ta tuyên bố cậu là của hắn, không ai được động vào"

Cô nhíu mày khi nghe Lam nói. Cái tên này thần kinh không ổn định hay sao vậy trời. Phải làm cho ra lẽ...

Cô im lặng, không nói gì...vì đơn giản cô đang bận suy nghĩ để giải quyết chuyện này...

Cô My (chủ nhiệm lớp) bước vào làm cả lớp đang nhốn nháo cũng phải im lặng. Tính của cô My rất hòa đồng, vui vẻ nhưng một khi cô đã giận thì coi như xong...

"Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới chuyển đến....vô đi các em"

Cô nói xong nhìn ra cửa...cả lớ cũng nhìn ra,cô cũng nhìn theo thử là ai. Nhưng khi hai chiếc bóng đó bước vào lớp. Trái tim cô cứ ngỡ nó chết từ lâu vì đau quá rồi, không ngờ giờ nó lại đau hơn gấp bội. Cô không nói nên lời, cứ nhìn hai người đó không rời. Hai ánh mắt đó cũng nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt của cô giờ trở nên vô hồn...

Giới thiệu xong xuôi, cả hai đều xin phép ngồi cạnh cô, điều đó làm cho cả lớp hú hét kinh điển. Đề tài chung chung là hotgirl và hotboy rủ nhau ngồi chung một chỗ. Cô thấy thật sự muốn chết quách đi cho xong, sao mỗi lần thấy người con trai đó, trái tim cô lại không tự chủ mà đập liên hồi thế này. Lam vẫn ngồi sát bên cô, vì cô muốn thế. Nhỏ cảm thấy cô có vẻ gì đó rất lạ kể từ lúc hai người này bước vào. Hẳn là hai người này có liên quan đến quá khứ của cô rồi. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi...nhỏ không dám hỏi. Mà có hỏi đi chăng nữa thì phần trăm nhận được câu trả lời của cô chỉ tầm 1/100%. Nhỏ đang đợi cô mở lòng cho nhỏ làm bạn, chỉ như thế nhỏ mới co uqyền hỏ là lắng nghe ý kiến từ cô.

Suốt 2 tiết học, 3 cặp mắt vẫn chăm chú vào một người, nhưng không hề có ý định lên tiếng, còn một người thì chẳng hề hay biết, cứ hết đọc sách rồi lại làm bài tập. Một con mọt sách siêng học....

"Chị Anh"

Nghe tiếng của Hải, cô ngước mặt lên nhìn, không nói gì, im lặng chờ nó nói tiếp.

"Đi cănteen không, sáng chị chưa ăn gì đó"

Nhờ nó nhắc cô mới nhớ, không thì bệnh lại tái phát nữa rồi..

Gật đầu nói nó chờ, cô mau chóng cất sach vào cặp, định bước đi thì bắt gặp 3 cặp mắt đang nhìn mình. Bỏ qua hai cặp mặt kia, cô quay sang Lam.

"Đi canteen chung không"

Lam còn chưa hoàn hồn vì bị bắt gặp nhìn trộm người khác. Nghe cô hỏi thì gật đầu lia lịa...

---------------

"Chị ăn như cũ hã"

Nhóc Hải lên tiếng hỏi, cô gật đầu. Quay sang hỏi Lam ăn gì rồi nhanh chân vào quầy mua đồ.

Còn lại hai người, không khí ngượng ngập mặt cho cả hai đều là con gái.

Bỗng đâu có tiếng ồn bên cửa cănteen, cả hai đều liếc mắt xem có chuyện gì...

À! Hóa ra là hotboy của trường. Đã nói không thấy mặt thì thôi, đã thấy là máu muốn xông lên tới não. Vậy mà còn dám lếch tới bàn cô nữa à, coi cô xử hắn ra sao? Dám tung tin đồn cô đang quen hắn à, để rồi xem.

"Ăn sáng mà không rủ bạn trai đi à, vô tâm quá đấy"-Hắn nói với giọng điệu hờn dỗi mà cô phút chốc nổi hết cả da gà.

Định bụng đứng dậy phản bác rồi chửi ột trận để hắn bẻ mặt chơi. Ai dè...

"À...Cậu ngồi đi, do khác lớp sao mình rủ cậu được, xin lỗi nha"

Cô tu mỏ, mắt long lanh vừa kéo hắn xuống ghế ngồi vừa nói kiểu như hai người là một cặp thật vậy. Được thế, tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc, vậy tin đồn sáng nay là thật rồi.

Còn Thiên Tuấn, như đứng hình tại chỗ..hắn cứ nghĩ cô sẽ phản bác, sẽ không chấp nhận...nhưng thật không ngờ, cô cũng như bao cô gái khác thôi, vì sắc, vì tiền và vì địa vị. Hắn nhếch mép cười khinh nhìn cô. Cô biết??...nhưng cô không nói gì..vì có lẽ lúc này đây không gì có thể biện luận được hành động vừa rồi cô mới làm. Cô chr mong qua đi nhanh cái khoảnh khắc đau khổ này.

Hải đi lấy thức ăn về, nhưng không lại mà đứng quan sát, cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện. Và phút chốc nó thấy thương cô nhiều hơn, mặc dù chỉ với thân phận làm em.

Ăn xong, Thiên Tuấn kéo cô đi trước mặt mọi người, 3 chàng trai ở ba nơi khác nhau trong canteen cùn đứng bật dậy như muốn níu kéo cô lại. Nhưng họ không có tư cách gì cả, chỉ biết đứng hình nhìn cô bước đi cùng người con trai khác.

Cô đau vì lực kéo tay rất mạnh từ hắn, cô chỉ nhăn mặt, không nói gì.

Hắn đưa cô lên sân thượng...

"Sao không phản bác"

Một câu hỏi trống không, nếu người ngoài thì chắc chắn họ sẽ không hiểu hắn đang nói chuyện gì nhưng đây...cô là ngườit trong cuộc...và cô hiểu rất rõ là đằng khác..

"Người bắt đầu là cậu, tại sao tôi lại là người kết thúc, tôi không thích"

Cô nhếch mép. Khinh cô tới mức đó à. Nếu không tại hai người kia ra cănteen đột ngột thì hắn đã tan xác với cô rồi, đừng nghĩ mình có giá, cô không thích hắn...

Nghe câu nói từ cô, hắn khó hiểu...

'Tôi chỉ muốn đùa cậu thôi..nhưng giờ cậu lại làm ra nông nổi này rồi"

"Vậy thì cậu tự mình giải quyết đi, tôi không liên quan"

Nói xong cô bước nhanh xuống lầu, cô không muốn ở cùng tên này lâu.

Hắn bứt tóc, vò đầu nhìn dáng nó khuất. Một cô gái khó hiểu....

Chả còn tâm trạng để học, cô xin phép cô cho về vì lí do mệt trong người.

Cô mệt mỏi quá, tại sao lại gặp người không muốn gặp ở nơi này chứ? Cô đã trốn tránh để quên đi rồi mà. Tại sao họ lại thích cào xé vết thương của cô ra mặc cho chúng chưa hề lành lại. Hay họ đến đây để xem cô sống khổ sở như thế nào? Cô yếu đuối lắm, đừng nghĩ cô mạnh mẽ mà...cô xin..

Nếu đã muốn thế thì cô phải sống thật hạnh phúc để họ không còn cừoi được nữa...Tự nói với lòng..

"Chào, không học sao"

Đang suy nghĩ, tự nhiên có người đi bên cạnh cất tiếng nói làm cô giật mình, nhìn mặt người đó, xong nhìn lại ngực trái của áo, cô nhăn mặt khó chịu.

"Anh cũng không học đó thôi"

Tên đó đang cười nhìn nó, tự dưng nghe nó hỏi ngược lại, nụ cười hắn cũng cứng đơ theo luôn. Hỏi người ta mà không nhìn lại mình, tự cốc mình một cái.

"À, tại thấy em ra trường trong giờ học, thắc mắc nên đi theo thôi"

Hắn gãi đầu như con nít cười cười nhìn cô.

Cô không nói gì, lắc đầu ngán ngẫm. Nói là người lạ cũng không phải mà người quen cũng không xong. Với trí nhớ của mình, cô biết mình đã gặp người này 2 lần nhưng lần nào cũng trong trường hợp thảm thương. Một lần ngã cầu thang và một lần khóc trên sân thượng. Ôi đắng.....

"Thiên Anh rất ít nói chuyện thì phải"

"Không hẳn"

"Lần thứ 3 gặp nhau rồi mà em chả bao giờ nói chuyện trước, chỉ chờ anh nói ròi mới trả lời, có khi còn im lặng"

"Không quen để nói thôi"

"Vậy giờ quen nhé, anh là Hào Phong, trên em khối"

Cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu thay có lời đồng ý. Vì cô....đã thực sự mở lòng...

Cả buổi sáng cô đi dạo cùng Hào Phong, nhưng không nói gì. Cùng lắm thì chỉ có một người nói rồi một người nghe. Vì cô nghĩ bạn thì bạn nhưng không đủ thân để xen vào chuyện đời tư của nhau...

________________________________

Vote cho Duyên đi nha