Anh Có Thể Dừng Bước Lại Vì Em Không?

Chương 8



Mặt trời đã dần xuống núi, anh không thể cứ ngồi ở trên xe mà cố quan sát ở hai bên đường để tìm kiếm bóng dáng của cô được nữa. Buồn bực anh dừng hẳn xe ở bên vệ đường, tay đấm mạnh vào vô lăng, vô lực gục đầu áp vào bánh lái, đầu nghiêng qua nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe, sau một lúc ngây người, lúc này anh mới giật mình phát hiện ra trong lúc vô thức anh lại đi đến nơi mà lần đầu tiên cô dây dưa mèo nheo kéo anh đi chơi với cô, cô bảo là “hẹn hò” đấy.

Anh xuống xe, bước lên vỉa hè, mặc kệ xe đậu ở đó có bị phạt hay không.

Đây là khu phố nhỏ rất tấp nập khách du lịch ghé đến, sản phẩm ở đây hầu như là đồ thủ công, sản phẩm làm ra đặc biệt tinh xảo và rất có hồn. Hôm đó cô mặc một chiếc áo sơ-mi màu tím nhạt ngắn tay, mặc một chiếc váy ren màu đen ngang đầu gối. Tiết trời hơi se lạnh, cô quàng chiếc khăn choàng cổ ren mỏng màu tím than, hai tai đeo hai bông ren rất ấm màu trắng, trông có vẻ hơi trẻ con. Vóc người cô hơi tròn tròn, dáng không cao nhưng nhìn cô rất đáng yêu, đi bên cạnh cô anh luôn có cảm giác đang dẫn con gái đi chơi vậy, cho nên thái độ anh lúc đó quả thực không tốt lắm. Nhưng dường như cô không nhận ra, bằng chứng là cô luôn cười híp mắt kéo anh đi đông đi tây một hồi lâu, không ngừng ríu rít nói rất nhiều chuyện cho anh nghe. Lúc này nghĩ lại, anh cũng không tài nào nhớ nổi cô đã nói những gì với anh lúc đó nữa.

Anh chậm rãi đi đến ngay đèn đường, chờ đèn đỏ bật lên để đi qua bên kia. Khẽ nhếch môi cười khi nhớ lại gương mặt của cô lúc đó. Cô cứ bám chặt lấy tay anh không buông, cả người như muốn đu luôn ở trên cánh tay của anh. Hành động của cô dẫn đến rất nhiều ánh mắt của người cùng đứng chờ đèn, anh cố gắng gỡ tay cô ra, nhưng cô sống chết không buông ra. Cô đáng thương ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn vào mắt cô anh chỉ thấy sự bất an và lo lắng trong đôi mắt to tròn luôn chỉ biết cười đó. Lúc này anh mới biết thì ra cô rất sợ khi băng qua đường một mình.

Cô sợ cảm giác không an toàn đi xuyên qua các làn xe, cô sợ nếu mình đi chậm một bước thì khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh mà cô vẫn còn đi ở giữa đường thì làm sao? Cho nên mỗi khi băng qua đường, cô thường giống như bị ma đuổi ở phía sau mà chạy rất nhanh để đi qua phía bên kia đường. Hành động này của cô chứng tỏ cô luôn có cảm giác không an toàn, cô luôn luôn sống trong cảm giác không an toàn như thế, anh thật không thể tưởng tượng ra khi bé cô đã từng chịu đựng qua đả kích như thế nào để rồi mới có cảm giác bất an như thế cho đến bây giờ? Hiện tại cô đang trong tình cảnh như thế, liệu cô sẽ ra sao, sẽ tìm một góc nào đó ngồi khóc sao?

Anh ngước đầu lên nhìn, lại lắc đầu, do mãi suy nghĩ mà anh quên cả nhìn đèn đường, lại bỏ lỡ cơ hội để băng qua bên kia rồi, đèn đã chuyển sang màu xanh, anh chỉ có thể đứng đợi một lần nữa mà thôi. Hiện tại anh cũng không biết đi đâu để tìm cô, cô cứ muốn trốn tránh như thế mãi sao?

“A Muội?” A Cánh giật mình khi nhận ra bóng dáng mình đang tìm kiếm, cô đang đứng lẫn trong nhóm người ở bên kia đường. Anh không nhìn lầm, tuy người con gái đó có gầy đi chăng nữa nhưng anh vẫn có thể nhận ra đó là cô, từ lúc nào anh lại có thể chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra cô ở trong đám người qua lại như vậy?

Anh nôn nóng muốn băng nhanh qua bên kia đường, muốn đi thật nhanh, thật nhanh đến bên cạnh cô, người con gái trầm lặng đang đứng trước cửa tiệm bánh ngọt đưa mắt nhìn ra đường, không biết cô có thể nhận ra anh đang đứng bên đây đường nhìn sang cô không? Nhìn cô hiện tại quả thật đúng như lời bác gái chủ nhà nói, cô thật hốc hác, thật là gầy. Anh thích nhìn thấy cô, một Chu A Muội tròn tròn bụ bẫm hơn, nhìn cô lúc đó rất hoạt bát, rất tràn đầy sức sống, mà cô bây giờ lại phảng phất bi thương cùng cô đơn tịch mịch. Nhìn cô như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, anh thật sợ cái cảm giác này. Mấy ngày không thấy cô là bấy nhiêu ngày anh buồn bực, anh khó chịu, nhìn cô lúc này anh mới phát hiện ra anh nhớ cô biết dường nào.

Nhưng vì sao một phần nào đó trong anh lại hy vọng cô đừng phát hiện ra mình đang cách cô chỉ một con đường?

Anh lúc đầu điên cuồng đi tìm cô, muốn gặp mặt cô nhưng đến khi nhìn thấy cô, chỉ cách rát gần nhưng bây giờ anh lại do dự. Anh sợ mình sẽ thương hại cô, điều đó sẽ chỉ làm tổn thương cô nhiều hơn mà thôi. Không phải cô sợ điều đó sẽ xảy ra, sợ anh biết được sẽ thương hại mà đến bên cô cho nên cô mới chọn lựa cách đẩy anh đi xa đó sao? Anh thừa nhận mình có thích cô, cảm giác không thấy cô, anh rất khó chịu, nhưng điều đó liệu có vượt qua được chuyện anh sẽ chấp nhận một sự thật rằng anh sẽ lại mất cô vào một ngày gần đây hay không? Anh sợ cái cảm giác mất mát trống rỗng khi cô mãi mãi rời xa anh. Nhưng khi đó, khoảng cách giữa anh và cô không phải chỉ là bên đây và bên kia đường mà là hai thế giới khác nhau, âm dương tách biệt, người ở lại lúc nào cũng đau khổ hơn người ra đi.

Anh sợ mình không chịu nổi cái đau mất đi người mình yêu nhất đó, cho nên nhân cơ hội tình cảm chưa phát triển mạnh mẽ mà bóp chết nó từ trong trứng nước sao, vậy còn cô thì sao? Những ngày cuối đời này vẫn lui thủi một mình, một mình chờ đợi cái chết đang đến gần. Nếu cô có người quan tâm yêu mến thì sẽ không phải đơn bạc đi lang thang trên đường như giờ phút này rồi. Anh cũng sẽ vì sợ mình đau lòng mà rời xa cô sao? Không, anh không thể để cho cô một mình chống chọi với nó, ít nhất lúc này hãy để cho anh ở bên cạnh cô đi, dù cho sau này anh sẽ phải mất cô, anh cũng không muốn phải ân hận vì lúc này mình lùi bước.

Anh thương hại cô sao?

Anh không biết cảm xúc lúc này của mình có bao nhiêu là tình cảm chân thật thương cô, bao nhiêu là cảm xúc thương hại cô. Nhưng anh biết, nếu lúc này anh bước qua con đường kia, đi đến bên kia đường, đi đến bên cạnh cô, anh sẽ được ôm cô gái bé nhỏ ấy vào trong lòng mà yêu thương mà đau lòng với cô. Thương cô cũng được, tội nghiệp cô cũng được, anh chấp nhận đón nhận cái đau của người ở lại đó. Bây giờ anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, người con gái yếu đuối lại luôn tỏ ra kiên cường kia.

Không kịp đợi đèn chuyển hẳn sang đỏ, anh băng nhanh qua đường khiến cho không ít xe đang dần hạ tốc độ vì đèn sắp chuyển màu mà thắng gấp một trận, không ít người chửi hành động dọa người này của anh, nhưng anh mặc kệ, anh muốn đi đến bên cạnh cô, bên cạnh cô gái đã bắt cóc trái tim của anh đi mất tiêu rồi.

Cô đang đứng ngẩn người, cũng không biết đã đứng ở đây bao lâu, để làm gì, cô chỉ biết ngây ngô nhìn mọi thứ xung quanh ở trước mắt, không có mục tiêu cố định, chỉ nhìn mà thôi, mà cũng không có hình ảnh nào lọt vào mắt cô. Bên tai nghe rất nhiều âm thanh trộn lẫn vào nhau, cũng nghe thấy một trận tiếng động chói tai lúc này, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ biết nhìn thẳng về phía trước, ngây ngốc mà nhìn, hy vọng sẽ có một ai đó đến kéo cô ra khỏi tình trạng nguy hiểm này, nhưng lại khổ sở nhận ra một sự thật, cô không có ai để kéo mình đi.

Đột nhiên có người chộp lấy vai của mình, cô ngây ngốc quay đầu lại nhìn, lại ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, người con trai mà cô lần đầu gặp mặt đã yêu, cũng chính là người đã chấp nhận tình cảm bốc đồng của cô để rồi bị cô đẩy ra thật xa. Vì sao anh lại ở đây, không phải khi đó anh đã rất tức giận mà bỏ đi rồi sao, anh cũng đã nói sẽ không muốn gặp lại cô kia mà?

Anh thở hổn hển, cố hít thở lấy một hơi cho ổn định lại hơi thở của mình. Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười, vươn hai tay ra ôm chầm lấy cô vào trong lồng ngực vững chắc của anh, nhẹ giọng ở bên tai cô mà nói giống như một lời thì thầm:

“Chúng ta về nhà thôi.”

***

Cô ngây ngốc bị anh kéo đi, không rõ mình leo lên xe anh như thế nào, cũng không nhớ mình đi cùng anh đến siêu thị ra sao, trong mắt cô chỉ có bóng hình người con trai đang kéo tay mình đi về phía trước, nhìn bóng lưng của anh, nhìn đầu anh quay đi ngoái lại tìm kiếm đồ mình cần mua, lâu lâu anh cũng sẽ ngoái đầu lại nhìn cô, hỏi cô muốn ăn món gì, đôi khi cũng chỉ là ngoái lại cho cô một nụ cười dịu dàng mà cô hằng ao ước.

Sau mấy tiếng ngây ngốc như vậy, cô chợt tĩnh táo lại, lúc này mới phát hiện ra bản thân đang ngồi ở trong phòng khách nơi cô đang ở, bên tai còn nghe thấy tiếng dao thớt va chạm nhau, tiếng nước sôi trên bếp. Cô mấy móc quay đầu nhìn về phía phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn lại mang tập dề viền ren màu tím chấm bi nho nhỏ đang loay hoay nấu ăn thì cô lại nhoẻo miệng cười không phúc hậu, nhưng khóe mắt lại ươn ước vì xúc động.

Anh là xuống bếp vì cô mà nấu ăn đấy.

Cô chỉ im lặng nhìn anh loay hoay với những mớ rau thịt ở dưới bếp. Cô hôm nay cũng không đẩy anh đi, không nháo, không ầm ĩ, bởi vì cô thật sự sợ cảm giác cô đơn này. Hai người thân nhất của cô đã không cần cô nữa rồi, cô hiện tại rất cần ai đó quan tâm mình, sẽ đau vì mình, là ai cũng được, cô rất cần một vòng tay để dựa vào nhưng chẳng có ai chịu giơ tay vì cô cả. Cô tham lam phần dịu dàng này của anh, dù là thương hại cũng được nhưng chỉ một lần này thôi, hãy để cô tham lam một lần này thôi, có được không?

Cơm rất nhanh đã dọn lên, lúc này bụng cô réo lên ầm ĩ, cô thế mới phát hiện ra đã bao lâu rồi mình mới ăn được một bữa chính thức gọi là ăn này? Cô không nhớ nữa, chỉ đơn giản không thèm ăn mà thôi, khi đói quá mức sẽ kiếm gì đó ăn qua loa cho qua bữa, cô biết như thế sẽ hại bao tử, trường kì sẽ sinh ra bệnh về đường ruột, nhưng đối với một người sắp xong như cô sẽ quan tâm đến thứ này sao? Nhưng bây giờ nhìn những món ăn đang bốc hơi nóng và tản ra một trận mùi thơm như vậy bày ra trước mắt, không khỏi kích thích khẩu vị của cô, cố nuốt nước miếng xuống, cô muốn chờ anh cùng ngồi ăn với mình.

“Chậm thôi, kẻo nóng đấy. Sao? Ngon chứ, vừa ăn không?” Nhìn cô nôn nóng húp lấy một muỗng canh súp lớn vẫn còn bốc hơi nóng như thế, anh không khỏi lo sợ cô sẽ bị bỏng mất, vội vươn tay ra ngăn cản cô lại, muốn cô thổi nguội một chút rồi hẳn dùng. Sau đó lại không nhịn được mà muốn biết cô thấy nó như thế nào. Anh đã rất lâu rồi mới xuống bếp, lần đầu tiên vì một người mà nấu ăn, trong lòng không khỏi khẩn trương, anh rất sợ không hợp khẩu vị của cô.

“Ngon lắm, em không biết là anh còn có cái tài này đấy.” A Muội híp mắt cười nói, thật lòng mà khen anh một câu. Cô tự nhận mình nấu ăn không tệ, làm một người vợ hiền biết ra phòng khách vào nhà bếp chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng bây giờ xem ra tài nghệ nấu ăn của mình không bằng anh rồi.

“Em thích là được rồi, từ từ mà ăn, ăn nhiều một chút, em dạo này hơi gầy đấy.” A Cánh dịu dàng quan tâm nói, tay không ngừng gấp thức ăn vào trong chén của cô. Nhìn cô gầy như thế, anh thật không quen chút nào, nhiều hơn là cảm giác đau lòng và bất lực.

“Ừ.” A Muội cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, cũng che giấu đi sự dao động ở trong mắt, bây giờ cô rất muốn khóc, thì ra cảm giác có người quan tâm đến mình lại hạnh phúc đến như thế.

Nhưng thức ăn vào bụng chưa được bao lâu thì từ bụng truyền lên từng trận đau đớn, gương mặt của A Muội phút chốc trở nên tái nhợt, cô vội đưa một tay ra đặt lên bụng, cắn chặt môi để cố chịu đựng cơn đau này, chờ mong nó nhanh trôi qua. Nhưng cuối cùng một cảm giác chua sót dâng lên đến cổ, cô vội đứng dậy, vọt nhanh vào nhà tắm, nôn hết những gì mới ăn xong ra, nôn ra cả nước dịch mà chưa chịu dừng cảm giác buồn nôn này.

A Cánh cũng vội vàng chạy vào theo, ở sau lưng cô mà vỗ vỗ nhè nhẹ, anh lúc này không rõ cảm giác của mình là như thế nào, chỉ biết im lặng ở bên cạnh cô. Nhận thấy cơn buồn nôn của cô đã dừng lại, anh nhanh chóng rót ra một ly nước đưa đến trước mặt cô.

Nhận lấy ly nước lọc anh đưa đến, cô im lặng súc miệng, muốn làm sạch đi cái vị chua trong khoang miệng này. Nhưng khi muốn đứng lên thì đầu lại choáng váng, trước mắt cô tối sầm lại, không thấy rõ gì cả, cả người lung lay muốn ngã. Anh hoảng hốt ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào lòng.

Choáng váng qua đi cô lại muốn nôn, trở mình ngồi xổm xuống, nôn tất cả nước dịch vào bồn cầu. Còn anh chỉ biết ở phía sau vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, lại đưa ly nước cho cô súc miệng. Anh một mực im lặng ở bên cô, không thắc mắc, không nghi ngờ hỏi bất cứ câu gì.

Nhìn anh im lặng như thế, cô chỉ cười chua sót. Lúc phát hiện mình đang ngây ngốc ngồi ở phòng khách, cô đã phát hiện tập hồ sơ bệnh án của mình để trên bàn đã bị sê dịch, cô biết chắc có người đụng đến nó, nhìn những biểu hiện kỳ lạ của anh hôm nay, cô đã biết là ai xem qua nó rồi.

Vậy anh sẽ thương hại cô sao? Anh thương hại cô cũng được, bây giờ cô muốn ích kỷ một lần, cô không muốn cô đơn chờ chết, cô muốn có người ở bên cạnh cô, mà người có thể cho cô điều đó cũng chỉ có một mình anh mà thôi.