Anh Chàng Xấu Tính

Chương 16: Hoa hồng tình yêu (4)



Tuyếtrơi. Từng bông từng bông tuyết trắng rơi xuống người Hàn Ân Châu, nằm lại trongbàn tay cô.

Côkhông thể cùng Kim Xảo Tuệ tham gia hội thi âm nhạc, cũng không thể ở bên cạnhHàn Tử Hiên. Nhưng cô cảm thấy có chút vui mừng, kì thực không phải cứ đạt đượcmới là hoàn mĩ. Thích một người là chuyện của bản thân mình.

Tuyết rất trắng, rất đẹp, bởi vì nó thích được tự do bay lượn giữa không trung,có thể tự do bay lượn là tuyết vui rồi. Và cô thích Hàn Tử Hiên, cũng bởi vìthích nhìn anh ấy sống tự do, vui vẻ.



Tan học, điện thoại của Hoa Lạc Lê lại reo vang. Nhìn sang Hàn Tử Ngang cùngbàn đang mải mê vẽ, Hoa Lạc Lê mới tin không phải do anh bày trò nghịch ngợm.Cô nhẹ nhàng nghe máy: “A lô! Xin chào…”

“Là Tiểu Lê phải không? Là bố đây. Bố về nước rồi. Con ở trường có tốt không?Có nhớ bố nhiều không? Sắp tới Noel rồi, cho nên bố về nước, về bên con gái yêucủa bố. Bây giờ bố đến trường tìm con.”

“…”

Nghe thấy âm thanh vừa lạ vừa quen này, Hoa Lạc Lê cảm thấy choáng váng. Trời!Là bố thật. Năm ngoái ông còn không có thời gian về nước. Vậy mà cuối năm nay,ông cũng đã nhớ ra còn có một cô con gái cô độc. Mắt Hoa Lạc Lê ngấn lệ, nghẹnngào xúc động:

“Bố... bố... bố có khỏe không? Conlà Tiểu Lê. Con đúng là Tiểu Lê đây. Bố đang ở đâu? Bố đến trường tìm con à? Bố...bố... bố có nghe thấy con nói không ạ?”.

Hàn Tử Ngang thấy cô nghẹn ngào như vậy liền cau mày lại. Mỗi lần bố anh vềnước, mặc dù trong lòng anh cũng vui mừng như Hoa Lạc Lê, nhưng mục đích của bốchỉ là đưa anh vào viện một lần nữa. Anh thực sự sắp đổ bệnh. Nhưng tâm trạngmong nhớ bố mẹ, kì thực ai cũng như nhau.

Hiểu rõ tâm trạng của Hoa Lạc Lê, anh hướng về phía giáo viên nói to:

“Thầy giáo, bố của Hoa Lạc Lê đến thăm bạn ấy, bạn ấy muốn xin thầy nghỉ họcnửa ngày.”

“À, được, để lại đơn xin nghỉ là có thể đi.”

Giáo viên có chút khó tin khi thấy Hàn Tử Ngang dùng kính ngữ xin phép mình. Cớgì Hắc mã hoàng tử từ khi chuyên đến lớp này lại trở nên ngoan ngoãn như vậy? Thậtkỳ lạ quá. Hay là bị Hoa Lạc Lê thuần hóa rồi.

Toàn thể học sinh trong lớp cũng ngạc nhiên và thắc mắc như thầy giáo. Không lẽphù thủy Hoa Lạc Lê đã thuần phục được ác ma Hàn Tử Ngang? Hàn Tử Ngang từ vuaác ma trở thành nạn nhân đáng thương của nữ sinh hung hăng Hoa Lạc Lê. Vậy màdù có chết, anh cũng không oán hận.

“Hoa Lạc Lê, em cứ đi đi, giấy xin phép anh sẽ viết giúp em.”

“À, Hàn Tử Ngang, anh thực sự xứng mặt đàn anh rồi đấy, tôi thích anh người lớnnhư thế.”

Hoa Lạc Lê học theo hành động của đám nam sinh trường ngoài hôm trước làm vớiHàn Tử Hiên, nắm tay khẽ đâm đâm vào ngực Hàn Tử Ngang.

“Đau quá, Hoa Lạc Lê, sau này em hãy đánh vào đầu anh, đừng đánh vào ngực anh,đau thật đấy. Nếu có một ngày, anh đột nhiên lăn ra chết, trên điếu văn nhấtđịnh sẽ viết thế này: Hàng giây, hàng phút, hàng ngày, hàng tháng, hàng năm,Hàn Tử Ngang đều không may bị cô bạn cùng bàn đánh đấm, cho nên đã sớm chết!” HànTử Ngang ôm lấy ngực, nghiến răng nhịn đau.

“Ha ha... Hàn Tử Ngang, anh giả vờ hả? Tôi đi đây, nhưng cảm ơn anh đã xin phéphộ.” Nói xong Hoa Lạc Lê vui vẻ như cánh bướm xinh đẹp bay đi.

Hàn Tử Ngang mặt trắng bệch rồi tái đi, tím lại, rút điện thoại ra là việc anhghét nhất, nhưng vẫn phải bấm số: “Alô... mau gọi xe cấp cứu... bệnh tim củatôi tái phát rồi...”.



Ngoài trường học.

Hàn Tử Hiên đang ngồi trên xe bus trở lại thị trấn. Vận dụng trí thông minh phiphàm, anh đã tìm được ngay một lý do để “lẻn” về trường, tặng cho Hoa Lạc Lêmột bất ngờ, hoàn thành tâm nguyện ngày hôm nay của cô ấy. Có điều, chuyến đinày anh không thể ngồi xe của nhà quay về được bởi vì nếu thế, chỉ mấy giờ saubố anh sẽ phát hiện ra anh trốn khỏi cuộc thi, và chắc chắn ông sẽ nổi trận lôiđình.

Lần đầu tiên đi xe bus, anh vừa thấy không quen vừa thấy buồn chán. Đặc biệt làcó rất nhiều phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào anh, có cô mải nhìn quá đi qua bếnxuống lúc nào không hay. Anh chỉ còn biết giả bộ không biết, nhắm mắt nghỉngơi.

Gió thổi tung mái tóc anh, lông mi dài như cánh bướm rung rinh nhè nhẹ. Làn datrắng mịn, cử chỉ lịch sự, kết hợp với bộ âu phục lịch lãm, tất cả đều rất cuốnhút.

Cậu thiếu niên này, bất kể mặc trang phục nào nhìn đều rất có khí chất. Mộtngười đàn ông trung niên trước ngực đeo chiếc máy ảnh bước lên xe bus, cấtgiọng lơ lớ:

“Xin hỏi, đi tới học viện quý tộc Uy Liêm Cổ Bảo hết bao nhiêu tiền?”

“Ba đồng.”Bác tài nói mà không cần nhìn.

“Ồ, vâng.”

Người đàn ông trung niên móc trái móc phải, móc đông móc tây, lôi ra mấy đồngngoại tệ. Ông không biết nói gì, vừa xuống sân bay là vội gọi điện cho con gáiTiểu Lê, vì quá vui mừng mà quên mất vào ngân hàng đổi tiền.

“Xin mọi người giúp tôi, tôi muốn đổi tiền nhân dân tệ. Ba đồng thôi cũngđược.”

Trong lúc bối rối, ông chỉ có thể nghĩ ra cách này, nhờ mọi người trên xe đổitiền, nhưng xung quanh không có ai sẵn sàng giúp ông, họ sợ ông lừa họ để đổitiền giả.

“Lại là tên lừa đảo đổi tiền.”

“Đúng thế, loại người này phải báo cho cảnh sát bắt nhốt hết lại.”

Đám người xung quanh càng nói càng hăng, người đàn ông trung niên bị nói oancàng lúc càng đỏ mặt. Hàn Tử Hiên thấy vậy, điềm nhiên đi đến trước hộp tiền,đút ba đồng vào đó, nói dõng dạc:

“Tôi trả thay cho bác ấy.”

Người đàn ông trung niên cảm ơn anh rối rít.

Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng nói: “Bác đừng ngại, trước đây lúc cháu mới về nước cũnggặp chuyện như vậy.”

Sau đó anh quay lại nói với những người trên xe: “Tiền ngoại tệ này của bác ấylà thật, tôi có thể làm chứng. Kì thực, một kẻ lừa đảo, nếu chỉ định lừa bađồng, có phải là rất nực cười không? Khi người ta cần giúp đỡ, ba đồng cũngkhông to tát gì. Chẳng lẽ sự tin tưởng giữa người với người chúng ta không đánggiá ba đồng ư?”

Mọi người trên xe đều ngượng đỏ mặt.

Người đàn ông trung niên lập tức thân thiết với Hàn Tử Hiên, nhiệt tình bắt tayanh làm quen: “Chào cháu, bác tên là Hoa Nhược Phàm. Tên cháu là gì? Đang đihọc phải không? Dạo này đất nước thay đổi nhiều quá!”

Liền một lúc bị hỏi mấy câu cùng lúc khiến Hàn Tử Hiên có chút bối rối.

“Cháu tên là Hàn Tử Hiên ạ!” Hàn Tử Hiên từ tốn trả lời.

Trạm tiếp theo, một người nước ngoài bước lên xe, xì xồ một tràng tiếng nướcngoài, mọi người trên xe đều ngơ ngác không hiểu, tài xế nghe cũng không biếtanh ta nói gì.

Người nước ngoài đó không nói tiếng Anh, cũng không nói tiếng Pháp. Hàn Tử Hiênnhìn người ngoại quốc, trán anh ta toát đầy mồ hôi, ngơ ngác nhìn xung quanh,không có ai đáp lại. Cậu đứng lên, nói vài câu gì đó. Chàng thanh niên ngoại quốcđó lập tức vui mừng líu lo một tràng dài, Hàn Tử Hiên cũng đáp lại bằng thứngôn ngữ lạ tai ấy. Anh chàng kia vui mừng bắt tay Hàn Tử Hiên, làm theo chỉdẫn, nhanh chóng xuống xe.

Mọi người trên xe vô cùng hiếu kì, tranh nhau hỏi: “Anh chàng người nước ngoàiđó vừa nói gì thế? Nghe chẳng hiểu gì cả”.

“Anh ta là người Na Uy, đi du lịch Trung Quốc. Anh ta muốn hỏi đường đến TâyTạng, tôi chỉ đường và cách đi cho anh ta.”

“À, là thế!”

Mọi người đều thán phục nhìn Hàn Tử Hiên.

Người đàn ông trung niên rõ ràng rất quý mến chàng thiếu niên trước mặt, cậu taquả thật vừa lịch lãm vừa lễ phép.

Một người phụ nữ tay bế một đứa trẻ lại gần Hàn Tử Hiên, khẽ kéo áo anh và nóinhỏ: “Con gái chị rất thích em, nó nhìn em nãy giờ, chỉ muốn được vuốt tóc em.Có thể được không?”

Hàn Tử Hiên cười cười gật đầu đồng ý.

Người phụ nữ mỉm cười, tay đưa đứa nhỏ lại gần, bé gái ba tuổi giơ bàn tay mũmmĩm, vuốt vuốt tóc Hàn Tử Hiên.

Bé gái ba tuổi mắt sáng long lanh, đôi môi hồng chúm chím, bập bẹ nói:“Hương... hương... anh trai... bế... bế...” Chắc là cô bé gửi thấy mùi hươngsen trên tóc Hàn Tử Hiên.

Hàn Tử Hiên cảm thấy có chút hối hận, anh nhận thấy mọi người trên xe đang vâyquanh anh, nhìn anh ngây ngất. Anh quyết định đến trạm kế tiếp là phải xuốngngay. Từ nay về sau, anh thề sẽ không đi xe bus nữa.

Hàn Tử Hiên gọi điện cho Hoa Lạc Lê, thần bí báo cô, hãy đi đến một nơi, sẽthấy điều bất ngờ chờ đợi. Anh không thể đến học viện tìm cô vì sợ người khácphát hiện.

Người đàn ông trung niên cũng bước xuống sau Hàn Tử Hiên. Ông nhìn chàng traitrước mặt, trong lòng cuộn lên rất nhiều cảm xúc. Cậu thiếu niên này chắc chắnrất giàu có và quý phái. Nhìn cách ăn mặc và phong thái là có thể biết cậu takhông phải xuất thân tầm thường, đã thế lại rất thông minh, thật là một sảnphẩm hoàn hảo của tạo hóa.

Từ xa, Hoa Lạc Lê đã nhìn thấy bóng Hàn Tử Hiên. Cô vội vã chạy tới, không để ýthấy người đàn ông trung niên đứng chờ cách đó không xa.

“Trời đất! Có thật là anh Tử Hiên không? Anh Tử Hiên thật chứ? Sao anh lại quayvề? Wow, vui quá đi. Là anh cố ý về gặp em phải không? Nhất định là anh về gặpem, muốn làm em bất ngờ đây. Anh Tử Hiên, anh đối với em thật tốt quá, thật tốtquá! Anh cứ chiều em như thế này, em quen mất thì sao? Nếu có một ngày, anh rờixa em, em sẽ chết mất...”

Hoa Lạc Lê ôm chặt lấy Hàn Tử Hiên, càng ôm càng chặt, chặt đến mức anh thấynghẹt thở.

Anh cười thành tiếng: “Bỏ anh ra chút, anh không thở được. Hoa Lạc Lê thật là ngốc. Muốn nói những lời ngốc nghếch này với ngườimình yêu à?”

“Thật không?” Hoa Lạc Lê vội vàng buông tay, xem xét khoảng cách giữa haingười.

“Em ôm chặt quá, khiến anh ngộp thở. Hàn Tử Hiên ánh mắt lại tinh ranh như cáo.

“Hừm! Làm gì có? Em có dùng lực đâu? Anh chóng mặt à?Thật là, đều tại em không tốt... Để em giúp anh xoa đầu nhé. Yên tâm, em sẽ chúý, nhẹ tay thôi.” Hoa Lạc Lê rất thành khẩn nhận lỗi.

Hàn Tử Hiên mắt lấp lánh nụ cười, nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài, khoác lên ngườiHoa Lạc Lê, từ từ ôm chặt cô, cằm tựa vào đầu cô, trượt trên mái tóc cô, ghésát vào tai cô: “Lừa em chút thôi, anh ôm em như thế này, anh sẽ hết ngộp thở.”

“Thật à! Tốt quá! Miễn là anh Tử Hiên không chóng mặt nữa, anh muốn ôm bao lâuthì ôm.” Hoa Lạc Lê ngữ khí như một nữ anh hùng nhỏ tuổi sẵn sàng “hi sinh chocách mạng” làm Hàn Tử Hiên rất thích thú - Hoa Lạc Lê còn trong sáng như vậy,đơn giản như vậy, nếu anh rời xa cô, người như cô sẽ rất dễ bị người khác lừa.Kì thực, khoa học chúng minh, khi yêu chỉ số trí tuệ của phụ nữ đều bằng không.

Người đàn ông trung niên đứng cạnh đó lắc lắc đầu, sao con gái mình có thể ngốcnhư vậy.

Cậu thiếu niên này trêu chọc cô con gái yêu của ông như thế này chứng tỏ họ rấtthân nhau, nhìn cậu ta yêu thương con gái mình như thế trong lòng ông trào lênrất nhiều cảm xúc, một mặt có chút tủi thân khi con gái chạy qua trước mặtmình, nhào vào vòng tay cậu ta, mặt khác cảm thấy vui vì có thể gặp được ngườiyêu của con gái.

Nhưng cho dù thế nào, ông cũng phải chuẩn bị tâm lí - dắt tay cô con gái yêutrao vào tay một người đàn ông khác. Kể từ giây phút đó, con gái yêu khôngthuộc về ông nữa, nó sẽ được một người đàn ông khác yêu thương bảo vệ trongquãng đời còn lại.

Ông đè nén những cảm xúc phức tạp đang diễn ra trong lòng, bước về phía trướcgọi khẽ:

“Tiểu Lê, bố về rồi!”

Cuối cùng thì đôi nam thanh nữ tú cũng rời nhau ra. Hoa Lạc Lê nhìn rõ ngườiđàn ông trung niên, đầu cúi thấp:

“Bố... bố... bố về rồi.”

Gặp tình huống bất ngờ, Hàn Tử Hiên ngẩn người một giây rồi anh nhanh chóng lấylại bừng tỉnh, mặt hơi đỏ, vội vàng cúi đầu, cung kính chào hỏi:

“Cháu chào bác ạ!”

Người đàn ông trung niên vội vàng kéo Hoa Lạc Lê đứng sang bên cạnh ông, bảnthân cũng lấy lại tư thế của bậc phụ huynh khiêm khắc, gật đầu với Hàn Tử Hiên:

“Chào cháu!”

Hàn Tử Hiên thấy Hoa Lạc Lê bị kéo khỏi mình, đứng khép nép một bên, trong lòngđầy thất vọng, tự nhủ lần này mình trốn về, thật không dễ dàng gì, vậy mà...Nhưng trước mặt phụ huynh, dù thế nào cũng phải biểu hiện cho tốt, quan trọngnhất là phải khéo léo “bắt cóc” con gái ông trở lại.

“Cháu học cùng với con bác à?” Hoa Nhược Phàm lại nhìn sang Hàn Tử Hiên.

“Dạ, vâng ạ.”

Bố Lạc Lê quyết định thử kiểm tra tấm lòng của cậu thiếu niên kia với Tiểu Lê,ông quay sang Hoa Lạc Lê, điệu bộ nghiêm túc giáo huấn:

“Tiểu Lê à! Bây giờ con hãy còn nhỏ, phải chú ý học hành, biết chưa? Hạn chếgiao lưu với người lạ. Con còn trẻ người non dạ, suy nghĩ lại quá đơn giản nhưvậy rất dễ bị kẻ khác lừa gạt, lợi dụng. Đặc biệt là với những nam sinh diệnmạo đẹp đẽ, càng phải cẩn thận, vì bọn họ là đối tượng nguy hiểm nhất.”

Hoa Lạc Lê nghe xong mồ hôi túa ra, khóe miệng giật giật, bố nói như vậy nhấtđịnh là có ý nhắc nhở, không muốn cô qua lại với Hàn Tử Hiên nữa. Nhưng...nhưng... nhưng... hu hu.... Bố làm sao lại có ý đó, đến một người mù cũng nhìnra Hàn Tử Hiên rất hoàn hảo. Anh ấy lại là người mà cô yêu nhất.

Hàn Tử Hiên đầu cúi thấp, lòng đầy chán nản - sớm biết thế này anh đã không trảgiúp ba đồng tiền xe cho người đàn ông này. Thật là không có mắt nhìn người.Lần đầu tiên có người nói anh là bề ngoài đẹp đẽ mà bên trong âm mưu đi lừa gạtthiếu nữ nhà lành.

“Bác ạ, cháu nghĩ ý kiến của bác vừa đúng lại vừa có chỗ hơi phiến diện.” HànTử Hiên đứng thẳng, lựa chọn ngữ khí thích hợp để phản đối.

“Ồ, vậy à?” Hoa Nhược Phàm giả vờ không chú ý tới Hàn Tử Hiên, tiếp tục nói vớiHoa Lạc Lê: “Lạc Lê à, con biết không? Lúc bố ở Australia đã quen một cậu thanhniên. Cậu ấy rất tốt lại tương xứng với con về mọi mặt. Lần này bố về nước, cậuấy cũng cùng về, có thời gian sẽ sắp xếp cho con gặp mặt. Hai đứa chắc chắn sẽlà một đôi kim đồng ngọc nữ.”

Hoa Nhược Phàm quyết định tiếp tục chiến dịch thử thách đã định, ông kéo HoaLạc Lê chuyển hẳn sang bên cạnh mình, bản thân ông bước tới đứng giữa Hàn TửHiên và Hoa Lạc Lê, ba người đứng dàn hàng ngang như chiếc bánh quy kẹp kem.

Hàn Tử Hiên nghe xong, mặt xị xuống: “Bác à! Xin bác yên tâm. Hoa Lạc Lê vẫntốt. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Hoa Nhược Phàm tiếp tục giả vờ, lần nữa bỏ qua Hàn Tử Hiên, nói tiếp: “Tiểu Lêà, lần này bố về nước là muốn đón con sang Australia sống cùng bố. Bên đó điềukiện rất tốt, cũng có rất nhiều nam sinh ưu tú, con có thể học tiếp lên đại họcbên đó.”

Hoa Lạc Lê như đang rơi thẳng xuống vực thẳm, bố cô quay về, đến tìm cô đểtuyên án tử hình cho tình yêu đầu đời tươi đẹp của cô.

“Cháu không đồng ý.” Hàn Tử Hiên không chịu được nữa, kéo Hoa Lạc Lê về đứngbên cạnh mình, ánh mắt kiên định nhìn sang Hoa Nhược Phàm.

Hoa Nhược Phàm cười thầm trong bụng, giả vờ hỏi lại: “Vì sao?”

“Hoa Lạc Lê là bạn gái cháu! Chuyện riêng của cô ấy xin bác hãy tôn trọng ýkiến của cô ấy, cho cô ấy được tự do lựa chọn.”

“Nhưng cậu vừa mới nói cậu là bạn học của Tiểu Lê thôi mà.”

“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Mà bác cũng không nên quan tâm quánhiều như vậy. Cháu là bạn học cùng trường với Lạc Lê nhưng bọn cháu còn cóquan hệ khác nữa - cháu là bạn trai cô ấy.”

“Nhưng tôi đã chọn cho Hoa Lạc Lê một chàng trai rất tốt, tôi rất hài lòng.”Hoa Nhược Phàm nhìn Hàn Tử Hiên rất nghiêm túc nói tiếp.

“Nếu bác cho phép, cháu muốn được cùng anh chàng “rất tốt” đó của bác cạnhtranh công bằng.” Hàn Tử Hiên nắm chặt bàn tay Hoa Lạc Lê, không tỏ ra có dấuhiệu bỏ cuộc.

Hoa Nhược Phàm mỉm cười gật đầu: “Vậy nếu cậu thua thì sao?”

“Từ khi sinh ra tới giờ, cháu chưa từng thua. Từ điển của cháu chỉ có từthắng.” Hàn Tử Hiên tràn đầy tự tin, ưỡn ngực khoe ưu thế trước mặt Hoa NhượcPhàm.

“Vậy chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện một chút.” Hoa Nhược Phàm đề nghị.

“Vâng ạ. Mời bác!”

Vốn tưởng hai người hẹn hò bí mật, ai ngờ lại bị phụ huynh nắn gân. Haizz...Hoa Lạc Lê trong lòng thất vọng. Hu hu... Cô và Hàn Tử Hiên còn chưa kịp hônnhau. Hàn Tử Hiên nhất định phải nghĩ cách làm cho bố Hoa Lạc Lê thay đổi cáchnhìn - để ông thừa nhận anh là lựa chọn tốt nhất của cô. Thời gian trôi qua rấtnhanh, mấy giờ nghỉ đã hết, Hàn Tử Hiên phải quay lại hội thi âm nhạc. Ngườiđáng thương nhất là Hoa Lạc Lê...