Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 13



Ba mươi phút sau, đoàn người đi qua con đường mòn thuận lợi đi lên đỉnh núi.

Ngọn núi lửa chết này có độ cao chừng ba trăm mét so với mực nước biển, trên đỉnh núi, vì tạo ra một khu vực nghỉ ngơi khi du lịch mà phía sau tấm biển viết quý khách dừng bước có một tòa văn phòng ba tầng, máy phát tín hiệu được lắp đặt bên trong tòa nhà này.

Hàng rào sắt xung quanh đã rỉ sét hư hỏng, Lâm Quang tiến lên đẩy một cái, âm thanh mục nát phát ra vô cùng rõ ràng trong hoàn cảnh yên tĩnh. Nhìn vào bên trong, cành lá khô nát đầy đất, gió thổi qua, lá cây khô héo xoay động trên mặt đất, trong sân vừa tiêu điều vừa hoang vu.

Từ sau khi vào núi Trác Lệ vẫn luôn duy trì sự chú ý cao độ, anh nhìn sắc trời rồi nhỏ giọng nói: "Nhanh lên, lát nữa có thể sẽ mưa."

Ngọn núi này thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến gần như có chút kỳ lạ, có một loại cảm giác yên bình trước bão táp.

"Anh Trác." Lâm Quang đã đi tới trước tòa nhà quay đầu nhìn lại, cậu ta chỉ vào màn hình khảm trên tường đá cạnh cánh cửa nói: "Cần nhập mật khẩu."

Trác Lệ chỉ liếc nhìn một cái rồi hơi nhíu mày.

Loại mật khẩu thông minh này cần phải tiến hành nhiều lần chứng thực mới có thể mở ra, phần lớn đi theo một chuỗi mật khẩu số, xác nhận tròng mắt và xác minh thân phận mới có thể mở được.

"Nếu không phá hủy thử xem?" Tăng Nghệ Kỳ hoạt động cổ tay rồi đánh giá khẩu AK trong tay mình, dường như anh ta đang thầm cân nhắc xem loại phương án nào sẽ thuận lợi hơn.

Hồ Nhã trực tiếp tạt một chậu nước lạnh qua: "Cậu thử à, cái này được trộn kim cương tạo ra, nhiều nhất cậu chỉ có thể đập vỡ được màn hình thôi."

Tăng Nghệ Kỳ: "..."

Trác Lệ vừa định nói gì nhưng lại chợt phát hiện không biết từ bao giờ Ngôn Thù đã không còn ở phía sau anh nữa, anh vội vàng nhìn xung quanh: "Ngôn Thù đâu?"

Hồ Nhã cũng ngẩn ra, giọng nói cô mang theo khẩn trương: "Không biết, vừa nãy vẫn còn ở đây mà!"

Vừa dứt lời, có tiếng chân vang lên từ phía sau tòa nhà, mấy người đồng thời nhìn sang, Bạch Minh Cách đội đầy đầu lá xuất hiện trước mặt mấy người, giọng nói mang theo mấy phần oán hận: "Mấy người chỉ để ý tới không thấy Ngôn Thù thôi đúng không?"

Lâm Quang cười tiến lên khoác lấy bả vai Bạch Minh Cách an ủi cậu ta: "Đừng hiểu lầm, chúng tôi tưởng là cậu đang đi hái táo mà. Ngôn Thù đâu rồi?"

Bạch Minh Cách vuốt hết lá cây trên tóc mình xuống rồi chỉ về phía sau nói: "Ở phía sau."

Nói xong, cậu ta dẫn mọi người đi về phía sau tòa nhà.

Tòa nhà này dựa lưng vào vách đá thẳng đứng, có mấy cây cổ thụ to lớn mọc ở đó, cành lá vô cùng xum xuê.

Trác Lệ nhìn kỹ mới phát hiện ra bóng dáng Ngôn Thù đang ở trên một cành cây trong đó. Cậu đang ngồi trên thân cây, thuần thục dỡ cửa sổ chống trộm của tầng hai... nói là dỡ, nhưng thực chất không bằng nói là phá hoại một cách thuần thục.

Chỉ thấy cậu đang nắm lấy một thanh sắt của cửa sổ chống trộm, có lẽ là thấy tốn sức quá, cậu dốc sức mà lôi kéo, sau đó cả nửa người cũng nghiêng ra ngoài, điều bất ngờ chính là thanh sắt thật sự bị cậu kéo cong lên.

Nghe thấy tiếng động, Ngôn Thù nhanh chóng quay đầu vẫy tay với nhóm người Trác Lệ, sau đó cậu chỉ vào cửa sổ chống trộm nói: "Cái cửa sổ này đang mở, mọi người mau lên đây đi, lát nữa chúng ta có thể đi vào từ lối này!"

Hồ Nhã nhìn thấy cảnh này mà kinh hồn bạt vía, mặc dù độ cao chỗ Ngôn Thù đứng không quá cao, nhưng phía sau thân cây là vách đá, một khi cậu không cẩn thận nắm không chắc mà bị ngã xuống thì hậu quả sẽ không thể tưởng nổi.

Trác Lệ thì đã thuần thục nhanh chóng nắm lấy cành cây nhảy lên.

Mắt thấy Trác Lệ tốn không tới ba giây đã leo lên tới nơi, ngoài miệng Ngôn Thù ca ngợi anh mấy câu nhưng lại dùng ánh mắt ra hiệu với Trác Lệ nói: "Anh đi kéo chỗ khác đi."

"Buông tay." Trác Lệ không động vào Ngôn Thù mà đưa tay đặt hờ ở sau eo cậu.

Ngôn Thù không hiểu chớp chớp mắt: "Hả?"

Trác Lệ nhìn về phía Ngôn Thù, có chút không biết làm sao mà thở dài một hơi rồi lặp lại lời nói vừa rồi: "Buông tay ra, để tôi làm."

Ngôn Thù vừa định nói cậu cũng có thể, nhưng khi nghĩ tới mấy lời nói lúc trước của Bạch Minh Cách, cậu lại lập tức thay đổi ý định.

Cho nên, đây có phải là một trong các kỹ năng Alpha sẽ biểu hiện trước mặt Omega không?

Nghĩ vậy, Ngôn Thù lựa chọn buông tay ra, yên lặng chờ đợi Trác Lệ biểu hiện.

Sau khi chắc chắn Ngôn Thù đã ngồi vững, Trác Lệ nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo phông rằn ri, không có đồng phục chiến đấu che giấu, cái loại sức mạnh mạnh mẽ càng lộ ra rõ ràng hơn.

Ngôn Thù tò mò đánh giá cơ bắp cánh tay của Trác Lệ, sau đó lại hoạt động cánh tay mình, cậu chỉ cảm thấy mình thật sự còn có không gian tiến bộ rất lớn.

Dưới sự phá hoại của Trác Lệ, cửa sổ chống trộm nhanh chóng bị vặn cong, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, anh dùng sức kéo cửa chống trộm về sau một cái, theo đó một tiếng rắc, cửa sổ chống trộm trực tiếp bị tháo xuống.

Ngôn Thù vỗ nhẹ hai cái lên cánh tay Trác Lệ sau đó đỡ cành cây đứng lên, khen ngợi nói: "Trác Lệ, anh thật là giỏi."

Trác Lệ đáp lại một tiếng rồi mặc lại áo khoác vào, cúc áo cũng không chút cẩu thả được cài đến cúc cao nhất. Sau đó, hai tay anh nhanh chóng bám lên thành cửa sổ, trực tiếp trèo vào.

Thấy vậy, Ngôn Thù cũng muốn học động tác của Trác Lệ nhảy vào, nhưng một chốc sau, chưa đợi cậu hành động, Trác Lệ ở bên trong đã đưa một cánh tay về phía cậu nói: "Cẩn thận một chút."

Ngón tay của Trác Lệ mảnh khảnh, có lẽ do thường xuyên cầm dao cầm súng nên lòng bàn tay nhìn có mấy phần thô ráp.

"Cảm ơn." Ngôn Thù cười một tiếng, sau đó thuận thế bắt lấy tay Trác Lệ rồi mượn sức anh chóng nhảy vào.

Không lâu sau, nhóm người Lâm Quang cũng lục tục leo lên.

Nghĩ tới gì đó, Trác Lệ lấy một khẩu súng lục nhỏ ra đưa cho Ngôn Thù nói: "Lát nữa nhớ đi theo sau tôi, đừng chạy linh tinh."

Ngôn Thù gật đầu nhận lấy khẩu súng.

Tăng Nghệ Kỳ quan sát qua bài trí trên tầng hai rồi nói: "Máy phát tín hiệu chắc là ở tầng ba."

Đi lên theo cầu thang bộ, xung quanh vẫn yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng rào rào phát ra khi gió thổi vào lá cây, thỉnh thoảng có mấy tiếng chim hót vang vọng trong rừng.

Bạch Minh Cách siết chặt áo khoác của mình, yếu ới phát ra giọng nói nhỏ: "Mọi người có cảm thấy nơi này hình như... hơi u ám không?"

"Bình thường." Hồ Nhã giải thích: "Chỗ này khuất sáng, hơn nữa bên ngoài lại âm u. Thời gian bỏ hoang của căn nhà này cũng dài nên sẽ có hơi u ám ẩm ướt một chút."

Trong thời gian nói mấy lời này, nhóm người đã đi lên tới tầng ba.

Tầng ba hoàn toàn khác với hai tầng bên dưới, nó không có một vách ngăn nào mà là một phòng khách kiểu mở, xung quanh đặt rất nhiều dụng cụ tinh vi, mà ở chính giữa có một cái máy cực lớn cao ba mét, phía trên có rất nhiều dây anten màu trắng, vị trí trung tâm của máy nổi lơ lửng một khối đá màu đen tối tăm không ánh sáng... đó là đá năng lượng kiểu mới con người mới phát hiện ra ba trăm năm trước, dù chỉ là một viên đá nhỏ thế này cũng đã đủ vận hành được cỗ máy to này, hơn nữa tuổi thọ của nó còn rất dài.

Tăng Nghệ Kỳ đi lên trước kiểm tra rồi cau mày nói: "Quái lạ, đá năng lượng hết năng lượng rồi sao?"

"Cẩn thận một chút." Lâm Quang nhắc nhở một tiếng, sau đó cậu ta đi về phía trước bảng trung tâm kiểm soát của máy phát tín hiệu. Một lát sau, phát hiện ra gì đó, cậu ta cúi người xuống nhặt một sợi dây điện lên nói: "Mọi người mau lại đây xem, vết đứt này nhìn giống như... bị cái gì đó cắn đứt?"

Trác Lệ đi lên phía trước còn Ngôn Thù thì rập khuôn đi theo sau anh.

Trác Lệ cầm lấy sợi dây điện từ trong tay Lâm Quang, Ngôn Thù cũng thò đầu qua nhìn một cái, chỉ thấy chỗ vết cắt của sợi dây điện có chi chít dấu vết nho nhỏ giống như đã bị cắn xé.

Không chỉ riêng sợi dây Lâm Quang vừa nhặt lên, Trác Thù quan sát xung quanh cũng thấy phần lớn trên thân máy đều có dấu vết không khác thế này mấy, bởi vì rất nhỏ nên nếu nhìn thoáng qua sẽ không thể lập tức phát hiện ra được.

"Anh Trác." Tăng Nghệ Kỳ nhanh chóng tháo đá năng lượng trên máy xuống rồi cau mày nói: "Vị trí trung tâm của đá năng lượng này bị phá hủy rồi."

Lâm Quang 'Đệch' một tiếng nói: "Thật hay giả thế?"

Độ cứng rắn của viên đá năng lượng này thậm chí còn hơn cả kim cương nhiều, trừ khi dùng máy cắt chuyên dụng nếu không không có cách nào có thể phá hỏng nó.

Tăng Nghệ Kỳ ném đá năng lượng sang cho Lâm Quang nói: "Không tin thì tự cậu nhìn đi."

Lâm Quang luống cuống tay chân nhận lấy rồi cúi đầu nhìn viên đá: "Đệch, thật sự là..."

Ngôn Thù thấy vậy có chút tò mò cầm lấy viên đá năng lượng từ trong tay Lâm Quang.

Giống với những thiết bị còn lại, trên mặt của viên đá năng lượng này vậy mà cũng có rất nhiều những lỗ nho nhỏ, trong đó còn có một lỗ trực tiếp xuyên qua, chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân dẫn tới năng lượng bên trong viên đá năng lượng này tràn ra ngoài cho nên nó mới hết năng lượng."

Ngôn Thù nghĩ tới gì đó, trên mặt cậu hiếm khi lộ ra vẻ nghiên túc, cậu cau mày trầm giọng nói: "Ba trăm năm trước, con người phát hiện ra loại đá này ở trong một viên thiên thạch khác, lúc đó các nhà khoa học đã nhắc tới giả thiết, nếu năng lượng trong loại đá năng lượng này có thể bị con người hấp thụ thì sức mạnh của con người sẽ đạt tới một độ cao trước đó chưa từng có."

Dứt lời, cậu đưa viên đá năng lượng này đến chóp mũi ngửi thử, giống như là ngửi thấy một mùi đặc biệt nào đó, cậu nói: "Ơ? Sao ngửi thấy mùi ngọt ngọt nhỉ?"

Cậu vừa nói vừa dùng ngón tay quẹt một cái trên đá năng lượng: "Còn hơi dính dính?"

Trong lòng cậu nảy ra một suy đoán nà đó, Ngôn Thù đưa ngón tay lên miệng liếm một cái, ánh mắt cậu sáng lên, nhưng vừa định nói gì đó Trác Lệ đã lách mình tiến lên đoạt lấy viên đá năng lượng trong tay cậu.

Ngôn Thù sững người một chút, nhưng chưa đợi cậu mở miệng nói chuyện, Trác Lệ bỗng nhiên đưa tay vào trong miệng cậu.

Ngôn Thù trợn to hai mắt, giọng nói mơ hồ không rõ tiếng: "Anh làm gì vậy!"

Trác Lệ cau mày dùng ngón tay thô ráp quẹt lên đầu lưỡi Ngôn Thù, trong giọng nói của anh mang theo chút khẩn trương không dễ phát hiện: "Nhổ ra!"

"Á..." Ngôn Thù bị ngón tay Trác Lệ cọ đến khó chịu, gần như theo bản năng, cậu cắn lấy ngón tay anh.

Nhưng vẻ mặt Trác Lệ vẫn không thay đổi: "Mau nhổ ra!"