Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Chương 15: Say rượu tình mê



Đảo mắt đã đến chủ nhật, là thời gian Từ Bình cùng Lục Quân Thừa hẹn nhau đi uống rượu.

Lục Quân Thừa lái xe tới đón hắn, nói là chỗ đó khá xa.

Chín giờ rưỡi nghe dưới lầu có tiếng xe, Từ Bình thò đầu ra cửa sổ xem, Lục Quân Thừa đang từ bên trong xe đi ra.

Hắn mở cửa sổ nhìn xuống, phía dưới Lục Quân Thừa đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt giao nhau, Lục Quân Thừa khẽ cười.

Từ Bình phút chốc đỏ mặt, đem đầu thu về, hắn xuống lầu mở cửa cho Lục Quân Thừa.

Lục Quân Thừa hôm nay ăn mặc tương đối nhàn nhã, ngày thường dùng sáp chải tóc cố định tóc, lúc này tóc lại thoáng xốc xếch rải rác ở trán, tay áo ngắn vàng nhạt lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, cái quần màu đen bao khỏa lên một đôi chân dài, cao to kiên cường, kiêu căng khó thuần.

Từ Bình cùng Lục Quân Thừa đứng chung một chỗ, quả thực đối lập. Thân thể đơn bạc nhỏ bé căn bản không đáng chú ý, ở trên mặc áo thun ba lỗ trắng nhỏ, quần cộc màu đen, bên ngoài nhìn vào, giống như dáng dấp cụ ông mùa hè chơi cờ dưới gốc đại thụ.

Dáng vẻ ấy của Từ Bình rơi vào đáy mắt Lục Quân Thừa, lại thấy ngon lành. Trắng mịn đến cùng như nước, cái mông cong vểnh lại tròn, cẳng chân tinh tế không cong, nếu đôi chân này quấn bên hông mình....

Từ Bình thấy Lục Quân Thừa bình tĩnh khá là quái dị, hỏi "Anh sao vậy? Vào đi."

Suy tư của Lục Quân Thừa bị cắt đứt, ho nhẹ một tiếng vào cửa.

"Lầu một là cửa hàng, chỗ này chứa rất nhiều hàng, anh cẩn thận đừng đụng vào."

Lục Quân Thừa nghĩ thầm nơi này đúng là nhỏ hẹp, buồng tắm nhà hắn so với chỗ này còn lớn hơn. (anh đại gia thì nói làm gì -_-)

Lên lầu, bố cục gian phòng Từ Bình liếc mắt một cái là có thể thấy hết.

Vào cửa bên tay trái là phòng vệ sinh, đi vào trong bên phải là nhà bếp, tận cùng bên trong đặt một chiếc giường đơn, đối diện giường là tủ quần áo cùng máy vi tính, bên trái là cửa sổ. Căn phòng rất nhỏ, lại tràn ngập khí tức sinh hoạt.

"Cái đó, phòng của tôi cũng không phải rất lớn, anh tùy tiện ngồi, đúng rồi, anh ăn sáng chưa?"

"Chưa."

"Tôi lấy cho anh chén cháo, nếu như anh không chê..."

Lục Quân Thừa cười cười, hắn đích xác là để bụng đói tới đây, vì muốn cùng Từ Bình ăn sáng. Hắn kéo ghế tới vị trí đối diện Từ Bình ngồi xuống. Bàn hơi nhỏ, hắn ngồi như vậy có vẻ hơi hẹp.

Cháo hoa, hạt gạo rất mềm, nuốt xuống cuống họng liền nghe mùi thơm. Một đĩa dưa muối xì dầu, một đĩa bì ướp muối.

Đối với nam nhân mà nói, bữa sáng như vậy, phân lượng phi thường không đủ, thậm chí căn bản ăn không đủ no. Nhưng Lục Quân Thừa lại dị thường thỏa mãn, Từ Bình ở khoảng cách gần ngồi đối diện nhã nhặn húp cháo, đầu lưỡi nho nhỏ ngậm lấy cái thìa, nuốt...

Lục Quân Thừa bất ngờ hóa đá, hắn có chút chật vật buông tầm mắt, tâm lý dâng lên một chút bất đắc dĩ.

---------

Lục Quân Thừa chạy xe hai tiếng, rốt cục đến nơi.

"Tửu —— trang ——" Từ Bình nhìn bảng hiệu ghi hai chữ lớn, xe mới vừa lái vào, liền thấy đại môn một loạt người đứng hai bên nghiêng mình.

Từ Bình: "..."

Hắn thấy tình cảnh này rất giống trên ti vi, hắn quay đầu len lén liếc Lục Quân Thừa một cái, nghĩ thầm quả nhiên là người có tiền.

Hai người xuống xe, Lục Quân Thừa giới thiệu cho Từ Bình: "Nơi này là tửu trang tư nhân của tôi, tôi hàng năm đều vận chuyển các loại rượu tốt nhất từ các nơi trên thế giới đem về đây cất giấu, lúc tâm tình tốt, sẽ tới đây uống một trận."

Tửu trang mang phong cách truyền thống I-ta-li-a, biệt thự ngoại bộ dùng ngói đỏ xây nóc nhà, mặt tường lót đá, mái hiên cùng khuông cửa đều có mấy bức điêu khắc tinh xảo. Đến gần biệt thự, bích họa cổ lão thần bí tao nhã, nội thất phong cách giản lược, bên ngoài là bể bơi, làm cho nơi này tăng thêm một phần khí tức hiện đại.

Lục Quân Thừa thấy bộ dạng Từ Bình ngốc ngốc, bật cười. Hắn dắt cổ tay nhỏ gầy của đối phương, đi vào.

Từ Bình phục hồi tinh thần, rút tay về, đỏ mặt hỏi: "Nơi này thật là đẹp, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Lục Quân Thừa quay đầu lại chớp mắt, cười trêu nói: "Đi theo tôi thì biết."

-------------

Từ Bình bán nhếch miệng giật mình nhìn hầm rượu, phục cổ làm bằng gỗ, trên kệ tất cả đều là từng hàng rượu, hòa với ánh sáng lạnh ở phía trên, khiến người ta gặp ảo giác bụi phủ đầy rượu ngon.

Từ Bình không tự chủ nuốt nước miếng, hỏi một vấn đề rất ngu: "Chỗ rượu này... đều là của anh sao?"

"Đương nhiên, có phải là phi thường hài lòng không?"

Từ Bình cuồng gật đầu, tuy rằng hắn sẽ không uống rượu, nhưng khung cảnh trước mắt này, thấy thế nào cũng đều cảm thấy chấn động.

Lục Quân Thừa tự tin nở nụ cười, xuyên qua giá rượu phía trước đi ra phía sau chọn mấy chai rượu, hắn một tay cầm hai chai, Từ Bình đứng tại chỗ, nhìn nam nhân mang theo bốn chai rượu hướng hắn đi tới.

"Cậu bây giờ ở nơi này tùy tiện tham quan, tôi đi chuẩn bị đồ ăn, một hồi cậu lên lầu hai, tôi chờ cậu ở đó."

Vì vậy Từ Bình bên trong hầm rượu bắt đầu đi dạo chung quanh, bất quá sợ bính đảo những rượu ngon này, hắn bước đi rất nhẹ nhàng.

Chờ Từ Bình lên tới lầu hai, liền thấy Lục Quân Thừa đang ở chỗ bàn ăn bày món ăn.

"Ồ, tôi đến đây."

Từ Bình tiến lên đem món ăn trong xe đồ ăn bày ra, Lục Quân Thừa chiêu đãi hắn rất tốt, chính mình lại không có lễ phép chỉ lo chơi.

Từ Bình đỏ mặt đối diện Lục Quân Thừa cười cười, lỗ tai hồng hồng, làm Lục Quân Thừa muốn đem người đè xuống ghế sa lon tùy ý gặm nhắm.

------------

Thật giống như thuận lý thành chương, hai người có chút men say.

Hơi say, lâng lâng.

Từ Bình nửa khép con ngươi, mi mắt run lên, mông lung nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt.

Hắn giơ ly rượu lên, rượu ngon thuần phức u ấm từ yết hầu chậm rãi trượt vào trong dạ dày, hắn thoải mái như muốn bay lên, nheo mắt lại thỏa mãn mỉm cười.

Lục Quân Thừa chẳng biết lúc nào ngồi bên cạnh Từ Bình, cúi người dán vào bên tai của hắn thấp giọng hỏi: "Uống ngon không?"

Từ Bình cộc lốc cười khúc khích: "Ngon, ngon lắm."

"Có muốn uống ngon hơn không?"

Ngon hơn?

Từ Bình hiếu kỳ quay đầu, hai người tầm mắt đụng nhau, sâu kín nhìn chằm chằm đối phương.

Một người mê man đơn thuần, một người mê hoặc thâm thúy.

"Cái gì uống ngon?"

Nam nhân cười nhẹ, hơi thở ra thổi vào mặt Từ Bình, rất nóng, rất nóng.

Lục Quân Thừa nhìn ly rượu uống một cái, tay phải nắm cằm dưới Từ Bình, môi hồng răng trắng, tràn ngập mê hoặc.

Từ Bình lần đầu hôn môi, hắn có chút khó chịu, muốn đem người đẩy ra; lại có chút thoải mái, đầu lưỡi trong miệng quấn càng chặt hơn, muốn thoải mái hơn.

Hắn ô ô lên tiếng, như động vật nhỏ yếu ớt, kích thích phát nam nhân phát sinh chinh phục cùng dục vọng chiếm hữu.

Lục Quân Thừa khắc chế đem hai người hơi tách ra, thấy Từ Bình có chút bất mãn trừng hắn, đôi mắt phảng phất hơi nước như đang nói chuyện, con ngươi đen láy bên trong phản chiếu bộ dáng của mình.

Nam nhân tay phải thủ sẵn sau gáyTừ Bình, thiếp mặt dụ dỗ: "Có muốn thoải mái hơn không?"

"Muốn, muốn..."

Không đợi động tác Lục Quân Thừa, Từ Bình trực tiếp dán lên môi Lục Quân Thừa, cắn một cái, sau đó có chút bất mãn, hắn nhớ tới vừa nãy nơi này ăn thật ngon nha.

Lục Quân Thừa nở nụ cười, dụ dỗ: "Sai rồi, phải hé miệng."

Từ Bình hơi há mồm, một giây sau khoang miệng ùn ùn kéo đến lửa nóng tập kích, mang theo dục vọng chiếm hữu cường liệt, môi răng quấn quýt, hương rượu tràn ngập.

Có vệt nước từ cằm Từ Bình chảy ra, nam nhân liếm láp từng cái. Hắn một bên nhiệt liệt đem Từ Bình hôn đến thiên hôn địa ám, một bên trên người Từ Bình châm lửa xoa xoa.

Từ Bình bị trêu chọc khó chịu, thân thể muốn tránh thoát. Đột nhiên không biết bị nắm nơi nào, hắn hừ nhẹ, âm điệu bảy quẹo tám cong làm cho Lục Quân Thừa tâm đều mềm nhũn, lửa càng nóng.

Hắn hơi dời thân thể, đem Từ Bình đang xích lỏa ôm ngang vào ngực, chạm tới da thịt xúc cảm non mềm, như trứng gà lột, muốn cho người ta nuốt lấy, nhai vào bụng!

Đem người đưa tới trên giường, Lục Quân Thừa thật muốn tru một tiếng, cuối cùng chiếm được rồi! Hắn đem quần áo cởi sạch, đè lên Từ Bình.

Lửa nóng thân thể quấn quýt, Từ Bình lúc này dường như đặt mình vào mây mù, theo Lục Quân Thừa bồng bềnh.

Nhịp điệu tình như thủy triều bị Lục Quân Thừa lôi kéo, Từ Bình thoải mái khóe mắt nổi lên nước mắt.

Lục Quân Thừa liếm sạch sẽ nước mắt củaTừ Bình, mỗi lần động liền nói một lần "Em là của tôi."

Từ Bình tựa như cảm ứng, bảy quẹo tám cong trả lời: "Tôi mới không phải."

Nam nhân nói giọng khàn khàn: "Không phải? Vậy bây giờ là ai đang XXX em?!"

Từ Bình chỉ ô ô khóc, cắn môi không đáp.

Lục Quân Thừa vừa tức vừa bị dục vọng hỏa đốt, động tác càng thêm mãnh liệt.