Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Chương 11: Nhuyễn miên vô lại



Lại thêm một tuần nữa chính là tết nửa năm, ở dân gian cũng có một số địa phương làm quỷ tiết. Trong nhà Từ Bình rất coi trọng ngày này, mỗi khi gặp mười lăm tháng bảy đều phải đi cúng tế. Hắn nghĩ cúng tế lại phải dùng tiền, sợ trong nhà không đủ tiền dùng, vì vậy buổi chiều lại đến ngân hàng gửi tiền về nhà. Tại ngân hàng gửi tiền xong trở về, Từ Bình nghĩ đến tiền trong tài khoản hồi nãy là tiền để dành, thở dài.

Thời gian ra làm việc cũng gần tám năm, tài khoản để dành lại không vượt quá sáu số. Lúc trước khi chưa chính thức gia nhập nghề mở khóa, hắn ở trong xã hội mò bò lăn lộn cái gì cũng làm qua. Nhân viên phục vụ, rửa chén, người đưa thư, đưa bữa sáng, thậm chí tại trong công trường vác gạch, trộn xi măng. Có thời gian hắn bị trầm cảm, tâm lý khó chịu nhất, cũng phải cắn răng nhẫn nhịn.

Hắn đời này nguyện vọng lớn nhất chính là có công việc ổn định, có nhà ở, rồi nuôi con chó làm bạn, đến lúc già, nếu như không có tiền xem bệnh, thì đi tìm một chỗ yên tĩnh chờ đợi ngày chết... Bây giờ hắn đã thành thạo nghề mình muốn làm, nhưng thỉnh thoảng bị người ngoài nhìn bằng ánh mắt coi thường, cảm thấy có chút mất mát.

Từ Bình hoảng đầu hu khí, gần đây thực sự là kì lạ, lúc thì nôn nóng lúc thì phát sầu, hay là đi tìm chút lạc thú giải trí để cuộc sống bớt khô khan đơn điệu. Hắn lấy điện thoại di động ra lục danh bạ nghĩ có thể liên hệ với ai, trong chốc lát liền thấy Từ Khôn gọi tới.

"Anh!"

Từ Khôn đầu kia cười, "Giây tiếp điện thoại của anh, có phải là đang đợi anh không? Hiện tại có rảnh không, anh và một đám huynh đệ đang ở Hoàng Triều ăn đồ ăn, có muốn đi chung không?"

Từ Bình do dự, nếu như chỉ có Từ Khôn thì hắn khẳng định đáp ứng, nhưng bây giờ nhiều người như vậy...

Từ Khôn thấy Từ Bình trầm mặc, liền đoán được nguyên nhân, vội vàng nói: "Những người này đều là huynh đệ của anh, tất cả mọi người đều quen, chú nếu sợ, thì chỉ ăn đồ ăn thôi, cái gì cũng không quản được không?"

Nghe Từ Khôn nói như vậy, Từ Bình liền đáp ứng đi.

Từ Khôn đem địa chỉ đưa cho Từ Bình, căn dặn hắn đón xe tới, Từ Bình không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ ngồi xe bus, gọi một chiếc xe taxi.

Từ Bình đến nơi rất nhanh có nhân viên phục vụ đi tới hỏi, hắn bất luận là từ khí chất lẫn trang phục, đều hoàn toàn không phù hợp với nơi này, cũng không có khí thế MB (MB = money boy = trai bao) trên người, cho nên nhân viên phục vụ rất nhanh khẳng định là tới tìm người. Có thể tới cái chỗ này người nào cũng có năng lực tiền tài nhất định, nên không dám thất lễ, tự mình dẫn đường.

Nhân viên phục vụ quay người hơi cúi đầu nói "Chính là nơi này, chúc tiên sinh chơi vui vẻ."

Từ Bình nói cám ơn, đẩy cửa ra đi vào phòng VIP.

Bên trong phòng lúc này không khí đang rất náo nhiệt, Từ Khôn cư nhiên đang hát, vẫn là cao âm đặc biệt khiêu chiến màng nhĩ. Từ Khôn âm thanh trầm thấp, một bài sôi động bị hắn hát phi thường buồn cười. Từ Bình đứng ở góc lẳng lặng nghe một hồi, không nhịn được cười vang.

Từ Khôn mắt nhạy bén, lúc Từ Bình tiến vào đã nhìn thấy, chỉ là thấy hắn đứng ở góc nghe vui vẻ, liền nhẫn nhịn ca xướng chọc hắn cười.

Hắn hướng Từ Bình vẫy tay, "Lại đây anh bên này."

Vì vậy Từ Bình đi vào một phòng toàn ánh mắt tò mò đang nhìn, tới bên cạnh Từ Khôn.

"Đây là em trai tôi, Từ Bình. Người ngoan ngoãn, lại nghe lời, mấy người đừng dọa đến nó."

Từ Bình vung lên khuôn mặt tươi cười cùng những người khác chào hỏi, đại gia cũng không làm khó hắn, bắt chuyện vài câu liền bắt đầu tiếp tục chơi, bầu không khí vừa lên đến cũng không ai đoái hoài tới người nào.

Từ Bình ngồi bên cạnh Từ Khôn an tĩnh ăn đồ ăn, trong phòng khách rất náo nhiệt, nhưng hắn cố tình thính tai nghe được tiếng rên của nữ nhân. Hắn giương mắt, nhìn thấy bên kia một nam nhân đang cùng nữ nhân trong ngực hôn đến lửa nóng, tựa hồ nhận ra được có người nhìn bọn họ, người đàn ông kia liếc mắt nhìn lại hướng Từ Bình. Từ Bình sợ đến nỗi không dám nhìn loạn.

Từ Bình biết tới chỗ như thế uống rượu tìm nữ nhân là chuyện thường, nhưng một khi chính mắt thấy được kỳ cảnh vẫn cảm giác ngượng ngùng, hắn quay đầu nhìn Từ Khôn một cái, may mắn anh hắn không tìm nữ nhân, hắn không muốn ở đây tiếp tục chờ nữa.

Uống hết nước chanh, Từ Bình thở dài, sớm biết như vậy đã không tới đây, hắn thật giống trời sinh không phải là người thích chơi bời, chỉ có thể ngồi tăng thêm lúng túng.

Từ Khôn thấy Từ Bình có gì đó không đúng, cúi người ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Làm sao vậy, không vui?"

Từ Bình lắc đầu, "Anh, em muốn về trước."

"Được, anh đưa chú ra ngoài chờ xe."

"Không cần không cần. Anh tiếp tục chơi, em biết đường."

Từ Khôn giờ khắc này bị quấn lấy cụng rượu không thể thoát thân, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, "Đến nhà thì gọi điện thoại cho anh."

"Được, tạm biệt anh, chơi vui vẻ."

Từ Bình lặng lẽ đến, lặng lẽ đi.

Tự đi ra khỏi khu VIP là hắn đánh giá cao chính mình.

Nơi này trang trí phong cách rất giống nhau, hắn luẩn quẩn một vòng đều không tìm được cửa ra, bởi vì khu vực này tương đối đặc thù, trừ phi khách cần, bằng không có rất ít nhân viên phục vụ tự ý tiến vào.

Từ Bình xoay chuyển hai vòng không thấy có người có thể hỏi đường, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra muốn gọi cho Từ Khôn, danh bạ còn chưa mở ra, hắn đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, không tự chủ đi về phía trước, hắn gọi, "Lục Quân Thừa?"

------------

Lục Quân Thừa nhìn thấy Từ Bình có vẻ hơi bất ngờ.

Hắn đi tới bên cạnh Từ Bình, nhìn kỹ, thấy đối phương không có bộ dáng say rượu mới hỏi: "Sao lại ở chỗ này?"

"Anh của tôi gọi tôi tới đây ăn đồ ăn."

Lục Quân Thừa buồn cười, ngữ khí hoài nghi nói: "Đến chỗ này ăn đồ ăn?"

Từ Bình thành thật đáp: "... Tôi đến ăn đồ ăn thật mà."

Lục Quân Thừa tùy ý gật đầu, "Vậy cậu bây giờ phải.."

"Tôi muốn đi ra ngoài, nhưng không tìm được cửa ra, nơi này cũng không có nhân viên phục vụ hỏi đường..."

Lục Quân Thừa nghĩ đến bộ dáng Từ Bình ngu ngốc ở đây đi vài vòng không tìm được đường, cảm thấy mắc cười, hắn bước chân dài đi phía trước vừa nói: "Đi thôi, tôi mang cậu đi ra ngoài." Hắn lại hỏi: "Có cần tôi đưa cậu về không?"

Từ Bình khước từ, "Không cần phiền anh, tôi đi ra ngoài đón xe là được rồi."

"Đều là bạn bè, có gì mà phiền phức."

"Anh đến đây khẳng định có bạn cũng tới, cứ như vậy bỏ lại bạn bè thì không có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì a, mọi người đều là người quen, tập hợp cũng tập hợp rồi, ở lại nghe bọn hắn nói chuyện cũng vậy."

Từ Bình nghẹn lời, nửa ngày mới nói: "Anh uống rượu! Không thể lái xe."

"Ồ?" Lục Quân Thừa kinh ngạc thốt lên.

Nam nhân đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, Từ Bình vội vàng dừng lại, suýt chút nữa va vào đối phương.

Lục Quân Thừa quay người, hơi cúi đầu sát vào Từ Bình, mắt không chớp nhìn chằm chằm.

Từ Bình bị ánh mắt của nam nhân làm lạnh cả người, hắn lùi lại mấy bước, mở khoảng cách giữa hai người nhẹ giọng hỏi: "Sao anh dừng lại?"

Lục Quân Thừa khóe môi cong lên, đem đầu để sát vào trước mặt Từ Bình, nhẹ nhàng thổi hơi.

Từ Bình nhất thời mặt đỏ tới mang tai: "..."

"Cậu xem, không có mùi rượu đúng không."

--------

Từ Bình vẫn ngồi lên xe Lục Quân Thừa, hắn một tay chống đầu, thực sự không nghĩ ra, Lục Quân Thừa người này có lúc sẽ như thế... thật vô lại.