Anh Biết Nói Yêu Không?

Chương 8: Tôi muốn kiên trì làm trinh nữ



Người kể: Hồ Đan, nữ, 22 tuổi, sinh viên một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh.

Nhật ký phỏng vấn: Trong một quán cà phê cạnh trường đại học Sư phạm Bắc Kinh, Hồ Đan ngồi chờ tôi từ lúc nào chẳng biết. Vừa gặp nhau tôi đã vụt nghĩ, lạy trời, hy vọng cuộc phỏng vấn này sẽ không thành công. Cô ấy nom trong sáng và ngây thơ như thế, không nên có quá nhiều chuyện xảy ra với cô ấy.

Nhìn bề ngoài, tôi giống như típ con gái hiện đại, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Thực ra tôi rất bảo thủ, nhất là về vấn đề tình dục hay trinh tiết. Tôi là cô gái còn trong trắng, mặc dù đã từng tiếp xúc thân mật với vài người đàn ông, bởi cứ đúng vào lúc nóng bỏng nhất, tôi lại vùng thoát khỏi cái hành động cuối cùng. Thực ra, làm vậy cũng rất khó chịu, và đôi khi còn tiếc nữa, song tôi luôn tâm niệm rằng mọi cô gái cần giữ bằng được sự trong trắng của thân xác mình cho tới đêm tân hôn. Tại sao nghĩ vậy, tôi thực lòng không biết. Có lẽ đó là quan niệm bẩm sinh của phụ nữ Trung Quốc.

Người yêu đầu tiên mà tôi nhung nhớ vô kể là Cửu Đông, hiện đang ở Mỹ. Lâu lắm rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau.

Tôi và Cửu Đông quen nhau đến nay đã đựơc bốn năm, thì ba năm đầu chỉ là bạn học cấp III. Chúng tôi cùng đi chơi, đi xem, trò chuyện tâm đắc, và tôi thường thấy mình có một đòi hỏi khá là mãnh liệt với anh song nói cho chính xác, đó không phải là ham muốn làm tình mà chỉ là một khát vọng mơ hồ về cái đẹp thần bí đang bị ẩn giấu.

Cửu Đông nom đẹp trai và tuấn tú, hồi ở trường có nhiều cô theo đuổi. Tới năm học cuối thì anh ngỏ lời yêu, và tôi chấp nhận. Nhưng lúc đó anh lại đang ở Mỹ mất rồi. Sau khi tốt nghiệp, bố mẹ gửi anh sang đó du học. Còn tôi vẫn ở trong nước. Và hai đứa dùng e-mail tỏ tình với nhau. Cửu Đông bảo khi còn là bạn học đã thích tôi, nhưng không dám nói, vì sợ tôi từ chối. Lại do tôi luôn giả vờ không thích anh nên anh mới đi.

Hè năm ngoái, anh về một lần. Tuy chúng tôi đã al2 bạn 3 năm nhưng do chỉ là bạn học, chẳng kể. Một năm sau đó thì toàn dùng e-mail để tỏ tình và duy trì tình cảm, cũng chẳng tính nốt. Nên khi Cửu Đông xuất hiện bằng xương bằng thịt bên cạnh, đột nhiên tôi có cảm giác kỳ lạ, nhìn anh mà cứ thấy không thật là anh.

Chúng tôi từ nhỏ đều là những đứa trẻ nề nếp, gia giáo, và khi đi học cũng vậy. Tôi có cảm giác mình luôn bài trừ mạnh mẽ hai cái từ yêu nhau, luôn không muốn thừa nhận mình đã yêu hoặc đã có người yêu mình.

Sau khi Cửu Đông về nước, quan hệ của chúng tôi phát triển nhanh đến kinh ngạc. Lâu nay tôi cứ tưởng khi chúng tôi đã nói với nhau Anh yêu em hay Em yêu anh hẳn phải là sự kiện ghê lắm, mũi đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Ấy thế mà chúng tôi đã...

Tuần thứ nhất chúng tôi chỉ dắt nhau đi một số nơi như thư viện, hàng ăn, quán trà... Tuần tiếp theo, trong công viên, Cửu Đông đã hôn tôi. Đó là nụ hôn đầu tiên của hai đứa. Trươc đấy tôi luôn cho rằng hôn hít thật mất vệ sinh, vì tôi rất ghét nước bọt. Khi "bị" anh hôn tôi chỉ nghĩ, "Trời, sao lại thế này? Sao tôi lại để yên thế này? Anh ấy dám đưa lưỡi vào miệng tôi ư? Phải làm sao bây giờ?"

Lưỡi rất mềm, đúng là nước bọt mà cảm giác lại chẳng phải là nước bọt, lại giống như một thứ nước quả nào đó, dinh dính, thơm tho. Thêm nữa, tay anh lại cứ đụng chạm vào ngực tôi, gợi cho tôi cảm giác tò mò thích thú. Tôi nghĩ, cuối cùng mình đã làm cái việc mà ai nấy đều phải làm, tuy cũng là một việc chẳng hay ho gì.

Thoạt đầu tôi cứ nghĩ chỉ cần hôn nhau một hai lần là đủ, không ngờ mấy ngày sau đó anh vẫn cứ hôn, rồi lại đòi hôn, hôn mãi không thôi. Vì ban ngày tôi phải đi học nên chúng tôi thường gặp nhau vào buổi tối. Từ sau khi đã hôn nhau, anh không chịu đi thư viện hay vào tiệm ăn với tôi nữa, chỉ toàn đòi đi công viên.

Vì hôn nhau nhiều, tôi không còn cảm giác đê mê như một hai lần đầu nữa. Bời vì thực ra chỉ là miệng đối miệng để lùa được lưỡi vào mồm nhau mà thôi, chẳng khác gì mấy khi ta ăn lưỡi lợn luộc, đúng không? Nhưng vì Cửu Đông đã thích hôn đến vậy thì tôi vẫn phải chiều. Tôi chỉ thích thú cái cảm giác khi chia tay, đã nói Tạm biệt và quay người đi, đột nhiên bị anh kéo lại để ôm hôn ngấu nghiến. Cảm giác đó thật tuyệt diệu, giống hệt như thời khắc sinh-ly-tử-biệt trên phim. Lúc đó tôi cố hết sức để tư thế được toàn mỹ, lưng hơi ưỡn ra sau, thả lỏng bờ vai thật tự nhiên, tóc xoã tung...

Ba ngày sau, chẳng hiểu ngớ ngẩn thế nào mà tôi bỗng theo Cửu Đông về nhà. Bố mẹ anh đi vắng cả. Anh vừa hôn vừa nóng nảy cởi quần áo tôi. Sau đó anh bảo xúc động quá, người cứ run bần bật. Nhưng tôi không thấy vậy, chỉ thấy anh thật đần, có cái khuy áo lót phụ nữ mà loay hoay mãi không cởi được. Cuối cùng tôi phải giúp. Nhưng vừa giúp xong tôi đã ân hận, thấy mình thật trơ trẽn. Song chẳng lẽ cừa tự cởi ra lại tự mặc ngay vào?

Tuy chẳng còn manh vải nào trên người tôi vẫn không chịu để anh đi tới cùng. Thấy tôi kiên quyết vậy, anh bỏ vào tắm, rồi kêu đói. Phiền quá đi mất, thế là phải trở dậy, phải mặc quần áo rồi lại phải vào bếp. Tôi tìm đựơc ít thức ăn thừa trong tủ lạnh bèn cho vào nồi đun nóng lên, mùi vị cũng tạm được. Có điều ít quá, hai đứa đánh vèo cái đã ăn hết.

Rồi tôi đòi đi chơi phố. Anh đồng ý. Lúc ra đến cửa, bỗng đùng cái, anh lại ôm hôn tôi. Tiếp đó tôi lại bị đầy vào giường, và lại phải lên gân lên cốt chống lại để giữ bằng được đời con gái.

Sau lần đó, mỗi khi gặp gỡ, trừ khi bận ăn uống, chúng tôi còn mỗi việc nằm ôm nhau. Trứơc đây nghiêm túc là thế, ngay cả ngón tay út cũng chưa từng chạm nhau, vậy mà bây giờ, chỉ trong hai tuần rưỡi ngắn ngủi, đã trần truồng mà ghì mà quắp lấy nhau rồi. Tuy vẫn chưa đi tới bước cuối cùng song tôi thấy nó chẳng ra cái nền nếp hay gia giáo gì mà tôi từng được dạy dỗ và đang giữ gìn. Hết lần này đến lần khác tôi nhắc nhở mình, nào rất nguy hiểm, nào đi ngược với truyền thống đạo đức, nào sẽ bị nhà trường đuổi học... để rồi tôi vẫn giúp Cửu Đông cởi chiếc móc cài áo lót ra.

Có điều đáng nói ở đây là trong thời gian đó, vấn đề mang tính học thuật duy nhất mà chúng tôi bàn cãi chính là chuyện gái trinh và trai tân. Cả hai đều khiêm nhường mà tự đánh giá rằng mình ngoan, mình trong sáng, mình tôn trọng truyền thống... cả hai đều là mối tình đầu, lại đã yêu nhau tới 4 năm liên tục... Song thực tế thì 3 năm đầu là vô ích, một năm sau là lãng phí, tình yêu thực sự chỉ có trong hai tuần rưỡi qua.

Cửu Đông tự nhên mình là trai tân? Để chọc tức anh, tôi bảo không quan tâm trai tân hay cựu, không cần biết người làm tình với mình tư cách đạo đức ra sao, miễn là nhiều kinh nghiệm. Cửu Đông tức lắm song chẳng biết đáp sao, bởi anh không nói dối. Tôi lại hỏi dù sao anh cũng đang tự hào là trai tân, sao bỗng dưng muốn làm chuyện này mà không đợi đến đêm tân hôn? Anh vẫn không đáp gì.

Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn Cửu Đông vì anh đã luôn biết kiềm chế để không xảy ra cái chuyện tôi không muốn xảy ra cái chuyện tôi không muốn xảy ra kia. Tất nhiên tôi biết anh khổ sở lắm, và sự chịu đựng ấy khiến tôi xúc động. Tôi không là người bảo thủ, còn anh thì sao? Trước đây tôi không tin rằng vào hoàn cảnh đó, thời khắc đó, đàn ông có thể chế ngự được mình, để gìn giữ cái gọi là sự trinh trắng cho một cô gái. Và tô thán phục ý chí của anh. Rồi tôi lại nghĩ, nếu anh thực sự và dai dẳng yêu cầu liệu tôi có lắc đầu mãi được không? Kết luận là được, bởi vì tôi chỉ nghĩ đến tôi, bởi vì không muốn mất đi cái tiếng là trong trắng đến ngày cưới.

Có lúc tôi thấy mình vừa ích kỷ vừa thật vô vị. Trong trắng như vậy phỏng có ý nghĩa gì? Nằm ôm nhau không quần áo thế này cũng vẫn được coi là còn trong trắng ư?

Trong lúc ngổn ngang bao duy tính, tôi vẫn ý thức được rằng mình đang là một cô gái ngoan, một sinh viên khá, đang theo học tại một trường đại học danh tiếng, được tiếp thu một nền giáo dục vừa truyền thống vừa hiện đại, vân vân...

Một tháng sau, Cửu Đông trở lại Mỹ. Trước khi lên máy bay anh vẫn nói yêu tôi. Và tôi biết anh thực lòng. Khi ôm hôn anh tôi phát hiện mặt mình ướt đẫm. Đó chính là nước mắt anh. Anh phải quay lại Mỹ, còn tôi vẫn ở lại Trung Quốc, tiếp tục con đường học hành của tôi, tiếp tục yêu quê hương tôi. Có vẻ tất cả đều đã trở nên quá muộn. Tôi muốn nói lời yêu anh, nhưng liệu tôi có yêu được theo đúng nghĩa yêu không?

Sau khi anh đi, tôi sa sút tinh thần một thời gian dài, cuối cùng tìm được cách trút bầu tâm sự trên mạng. Hôm quen Kỳ Vĩ qua chat, tâm trạng tôi rất tệ. May mà anh biết cách nói lấy lòng và đầy hài hước khiến tôi có cảm tình ngay. Thế là chúng tôi tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều trên mạng.

Khi đó tôi đang đại học năm thứ hai, việc học cũng không bận lắm nên hầu như ngày nào cũng lên mạng. Tôi kể cho Kỹ Vĩ nghe chuyện mình và Cửu Đông. Nghe xong, anh hỏi ngay tôi còn con gái hay không, tôi đáp đương nhiên còn. Xem ra anh cũng coi trọng chuyện đó. Chẳng lẽ đàn ông đều vậy sao, tôi thật sự thấy nghi ngại. Sau đó, cũng trên mạng, tôi còn gặp không ít chàng trai hỏi câu này, khiến tôi ngày càng coi trọng tấm thân trinh trắng của mình. Tôi bụng bảo dạ, bọn họ càng coi trọng thì càng không thể cho họ trứơc khi kết hôn đươc, nhất thiết là phải để dành cho chồng mình.

Sau ba tuần trò chuyện trên mạng, tôi và Kỳ Vĩ gặp nhau. Vẫn rất có cảm tình, thậm chí còn hơn cả khi ở trên mạng. Kỳ Vĩ khoảng bao mươi tuổi, là phóng viên ảnh của một tạp chí thời gian. Anh vừa hài hước cừa chín chắn, lại còn rất hợp mốt và sạch sẽ đến không ngờ. Đúng vậy, từ trước tới giờ, tôi chưa hề dùng hai từ "sạch sẽ" để nói về một người đàn ông, nhưng Kỳ Vĩ quả thật là thế, không chỉ ngoại hình và quần áo của anh khiến cho người ta luôn có cảm giác mới mẻ mà vì anh luôn giữ được vẻ tươm tất mà vẫn không làm mất đi sự phóng khoáng. Sau hơn 3 tháng phải lòng nhau, anh không hề động tới người tôi ngoài nụ hôn thoáng qua. Anh hôn mềm mại, sạch sẽ, không thô lỗ và đầy nước bọt như Cửu Đông. Tôi rất ghét nước bọt, không hiểu vì sao.

Hôm đầu tiên gặp mặt, chúng tôi đi xem phim, sau đó đi dạo dưới ánh hoàng hôn trên đường Trường An. Đúng rồi, ngay từ lần đầu gặp gỡ chúng tôi đã nắm tay nhau.

Sau đó Kỳ Vĩ thường tới trường tìm tôi, cùng tôi ăn cơm, đánh cầu lông, còn mang cả máy ảnh đến chụp tôi nữa, và ảnh rất đẹp, đẹp hơn người thật nhiều, ai xem cũng phải nói vậy. Không nhớ ai đã nói câu. Trong con mắt người yêu, bạn luôn là người xinh đẹp nhất. Có lẽ đó là nguyên nhân?

Nhưng con người đâu phải thần thánh, ai cũng có, không nhiều thì ít, những đòi hỏi trần tục. Những ngày sau đó, chúng tôi tiếp xúc thân mật hơn. Và cũng vì chuyện này mà chúng tôi phải chia tay.

Kỳ Vĩ đòi được làm tình với tôi mạnh mẽ và dai dẳng hơn Cửu Đông nhiều. Còn tôi, tuy yêu anh nhưng vẫn quyết tâm giữ nguyên tắc trinh trắng đến ngày cưới của mình. Thoạt đầu anh ta nói không cần đi vào nhau, chỉ hôn hít, vuốt ve cũng đủ nhưng sau đó lại nói rằng tôi không dâng tặng anh tấm thân trinh trắng tức là không yêu anh, hoặc có lúc lại phàn nàn nhịn mãi chịu không nổi. Tóm lại khi đàn ông muốn làm tình họ luôn kiếm đủ mọi lý do.

Một đêm tôi ngủ ở nhà anh. Hôm đó, tôi rất mệt, chỉ muốn được yên thân mà ngủ cho ngon. Lại đúng cái hôm không biết Kỳ Vĩ bị kích động gì mà đòi làm tình ghê gớm chưa từng thấy. Hai bên thậm chí đã đánh nhau, và đúng là đánh nhau thật sự. Thoạt đầu tôi cũng nghĩ chỉ là đùa, không ngờ sau đó Kỳ Vĩ vừa quát vừa mắng vừa căm tức nhìn tôi, "Đừng vờ nữa. Càng gìn giữ lại càng chứng tỏ lòng cô có điều gì mờ ám. Nhất định là sợ tôi biết cô không còn trong trắng thì sẽ không cần tới cô nữa." Trời đất, cái logic kỳ cục gì vậy? Tôi mắng lại, rồi biến thành chửi nhau. Rồi Kỳ Vĩ đánh tôi, rồi tôi tát lại. Rồi tôi khóc suốt con đường về, lòng đầy ấm ức.

Chỉ vậy mà tôi và Kỳ Vĩ chia tay.

Giờ đây, tôi đâm ra sợ phải yêu. Đúng vậy, tôi thấy mình không tài nào hiểu nổi đàn ông. Dường như đầu óc họ chứa chất đầy những thứ gì đó khác hẳn phụ nữ. Không phải cứ dùng tình yêu và lòng tốt là có thể đổi lại được tình yêu và lòng tố của họ. Nhưng dẫu vậy, tôi vẫn quyết gìn giữ tấm thân con gái cho ngày về nhà chồng, chẳng biết điều đó hợp lý hay không, chỉ cần biết tôi phải có nguyên tắc về chuyện ấy, và phải giữ nguyên tắc đến cùng.