Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 33: (1)



Văn Dục Phong vừa từ phía cửa sau ra khỏi lớp học, mấy học sinh lớp trước đứng ngay cửa vội vàng chạy tới.

"Dục ca——"

Vài người sôi nổi mở miệng.

"........."

Văn Dục Phong lười biếng nâng mắt lên quét một vòng mấy người này, cảm xúc có chút thâm trầm khiến mọi người không dám tiếp tục nói chuyện.

Khí thế hào hùng ban đầu cũng bị đè ép đi xuống.

Lúc này Văn Dục Phong mới chuyển ánh mắt xoay người đi về phía trước, đi tới phía cầu thang.

Triệu Tử Duệ và Lý Hưởng cũng vừa mới ra khỏi phòng học, hai người không do dự mà đuổi theo. Mấy học sinh ở phía sau nhìn nhau vài lần, trong ánh mắt nhìn thấy được sự sợ hãi giống nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đuổi theo.

Đi tới cầu thang, Văn Dục Phong mới dừng bước.

Tay hắn buông thỏng, quay người lại, nhìn mọi người rất lạnh lẽo.

"Đã trễ thế này mà mấy người còn lôi trận này ra, tính chuẩn bị làm gì?"

Lý Hưởng sóng vai với Triệu Tử Duệ liền cắn răng, ánh mắt hung ác: "Đương nhiên là cho Dục ca báo thù! —— đám tôn tử tam trung kia chỉ dám đánh lén gây sự bỉ ổi, lần này cũng như vậy! Ở bên ngoài xã hội thì chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp, còn mẹ nó dám động đao ——

bọn họ nếu không biết quy củ, chúng ta sẽ dạy cho hắn quy củ!"

"Đúng!"

"Vang ca nói không sai, vẫn nên cho đám tôn tử kia một bài học!"

............

Lý Hưởng nói xong những lời này, mấy học sinh đi theo phía sau cũng xúc động phẫn nộ, vừa mới bị ánh mắt của Văn Dục Phong áp chế một lần nữa bùng lên.

Văn Dục Phong một lời cũng chưa nói, chỉ rũ mắt đứng chỗ đó. Tóc mái đen dài rũ trước trán che khuất khuôn mặt thanh tuấn sắc bén.

Sự trầm mặc quỷ dị làm mọi người hậu tri hậu giác từ lúc xúc động nóng đầu mới lấy lại được tinh thần, âm thanh cũng dần nhỏ xuống. Tới một cái liền tính một cái, sắc mặt bọn họ chần chừ nhìn Văn Dục Phong đang dựa nghiêng mặt tường không nói một lời.

Cho tới khi toàn bộ gian lầu lạnh ngắt, tiêu điểm của mọi người đều dừng lại trên người nam sinh đang thong thả đứng đó.

Đôi mắt đen nhánh hơi chớp, môi bỗng nhiên cong lên, thâm trầm lạnh lẽo.

"Nói đi." Thanh âm nam sinh mang theo một chút lười nhác, khàn khàn giữa cầu thang trống vắng.

Ánh mắt hắn lướt qua từng khuôn mặt mỗi người một cách chậm rãi: "..... Sao không tiếp tục nói nữa?"

Tại gian cầu thang tối tăm như có một lưỡi đao lạnh băng kề sát yết hầu làm cho người ta sợ hãi, hít thở không thông, không khí từ bốn phương tám hướng đè ép trái tim mọi người.

Cho tới khi không còn một người dám ngẩng đầu đối diện chính mình, Văn Dục Phong mới thu hồi tầm mắt.

Hắn ổn định cảm xúc.

"Chiều nay, những người bên trong đó hơn phân nửa là chúng ta đưa vào bệnh viện, cho tới bây giờ vẫn nằm trong đó."

Giọng nói của Văn Dục Phong ngưng đọng: "Mấy người còn muốn báo thù như thế nào....... Chặt đứt tay chân của bọn họ?"

"Dám dùng dao với Dục ca, cắt đứt tay chân của bọn họ đã là nhẹ......"

Lý Hưởng đứng một bên lẩm bẩm, đè thấp ánh mắt vẫn không thể tiêu tan cảm xúc nóng nảy.

"......."

Ánh mắt của Văn Dục Phong lạnh lùng.

Từ lời này của Lý Hưởng, hắn nghe ra rất nhiều ý tứ.

Tầm mắt nam sinh một lần nữa nâng lên, đảo qua mọi người một lần.

Đến cuối cùng đem những hành động bất thường của bọn họ thu vào mắt, vẻ mặt của hắn lạnh đến cực hạn.

Mắt thấy áp suất không khí quanh người Văn Dục Phong ngày càng thấp, mọi người đối diện với ánh mắt đó có chút lạnh run, không khí xung quanh cầu thang như đang mọc lên một cái cây, phảng phất bất cứ lúc nào có thể "Phanh" một tiếng hoàn toàn tách đôi ra.

Đứng trong áp suất không khí khiến người ta hít thở không thông, rốt cuộc Lý Hưởng cũng không nhịn nổi, hắn đánh vỡ sự im lặng căng da đầu bước nửa bước đi qua.

"Dục ca, em —— "

Âm thanh hắn chưa rõ ràng, cơn gió sắc bén như không mà xoẹt qua, đôi mắt tràn đây hung lệ gần trong gang tấc làm Lý Hưởng quên cả phản kháng, theo bản năng nhắm đôi mắt lại.

"Phanh" một tiếng trầm vang, Lý Hưởng chuẩn bị gục xuống đất.

Chẳng qua vài giây sau, hắn mới đột nhiên phản ứng lại vừa rồi là cái gì, vội vàng mở bừng mắt, hướng một bên nhìn lại.

Mọi người ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ Triệu Tử Duệ bị một quyền xém té trên mặt đất kia.

Mặt Lý Hưởng trướng đến đỏ lên, hắn đột nhiên nhìn qua tay Văn Dục Phong còn đang nắm chặt quyền, đứng tại chỗ đó lạnh như băng: "Dục ca, chuyện này là do chủ ý của tớ, Triệu Tử Duệ căn bản là ——"

"Câm miệng!"

Văn Dục Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, thanh âm khàn khàn.

Sau đó hắn quét mắt nhìn mọi người đang đỡ Triệu Tử Duệ đứng dậy.

"Biết vì sao tôi đánh cậu không?'

"Khụ......."

Triệu Tử Duệ cười khổ xoa gương mặt, đứng vững người: "Không ngăn Lý Hưởng và những người khác lại, là tớ không đúng."

"Cậu không phải không ngăn lại, cậu là không cản!"

Thanh âm của Văn Dục Phong trầm thấp đến đáng sợ, hắn thả lỏng tay nắm chặt quyền: "Tôi đã sớm nói với cậu, Lý Hưởng xúc động rất dễ phạm sai lầm, lúc cậu ở bên cạnh nhất định phải coi chừng hắn —— cậu đã làm gì?"

Ánh mắt Văn Dục Phong một lần nữa đảo qua mọi người, ánh mắt dừng lại ở túi quần căng phồng hoặc những vị trí kín đáo, như có từng con dao nhỏ bắn tới.

Cuối cùng liền chuyển ánh mắt dừng lại trên người Lý Hưởng.

Nhìn thấy lúc này Văn Dục Phong không lưu tình đánh Triệu Tử Duệ té xuống đất, sát khí trong lòng Lý Hưởng đã lui tám chín phần. Lúc này lại bị Văn Dục Phong nhìn như vậy, hắn liền cảm thấy bất an mà cuối thấp đầu.

Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lẽo vững vàng, nhấc chân đi qua.

Đến trước mặt Lý Hưởng hắn liền dừng lại, thanh âm áp thấp xuống ——

"Lý Hưởng, tôi biết cậu xem thường mấy người ăn chơi lêu lỏng ở ngoài xã hội."

Văn Dục Phong nâng cánh tay trái lên, lấy con dao gấp đang bị Lý Hưởng nắm chặt trong túi quần ra ngoài.

Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại trên con dao, ánh mắt này sao với lưỡi dao đều khiến cho lòng người phát lạnh, như hai thanh phiếm lãnh quang thương phong hung hăng đem tâm Lý Hưởng đóng tại chỗ ——

"Nhưng đêm nay cậu mang bọn họ đến tìm người liều mạng —— vậy cậu cũng giống mấy người không sợ chết đó, có gì khác nhau?"

Văn Dục Phong nắm lấy tay phải của Lý Hưởng đang gắt gao nắm chặt lại, một tay hung hăng tách năm ngón tay của hắn ra, sau đó nặng nề đặt dao gấp vào tay hắn.

"Nếu sau này cậu muốn làm người cặn bả như vậy, nhân lúc chưa muộn thì hãy biến đi."

Văn Dục Phong nói xong, ánh mắt hung lệ quét qua những người khác, từng câu từng chữ ——

"Các người cũng giống nhau."

Nói xong, Văn Dục Phong trực tiếp xoay người rời đi.

Thời điểm ngang qua Triệu Tử Duệ, hắn dừng bước, khẽ nâng mắt.

"Đau?"

Thanh âm nam sinh trầm thấp khàn khàn, Triệu Tử Duệ hoàn hồn, đón nhận ánh mắt lắc lắc đầu.

Văn Dục Phong giơ tay vỗ vỗ vai Triệu Tử Duệ vài cái, chỉ vừa mới bỏ tay phải xuống, đỉnh mày hắn nhíu lại.

Cứng ngắc một lát, Văn Dục Phong cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chân đi về phía cầu thang.

Triệu Tử Duệ quay đầu, ánh mắt như chần chừ muốn đuổi theo.

"Là tớ liên lụy cậu........"

Lý Hưởng đi tới bên cạnh hắn, thở dài nói.

Lực chú ý của Triệu Tử Duệ bị lôi trở lại: "Vấn đề lần này tớ không cản mấy cậu mà cùng phát bệnh chung, bị ăn một quyền là đúng."

"......."

Lý Hưởng há miệng thở dố, nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.

Cuối cùng hắn mới chán nản mà xoa đầu: "Tớ chính là không nhịn được khẩu khí này...... Thật muốn cho đám tôn tử đó nếm thử tư vị bị ăn một đao."

Triệu Tử Duệ trầm mặc một lát.

"Dục ca nói không sai, đêm nay chúng ta không nên đi —— ít nhất không nên cầm theo mấy thứ này đi."

"......."

Lý Hưởng chột dạ đem dao gấp thu vào trong túi quần.

Triệu Tử Duệ không nhìn hắn, chỉ quay đầu nhìn phương hướng Văn Dục Phong rời đi: "Cậu hiểu rõ ý của Dục ca?...... Loại chuyện này mà dính vào, đời này không thể rửa sạch."

"Úc....."