Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 29: Cậu không đủ tư cách



Cố Ngôn Sanh bước nhanh lên lầu, hắn nghe thấy tiếng đàn càng ngày càng gần. Lúc đi tới cửa bước chân liền dừng lại.

Bóng dáng quen thuộc mặc áo sơ mi trắng chuyên tâm đánh đàn, hắn sững sờ tại chỗ, phảng phất như vừa thấy được hình ảnh trước kia, hình ảnh Thẩm Lạc An đánh đàn đợi hắn về nhà.

Hắn đi về phía trước một bước, thất thần mở miệng nói: “Lạc An?”

Tiếng đàn đột nhiên im bặt, Cố Ngôn Sanh lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn ảo não vì chính mình vừa rồi thế nhưng lại thất thố khi tiếng đàn của Ôn Niệm Nam.

“Ai cho phép cậu chạm vào giá dương cầm này?”

Ôn Niệm Nam bị âm thanh phẫn nộ của Cố Ngôn Sanh làm cho hoảng sợ, cậu nhanh chóng đứng lên.

Mặt Cố Ngôn Sanh tối sầm không chút lưu tình đẩy Ôn Niệm Nam ra.

“Ai cho phép cậu chạm vào nó? Cậu có tư cách gì mà chạm vào nó! Có phải cậu muốn hủy hoại nó hay không?”

Ôn Niệm Nam chưa từng gặp qua bộ dáng đáng sợ như vậy của Cố Ngôn Sanh, cậu cuống quít giải thích nói: “Thực xin lỗi, em không biết nó lại quan trọng với anh như vậy, em…”

“Câm miệng, loại người như cậu không có tư cách chạm vào nó, ghê tởm!”

Sắc mặt Ôn Niệm Nam tái nhợt đứng yên tại chỗ, đột nhiên nhớ tới hai chữ được khắc trêи giá dương cần ban nãy…LS…

Nguyên lai đây là giá dương cầm của Thẩm Lạc An, khó trách hắn lại khẩn trương như vậy.

Cố Ngôn Sanh nhớ tới giá dương cầm được đặt dưới phòng khách, lạnh lùng nói: “Dương cầm dưới lầu là của cậu chuyển đến sao? Loại người chỉ biết bắt chước tâm huyết của người khác như cậu không xứng được đánh đàn, cho dù cậu có bắt chước em ấy ra sao thì cậu vẫn mãi mãi là người thứ ba buồn nôn với tâm địa độc ác!”

“…em không có bắt chước ai cả.” Thanh âm Ôn Niệm Nam có chút run rẩy, không thể tin được những lời mà Cố Ngôn Sanh vừa thốt ra.

Bắt chước ai? Thẩm Lạc An sao?

Cố Ngôn Sanh túm lấy cổ áo Ôn Niệm Nam, cẩn thận nhìn áo sơ mi bị mình chộp trong tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Còn dám nói cậu không học theo em ấy, quần áo này lấy từ đâu ra? Ai cho cậu mặc nó?”

“Quần áo này em tìm thấy ở tủ quần áo trong phòng, em không biết là…”

Quần áo này ngày đầu tiên cậu tới đây đã được đặt trong tủ, cậu nghĩ là do Cố Ngôn Sanh cho người chuẩn bị nên lòng tràn đầy vui mừng mà mặc vào, không nghĩ tới đây lại là quần áo của Thẩm Lạc An.

Nghe Ôn Niệm Nam làm bộ làm tịch nói dối, Cố Ngôn Sanh cảm thấy thật buồn nôn.

“Lập tức gọi người dọn giá dương cầm của cậu đi đi, từ nay về sau tôi không cho phép cậu đánh đàn! Vĩnh viễn cũng đừng mong, cậu không đủ tư cách! Hiểu không?”

“Niệm Nam?” Thanh âm của Đường Sóc kéo cậu về thực tại.

“Ân? Làm sao vậy?”

“Cậu có muốn đàn thử không?” Vẻ mặt Đường Sóc thần thần bí bí nhìn cậu.

“Không cần, đừng làm phiền nhân viên của cửa hàng, tôi không muốn đàn.” Dứt lời, cậu liền xoay người lưu luyến tránh xa.

Đột nhiên tay bị anh cầm lấy, Ôn Niệm Nam bất thình lình bị người ta tiếp xúc nên hoảng sợ vội vàng tránh thoát.

“A, thực xin lỗi tôi không phải cố ý đâu, tôi quên mất rằng cậu sợ thân cận với người khác.” Đường Sóc vội vàng xin lỗi, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Không sao, cậu không cần xin lỗi đâu.”

“Niệm Nam, ngươi có muốn đến phòng âm nhạc của tôi nhìn xem không? Ở ngay con phố phía trước thôi.”

“Không được, không còn sớm nữa, tôi phải trở về.”

“Mấy ngày trước tôi có mua một ít nhạc cụ, trong số đó có một giá dương cầm của vị dương cầm gia Robert trứ danh của nước F, cậu có muốn đi xem không?”

Ôn Niệm Nam không có mở miệng, qua hồi lâu, Đường Sóc mới nghe tiếng cậu phản hồi.

“Được.”

Đường Sóc biết Ôn Niệm Nam rất thích vị nghệ sĩ dương cầm kia, anh vì muốn lấy được giá dương cầm đó mà tiêu hết biết bao nhiêu tài lực tích góp bấy lâu, hơn nữa còn xin chi viện từ anh hai mình.

Nhưng đến khi anh nhìn thấy đôi mắt như linh quang phát sáng của Ôn Niệm Nam khi nhìn về giá dương cầm, anh liền biết, những gì anh bỏ ra rất đáng giá.