Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 12



Tô Nhiên nếu bắt được người thành thật, lại quen nhau, liền đem nghi vấn nhiều ngày nay nói ra: “Ta cảm thấy trại này của các ngươi khá tốt, còn có thể tự mình trồng trọt, sao lại giống như rất thiếu tiền?”

Hầu Tam: “Loại ba dưa hai táo này, sao đủ cho trên núi mấy trăm người ăn.”

“Mấy trăm người?” Tô Nhiên kinh ngạc mà nhìn nhìn bốn phía.

“Ngươi đừng xem bây giờ có ít người, đó là bởi vì rất nhiều người đều xuống núi đi kiếm bạc, còn có người đang tuần tra ở lưng chừng núi.” Hầu Tam chủ động giải thích, “Ta không có việc gì liền đi xuống dưới chân núi kéo xe cũng là kiếm bạc.”

“Ngươi đã có xe có thể kiếm tiền, sao lại còn muốn ở trên núi này?”

Tô Nhiên không hiểu biết nhiều về thế giới này, Hầu Tam lại cho rằng nàng là ít ra cửa, thiếu kiến thức, vì thế ra vẻ lão làng mà mở miệng.

“Cái này tất nhiên ngươi không biết. Ngựa và xe đều không phải của ta, là của sơn trại, ta kiếm tiền cũng phải giao cho Nhị đương gia. Hơn nữa, ngươi cho rằng ai có xe ngựa đều có thể ở cửa thành kéo mà sinh sống? Chúng ta còn phải giao tiền thuế cho huyện lệnh.”

Tiền thuế nàng biết, đại khái là làm buôn bán phải được cho phép. Nếu có thể nộp tiền thuế, cho thấy rất quen thuộc với quan phủ nha, sao còn có lệnh truy nã?

Hầu Tam cười ngây ngô nói: “Huyện lệnh kia cũng sẽ cùng phía trên có giao đãi a.”

Tô Nhiên nháy mắt đã hiểu, trong lòng ha hả một chút. Hoá ra huyện lệnh này hai đầu lấy chỗ tốt, một bên thu thuế của sơn trại, một bên lại dán lệnh truy nã, để thượng cấp xem —— xem đi, ta chính là nghiêm túc diệt phỉ, chỉ là phỉ này quá lợi hại, bắt không được.

Nếu bắt không được còn có thể mượn cơ hội yêu cầu cấp trên ra cho chút bạc đi diệt phỉ.

Quả thật là buôn bán một vốn bốn lời, khó trách từ xưa đến nay nhiều thương nhân nghĩ bể đầu muốn mua chức quan đảm đương như vậy.

Làm một huyện lệnh cũng có thể có này đó chỗ tốt, vậy phủ doãn của phủ Tề Châu kia khẳng định càng sung sướng.

Nàng nhớ ra lúc trước nghe nói vào phủ Tề Châu còn phải giao tiền, liền hỏi Hầu Tam có phải sự thật hay không.

Hầu Tam lại lần nữa xác định Tô Nhiên là lần đầu tiên rời xa nhà, kiên nhẫn giải thích: “Phủ doãn thiết lập trạm gác ở đầu cầu, mặc kệ ngươi có phải đi phủ Tề Châu hay không, chỉ cần qua cầu liền nắm đầu người thu phí.”

“Bao nhiêu a?”

Hầu Tam nghĩ nghĩ nói: “Có giá cố định, dường như là một người một lượng bạc.”

Tô Nhiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Một lượng bạc? Mẹ ơi, Tô Tịch giặt quần áo cho người ta một năm mới kiếm được mấy lượng bạc a, qua cái cầu liền nộp một lượng bạc.

“Chỉ là tiền xe ngươi mới thu ba phần bạc?”

Hầu Tam giữ chặt nàng: “Ngươi thật đúng là cái gì cũng đều không hiểu a. Ngươi cho ta phí đầu người, ta liền kéo các ngươi đến cửa thành, không cho ta, ta liền kéo đến đầu cầu nha.”

Đầu cầu cách cửa thành còn có vài dặm đường, một lượng bạc cũng không phải là số tiền nhỏ, hắn kéo xe mấy ngày đều kiếm không được bao nhiêu, khẳng định không có khả năng tự xuất tiền túi.

Tô Nhiên: “Này cũng quá tồi.”

“Hiện tại không yên ổn, mọi người đều thích đi thành lớn, đặc biệt là mấy phú hộ, thà rằng giao tiền nhiều một chút cũng muốn để cả nhà dọn vào thành lớn, đừng nói một lượng bạc, mười lượng bạc bọn họ cũng chịu ra.”

Tô Nhiên trong lòng tính toán, vào cái thành phải tốn nàng hai lượng bạc, vào trong thành rồi còn phải chi tiêu các thứ, mười lượng bạc bán mình này của nàng chỉ sợ đều không tìm được điểm dừng chân.

Tấm tắc, nàng đang nghiêm túc suy xét có nên làm chút chuyện trùng hợp để Tô Tịch và Ân Hoa gặp mặt hay không.

Suy đi ngẫm lại, ở sơn trại tuy rằng ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng ít ra chuyện cơm nước không cần nhọc lòng, lại còn không cần phải giao tiền thuê nhà.

Tô Nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Tịch ở một bên đang giúp Hầu nãi nãi vá quần áo.

Ngoài dự đoán của Tô Nhiên chính là Tô Tịch so với nàng thích ứng càng nhanh.

Sau khi xác nhận an toàn, Tô Tịch liền thả lỏng tâm tình ở lại trong trại, thỉnh thoảng giúp đỡ làm chút công việc may vá quần áo, cùng với các cụ già trong trại chung sống hòa hợp.

Chỉ là buổi tối sẽ còn phiền muộn một chút, rốt cuộc ở chỗ này họ chỉ là người ngoài.

Bất quá trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, thấy toàn bộ quá trình nhân gia trộm thuyền, lại biết thân phận của đối phương, muốn hảo hảo thương lượng thả bọn họ xuống núi chỉ sợ là không có khả năng.

Mà Hà Hành Tu đã trải qua một đoạn đào vong cho đến nay đã bình tĩnh, tâm thái trở nên bình ổn, ban ngày rảnh rỗi liền dạy mấy bọn nhỏ đọc sách biết chữ.

Nhìn tới nhìn lui chỉ có Tô Nhiên nhàn rỗi.

La Thuận Phong cùng vài người từ nơi xa đi qua, liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Nhiên, liền trào phúng nói: “Toàn bộ trong trại chỉ có ngươi là nhàn nhất.”

Tô Nhiên bình tĩnh ngồi: “Ta chỉ là thân thể nhàn, đầu óc rất bận.”

La Thuận Phong: “Nếu đầu óc bận rộn như vậy, đã nghĩ ra biện pháp kiếm tiền hay chưa? Muốn để ta nuôi các ngươi cả đời, dù sao cũng phải lấy ra chút bản lĩnh.”

Tô Nhiên bĩu môi, làm như cần ngươi nuôi?

Ngày đó La Thuận Phong tiếp thu kiến nghị của Tô Nhiên, đêm đó một nửa người trong trại xuất động, phát muối cho từng nhà ở huyện Văn Thủy, trước cửa mỗi hộ đặt mười cân, ngay cả trước cửa nha môn của huyện lệnh cũng đặt.

Ngày thứ hai, bá tánh huyện Văn Thủy mở cửa ra kinh hỉ phát hiện trước cửa để một túi muối.

Việc này lập tức lan truyền, đều nói là có đại hiệp cướp phú tế bần.

Ân Hoa nhìn thấy một túi muối lại khiến cho bá tánh vui vẻ như thế, cảm thấy bản thân lúc trước vì để mất một thuyền muối mà nóng vội, thật sự là tầm mắt quá nhỏ, cảnh giới quá thấp.

Dưới sự kích động, hắn hạ lệnh đem một chiếc thuyền muối khác phân phát cho bá tánh phủ Tề Châu, chuyện thuyền muối mất trộm cũng không hề truy cứu.

Hắn còn cố ý đi thôn Thanh Bình, đem muối phân phát cho bá tánh trong thôn. Hắn rất khổ sở, Tịch nhi của hắn nhận không được chỗ muối muối, hy vọng việc này có thể để cho Tô Tịch nhìn thấy thiện tâm của hắn, có thể tới tìm hắn.

Tào Chung Văn thấy khuyên can không được, lại suốt đêm gửi bồ câu đưa tin cho thế tử. Hắn muốn thượng kinh báo cáo công tác, hai ngày này đáng lẽ xuất phát, cố tình lúc này nháo ra chuyện này.

Ngược lại với Tào Chung Văn đang lo lắng, khi Tô Nhiên nghe được chuyện này, tấm tắc khen ngợi. Kể từ đó càng sẽ không có người chú ý tới chuyện thuyền muối bị ném đi đâu, Ân Hoa thật là giống như trợ thủ thần công nha.

Tô Tịch cảm khái, Ân Hoa quả nhiên là không giống đám con cháu nhà giàu, thực sự là có thiện tâm.

**

Kinh thành Túc Vương phủ.

Ân Kỳ cầm tờ giấy trên tay, đây là tin tức từ phủ Tề Châu truyền đến.

Sau khi hắn xem qua liền hỏi Hà Tiến bên cạnh: “Cướp phú tế bần…… Ngươi thấy thế nào?”

Hà Tiến thấp giọng nói: “Chỉ sợ là vì giấu người tai mắt.”

Ân Kỳ cười khẽ: “Một thuyền muối 200 thạch, cho dù là từng nhà phát một túi, cũng sẽ vơi đi một phần mười, dư lại cũng không phải tự mình ăn đi.”

Hà Tiến nhíu mày: “Có thể là những tên ở phương bắc hay không……”

Quan muối có rất ít người trộm, cùng lắm là một ít dân chúng liều chết trộm đi một bao, chưa từng gặp qua tên nào gan lớn như thế.

Bởi vì cầm muối trong tay, khó nhất chính là nguồn tiêu thụ, bán không xong nó cũng chỉ là muối không phải tiền.

Hơn nữa, cùng muối có quan hệ, mặc kệ là bạch đạo hay hắc đạo, ai không biết quan muối là Túc Vương phủ quản, trộm muối trên đầu vương phủ, còn không phải là cùng hoàng gia đối nghịch sao?

“Sẽ không.” Ân Kỳ lắc đầu, “Chủ mưu hẳn là biết thuyền muối do Hoa Nhi quản, lại đối với tính tình của Hoa Nhi có chút hiểu biết, mới đánh ra chủ ý ngụy trang cướp phú tế bần này. Hoa Nhi cũng thật sự không làm hắn thất vọng.”

“Vậy trước tra từ người bên cạnh nhị công tử.” Hà Tiến nói.

Ân Kỳ gật đầu: “Từ xưa quan phỉ cấu kết, việc này tất có người giúp hắn. Người giúp hắn hẳn là đối với đường thủy nơi đó rất hiểu biết, nếu chỉ ở huyện Văn Thủy phát muối, có thể thấy được đối phương là không vào được phủ Tề Châu, hoặc là nói vào một lần thực phiền toái, bởi vì nơi cất giấu thuyền cách phủ Tề Châu quá xa.”

Hà Tiến gật đầu.

“Như vầy,” Ân Kỳ phân phó nói, “Ngươi sai người âm thầm tra qua hải tặc sơn tặc ở phụ cận huyện Văn Thủy, không cần rút dây động rừng. Lại nói Đơn Chính Hạo ở phủ Tề Châu và huyện Văn Thủy thả ra tiếng gió, nói hắn muốn thu tư muối.”

“Vâng, thuộc hạ liền đi làm.”

Ân Kỳ nhàn nhạt mà nói: “Ta muốn nhìn xem là ai trộm muối của ta còn có lá gan đem nó bán lại cho ta.”