Ăn Tướng Công

Chương 7



Buổi đêm bầu trời đen thẫm mịn như làn nước trên mặt hồ, gió thổi mơn man lên da mặt

Đây là nơi nào vậy nhỉ?

Kinh Vô Tuyết đầu óc mờ mịt, nhìn quang cảnh bốn phía đều thấy tối đen như nhau, nàng nhớ mang máng là lúc nàng chạy ra khỏi Bách Hoa lâu, thì đột nhiên bị tấn công bất ngờ từ phía sau, nàng nhanh chóng mất ý thức ngất đi không còn biết gì nữa.

Ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, bốn phía không có một bóng người, nhưng may mắn là nàng vẫn còn giữ được cái hộp giam con chuột.

“Tiểu Bụi, chỉ còn mỗi ngươi bên cạnh ta thôi”. Nàng hưng phấn mở chiếc hộp gỗ mà nàng vẫn luôn ôm chặt trong lồng ngực thả Tiểu Bụi ra ngoài.

Con chuột nhỏ ngay lập tức chạy ào ra.

Một tràng những tiếng kêu chít chít đều đặn vang lên, nàng cùng Tiểu Bụi yên lặng lắng nghe, một con chuột khác đang từ từ tiến lại gần hai người, nó chăm chú nhìn Tiểu Bụi.

“Công chúa, nàng ta nhất định sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp, trong phòng này chẳng có cái gì hết, ngoại trừ một đàn chuột nhung nhúc, nàng ta nhìn thấy đàn chuột đó đảm bảo sẽ khóc thét lên rồi cầu xin công chúa tha thứ”.

“Tiểu Bụi mau qua đó đi”.

Nhìn thấy con chuột đó, Tiểu Bụi cũng rống lên một tràng tỏ ý hưng phấn, nhưng vẫn quay đầu lại liếc mắt nhìn Kinh Vô Tuyết ngụ ý hỏi xem nó nên làm sao đây?

“Mau đi! Kia chính là đồng bạn của người đó”. Trong lòng nàng lúc này có nhiều tâm sự, nhưng vẫn rất cao hứng khi Tiểu Bụi tìm lại được đồng bạn của mình. Nàng phất tay áo, miệng nở nụ cười, nhưng mắt lại ngập nước “Mau đi đi, ta không sao đâu”.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng vang lên tiếng mở khóa, cửa vừa được mở, đàn chuột đã trốn mất biệt.

“Công chúa, người nhìn xem tiểu nhân nói có đúng không?”. Một nam tử hán cao lớn che mặt ngay lập tức tiến vào phòng, sau lưng hắn là một nữ tử cũng theo chân hắn bước vào phòng.

“Trữ Ngọc công chúa”. Trữ Ngọc quần áo hoa lệ, ung dung quý phái, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp động lòng người.

“Ngươi nhận ra ta sao? Là đại ca nói với ngươi đúng không?”.Trữ Ngọc ngạo mạn nhìn nàng, gương mặt sau tấm sa mỏng che mặt hiện lên suy nghĩ ‘thật vô dụng, mới có chút chút vậy mà đã bật khóc rồi’.

Kinh Vô Tuyết cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói “Là ngươi bắt ta tới đây sao?”

“Là ta thì sao? Mà không phải là ta thì sao”.

Cô công chúa này tính tình thật ngang ngược.

“Ngươi mau nói cho ta biết”. Nàng nhún vai, lau những giọt nước mắt con vương trên khoé mi “Ngươi mang ta tới đây là có chuyện gì?”.

“Câm miệng, ngươi không có tư cách mở miệng hỏi ta, muốn hỏi cũng chỉ có ta mới có quyền hỏi, một tiện dân như ngươi chỉ có quyền trả lời thôi”. Trữ Ngọc cao giọng mắng Vô Tuyết một tràng.

“Tiện dân? Từ này có nghĩa là gì, ý chỉ họ của ta hả? Ta họ Kinh cơ mà”.

“Điêu dân to gan”. Nam tử hán tên Tiểu Ba bên cạnh công chúa hét lên.

“Ta đâu có nói điêu bao giờ, các ngươi có phải là đã nhận nhầm người rồi không?”

“Người chúng ta muốn tìm là ngươi”. Trữ Ngọc thiếu chút nữa tức tới hộc máu, nàng không thể tượng tượng được rằng Mạc Lân lại muốn cưới một nữ nhân ngu ngốc như thế này, càng không thể tưởng được nàng lại thất bại dưới tay một nữ nhân như thế này”.

“Tìm ta? Các ngươi tìm ta có việc gì?”

“Ta muốn ngươi……” đôi mắt của Trữ Ngọc trợn trừng lên, bao lời muốn nói cứ nghẹn lại ở cổ, nàng thực sự không biết nên mở miệng nói chuyện đó như thế nào.

“Công chúa của chúng ta muốn ngươi hãy rời khỏi Mạc Lân”. Tiểu Ba thay chủ truyền đạt ý muốn, tự cho mình thông minh, mặt hắn tự đắc vênh lên.

“Chuyện đó đâu phải để cho ngươi tuỳ tiện nói ra”. Trữ Ngọc quay sang Tiểu Ba hung dữ tung một cước khiến hắn đau đớn gập người xuống. Sau đó, nàng ta quay sang nhìn Vô Tuyết, ánh mắt rực lửa như muốn thiêu Vô tuyết ra làm tro bụi “ Đúng vậy, ta muốn ngươi hãy rời khỏi Mạc Lân, hắn là của ta”.

Thật không ngờ nổi cái số đào hoa của Mạc Lân lớn đến thế, chẳng những thiên kim tiểu thư gia đình danh môn thương yêu hắn mà còn có cả công chúa từ ngàn dặm xa xôi không quản vất vả vì hắn mà tới nơi này, đấy là còn chưa tính tới các danh kỹ khác nữa.

“Ngươi có nghe thấy điều ta vừa nói không?”. Trữ Ngọc không vừa ý nên nổi giận lôi đình, vung tay tát cho Vô Tuyết một phát.

Ai ngờ chưởng phong mạnh mẽ vừa đánh ra, thì vừa đúng lúc Vô Tuyết nhìn thấy cái hộp gỗ dưới chân nên cúi người nhặt nó lên.

Chiếc hộp gỗ này là nơi lưu giữ những kỷ niệm của nàng với Tiểu Bụi mà.

Lúc nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc vô cùng khi phát hiện Trữ Ngọc ngã lăn xuống đất, đè lên người Tiểu Ba, khiến Tiểu Ba rên xiết liên hồi.

“Các ngươi làm cái gì vậy?”.

“Nữ nhân này….” Trữ Ngọc nghiến răng ken két, đang định đứng lên, thì phát hiện một vật thể màu đen chạy qua chân, không những thế nó còn cắn vào chân nàng một cái, nàng kinh hãi sắc mặt trắng bệch, hất cao chân đá vung nó lên trời, miệng thét lên “A … Chuột”. Phản xạ nhanh nhậy, nàng nhảy phốc lên rồi hạ xuống đúng vào một người.

Người mà nàng hạ xuống không ai khác chính là Tiểu Ba vẫn đang nằm rạp trên mặt đất.

“Ôi giời ơi, công chúa”. Tiểu Ba bị dẫm đau đớn thét vang, lại thấy một con chuột màu đen nho nhỏ lông mịn đang leo nhanh lên chóp mũi mình, hắn trợn trắng mắt thét vang một tiếng “A!” rồi đứng bật dậy.

“Ôi đau quá, Tiểu Ba ngươi thật đáng chết, ta phải giết ngươi”. Trữ Ngọc ngã phịch xuống đất, mông bị đau suýt chút tách thành hai nửa.

Hai người bị lũ chuột quần cho sợ hãi chỉ còn nước cuống quýt bỏ trốn.

Kinh Vô Tuyết cúi đầu nhìn một con chuột nói “Ngươi đến để từ biệt ta sao?’

Tiểu Bụi kêu lên chít chít một hồi dài, sau nó còn một con chuột khác đang bám dính lấy nó. Xem ra Tiểu Bụi đã gặp được một nửa của mình.

Vô Tuyết nở nụ cười tươi rói “Ngươi đã tìm được một nửa của mình rồi, chúc mừng ngươi”. Còn một nửa của nàng chẳng biết đang ngủ chết trong vòng tay mềm mại của nữ nhân nào rồi. Ánh mắt ảm đạm, nàng phất tay áo, “hãy đi đi. Ta cũng nên về Tô Châu thôi”. Nơi này đã không còn gì khiến cho nàng lưu luyến nữa rồi.

Nàng chạm rãi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chuẩn bị chiếu những tia sáng đầu tiên xuống mặt đất, một ngày mới sắp bắt đầu nhưng tâm tình của nàng cũng chẳng vì vậy mà khá hơn.

Nàng thét lên thật to.

“Trữ Ngọc công chúa ta có việc phải đi trước, cảm ơn ngươi đã chiêu đãi, còn giúp ta tìm cho Tiểu Bụi một mái nhà”. Kinh Vô Tuyết hướng về phía Trữ Ngọc thành thật cảm ơn, rồi xoay người rời đi.

“Ngươi không được đi…… Đừng đi mà!” Khẩu khí của Trữ Ngọc vốn kiêu hãnh lúc này lại biến thành khẩn cầu.

“Ngươi không phải muốn ta rời khỏi Mạc Lân sao?”.

“Đúng, Mạc Lân là của ta”. Trữ Ngọc đứng thẳng người oai phong nói, nhưng mắt vẫn láo liên nhìn ngó sợ lũ chuột lại xuất hiện lần nữa.

“Vậy đúng rồi, ta đi đây” Vô Tuyết vẫy tay chào tạm biệt, rồi nhanh chóng biến mất.

“Đứng lại, ta kêu ngươi mau trở về đây! Đừng rời đi mà, mau cứu ta với!”.

Đáng tiếc Kinh Vô Tuyết đã thi triển khinh công, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“Chơi đùa có vui không?’. Hiên Viên Vô Cực cười lạnh đứng tựa người vào cửa ra vào.

“Hiên viên đại ca, mau cứu ta”. Trữ Ngọc nước mắt chảy ra như suối.

“Tự làm tự chịu, ta không quan tâm, mà cũng chỉ có người phía sau ngươi mới có thể kêu ta là đại ca”. Hiên Viên Vô Cực mặt không đổi sắc nói. Nàng ta dám chống lại mệnh lệnh trốn khỏi quá trọ, khiến hắn phải chịu vất vả tìm kiếm.

“ Hiên Viên đại ca, ta biết ta sai rồi mà, ta ra lệnh cho ngươi mau đuổi hết lũ chuột này đi”. Trữ Ngọc vừa nài nỉ vừa ra lệnh.

Dám mở miệng ra lệnh cho hắn sao “Ngươi cứ từ từ chịu trách nhiệm cho hành động của mình đi”, nói xong, hắn xoay người bỏ đi thẳng.

“Trở về, ngươi trở về đây cho ta, oa oa oa……” Nhìn bóng lưng nam nhân kiêu ngạo bỏ đi mỗi lúc một xa, Trữ Ngọc khóc váng lên, khiến Hiên Viên Vô Cực buộc phải dừng bước.

“Ngươi có thề rằng sau này sẽ nghe lời ta không?”

Trữ Ngọc lau sạch nước mắt, gật gật đầu.

Hiên Viên Vô Cực lại gần bế nàng đi ra khỏi cửa tránh xa lũ chuột.

“Đợi lát nữa tao sẽ cho một mồi lửa đốt tụi mày ra tro….”. Nàng nói xong hừ lạnh một tiếng, xoay đầu nhìn đi chỗ khác.

“Công chúa, người cứu tiểu nhân với”. Tiểu Ba đáng thương bị bỏ quên mất tiêu đang la lên cầu cứu.

“Có tin tức gì không?” Tại quán trọ, chỉ vì Kinh Vô Tuyết mất tích mà tâm thần của Mạc Lân đại loạn, cả ngày thẫn thờ ngồi yên lặng suy nghĩ. Tất cả cũng chỉ tại hắn, người xưa có câu dưỡng binh ngàn ngày dùng trong một giờ, hắn đã vất vả bao lâu giờ tất cả công sức đổ ra sông ra biển hết rồi. Lại còn cô công chúa Nam Chiếu quốc kia nữa, chẳng nhẽ không có chút suy nghĩ gì tới thiên tử Đại Đường sao?

Mạc Cấn ôm quyền đáp “Dạ” xem ra thiếu gia đã phải chờ đợi sốt ruột đến sắp phát điên rồi.

“Nếu như ta đoán không nhầm, thì chắc hẳn nàng đã về Tô Châu rồi đúng không?” Mạc Lân toàn thân rung động, chèn trà trong tay run rẩy, hắn kinh hoảng tột độ. Nàng thực sự đã đi rồi.

“Thiếu gia, có muốn thuộc hạ đi đón người không?”.

“Ngươi nghĩ nàng sẽ trở về với ta sao?”. Mạc Lân ngẩn người cười hiu hắt gương mặt không dấu được sự buồn bã. Chỉ cần biết được nàng ở đâu, mọi chuyện còn lại cũng dễ dàng thôi. Ngẫm lại thì cũng đã lâu hắn chưa trở về nhà, nên về thăm nhà cũ ở Tô Châu thôi.

Mạc Cấn không nói gì, lời của thiếu gia khiến hắn không biết nên trả lời ra sao cho phải.

“Hiện tại, đã phái nhân mã đuổi theo hắn chưa?”

“Dạ, Mạc Đoái đã dẫn người đuổi theo hắn rồi, còn thêm một đám sát thủ nữa đuổi theo Mạc Li. Thiếu gia, Mạc Li hắn …. Người muốn bắt hắn đem trở về đây sao?”.

“Không hẳn”. Mạc Lân điềm đảm uống một ngụm trà, “ta chỉ muốn làm cho hắn tỉnh táo lại thôi”.

“Thiếu gia, nguyên lai người đã sớm biết Mạc Li có tâm tư khác”. Mạc Cấn chăm chú nhìn thần sắc có vẻ cao thâm khó lường của chủ nhân. Mạc Lân lúc nào cũng đem nụ cười ôn hoà vô hại ra để lừa thế gian.

“Thủy Liên cô nương sao rồi?”

“Mạc Kiền đã phái người hộ tống nàng về Sở trang rồi, người nhà của nàng cũng đã định hôn sự cho nàng rồi, đối phương là một vị vương gia đương triều”.

“Hừ, lần này coi như ta đã thiếu nợ nàng ta một lần”.

“Thiếu gia người đang nghĩ gì vậy?” Hắn đã đi theo thiếu gia từ lâu nhưng vẫn không tài nào hiểu hết con người thiếu gia.

“Mạc Cấn ngươi cho rằng ta đnag nghĩ cái gì?”.

Đoán không ra, cũng không có can đảm đoán. Mạc Cấn chuyển chủ đề “còn có một chuyện nữa……”

Nhìn bộ điệu ngập ngừng muốn nói lại thôi của Mạc Cấn, Mạc Lân liếc mắt nói “Có việc gì cứ nói thẳng ra”.

“Thủ phạm phóng hoả dường như cũng đang đuổi theo Kinh tiểu thư”.

Mạc Lân cả kinh, chén trà trong tay suýt rơi xuống đất “chuẩn bị ngựa”.

“Ngựa đã ở ngoài cửa, thiếu gia muốn mang thêm người đuổi theo không?”.

“Không! Nhiều người không tốt dễ gây sự chú ý”. Mạc Lân vẫn ôn hoà dịu dàng nói, nhưng trong mắt lại hiện lên một quầng lửa mãnh liệt cháy. Ai dám động đến nàng, hắn sẽ cho kẻ ấy biết chọc giận Mạc trang hậu quả ghê gớm tới mức nào.

“Tiểu thư, chúng ta đi như vậy liệu có ổn không? Còn đồ đạc của chúng ta ở Mạc trang thì tính sao?”

“Thiếu thứ gì chỉ việc mua lại là được”. Kinh Vô Tuyết lạnh nhạt trả lời, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tiểu thư, người sao vậy? Rốt cuộc thì đêm hôm đó người đã đi đâu? Sao lúc trở về tựa như người đã biến thành người khác”. Đông Mai lo lắng hỏi han. Nàng có cảm tưởng, chỉ qua một đêm mà tiểu thư như đã trưởng thành lên rất nhiều, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo khiến nàng càng nhìn càng thấy giống đại tiểu thư.

“Ngươi đừng hỏi nữa. Tóm lại lần này chúng ta đi Nghiễm Châu để tuần tra trà phường, giờ cũng nên tức tốc trở về để thông báo cho nhị tỷ cùng cha biết trà phường đã bị thiêu cháy”.

“Vì sao không dùng bồ câu đưa tin cho nhanh?”. Nàng đoán nhị tiểu thư có lẽ đã sớm biết chuyện, còn tiểu thư của nàng đột nhiên quyết định trở về thế này càng nghĩ càng thấy kỳ quái “tiểu thư, không lẽ là vì Mạc thiếu gia …..”. Lời còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang.

“Đừng bao giờ nói với ta về con người có trái tim nhiều ngăn đó nữa”.

Quả nhiên không ngoài dự đoán “Tiểu thư, người cùng Mạc thiếu gia đã xảy ra chuyện gì, ta nhớ rõ sáng hôm đó hai người còn cười nói rất vui vẻ mà, tại sao qua một đêm ….”.

“Không sao hết, chỉ là ta đã nhận ra một điều, chó thì không bao giờ đổi được tính”. Kinh Vô Tuyết tức giận nghiến răng.

“Tiểu thư, biểu tình của người cứ như đang ăn dấm chua ấy”.

“Không phải đâu. Đúng rồi, Đông Mai à, lúc về tới nhà, ngươi đừng có nói gì hết đấy”. Vô Tuyết lên giọng căn dặn.

Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại.

“Các ngươi cho rằng các ngươi còn có cơ hội trở về sao?”

Kinh Vô Tuyết nghe tiếng quát tháo vội ngó đầu ra ngoài nhìn, phát hiện cả đoàn xe ngựa đã bị một đám người bịt mặt bao vây.

“Tiểu thư, đám người che mặt này liệu có phải là đám lần trước không?”. Đông Mai kinh hoàng níu áo Kinh Vô Tuyết run rẩy.

“Không phải, đám người che mặt lần trước động tác nhanh chóng, là đội quân được huấn luyện tuân thủ kỷ luật chặt chẽ, nhưng những tên này ta có cảm giác cứ như sát thủ ấy”. Ánh mắt kia không thể lừa được người.

“Ngươi nói đúng đấy, có người trả tiền mời chúng ta đến giết ngươi”. Kẻ cầm đầu lũ người bịt mặt âm trầm nói tiếp “Thực đáng tiếc, đại mỹ nhân như hoa như ngọc thế kia”.

“Vì sao vậy?”

“Tiểu thư, đừng hỏi nữa mà”. Tiểu thư không lo tìm cách chạy trốn cho nhanh, còn ở đó truy hỏi lý do làm gì.

“Các ngươi có phải là người do Trữ Ngọc công chúa phái tới không?”.

“Trữ Ngọc là ai vậy? chúng ta không biết. Nhưng khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi”. Những tên sát thủ bịt mặt liên tiếp tiến lại gần, bao vây nàng vào giữa.

“Các ngươi là do ai phái đến?”. Nàng không hề đắc tội với ai hết, trừ những kẻ vì Mạc Lân tranh phong ăn dấm chua ra. Nghĩ đến việc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời ảm đảm. “Ta về Tô Châu sẽ nói với cha ta để giải trừ hôn ước, các ngươi không cần phải bức bách ta như vậy, thiên hạ không chỉ có một mình Mạc Lân là nam nhân”.

“Mạc Lân? Người mà ngươi nói đến không lẽ là thiếu chủ của Mạc Trang”. Đám sát thủ ánh mắt loé sáng.

“Đúng rồi! các ngươi không phải là do đám hồng nhan tri kỷ của Mạc Lân trả tiền phái tới đây giết ta, mục tiêu là muốn ta rời xa hắn sao?” Kinh Vô Tuyết phát hiện thấy con ngựa bị một đám người bịt mặt cầm đao sắc bao vây đang sợ hãi muốn phát điên. Nàng đưa tay vuốt ve bờm ngựa mềm mại của nó, an ủi nó, giúp nó bình tĩnh lại.

“Đại ca, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, hãy nhanh chóng hạ thủ lấy đầu nàng ta để còn về giao lại nữa”.

“Tiểu thư, chạy mau”. Đông Mai bất chấp sự sợ hãi khiến toàn thân run rẩy, tiến lên che trước mặt Kinh Vô Tuyết “Đám độc ác các người đừng có lại đây”.

“Chờ một chút, các ngươi muốn giết ta cũng phải nói cho ta biết ai là chủ mưu chứ”. Kinh Vô Tuyết nhìn lướt qua Đông Mai, nàng không sợ hãi mà rất bình tĩnh từ tốn hỏi, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào tên cầm đầu lũ sát thủ.

“Được, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao ngươi phải chết” Tên cầm đầu lũ sát thủ cười lạnh, “ Là Lí tổng quản của TÔ Châu trà phường phái chúng ta tới giết ngươi”.

“Sao có thể là Lí bá chứ? Các ngươi đừng có vũ cáo hãm hại người tốt, Lí bá là huynh đệ kết nghĩa của cha ta, ông ấy đã ở bên cạnh tỉ muội chúng ta từ khi tỉ muội chúng ta còn nhỏ xíu, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm thế này”.

“Ha ha ha, ngươi quá khờ dại, có câu tri nhân tri diện bất tri tâm [1], các ngươi đều bị lão lừa rồi”.

“Tiểu thư, chờ ta kêu to, người hãy chạy nhanh đi”. Đông Mai hạ giọng nói nhỏ vào tai Vô Tuyết.

“Ta sẽ không sao đâu”. Đột nhiên nàng chợt nghĩ có lẽ Mạc Lân sẽ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ cho nàng thôi.

“Các ngươi chịu chết đi, các huynh đệ tiến lên”.

“Phu xe đại ca, huynh mau chạy đi”. Kinh Vô tuyết không muốn làm liên luỵ tới người vô tội nên đã vỗ vào vai của tên phu xe nãy giờ vẫn luôn đứng im bất động.

Bỗng nhiên, một ánh đao sắc bén lia xoẹt qua một cái, tên phu xe vung roi ngựa lên dễ dàng hạ gục những tên sát thủ đang lăm le lại gần. Kinh Vô Tuyết và Đông Mai thấy vậy ôm chặt lấy nhau, trợn mắt há mồm.

Trong khoảng khắc, ánh lửa từ chiếc roi ngựa quất vun vút như con rắn thoắt ẩn thoắt hiện, thế công sắc bén khiến đám sát thủ tay chân loạn xạ không tài nào ứng phó kịp.

“Tiểu thư, chúng ta được cứu rồi”. Đông Mai vui mừng hét lên.

Kinh Vô Tuyết cúi đầu nhìn gương mặt tên phu xe đang bị che khuất bởi vành nón rộng, càng nhìn càng thấy quen quen “A, Mạc Li sao lại là ngươi?”.

“Đừng lầm tưởng, ta ra tay không phải vì muốn cứu người đâu, mà chỉ đơn giản là muốn nhanh chóng đuổi ngươi về Tô Châu mà thôi”. Ánh mắt Mạc Li lạnh như băng ngạo nghễ nhìn Vô Tuyết “Đi vào xe ngựa ngồi đi, cho đỡ vướng tay vướng chân ta”.

“Một mình ngươi có thể ứng phó được hết sao?”. Đám người bịt mặt thế mạnh người đông, sát khí trong mắt bốc lên ngùn ngụt, xem ra bọn chúng đã bị Mạc Li chọc giân thật rồi “Có muốn ta giúp ngươi không?’.

“ Hừ, ngươi làm ơn tha cho ta đi, ta mệt lắm rồi. Ngươi chỉ cần ngồi im là ta đã phải cảm ơn trời đất rồi”. Mạc Li giọng điệu trào phúng châm chọc Vô Tuyết.

“Ngươi làm sao vậy tiểu thư của ta chỉ là có lòng tốt hỏi han ngươi thôi mà”. Đông Mai thấy nguy cơ trước mắt tạm thời bị đẩy lùi nên lá gan cũng lớn lên một chút.

“Đông Mai, đừng nói vậy, dù sao hắn vẫn là ân nhân của chúng ta”. Kinh Vô Tuyết quay đầu, trong lòng chợt thấy ngọt ngào “Là Mạc Lân phái ngươi tới đây bảo vệ cho ta đúng không?”.

“Không phải”. Mạc Li lãnh đạm kiêu hãnh trả lời.

Nàng cũng sớm biết giờ này có lẽ hắn đang ngủ say trong vòng tay êm ấm của mỹ nhân nào đó rồi, sao còn nghĩ tới vị hôn thê như nàng chứ.

“Đáng chết!” Chỉ một giây phân tâm, cánh tay của Mạc Li đã bị trúng một kiếm, tức giận trào dâng, bất chấp chủ tớ Kinh Vô Tuyết vẫn còn đứng đấy, hắn bay vút lên không trung nhằm vào đám người bịt mặt thét vang “Các ngươi muốn chết mà”.

Mấy người bịt mặt thừa cơ đánh lén xe ngựa.

“Tiểu thư, chạy mau”. Đông Mai sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Đúng lúc này, một đám đá từ trên không bay vút về phía mấy tên bịt mặt định thừa cơ đánh lén, bọn chúng bị trúng đá, đau đớn thét vang. Cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra….

“Mạc Lân, ngươi còn không mau ra đi”. Kinh Vô Tuyết hai tay nắm chặt vào nhau, cao giọng hô vang lên.

“Không cần phải lớn tiếng như vậy, ta đã đến rồi đây”. Mạc Lân ngay lập tức hiện thân.

Mạc Li nhìn thấy người vừa mới tới sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, đứng thẫn ra, không cẩn thận nên lại bị trúng một đao vào chân. Mấy tên bịt mặt khác thấy vậy cũng lao vào tấn công, đúng thời điểm nguy kịch này thì một hắc y nhân từ đâu bây vút tới ra nhập vào trận chiến.

Hắc y nhân lãnh khốc này rất nhanh chóng đã giải quyết xong đám người bịt mặt, rồi biến mất mau lẹ như gió thoảng. Đám thi thể trên mặt đất cũng nhanh chóng được mang đi, các vết máu được xoá sạch. Nhìn quang cảnh xung quanh lúc này không ai nghĩ nơi đây vừa xảy ra một trận chiến ác liệt.

Mạc Li xấu hổ quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử, hành động tự ý của hắn đã vi phạm trang quy.

“Hắc y nhân vừa rồi là ai? Thật lợi hại”. Kinh Vô Tuyết sợ hãi than thở. Nàng chưa kịp nhìn rõ mọi chuyện thế nào thì đã thấy đánh xong hết rồi.

“Còn nói vậy được sao? Nói mau, nàng vì chuyện gì mà phải ra đi vội vã như vậy?”. Mạc Lân tức giận nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cao giọng tra hỏi.

“Ngươi đã có một đám hồng nhan tri kỷ chiếu cố ngươi, ta lưu lại để làm vợ trên danh nghĩa của ngươi hả?”. Nàng né tránh ánh nhìn của Mạc Lân, leo lên xe ngựa.

“Tuyết Nhi, nàng lại ăn dấm chua nữa rồi”. Mạc Lân cười toe toét, vội vàng đuổi theo nàng.

“Ngươi … Ngươi không được đi theo ta nữa, chúng ta đã tạm biệt rồi”. Nàng vừa nói vừa leo lên mình ngựa, lúc trước nàng đã được Mạc Lân dạy kỹ thuật cưỡi ngựa rồi mà. Thúc hai chân vào bụng ngựa, dật cương ngựa, nàng cho ngựa chạy như điên.

“Tiểu thư”. Đông Mai giật mình trước hành động bất chợt của tiểu thư, hai mắt tối sầm, nàng ngất xỉu.

“Tuyết Nhi”. Mạc Lân cũng nhanh nhẹn leo lên một con ngựa khác hối hả đuổi theo.

Chứng kiến cảnh này, Mạc Li không dấu được sự ngạc nhiên, tâm thần bị dao động mạnh mẽ, thiếu gia chỉ mải đuổi theo nữ nhân kia mà không buồn liếc hắn lấy một cái. Hắn đã ở chung với thiếu gia mười mấy năm nhưng chưa bao giờ thấy thiếu gia như vậy.

“Ngươi nên tỉnh táo lại đi”. Mạc Cấn tiến lại gần vỗ nhẹ vào vai hắn.

Meo giải thích:

1. Tri nhân tri diện bất tri tâm : Có nghĩa là biết người biết mặt nhưng không biết rõ được tấm lòng.

“Nàng mau đứng lại cho ta”. Mạc Lân dục ngựa phóng điên cuồng, Vô Tuyết vẫn phóng như bay ở phía trước hắn không chịu dừng lại.

“Đường của ta, ta cứ đi, việc gì phải dừng lại”. Nàng quay đầu nhìn Mạc Lân làm mặt quỷ, “Ta không nghe lời ngươi đâu”.

“KINH – VÔ – TUYẾT”, Mạc Lân rít gào tên nàng, không còn cách nào khác ngoài cách tiếp tục đuổi theo, “Nàng dừng lại cho ta”.

“Không nghe”. Hắn đuổi theo nàng vì cái gì chứ? Vì trong lòng hắn cũng có nàng hay chỉ bởi vì trách nhiệm?

“Nàng dừng lại đi mà, phía trước là vực thẳm”. (oa, lòng meo mềm nhũn rồi)

“ Cái gì?” Tiếng gió thổi quá lớn, nàng không nghe được lời hắn nói.

“Ta nói dừng lại”. Mạc Lân quát lên thật to “Phía trước là vực thẳm”.

“A ……” Lúc Vô Tuyết hiểu được lời Mạc Lân nói thì đã không còn kịp nữa rồi. Con ngựa của nàng phóng điên cuồng không cách nào dừng lại trong khi trước mắt đã là vực thẳm.

Nghe thấy tiếng ngựa hí mà lòng nàng chết điếng, vực sâu vạn trượng gần lắm rồi, nàng không dám mở mắt ra nữa vội nhắm tịt mắt lại, chỉ vì sự lỗ mãng nhất thời mà nàng đã tự hại chính bản thân mình, lại còn hại cả một sinh mạng vô tội. Nàng không ngừng tự trách bản thân.

“Tuyết Nhi!”. Tiếng thét thê lương của Mạc Lân quanh quẩn trong sơn cốc nghe điếng lòng, “Không…”. Mặt của Mạc Lân lằn những gân máu, hắn lao xuống ngựa quỳ gục trên mặt đất, hai mắt mờ lệ.

Mạc Lân đau lòng không nói nên lời, trái tim hắn dường như đã rời khỏi thể xác, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật ….

“Ngươi kêu gì mà kêu ghê vậy? Giống như heo bị chọt tiết ấy”.

“Tuyết Nhi!”. Mạc Lân vui mừng nhìn Vô tuyết đang bám chặt vào một mỏm đá đen, thân thể treo lơ lửng giữa tầng không, Mạc Lân cuống quýt nói “Nàng không có việc gì, cảm ơn trời đất, nàng ngàn vạn lần đừng buông tay nhé, ta sẽ lập tức cứu nàng ngay đây”.

“Ta còn có thể chống đỡ được”. Nàng vừa nói xong, ai ngờ một tiếng “Ầm” vang lên, mỏm đá đen bị rung chuyển do sức nặng rơi xuống vực sâu, trống ngực nàng đập thình thịch, tim nàng tưởng rớt xuống vực luôn rồi, cũng may là nàng đã kịp thời chuyển qua bám được vào mỏm đá khác ở dưới thấp hơn.

“Trời ơi! Nàng bám chặt vào”. Mạc Lân liên tục cầu trời phù hộ. Dò xét địa hình xung quanh xem có nơi nào nhảy xuống được không, mỏm đá bên phải có vẻ ổn nhất, nhưng nếu muốn thi triển khinh công xuống đó tựa hồ vẫn có chút khó khăn.

A, có rồi! Linh quang chợt lóe, Mạc Lân nhanh chóng cởi đai lưng trói chặt một đầu vào gốc cây đằng sau, đầu còn lại hắn buộc chặt vào tay, rồi mới đi xuống.

Kinh Vô Tuyết cố hết sức đưa tay lên để bám vào tay Mạc Lân, nhưng dưới chân trống không, không có vật đỡ nàng không cách nào rướn người lên được, nàng hoảng sợ hai tay bám vào tảng đá lỏng lẻo, cố gắng bám vào chỗ khác thì lại gặp phải đá vụn, âm thanh tiếng đá rơi rào rào xuống đất, may Vô Tuyết không phải người yếu tim chứ nếu không gặp phải tình cảnh này đã sớm chết ngất.

“Tuyết Nhi, đưa tay cho ta”. Mạc Lân chăm chú nhìn nàng, cũng may nàng không có việc gì, hắn dẫm chân vào tảng đá lớn. Rướn người đưa tay ra “nàng mau bám chặt lấy tay ta”.

“Ta không dám”. Vô Tuyết ngó xuống nhìn thấy vực sâu thăm thẳm mà chóng cả mặt, hoa cả mắt, không dám buông tay ra đưa cho Mạc Lân.

“Tảng đá chỗ ta đang đứng đây không thể trụ được lâu, nàng mau nghe lời ta, hãy tin ta được không? Nàng chẳng phải là tiểu thê tử của ta sao, nàng hãy tin tưởng giao hết cho ta đi”.

“Còn chưa phải mà”. Nàng nhắm tịt mắt không dám mở mắt ra nhìn nữa.

Mạc Lân chăm chú nhìn nàng, “Tuyết Nhi, ta thật lòng muốn lấy nàng làm thê tử, đời này ngoài nàng ra ta không cần ai hết. Mau, đưa tay cho ta”.

Nàng khiếp đảm mở to mắt, “Ngươi nói thật hả?” nói rồi nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạc Lân, trong mắt hắn hiện lộ tình ý tha thiết cùng sự yêu thương vô bờ, nàng nhìn thấy rất rõ không phải ảo giác.

Hắn gật gật đầu, “ nàng hãy tin ta”.

Mắt nhìn thấy bàn tay với những ngón tay thon dài ở trước mắt, Kinh Vô Tuyết thật cẩn thận đưa một tay ra nắm chặt tay Mạc Lân, chậm rãi rướn người lên một chút, ngay khi tay nàng chạm vào tay hắn, trong nháy mắt ngay lập tức nàng cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn, cả người nàng bị một lực kéo dũng mãnh kéo bật lên trên, hắn ôm chặt nàng vào lòng.

“Thiếu chút nữa nàng dọa ta sợ chết mất”. Mạc Lân siết chặt lấy người nàng, chợt trong lòng thấy bình an, hắn đã suýt nữa đánh mất nàng trong cuộc đời này, hắn thật sự sợ hãi, trái tim hắn hiện giờ vẫn còn đập loạn.

“Ngươi ôm ta chặt quá, làm ta không thể thở được ….”. Ưm! Đáng ra nàng không nên mở miệng nói mới phải, nàng vừa mở miệng hắn đã hôn nàng, miệng hắn như có mật ngọt, nàng mở lớn mắt nhìn hắn, từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim nàng khẽ run rẩy, bao lời muốn nói đều không nói được, bất giác nàng thấy sợ hãi.

“Sau này nàng không được dọa ta sợ như vậy nữa, lại càng phải hứa với ta không được cưỡi ngựa”. Mạc Lân buông Vô Tuyết ra, thần sắc cũng hồng hào trở lại, hắn khẽ cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng “Trời ạ! Ta phải mau chóng cưới nàng mới được, không giữ chặt nàng ở bên người ta, ta không thể nào an tâm”.

“Ngươi chắc chắn muốn cưới ta chứ? Ta không được thông minh khéo léo như Thủy Liên cô nương, cũng không kiều mỵ như Nghênh Hương cô nương, lại càng không có quyền thế địa vị như Trữ Ngọc công chúa”.

“Đúng, điều ta cần không phải hư danh, cái đó không mài ra ăn được, ta chỉ cần duy nhất một mình nàng”.

“Nhị tỷ của ta nói nam nhân ba thê bốn thiếp là bình thường, dân chúng nghèo khổ không có khả năng thành thân, lại càng không thể nạp thiếp thì không nói làm gì, huống chi ngươi lại là nam nhân có tiền lẫn có quyền”. Hắn chẳng lẽ là ngoại lệ sao?

“Chẳng lẽ nàng hy vọng ta biến thành tên khất cái sao?”.

“Ngươi làm gì có khả năng trở thành khất cái chứ? Ta nghĩ ngươi làm nam kỹ có khi thích hợp hơn”. Hắn mà là nam kỹ thì có thể cùng lúc chiếu cố được vô số nữ nhân. (Mạc Lân không phải dạng nam nhân Meo thích, nếu vào Nam viện tìm Nam kỹ, Meo muốn tìm ai trời … bất giác hông nghĩ ra ai lun “…” nhưng Meo muốn đi Nam viện tìm nam kỹ, tiểu muội muội mau đi với tỷ * oa oa oa…* muốn tìm nam kỹ ).

“ Kinh Vô Tuyết!” Trên trán Mạc Lân nổi gân xanh “câm miệng”.

“Ngươi không được quát ta, chỉ được nói nhỏ thôi”. Nàng ai oán cúi đầu chớp chớp mi “Đại tỷ nói quả không sai, lập gia đình không phải trò đùa ….” Lời còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn đã bị bịt lại. (vẫn chỉ kiss thôi hả? Meo mún thấy hơn thế).

Mạc Lân đã thành công trong việc áp chế chiếc miệng nhỏ nói liên tục không ngừng nghỉ.

“Các ngươi thật là tình tứ”. Từ phía trên bỗng nhiên vang lên tiếng cười, Mạc Lân cả kinh, ngẩng đầu nhìn, trong lòng thầm than không hay rồi.

“Lí bá?” Kinh Vô Tuyết ngạc nhiên.

“Ngươi muốn làm gì?” Mạc Lân đề cao cảnh giác, phát hiện lão đang rút một con dao nhỏ cắt đai lưng.

“Tiểu nha đầu a, đừng oán trách Lí bá độc ác, chỉ tại ngươi đã biết quá nhiều”. Lí bá vừa nói vừa bắt đầu cắt đai lưng, thanh âm chiếc đai bị đứt cùng những sợi tua trên đai lưng túa ra do bị cắt khiến Mạc Lân thấy bất an.

“Nàng có làm gì đâu, sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy”. Mạc Lân muốn kéo dài thời gian để tìm cách bảo về Vô Tuyết.

“Nói bậy,tại quán trọ ta đã nghe được lúc nó nói chuyện cùng Đông Mai”. Lí bá nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo ngập sát khí “Kế hoạch của ta tưởng như đại công cáo thành, tại ngươi đã tới Nghiễm Châu không đúng lúc chút nào”.

“Thả nàng ra đi, hành vi của ngươi ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ với ai”. Mạc Lân muốn thương lượng cùng lão.

“Chỉ có người chết mới không cách nào mở miệng”. Lí bá kinh ngạc, bỗng nhiên chợt phát hiện ra thế lực của Mạc trang rất lớn. Xem ra, lão nên phái sát thủ làm việc này sẽ vẹn cả đôi đường.

“Các ngươi đang nói cái chuyện gì vậy, sao ta nghe không hiểu tẹo nào vậy”. Kinh Vô Tuyết càng nghe càng thấy mơ mơ hồ hồ, ngày hôm đó rõ ràng nàng cùng Đông Mai tán gẫu tâm sự về chuyện tình cảm của nữ nhỉ, có nói chuyện bí mật nào đâu cơ chứ? “Lí bá, hay là đã có nhầm lẫn gì rồi?”.

Lí bá lộ ra nụ cười nhạt rất lạnh lẽo, “ Ta sẽ để cho hai người các ngươi xuống địa phủ cũng được làm một đôi uyên ương ân ân ái ái”. Lão cắt nốt một đường cuối cùng, đai lưng đã đứt hoàn toàn.

Mạc Lân ôm chặt lấy Vô Tuyết, “ nàng hãy ôm chặt lấy ta, ta sẽ làm điểm tựa cho nàng khi rơi xuống”. Nói thì chậm nhưng sự việc lại xảy ra rất nhanh, ngay sau khi đai lưng đứt hai người cùng rơi xuống vức sâu thẳm thẳm.