Ẩn Trung

Chương 33



Thành phố N vào tháng năm vẫn có từng đợt bông ngô đồng(1) lớn không biết từ đâu tới theo gió thổi tung bay ở khắp nơi.

Trời bắt đầu nóng lên, nhóm học sinh trường trung học số Mười Lăm sôi nổi đổi sang đồng phục mùa hè, các giáo viên trực cổng lại bắt đầu tranh nhau lập công mà rình như hổ rình mồi.

Trong nhóm học sinh đầu tiên vi phạm nội quy vì trang phục không phù hợp, Đường Chung là nam sinh duy nhất, các nữ sinh phần lớn đều là vì váy ngắn chưa đến đầu gối, còn cậu là vì mặc đồng phục xuân thu, lẫn vào đám người có vẻ hơi lạc loài.

Người bắt cậu vẫn là giáo viên hung dữ kia, thước kẻ vỗ vỗ đồng phục ấm áp của cậu, lại chỉ xuống chiếc quần đồng phục bị cậu giặt tới mức trắng bệch: “Sắp lên đến 30oC rồi, còn lạnh không?”

Đường Chung cợt nhả: “Không lạnh ạ, nhưng em dị ứng với bông ngô đồng.”

Lần này lấy cớ thật chuẩn, không bị đày đi quét sân thể dục.

Trường trung học số Mười Lăm nằm trong khu thành phố N già cỗi, con đường ngoài vườn trường rợp bóng hai hàng ngô đồng, cho nên gần đây lớp 11-3 đã xuất hiện vài trường hợp dị ứng bông ngô đồng. Sắp thi đại học rồi, các giáo viên không muốn cơ thể học sinh xảy ra vấn đề gì trong bước ngoặt này nên xin thì cho, nên nghỉ học thì nghỉ, để cho đám học sinh lớp 11 đang sốt sắng học thêm có cơ hội xả hơi.

Khó có khi được tiết thể dục, Đường Chung lấy khẩu trang ra đưa cho Doãn Kham không biết lần thứ bao nhiêu: “Lúc đi ra ngoài vẫn nên đeo vào, cái khẩu trang này màu đen, không ảnh hưởng đến giá trị ngầu của anh đâu.”

Doãn Kham rũ mắt nhìn, kiểu khẩu trang che mũi thường thấy, lớn như cái mặt nạ phòng độc, lắc đầu nói: “Không đeo.”

Nói xong liền nghiêng đầu hắt hơi một cái.

“Anh xem anh xem, không nghe người lớn khuyên là ăn thiệt đấy.” Đường Chung cố gắng khuyên nhủ anh, “Bông ngô đồng hít vào mũi có thể gây ra các vấn đề lớn nhỏ, nếu nghiêm trọng sẽ gây viêm mũi, cứ kéo dài nhiều năm sẽ xấu đi, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.”

“Em cũng không đeo.” Doãn Kham nói.

“Em không giống anh.” Đường Chung nhảy xuống khỏi xà kép, đứng trước mặt Doãn Kham chỉ mặt mình, “Em có mặt nạ phòng độc rồi, bông ngô đồng không tiếp xúc với em được. Vả lại em lớn lên ở nơi này từ khi còn bé, trong cơ thể đã sớm hình thành sức đề kháng rồi.”

Doãn Kham tựa lưng lên thân cây, từ trên xuống dưới đánh giá tạo hình của cậu, không hề lên tiếng,

Đường Chung hiểu ý anh, đảo mắt nói: “Em mặc nhiều vậy là vì sợ lạnh, sao giống anh được, trời nóng cái là đổi đồng phục mùa hè ngay, chỉ lo không ai thấy vóc người anh đẹp.”

Khác với đồng phục xuân thu như cái bao tải, đồng phục mùa hè của trường trung học số Mười Lăm thiết kế nhỏ gọn, may cắt vừa vặn, quần dài màu xám phía dưới hợp phối với giày thể thao, áo sơ mi cộc tay phía trên có hai chiếc cúc, nam sinh khác Đường Chung không biết, nhưng Doãn Kham mặc như vậy thì đẹp trai vô cùng, ngực ra ngực chân ra chân.

Bị hành động ghen tỵ mà Đường Chung đứng chỗ nào cũng có thể ăn được chọc cười, Doãn Kham nói: “Vậy bắt đầu từ mai anh cũng mặc đồng phục xuân thu.”

“Không cần đâu, nhớ đeo khẩu trang là được.” Đường Chung nói xong thì lôi một cái khẩu trang ra khỏi túi đeo lên, “Anh xem này, đâu có xấu lắm đâu?”

Chỉ còn hai con mắt lộ ra, Đường Chung dù đeo khẩu trang, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh như cũ.
Loading...

Khiến Doãn Kham nhớ tới khuôn mặt không bôi vẽ bất cứ thứ gì ngày đó, lông mi đen dài, đôi ngươi ngập nước, chiếc mũi và cằm nhỏ đến mức tinh xảo, hai má non mềm dưới cái nhìn chằm chằm của anh dần đỏ lên, tạo thành khuôn mặt xinh đẹp quá mức của omega.

Đường Chung thấy vẻ mặt Doãn Kham hơi hoảng hốt, lập tức biết anh đang nghĩ gì, mất hứng lẩm bẩm: “Em biết ngay anh chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, ghét dáng vẻ đen nhẻm xấu xí của em.”

Doãn Kham không định giải thích về điều này, chỉ nghiêng người cởi khẩu trang trên mặt Đường Chung, vào lúc đôi môi màu hồng nhạt căng tròn lộ ra, anh nắm lấy cằm cậu, dưới bóng cây cạnh sân thể dục, ánh nắng cuối xuân ấm áp rọi xuống, tặng cậu một nụ hôn lưu luyến dài lâu.

Ngày đầu tiên thi toàn quốc cũng là ngày nắng to.

Đường Chung mang theo bữa sáng rời nhà, bà nội tiễn cậu tới cửa thấy Doãn Kham cũng đang ở đó, bảo anh chờ một chút, quay đi lấy vài thứ, chỉ chốc lát sau đã đưa đến chiếc túi đựng một cái bánh quẩy cùng hai quả trứng gà luộc: “Con ngoan, cầm lấy ăn đi, điềm tốt đấy.”

Trên đường tới phòng thi, Đường Chung lấy đồ trong túi ra nhét vào tay Doãn Kham: “Bánh quẩy đại diện cho số một, hai quả trứng gà là hai con số không, gộp lại là một trăm điểm, bà nội em không biết thi quốc gia xếp loại ABCD, chỉ biết điểm tối đa là một trăm, cho nên bà đang chúc anh được A đấy.”

Đây là lần đầu Doãn Kham nghe thấy loại truyền thống này, áng chừng túi nilon trong tay chút, hỏi: “Phải ăn hết à?”

“Nhất định phải ăn hết.” Đường Chung vô cùng trịnh trọng, đưa luôn chiếc túi trên tay mình cho anh, “Không chỉ phải ăn hết của mình, mà còn phải ăn luôn phần của người bên cạnh, như vậy mới xem như công đức viên mãn.”

Doãn Kham biết Đường Chung không thích ăn trứng gà luộc nhạt nhẽo, đây là đang tìm người gánh thay.

Nhưng mà anh cũng không thể ăn hết nhiều như vậy, đến nơi thi chia cho Tô Văn Uẩn cùng Hạ Gia Huân ở phòng cạnh bên, hai người lột vỏ ăn xong mới biết ngọn nguồn, tức đến mức suýt nữa chết nghẹn: “Đây là đang nguyền rủa hai chúng ta thi được trứng ngỗng sao?”

Đường Chung nhún vai: “Thi được bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu, nếu như ăn một quả trứng có thể xác định được cấp bậc, tớ cần gì phải thức đêm học thuộc bài?”

Vì thi quốc gia là toàn tỉnh thống nhất trình độ kiểm tra, toàn bộ phòng thi cùng giám thị đều do sở giáo dục sắp xếp, học sinh trường trung học số Mười Lăm phần lớn đều thi ở trường số Một.

Trường số Một là trường cấp ba dành cho alpha, ba người năm ngoái tìm đến Đường Chung gây chuyện học ở chỗ này, Đường Chung vừa bước chân vào trường, trong lòng lập tức sinh ra chút căng thẳng không tên, lúc ở ngoài phòng thi đứng ngồi không yên, đọc sách cũng không vào, luôn cảm thấy hít một hơi đã có thể ngửi thấy đủ các loại mùi alpha hỗn tạp.

Buổi sáng thi môn sinh cậu học khá tốt, thi xong mấy người sẽ gặp nhau ở tầng dưới, Doãn Kham thi ở tầng cao nhất, là người xuống sau cùng, Tô Văn Uẩn cùng Hạ Gia Huân đi ở phía trước, hứng thú bừng bừng thảo luận xem trưa nay ăn cơm ở nhà ai.

Đường Chung rũ đầu đi theo sau, bàn tay buông thõng bên người chợt bị kéo lại.

Doãn Kham thăm dò lòng bàn tay của cậu, sờ thấy một tay toàn mồ hôi ẩm ướt lạnh lẽo, cau mày hỏi: “Sao thế, không làm được bài à?”

“Không phải không phải.” Đường Chung lắc đầu, “Chỉ là do thay đổi không gian, không thích ứng được thôi.”

Doãn Kham trầm mặc một lát, lại hỏi: “Sợ alpha?”

Đường Chung bị chọc trúng tim đen miễn cưỡng nở nụ cười: “Có chút chút, ở cái nơi toàn tinh anh này khiến người ta chịu áp lực như núi đè.”

Cậu muốn lấy bừa cái cớ qua loa để qua mặt, cố gắng dằn nén sự khiếp đảm, để cho mình trông giống một beta hơn. Đi được hai bước, phát hiện Doãn Kham không đi cùng mình, quay đầu nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của anh, trong lòng Đường Chung rơi cái bộp, còn tưởng để lộ gì đó.

“Sao, sao thế?” Đường Chung nhỏ giọng hỏi.

May mà chuyện lo lắng không xảy ra, Doãn Kham chỉ nhìn cậu: “Vậy em sợ anh không?”

Đường Chung chớp mắt mấy cái, cảm thấy vấn đề này thật chẳng đâu vào đâu: “Sao em lại sợ anh được?”

Thích anh còn không kịp đây.

Doãn Kham nhận lấy đáp án như trút được gánh nặng, khóe môi mím chặt cũng thả lỏng, nâng tay lên tháo chiếc vòng cổ có miếng ngọc, tiến lên bỏ vào túi Đường Chung: “Chiều nay mang nó theo vào phòng thi.”

Đường Chung lấy miếng ngọc còn vương hơi ấm ra, nghi hoặc nói: “Trong này có âu khí của học sinh giỏi à?”

Doãn Kham đã đi vượt lên phía trước quay đầu, khóe miệng mang theo vệt cười yếu ớt: “Cứ coi là vậy đi.”

Không biết có phải là do được đeo ngọc của học sinh giỏi hay không, trạng thái vào thi chiều nay của Đường Chung tốt hơn nhiều, tin tức tố của alpha như có như không trong trường thi cũng không ngửi thấy, thay vào đó là mùi đại dương mát lạnh khiến người ta cảm thấy an toàn.

Vì vậy sau khi được chủ nhân đồng ý, Đường Chung đeo miếng ngọc này thêm một ngày nữa.

Buổi sáng ngày thứ hai thi lịch sử cũng vô cùng thuận lợi, kiến thức thi phần lớn đều là những phần trọng điểm Doãn Kham chỉ cho cậu, bài làm cũng làm tương tự. Đường Chung vừa ra khỏi phòng thi đã chạy như bay xuống lầu, nửa đường đụng phải Doãn Kham cũng đang đi xuống, nếu không phải xung quanh đông người, có lẽ cậu sẽ nâng mặt Doãn Kham lên hôn mạnh một cái.

Bữa trưa vẫn ăn cùng nhóm Tô Văn Uẩn. Hạ Gia Huân lúc này kiên quyết không chịu so đáp án với Doãn Kham, tinh thần sảng khoái hơn nhiều, còn hỏi xin bánh quy vị rau củ của Đường Chung.

Bánh quy rau củ là đồ sáng nay Doãn Kham cho, Đường Chung đương nhiên không nỡ chia cho người khác, bốc một nắm lên nhét vào miệng, giơ miệng bao cho Hạ Gia Huân xem: “Này, hết rồi.”

Hạ Gia Huân lẩm bẩm hai câu “Đồ bủn xỉn”, xoay qua chỗ khác đòi Tô Văn Uẩn: “Mua bánh quy rau củ cho tôi đi.”

Tô Văn Uẩn dùng ánh mắt nhìn cậu ta như đứa thần kinh, bưng bát lên đặt xuống trước mặt cậu: “Ăn cơm của cậu đi.”

Trước buổi thi cuối cùng chiều nay, một nhóm bốn người đi vào trường trung học số Một, nhận được rất nhiều ánh mắt săm soi đến từ bốn phía.

Nói chính xác hơn là mọi người đều nhìn Doãn Kham. Anh thân cao chân dài, đứng giữa một đám học sinh beta thì là hạc giữa bầy gà, thêm vào tấm hình trước đó lan truyền trên mạng, trên diễn đàn trường trung học số Mười Lăm có người nói “Người thật còn đẹp trai hơn trên ảnh”, học sinh trường ngoài cười chê bọn họ tầm bậy tầm bạ, lúc này nhìn thấy người thật rồi, cả đám á khẩu không nói được gì.

Điều này khiến cho Hạ Gia Huân đi phía sau rất tự hào: “Với ngoại hình này của anh Doãn nhà chúng ta, không làm người mẫu thì thật đáng tiếc.”

“Thành tích tốt như vậy, làm người mẫu mới đáng tiếc.” Tô Văn Uẩn nói.

Hạ Gia Huân đánh giá cậu ta một lượt: “Sao dạo này cậu cao lên nhiều thế? Tiêm hoocmon à?”

Tô Văn Uẩn suýt nữa đã cuốn sách lại đánh cậu ta, vì ngại chỗ công cộng nên vẫn nhịn được, thấp giọng nói: “Tôi không cao lên thì sao bảo vệ được cậu?”

Rõ ràng là câu nói âm dương quái khí buồn cười, lại khiến Hạ Gia Huân thẹn thùng. Cậu ta gãi mũi, ánh mắt đảo lung tung: “Thế, thế cậu cứ cao thêm đi.”

Đối với ánh mắt của người xung quanh, Doãn Kham đã sớm quen ẩn mình lờ đi, Đường Chung lại không thể nào không để ý được.

Cuối cùng sau khi thi xong, Đường Chung nạp bài rồi nhấc cặp chạy lên lầu ngay, lần này động tác rất nhanh, chặn cửa Doãn Kham, vừa vặn ngắt lời của một cô gái cùng phòng.

Lúc đi trên bậc thang xuống, Đường Chung hỏi: “Cô ấy nói gì với anh?”

Doãn Kham hai tay đút túi, bước chân không nhanh không chậm: “Ai?”

“Lúc nãy trước cửa ấy, học lớp (4) bên cạnh, tên gì em quên rồi.”

Doãn Kham không thèm nâng mí mắt: “Anh cũng quên rồi.”

Đường Chung: “…”

Người trong cuộc không phối hợp, nhân viên điều tra đành phải thôi.

Đi xuống dưới tầng, học sinh đều đã về gần hết, nhóm Tô Văn Uẩn Hạ Gia Huân đi cùng họ một đoạn cũng lần lượt được người nhà đón.

Doãn Kham cùng Đường Chung sóng vai đi trên con đường trong vườn kéo dài đến cửa cổng, xung quanh không một bóng người, yên tĩnh như toàn bộ vườn đều thuộc về hai người bọn họ.

Bước qua cây cầu nhỏ, đi qua hành lang gấp khúc, chờ đến lúc trên đầu không còn mái hiên, ánh mặt trời buổi hoàng hôn vẫn nóng cháy chiếu lên người, Doãn Kham nâng mắt, gọi Đường Chung đang cúi đầu đi về phía trước: “Có muốn ăn kem không?”

Từ quầy bán quà vặt trong trường học đi ra, hai người tìm đến một tòa nhà có mái hiên che ở gần đó.

Doãn Kham ăn nhanh, chỉ mấy miếng đã giải quyết xong cây kem. Đường Chung ăn chậm, liếm bên này một miếng bên kia một miếng, trời nóng khiến kem nhanh tan, không liếm kịp nữa mới dùng răng cắn.

Mà cắn cũng cắn miếng rất nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, không cẩn thận làm quẹt một chút kem lên chóp mũi. Đường Chung duỗi ra một đoạn lưỡi hồng nhạt, chun mũi hỏi Doãn Kham: “Miếng ngọc này của anh khai quang ở chùa nào vậy? Cảm giác rất hữu dụng, chờ em có tiền rồi cũng sẽ mua một miếng.”

Tay phải cậu cầm kem tay trái cầm ngọc, Doãn Kham ngồi trên bệ cửa sổ phòng học đung đưa hai chân nhìn mảnh ngọc hình tròn rỗng, nói: “Tặng em.”

“Như vậy sao được?”Đường Chung bị dọa sợ, “Cái này vừa nhìn đã biết rất đắt rồi, hẳn là người nhà đưa đúng không, sao có thể tùy tiện cho em?”

Nói xong nhét luôn mảnh ngọc vào tay Doãn Kham, hai tay cầm chặt que kem mình vẫn luôn mơ ước.

Doãn Kham biết Đường Chung sẽ không nhận, tuy rằng anh thật sự muốn tặng cậu. Tầm mắt dừng lại trên mảnh ngọc không lâu lắm, Doãn Kham nhét cả nó lẫn dây đeo vào túi, nói: “Ông nội tặng, từ khi còn rất nhỏ.”

Liên kết tình cảnh gia đình của Doãn Kham cùng thái độ thuận miệng tặng người khác ban nãy, Đường Chung bắt đầu suy đoán sự tình trong đó. Nhưng cậu cũng không muốn hỏi thăm chuyện đâm vào nỗi đau của Doãn Kham như vậy, bèn tùy tiện nói tiếp: “Hồi còn bé ông nội cũng đối xử với em rất tốt, đáng tiếc lúc ông ấy đi em còn chưa kịp lớn, chưa kịp hiếu kính ông.”

Qua khoảng thời gian chung sống này, Doãn Kham tổng kết được cách Đường Chung an ủi người khác là bóc vết sẹo của mình ra để lấp liếm nỗi đau của họ. Đáng tiếc anh cũng không giỏi an ủi, suy nghĩ một chút, nói: “Ông ấy ở trên cao thấy em được A, nhất định sẽ vui lắm.”

Đường Chung nở nụ cười: “Được A là nói bừa thôi, bốn môn đều A cả thì thi đại học mới được cộng điểm, đứa học lệch như em không làm được đâu!”

Bọn họ quay mặt về phía Tây, mặt trời treo trên nóc nhà lặn xuống, chỉ còn cách ước chừng một lóng tay.

Đường Chung nâng tay lên quạt quạt, làn gió mang theo hơi mát phất qua đầu ngón tay, thổi tung tóc mái nhỏ vụn, trong lúc hoảng hốt, cậu đột nhiên hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.

Bèo dạt cuối cùng rồi sẽ có nơi neo đậu, đất cát sẽ ngừng di chuyển, cậu chỉ muốn được ở lại trong khoảng lặng ngắn ngủi này.

Một con chim không biết tên trên nóc nhà vỗ cánh xuyên qua ánh mặt trời bay lên làn mây xanh, Đường Chung hỏi: “Tương lai anh muốn làm gì?”

Doãn Kham trầm mặc một lát, thật thà đáp: “Chưa nghĩ tới.” Dừng một chút rồi hỏi vặn lại, “Em thì sao?”

“Thật ra em đã nghĩ tới một đống nghề rồi, chung quy là nghề nào kiếm ra tiền thì làm thôi.” Tay Đường Chung chống lên lề cửa sổ, hai chân đung đưa trong không trung, “Anh nói xem, bắn súng chuẩn như vậy, thể lực cũng tốt, nếu không phải sợ lãng phí thành tích của anh, làm lính chắc chắn sẽ hợp.”

Doãn Kham: “Còn đề cử nào khác không?”

Thấy anh cảm thấy hứng thú, đôi mắt Đường Chung hơi cong lên, mặt hướng về phía ánh tà dương không còn chói mắt nữa: “Anh vừa thông minh vừa cẩn thận, làm bác sĩ cũng được mà. Tuy rằng y học hiện đại phát triển, nhưng vẫn còn rất nhiều câu hỏi khó mà loài người không thể giải quyết hết, ví dụ như vì sao không thể loại bỏ đánh dấu của omega, tư cách bỏ tuyến thể làm người bình thường cũng không có. Chẳng phải quyền cơ bản nhất của con người khi được sinh ra là tự do sao, nếu chỉ có thể phụ thuộc vào một alpha nào đó, sao có thể tính là tự do?”

Nói xong lời này, Đường Chung mới nhận ra suy nghĩ chủ quan trong đó quá lớn, cứ như mình là omega bị tước đoạt tự do kia, vòng một tay ra sau gáy sờ sờ, nói thêm: “Đây là cảm xúc lúc em đọc sách sinh học, thuận miệng nói thôi, anh nghe là được, đừng…”

“Ừm.” Doãn Kham thấp giọng đáp.

Đường Chung nhìn vẻ mặt anh không có gì khác thường, lặng lẽ yên lòng, sau đó cười haha: “Nhưng mà anh rất hợp làm bác sĩ, bệnh nhân nào được anh khám chắc sẽ yên tâm lắm.”

“Ừm.” Như là sợ đối phương nghe không hiểu, Doãn Kham đáp lại lần nữa, hai tay đẩy một cái dứt khoát nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, quay mặt về phía bầu trời xanh bị ánh chiều tà nhuộm đỏ, “Vậy làm bác sĩ đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện hứa với cậu, Doãn Kham đều đã làm rồi.

******************

Chú thích:

(1) Bông ngô đồng: Nó là cái bông tòe tòe ra như hạt hoa sữa bên mình ý các cô, tui để hình cho dễ hiểu nà